Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 977: Kỵ sĩ cự thú
Tĩnh tu hơn năm trên ngọn núi vô danh kia, kiếm ý của Sở Mộ cũng tăng lên tới bảy thành hai, Tê Liệt áo nghĩa, Hư Thực áo nghĩa đều tăng lên tới bảy thành hai. Thủy áo nghĩa, Hỏa áo nghĩa cũng tăng lên tới bảy thành ba. Không Chi áo nghĩa thì tăng lên tới bốn thành ba. Hơn nữa cũng tìm hiểu, hoàn thiện kiếm kỹ, lại nghiên cứu Không Chi lực thiển tích, khiến cho thực lực chỉnh thể của Sở Mộ lần nữa gia tăng không ít.
Về phần Bá Vương, sau nhiều lần nuốt nội đan Man Hoang cự thú Liệt Địa cấp không ngừng đề thăng. Hôm nay đã có được cấp độ như Man Hoang cự thú Liệt Địa cấp đỉnh phong. Nhưng mà lực lượng và tốc độ của nó đều vượt qua Man Hoang cự thú Liệt Địa cấp đỉnh phong, tầng lân phiến màu vàng nhạt trên người càng có thể so với năng lực phòng ngự cường hãn của Man Hoang Giáp Long.
Lại thêm trí tuệ gần như nhân loại, hơn nữa trời sinh có bản năng chiến đấu mạnh mẽ, lại được Sở Mộ cố gắng huấn luyện kỹ xảo chiến đấu. Hiện tại Bá Vương hoàn toàn có thực lực đánh chết Man Hoang cự thú Phá Sơn cấp, cho dù là đối mặt với Man Hoang cự thú Hám Tinh cấp cũng có thể chiến một trận.
Nói cách khác, Bá Vương hiện tại có thực lực Kiếm Tôn cường hãn.
Đáng tiếc là Bá Vương không có cách nào phi hành, Sở Mộ cũng không có cách nào thu nó vào trong giới chỉ không gian. Hắn chỉ có thể cưỡi Bá Vương tiến về trung tâm của trung ương Chủ Kiếm vực - Bách Thánh sơn.
Cũng may thời gian sung túc, không thể phi hành qua đó, Sở Mộ cũng không quan tâm. Ngồi trên lưng Bá Vương vô cùng vững vàng, hơn nữa thực lực Bá Vương kinh người, Sở Mộ hoàn toàn có thể yên tâm tĩnh tu.
Vốn dùng tốc độ của Bá Vương có thể đi nhanh hơn, nhưng Sở Mộ lại nghĩ nếu như quá nhanh sẽ ảnh hưởng tới hai bên, tạo thành khí áp không đáng có. Bởi vậy hắn mới để cho Bá Vương giảm bớt tốc độ đi một ít, đại khái là năm thành.
Tốc độ này so với tốc độ phi hành của Kiếm giả Nguyên cực cảnh viên mãn đỉnh phong chỉ nhanh chứ không chậm hơn.
Mặc dù chưa từng tới Bách Thánh sơn, bất quá có địa đồ chỉ dẫn, sẽ không bị lạc phương hướng. Con đường Sở Mộ lựa chọn tương đối vắng vẻ. Ví dụ như núi cao, sông, rừng... Tránh đi nơi có nhiều người tạo thành khủng hoảng không đáng có.
Không bao lâu sau Bá Vương chạy tới một nhánh sông, dòng sông này cũng không lớn, chỉ rộng mấy trăm trượng. Tốc độ của Bá Vương không giảm, trực tiếp tăng lên, tới gần sông, đôi chân sau mạnh mẽ phát lực, đạp một cái. Thân thể khổng lồ trực tiếp nhảy dựng lên, tạo thành một đường vòng cung vững vàng đáp xuống bên bờ bên kia.
Phanh một tiếng, mặt đất chấn động, bàn chân Bá Vương lưu lại hai dấu vết thật sâu trên mặt đất, gần dấu chân có vô số vết nứt.
Bước chân lại sải ra, lại lần nữa chạy đi.
Bá Vương giống như một cơn gió, ở nơi không có người này tốc độ của nó không ngừng tăng lên.
Trên không có một đạo thân ảnh nhanh chóng bay vút qua. Đột nhiên bị động tĩnh phía dưới làm kinh động, vội vàng hạ thấp độ cao rồi nhìn xuống.
- Đó là... Một đầu Man Hoang cự thú?
Kiếm giả này lập tức có chút ngạc nhiên nói ra:
- Là Man Hoang Trảo Long? Không đúng, Man Hoang Tấn Long? Cũng không đúng, lại càng không phải là Man Hoang Giáp Long và Man Hoang Bạo Long. Cũng không phải, nhưng mà vì sao lại có khí tức của chúng?
- Chẳng lẽ là... Huyết mạch nhiều lần biến dị?
Kiếm giả này kích động, hai mắt tỏa sáng, hắn từng lịch lãm rèn luyện ở trong Man Hoang cổ vực, bởi vậy biết rõ Man Hoang cự thú muốn biến dị huyết mạch gian nan ra sao, lại càng không cần nói tới nhiều lần.
- Là biến dị ba lần hay bốn lần? Cái đuôi của nó.
Càng nhìn Kiếm giả này càng kích động.
Man Hoang cự thú một lần biến dị còn chưa đủ để hắn kích động như vậy. Man Hoang cự thú hai lần biến dị huyết mạch cũng đủ để cho hắn vô cùng động tâm. Lại càng không cần phải nói tới Man Hoang cự thú biến dị huyết mạch ba lần, thậm chí là bốn lần.
Man Hoang cự thú biến dị huyết mạch càng nhiều lần, thực lực sẽ càng trở nên cường đại, sức chiến đấu sẽ ngày càng khủng bố.
- Trước kia ta vẫn muốn có một đầu Man Hoang cự thú biến dị nhiều lần làm tọa kỵ, đáng tiếc không có cơ hội tìm được. Không ngờ mới qua đi vài chục năm cơ hội của ta đã tới.
Cười lạnh một tiếng, Kiếm giả trên không trung lập tức phi xuống, giống như một khối thiên thạch rơi xuống bên dưới.
Từ trên cao đã rút kiếm, chém ra một kiếm, một đạo kiếm quang cực lớn giống như ngôi sao rơi xuống, đánh về phía Sở Mộ.
Lúc Kiếm giả kia hạ thấp độ cao, Sở Mộ đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Khi đó đối phương còn chưa toát ra bất luận địch ý gì, nhưng mà Sở Mộ cũng lưu tâm một phần.
Đối phương quả nhiên không có ý tốt, vừa ra tay đã là kiếm kỹ, là sát chiêu. Khí tức mạnh mẽ tập trung Sở Mộ, cố gắng đạt tới một kích tất sát
Rút kiếm, Trảm Nguyệt đánh ra.
Bảy thành hai Tê Liệt áo nghĩa và Chấn Sơn kính dung hợp, uy lực của Trảm Nguyệt lúc này cường hãn vô cùng.
Một đạo kiếm quang màu vàng nhạt xé rách không gian đánh tới, như lưu tinh rơi xuống, va chạm.
Oanh một tiếng, thanh âm bạo tạc, nổ tung vô cùng đáng sợ vang lên, giống như pháo hoa đầy trời.
- Chết?
Kiếm giả này nhìn không thấy, tinh thần lực khóa chặt thân ảnh Sở Mộ lại, lại lần nữa xuất kiếm.
Quỷ dị là thân ảnh Sở Mộ lại biến mất không thấy gì nữa.. Lúc xuất hiện đã ở sau lưng Kiếm giả này, chém ra một kiếm.
Trảm Thiết.
Uy lực không gì sánh nổi, một khi trúng chắc chắn mất mạng.
Chỉ là một kiếm này chém ra, chẳng qua đây chỉ là tàn ảnh, chân thân xuất hiện cách đó vài thước. lại đánh ra một kiếm, kiếm khí cuồng bạo giống như lưu tinh ngập trời đánh về phía Sở Mộ.
Thân thể Sở Mộ lại một lần nữa biến mất không thấy gì nữa.
Song phương chiến đấu ngươi tới ta đi, giao thủ hơn mười kiếm. Thân thể biến ảo quỷ dị, không có một kiếm nào đánh trúng đối phương.
- Bạo cho ta. Bạo. Bạo.
Kiếm giả kia đột nhiên hét lớn, từng đạo kiếm quang như lưu tinh nổ tung, ầm ầm rung động, bao trùm phương viên mấy ngàn thước.
Phanh một tiếng, kiếm rời khỏi tay, bay ra. Lực lượng mạnh mẽ khiến cho thân thể Kiếm giả kia bay lên trên không trung, ngực khó chịu không thôi.
Kiếm giả này quyết định rất nhanh, xoay người bay về phía xa.
- Kiếm của ta và mạng của ngươi ta sẽ tới lấy. Đầu Man Hoang cự thú nhiều lần biến dị huyết mạch kia cũng là của ta.
Tốc độ đối phương rất nhanh, dường như còn vận dụng một loại bí pháp tăng tốc độ, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa. Căn bản không có cách nào đuổi theo được.
Kiếm Đạo Độc Thần
Về phần Bá Vương, sau nhiều lần nuốt nội đan Man Hoang cự thú Liệt Địa cấp không ngừng đề thăng. Hôm nay đã có được cấp độ như Man Hoang cự thú Liệt Địa cấp đỉnh phong. Nhưng mà lực lượng và tốc độ của nó đều vượt qua Man Hoang cự thú Liệt Địa cấp đỉnh phong, tầng lân phiến màu vàng nhạt trên người càng có thể so với năng lực phòng ngự cường hãn của Man Hoang Giáp Long.
Lại thêm trí tuệ gần như nhân loại, hơn nữa trời sinh có bản năng chiến đấu mạnh mẽ, lại được Sở Mộ cố gắng huấn luyện kỹ xảo chiến đấu. Hiện tại Bá Vương hoàn toàn có thực lực đánh chết Man Hoang cự thú Phá Sơn cấp, cho dù là đối mặt với Man Hoang cự thú Hám Tinh cấp cũng có thể chiến một trận.
Nói cách khác, Bá Vương hiện tại có thực lực Kiếm Tôn cường hãn.
Đáng tiếc là Bá Vương không có cách nào phi hành, Sở Mộ cũng không có cách nào thu nó vào trong giới chỉ không gian. Hắn chỉ có thể cưỡi Bá Vương tiến về trung tâm của trung ương Chủ Kiếm vực - Bách Thánh sơn.
Cũng may thời gian sung túc, không thể phi hành qua đó, Sở Mộ cũng không quan tâm. Ngồi trên lưng Bá Vương vô cùng vững vàng, hơn nữa thực lực Bá Vương kinh người, Sở Mộ hoàn toàn có thể yên tâm tĩnh tu.
Vốn dùng tốc độ của Bá Vương có thể đi nhanh hơn, nhưng Sở Mộ lại nghĩ nếu như quá nhanh sẽ ảnh hưởng tới hai bên, tạo thành khí áp không đáng có. Bởi vậy hắn mới để cho Bá Vương giảm bớt tốc độ đi một ít, đại khái là năm thành.
Tốc độ này so với tốc độ phi hành của Kiếm giả Nguyên cực cảnh viên mãn đỉnh phong chỉ nhanh chứ không chậm hơn.
Mặc dù chưa từng tới Bách Thánh sơn, bất quá có địa đồ chỉ dẫn, sẽ không bị lạc phương hướng. Con đường Sở Mộ lựa chọn tương đối vắng vẻ. Ví dụ như núi cao, sông, rừng... Tránh đi nơi có nhiều người tạo thành khủng hoảng không đáng có.
Không bao lâu sau Bá Vương chạy tới một nhánh sông, dòng sông này cũng không lớn, chỉ rộng mấy trăm trượng. Tốc độ của Bá Vương không giảm, trực tiếp tăng lên, tới gần sông, đôi chân sau mạnh mẽ phát lực, đạp một cái. Thân thể khổng lồ trực tiếp nhảy dựng lên, tạo thành một đường vòng cung vững vàng đáp xuống bên bờ bên kia.
Phanh một tiếng, mặt đất chấn động, bàn chân Bá Vương lưu lại hai dấu vết thật sâu trên mặt đất, gần dấu chân có vô số vết nứt.
Bước chân lại sải ra, lại lần nữa chạy đi.
Bá Vương giống như một cơn gió, ở nơi không có người này tốc độ của nó không ngừng tăng lên.
Trên không có một đạo thân ảnh nhanh chóng bay vút qua. Đột nhiên bị động tĩnh phía dưới làm kinh động, vội vàng hạ thấp độ cao rồi nhìn xuống.
- Đó là... Một đầu Man Hoang cự thú?
Kiếm giả này lập tức có chút ngạc nhiên nói ra:
- Là Man Hoang Trảo Long? Không đúng, Man Hoang Tấn Long? Cũng không đúng, lại càng không phải là Man Hoang Giáp Long và Man Hoang Bạo Long. Cũng không phải, nhưng mà vì sao lại có khí tức của chúng?
- Chẳng lẽ là... Huyết mạch nhiều lần biến dị?
Kiếm giả này kích động, hai mắt tỏa sáng, hắn từng lịch lãm rèn luyện ở trong Man Hoang cổ vực, bởi vậy biết rõ Man Hoang cự thú muốn biến dị huyết mạch gian nan ra sao, lại càng không cần nói tới nhiều lần.
- Là biến dị ba lần hay bốn lần? Cái đuôi của nó.
Càng nhìn Kiếm giả này càng kích động.
Man Hoang cự thú một lần biến dị còn chưa đủ để hắn kích động như vậy. Man Hoang cự thú hai lần biến dị huyết mạch cũng đủ để cho hắn vô cùng động tâm. Lại càng không cần phải nói tới Man Hoang cự thú biến dị huyết mạch ba lần, thậm chí là bốn lần.
Man Hoang cự thú biến dị huyết mạch càng nhiều lần, thực lực sẽ càng trở nên cường đại, sức chiến đấu sẽ ngày càng khủng bố.
- Trước kia ta vẫn muốn có một đầu Man Hoang cự thú biến dị nhiều lần làm tọa kỵ, đáng tiếc không có cơ hội tìm được. Không ngờ mới qua đi vài chục năm cơ hội của ta đã tới.
Cười lạnh một tiếng, Kiếm giả trên không trung lập tức phi xuống, giống như một khối thiên thạch rơi xuống bên dưới.
Từ trên cao đã rút kiếm, chém ra một kiếm, một đạo kiếm quang cực lớn giống như ngôi sao rơi xuống, đánh về phía Sở Mộ.
Lúc Kiếm giả kia hạ thấp độ cao, Sở Mộ đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Khi đó đối phương còn chưa toát ra bất luận địch ý gì, nhưng mà Sở Mộ cũng lưu tâm một phần.
Đối phương quả nhiên không có ý tốt, vừa ra tay đã là kiếm kỹ, là sát chiêu. Khí tức mạnh mẽ tập trung Sở Mộ, cố gắng đạt tới một kích tất sát
Rút kiếm, Trảm Nguyệt đánh ra.
Bảy thành hai Tê Liệt áo nghĩa và Chấn Sơn kính dung hợp, uy lực của Trảm Nguyệt lúc này cường hãn vô cùng.
Một đạo kiếm quang màu vàng nhạt xé rách không gian đánh tới, như lưu tinh rơi xuống, va chạm.
Oanh một tiếng, thanh âm bạo tạc, nổ tung vô cùng đáng sợ vang lên, giống như pháo hoa đầy trời.
- Chết?
Kiếm giả này nhìn không thấy, tinh thần lực khóa chặt thân ảnh Sở Mộ lại, lại lần nữa xuất kiếm.
Quỷ dị là thân ảnh Sở Mộ lại biến mất không thấy gì nữa.. Lúc xuất hiện đã ở sau lưng Kiếm giả này, chém ra một kiếm.
Trảm Thiết.
Uy lực không gì sánh nổi, một khi trúng chắc chắn mất mạng.
Chỉ là một kiếm này chém ra, chẳng qua đây chỉ là tàn ảnh, chân thân xuất hiện cách đó vài thước. lại đánh ra một kiếm, kiếm khí cuồng bạo giống như lưu tinh ngập trời đánh về phía Sở Mộ.
Thân thể Sở Mộ lại một lần nữa biến mất không thấy gì nữa.
Song phương chiến đấu ngươi tới ta đi, giao thủ hơn mười kiếm. Thân thể biến ảo quỷ dị, không có một kiếm nào đánh trúng đối phương.
- Bạo cho ta. Bạo. Bạo.
Kiếm giả kia đột nhiên hét lớn, từng đạo kiếm quang như lưu tinh nổ tung, ầm ầm rung động, bao trùm phương viên mấy ngàn thước.
Phanh một tiếng, kiếm rời khỏi tay, bay ra. Lực lượng mạnh mẽ khiến cho thân thể Kiếm giả kia bay lên trên không trung, ngực khó chịu không thôi.
Kiếm giả này quyết định rất nhanh, xoay người bay về phía xa.
- Kiếm của ta và mạng của ngươi ta sẽ tới lấy. Đầu Man Hoang cự thú nhiều lần biến dị huyết mạch kia cũng là của ta.
Tốc độ đối phương rất nhanh, dường như còn vận dụng một loại bí pháp tăng tốc độ, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa. Căn bản không có cách nào đuổi theo được.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 977: Kỵ sĩ cự thú
10.0/10 từ 35 lượt.