Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 951: Tiến vào tầng thứ chín (Hạ)

Sở Mộ thậm chí còn suy nghĩ, nếu như bảo trì truyền tống thời gian dài, Không Chi áo nghĩa dưới độ sinh động như vậy có đột phá bình cảnh, lần nữa tăng lên hay không?

Đáng tiếc truyền tống quá nhanh, nhanh tới mức hắn khó có thể phản ứng.

Tầng thứ sáu Vạn Nguyên cung.

Sở Mộ phát hiện ra Kiếm giả trong tầng này rất ít. Như tầng thứ nhất tổng số gần vạn, tầng thứ hai ít hơn một chút. Nhưng mà cũng có năm sáu ngàn. Tâng thứ ba còn có hai ba ngàn.

Lúc ở tầng thứ tư, số lượng Kiếm giả giảm mạnh tới sáu bảy trăm. Tầng thứ năm lại giảm mạnh tới ba bốn trăm. Hiện tại ở tầng thứ sáu, nhân số của Kiếm giả trong này chưa đủ hai trăm.

Hơn trăm Kiếm giả, tuyệt đại đa số đều phân tán ở bốn phía, tìm hiểu đường vân, áo nghĩa trên các vách tường. Chỉ có mười mấy người vây quanh cái cột ở giữa, tìm hiểu huyền bí bên trên, định tiến vào tầng thứ bảy.

Sở Mộ xuất hiện lại khiến cho trên trăm Kiếm giả kia hơi kinh ngạc một chút. Trong ấn tượng của bọn hắn, dường như đã có một đoạn thời gian rồi không ai tiến vào tầng thứ sáu được.

Nhưng mà bọn hắn chỉ nhìn Sở Mộ, không để ý tới quá nhiều mà lại chuyên tâm tìm hiểu.

Sở Mộ cũng ngồi xếp bằng xuống, tìm hiểu huyền bí ở đường vân trên cây cột. Hắn cảm thấy tầng thứ sáu có lẽ không dễ dàng tìm hiểu được như vậy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một phút đồng hồ qua đi, nửa thời thần trôi qua, một thời thần trôi qua... Thân thể Sở Mộ bắt đầu phai nhạt, tiếp đó lập tức biến mất.

- Chẳng lẽ hắn tiến vào tầng thứ bảy?


- Điều này không có khả năng.

Sở Mộ rời đi, lưu lại cho đám Kiếm giả tầng thứ sáu sự sợ hãi, suy đoán.

Tầng thứ bảy Vạn Nguyên cung, nhân số càng ít hơn, chỉ vẻn vẹn có năm mươi mấy người. Chung quanh cây cột không có một ai, hiển nhiên bọn họ đã buông tha ý định kia.

Kỳ quái là trên vách tường bốn phía của tầng thứ bảy này không có một chút đường vân áo nghĩa nào, chỉ có một mảnh hỗn độn.

Sở Mộ không có tìm hiểu, nghiên cứu, mà chuyên tâm tìm hiểu huyền bí ở đường vân trên cột đá.

Nháy mắt, thời gian một ngày trô iqua, Sở Mộ vẫn ngồi xếp bằng không nhúc nhích.

Hai ngày... Ba ngày...

Thời gian như nước trôi qua.

Lúc ngày thứ mười năm, thân thể Sở Mộ bắt đầu phai nhạt, biến mất không thấy gì nữa.

Tiến vào tầng thứ tám Vạn Nguyên cung.

Tầng thứ tám chỉ có năm người.


Trong đó có hai người đang ngồi xếp bằng bất động, hai mắt nhìn thẳng vào một vách tường mông lung, hỗn độn, giống như hóa thành một pho tượng.

Một người thì đứng, chắp hai tay ra sau lưng, chậm rãi dạo bước chung quanh mấy bức tường. Ánh mắt người này thủy chung không có rời khỏi vách tường. Cũng đang tìm hiểu, chỉ là phương thức tìm hiểu có chút không giống người khác.

Còn có một người cũng đang ngồi, chỉ có điều nghiêng đầu, nhìn ngó bên này rồi lại bên kia, miệng lẩm bẩm, không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Người cuối cùng, cũng là người thứ năm, bộ dáng dường như rất nhàn nhã. Là một kiếm giả trung niên ăn mặc kiểu văn sĩ, vẻ mặt mỉm cười nhìn Sở Mộ, có chút kinh ngạc.

- Tiểu hữu có thể đi vào tầng thứ tám quả thực ngộ tính rất kinh người. Bất quá thời gian có hạn, ta khuyên tiểu hữu vẫn nên yên tâm dừng lại ở tầng thứ tám này tìm hiểu áo nghĩa đi. Không nên lãng phí thời gian vào huyền bí trên cây cột kia.

Văn sĩ trung niên này hảo tâm nhắc nhở Sở Mộ, hắn cảm thấy Sở Mộ có thể tới đây hẳn đã tốn rất nhiều thời gian.

Đối với lời khuyên này Sở Mộ chỉ cười cười, cũng không có nói gì. Nhanh chóng đi về phia cây cột rồi ngồi xếp bằng xuống, tìm hiểu. Văn sĩ trung niên kia nhìn thấy vậy lập tức lắc đầu không nói gì nữa, lại tìm hiểu áo nghĩa của hắn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tháng trôi qua, Sở Mộ vẫn còn tìm hiểu.

Hai tháng... Ba tháng trôi qua.

Độ khó tìm hiểu tầng thứ tám quả nhiên hơn xa tầng thứ bảy, thực sự quá mức phức tạp, đại não Sở Mộ không ngừng vận chuyển.

Tháng thứ tư, Sở Mộ tìm hiểu hoàn tất, thân thể bắt đầu trở nên mờ nhạt. Văn sĩ trung niên kia trùng hợp nhìn thấy, không khỏi lắc đầu thở dài:


- Không nghe lời khuyên của ta, không công lãng phí mấy tháng mà không thu hoạch được gì.

Vạn Nguyên sơn nối liền không dứt, mỗi thời mỗi khắc chung quy vẫn có người rời khỏi Vạn Nguyên cung, cũng có người leo lên Vạn Nguyên sơn, tiến vào Vạn Nguyên cung.

Hôm nay cũng giống như trước đó, cũng có không ít Kiếm giả rời khỏi Vạn Nguyên cung xuất hiện ở trên đỉnh núi Vạn Nguyên cung. Cũng có không ít Kiếm giả leo lên cầu thang, xuất hiện ở đỉnh Vạn Nguyên cung.

Lúc này đột nhiên mọi người cảm thấy trong lòng nhảy dựng, thật giống như đột nhiên biết được có chuyện gì trọng đại xảy ra. Mà ngọn nguồn là từ Vạn Nguyên cung.

Trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người toàn bộ đều tập trung vào Vạn Nguyên cung. Không quản bọn họ làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bọn hắn cũng không rõ.

Tiếp đó, tất cả mọi người ngơ ngẩn, miệng há hốc lên, giống như có thể nhét vừa nắm tay vào. Trong mắt tràn ngập rung động và vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Cái kia... Đó là... Cái gì...

Thanh âm trở nên đứt quãng, vô cùng gian na.

- Vạn.... Vạn.... Vạn Nguyên cung...

Một Kiếm giả ngón tay run rẩy chỉ về phía trước, lắp bắp nói.

Đúng vậy, chân thân Vạn Nguyên cung xuất hiện.


Rộng lớn, uy nghiêm, bá đạo, giống như quân lâm thiên hạ, tất cả lực lượng thần phục. Đó chính là ngọn nguồn của hết thảy lực lượng ban đầu, của hết thảy huyền bí.

Tòa cung điện cực cao kia phảng phất như lọt vào trong tầng mây, đứng sừng sững trên đỉnh Vạn Nguyên cung. Giống như kết nối giữa trời và đất vậy, như chứng minh tất cả huyền bí.

Chỉ là liếc mắt cũng khiến cho tất cả mọi người nhớ kỹ, khắc sâu ấn tượng, phảng phất như lạc ấn đánh vào trong linh hồn.

Mười tức, chân thân Vạn Nguyên cung xuất hiện trong mười tức, khiến cho người ta có cảm giác như ngàn vạn năm, lại phảng phất như chỉ trong nháy mắt.

Sau mười tức, Vạn Nguyên cung lần nữa biến mất không thấyi ì nữa. Lại khôi phục bộ dáng không nhìn thấu, sờ không được kia.

Nhưng mà nhóm Kiếm giả chứng kiến bộ dáng thực sự của Vạn Nguyên cung giống như bị hút đi linh hồn, vẫn không nhúc nhích. Kinh ngạc nhìn qua Vạn Nguyên cung biến mất, cảnh tượng này sợ rằng sẽ in sâu trong linh hồn bọn hắn, đến chết cũng khó quên.

Rung động, thực sự quá mức rung động.

Gió núi sưu sưu thổi qua, mãi một lúc lâu sau mới có người tỉnh táo lại.

- Chân thân Vạn Nguyên cung xuất hiện.

- Mười tức, xuất hiện mười tức...

- Nói cách khác có người xông tới tầng chín Vạn Nguyên cung.

Trong lúc nhất thời, rung động cũ vừa đi, rung động mới lại tới. Đã trăm năm qua chưa từng có người xông tới tầng thứ chín Vạn Nguyên cung. Không ngờ tới hôm nay bọn hắn lại có thể biết được, tận mắt nhìn thấy chân thân Vạn Nguyên cung xuất hiện.

Kiếm Đạo Độc Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần Truyện Kiếm Đạo Độc Thần Story Chương 951: Tiến vào tầng thứ chín (Hạ)
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...