Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 874: Dấu kiếm
Vết hằn có dài có ngắn, có sâu có cạn, có thô có mỏng. Thậm chí có vết hằn rất lạ, xiêu vẹo. Tóm lại có mấy trăm kiếm bia trong phân điện, mỗi kiếm bia có vết hằn khác nhau.
Điều giống nhau duy nhất là mỗi vết hằn tỏa ra lạnh lẽo sắc bén kinh người, còn mang theo uy nghiêm, đó là dấu vết kiếm rạch ra, dấu vết của kiếm.
Ầm!
Cánh cửa đồng cổ to lớn khép lại, mọi người bị nhốt trong phân điện, bọn họ không biết cách rời đi.
Một Kiếm Giả nói:
- Không chừng bí ẩn nằm trên những kiếm bia.
Kiếm Giả rút kiếm chém ra, kiếm phong cực kỳ sắc bén đánh vào kiếm bia nhưng kiếm bia lù lù bất động, kiếm phong tan nát.
Không thể sử dụng kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể, kiếm thuật và kiếm khí thì không thể làm sứt mẻ kiếm bia được.
Kiếm Giả chửi um lên:
- Chết tiệt!
Kiếm Giả liều mạng huơ kiếm, từng nhát kiếm chém vào kiếm bia, hỏa hoa tung tóe nhưng kiếm bia không sứt mẻ.
Kinh Vô Mệnh đến trước một kiếm bia, gã không rút kiếm mà chỉ yên lặng đứng nhìn chằm chằm dấu vết trên đó, người hơi lắc lư, thẫn thờ như pho tượng.
Người Kinh Vô Mệnh phát ra hơi thở khác lạ khuếch tán.
Kiếm Giả khác thấy cách làm của Kinh Vô Mệnh thì có người không cho là đúng, có người hiểu ra. Bọn họ đứng trước kiếm bia gần nhất, nhìn chằm chằm dấu kiếm trên kiếm bia.
Sở Mộ nhìn một vòng, quét qua mỗi khối kiếm bia sẽ ngừng lại một giây, nhìn kỹ dấu kiếm trên kiếm bia. Dấu kiếm khác nhau phát ra hơi thở có sự khác biệt nhỏ.
Trong lòng có điều lĩnh ngộ, Sở Mộ đến trước một khối kiếm bia, hơi nheo mắt nhìn dấu kiếm trên đó.
Dấu kiếm này trông hơi nhạt, không quá dài, nhìn nó có cảm giác mơ hồ như tùy thời biến mất.
Sở Mộ trừ bỏ tất cả tập niệm, tập trung nhìn, ý niệm tinh thần tụ tập lại. Sau ba giây, Sở Mộ cảm giác bốn phía phong cảnh biến mất, thế giới biến mất, kiếm bia nâu đồng trước mắt cũng nhòe đi, chỉ còn lại dấu kiếm mỏng manh như có như không là rõ ràng.
Dấu kiếm mỏng manh như được rót vào sinh mệnh, sinh ra ý chí, nó sống lại, vặn vẹo một chút rồi hóa thành kiếm quang như có như không bắn hướng Sở Mộ. Sở Mộ như thấy một Kiếm Giả vô hình cầm kiếm vô hình đâm kiếm tới gần, quỹ tích mảnh nhỏ gấp khúc, mơ hồ không ổn định.
Kiếm này xẹt qua không trung, như bèo không rễ, phớt lờ khoảng cách thời không, chớp mắt gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời, kiếm quang đến gần vạch hướng cổ Sở Mộ.
Lỗ chân lông trên da cổ nổi cục cục, cảm giác cực kỳ nguy hiểm xâm chiếm toàn thân Sở Mộ, hắn bản năng làm động tác né tránh. Kiếm quang mỏng xẹt qua cạnh cổ Sở Mộ, mũi nhọn âm lạnh làm mạch máu trong cổ Sở Mộ đông lại.
Khoảnh khắc kiếm quang mỏng manh như có như không bị lực lượng vô hình lôi kéo từ phía sau bay về, tựa như một Kiếm Giả tuyệt thế đang thi triển kiếm thuật tất sát.
Sở Mộ động ý niệm, hắn định rút kiếm đối kháng nhưng kinh ngạc phát hiện hắn không thể ra kiếm, như bị lực lượng giam cầm.
Chỉ có thể né tránh!
Chỉ có thể né tránh!
Dựa vào cảm giác cường đại Sở Mộ một lần nữa né thoát kiếm quang mỏng manh.
- Không thể đánh trả, cứ né mãi đến bao giờ?
- Không, điểm then chốt tuyệt đối không phải né tránh mà là cái khác.
- Có lẽ là... phá giải.
Suy nghĩ đi hướng chính xác, Sở Mộ càng quan sát cẩn thận kiếm quang mỏng manh như có như không, cố gắng xem rõ quỹ tích của nó, phân tích suy nghĩ ảo diệu trong đó.
Kiếm quang đến từ kiếm thuật, không phải kiếm thuật đặc biệt gì mà là kiếm thuật cơ bản.
Kiếm thuật cơ bản thoạt trông chỉ có mười mấy động tác nhưng khi tổ hợp lại thì có ngàn vạn loại biến đổi.
Biến đổi khác nhau có hiệu quả, uy lực khác biệt, nếu ứng dụng hợp lý thì sẽ trở thành tất sát khủng bố.
Sở Mộ vừa né tránh vừa phân tích tham ngộ, hắn chỉ có một suy nghĩ là hiểu được kiếm quang mỏng manh như có như không này.
Cảm giác như đang đánh nhau với Kiếm Giả lợi hại, nhưng Sở Mộ không thể rút kiếm.
Sở Mộ biết khi hắn hiểu được kiếm quang mỏng manh như có như không, hấp thu nó thành của mình sẽ khiến tạo nghệ kiếm thuật tiến thêm một bước, xuất hiện nhiều biến đổi hơn, uy lực sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Giống như Sở Mộ, Kiếm Giả khác cũng chìm đắm trong dấu kiếm trên kiếm bia, nhưng bọn họ tỉnh ngộ khá chậm, né tránh rất khó khăn.
Không lâu sau có Kiếm Giả hét thảm, người rung mạnh, sắc mặt tái nhợt, hai chân liên tục lùi mấy bước, khóe môi tràn máu.
Kiếm Giả thở hổn hển, biểu tình kinh hoàng bản năng sờ trái tim. May mắn bình an, nhát kiếm vừa rồi hình như chỉ là ảo giác.
Kiếm Giả mơ hồ cảm thấy mình đánh mất cơ hội quan trọng gì, gã biến sắc mặt.
Giây sau Kiếm Giả hung tợn liếc mắt qua rút kiếm chém vào Sở Mộ ở gần nhất.
Sở Mộ hoàn toàn chìm đắm trong dấu kiếm, cố gắng tham ngộ phá giải, không chút đề phòng, như tòa thành trống mặc cho nhát kiếm chém tới gần.
Giây sau kiếm hung mãnh sẽ chém trúng cổ Sở Mộ, chặt đứt đầu hắn.
Khi kiếm sắp đến gần cổ Sở Mộ thì kiếm bia trước mặt hắn, dấu kiếm mỏng manh như có như không bỗng hóa thành kiếm quang bắn hướng cổ Kiếm Giả tấn công Sở Mộ.
Kiếm chém tới chợt khựng lại, rũ xuống, cổ Kiếm Giả chậm rãi chảy dòng máu rồi ngã xuống đất.
Sở Mộ không biết mấy chuyện đó, trong khoảnh khắc hắn chợt hiểu ảo diệu của kiếm quang mỏng manh như có như không, nên hắn dễ dàng phá hủy một kiếm quang, phá giải một dấu kiếm.
Một mảnh ánh sáng vàng dâng lên từ lòng bàn chân Sở Mộ bao lấy toàn thân hắn, giây sau ánh sáng vàng rút về thành đốm sáng vàng nhỏ phát ra tiếng leng keng chui vào kiếm bia nâu đồng trước mặt, biến mất.
Dấu kiếm trên kiếm bia nâu đồng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Khi Sở Mộ hóa thành đốm sáng vàng biến mất thì mười giây sau Kinh Vô Mệnh cũng biến thành đốm sáng vàng bay vào kiếm bia nâu đồng. Ba giây sau, Đồng Thiên Minh cũng đi theo hóa thành đốm sáng vàng biến mất trong kiếm bia.
Một Kiếm Giả run rẩy, mặt tái nhợt nhìn quanh, nhìn người đứng gần đó, hét lên:
- Các ngươi cũng chết rồi?
Sau đó Kiếm Giả chợt nhận ra mình chưa chết.
- Ta cảm giác như bị giết.
- Đúng rồi, ta cũng cảm giác chính mình bị kiếm chém làm đôi, kiếm thuật thật đáng sợ.
Kiếm Giả nói xong người run rẩy, biểu tình hãi hùng.
Một Kiếm Giả nhìn chằm chằm Kiếm Giả đang hóa thành đốm sáng vàng, kinh kêu:
- Chuyện gì vậy? Sao hắn biến mất?
- Ta nghĩ ta hiểu rồi. Những dấu kiếm trên kiếm bia chắc là thử thách Thiên Long Kiếm Thánh để lại, chỉ có vượt qua thử thách mới có thể tiếp tục đi tiếp, không thì đành dừng bước ở dây.
Kiếm Đạo Độc Thần
Điều giống nhau duy nhất là mỗi vết hằn tỏa ra lạnh lẽo sắc bén kinh người, còn mang theo uy nghiêm, đó là dấu vết kiếm rạch ra, dấu vết của kiếm.
Ầm!
Cánh cửa đồng cổ to lớn khép lại, mọi người bị nhốt trong phân điện, bọn họ không biết cách rời đi.
Một Kiếm Giả nói:
- Không chừng bí ẩn nằm trên những kiếm bia.
Kiếm Giả rút kiếm chém ra, kiếm phong cực kỳ sắc bén đánh vào kiếm bia nhưng kiếm bia lù lù bất động, kiếm phong tan nát.
Không thể sử dụng kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể, kiếm thuật và kiếm khí thì không thể làm sứt mẻ kiếm bia được.
Kiếm Giả chửi um lên:
- Chết tiệt!
Kiếm Giả liều mạng huơ kiếm, từng nhát kiếm chém vào kiếm bia, hỏa hoa tung tóe nhưng kiếm bia không sứt mẻ.
Kinh Vô Mệnh đến trước một kiếm bia, gã không rút kiếm mà chỉ yên lặng đứng nhìn chằm chằm dấu vết trên đó, người hơi lắc lư, thẫn thờ như pho tượng.
Người Kinh Vô Mệnh phát ra hơi thở khác lạ khuếch tán.
Kiếm Giả khác thấy cách làm của Kinh Vô Mệnh thì có người không cho là đúng, có người hiểu ra. Bọn họ đứng trước kiếm bia gần nhất, nhìn chằm chằm dấu kiếm trên kiếm bia.
Sở Mộ nhìn một vòng, quét qua mỗi khối kiếm bia sẽ ngừng lại một giây, nhìn kỹ dấu kiếm trên kiếm bia. Dấu kiếm khác nhau phát ra hơi thở có sự khác biệt nhỏ.
Trong lòng có điều lĩnh ngộ, Sở Mộ đến trước một khối kiếm bia, hơi nheo mắt nhìn dấu kiếm trên đó.
Dấu kiếm này trông hơi nhạt, không quá dài, nhìn nó có cảm giác mơ hồ như tùy thời biến mất.
Sở Mộ trừ bỏ tất cả tập niệm, tập trung nhìn, ý niệm tinh thần tụ tập lại. Sau ba giây, Sở Mộ cảm giác bốn phía phong cảnh biến mất, thế giới biến mất, kiếm bia nâu đồng trước mắt cũng nhòe đi, chỉ còn lại dấu kiếm mỏng manh như có như không là rõ ràng.
Dấu kiếm mỏng manh như được rót vào sinh mệnh, sinh ra ý chí, nó sống lại, vặn vẹo một chút rồi hóa thành kiếm quang như có như không bắn hướng Sở Mộ. Sở Mộ như thấy một Kiếm Giả vô hình cầm kiếm vô hình đâm kiếm tới gần, quỹ tích mảnh nhỏ gấp khúc, mơ hồ không ổn định.
Kiếm này xẹt qua không trung, như bèo không rễ, phớt lờ khoảng cách thời không, chớp mắt gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời, kiếm quang đến gần vạch hướng cổ Sở Mộ.
Lỗ chân lông trên da cổ nổi cục cục, cảm giác cực kỳ nguy hiểm xâm chiếm toàn thân Sở Mộ, hắn bản năng làm động tác né tránh. Kiếm quang mỏng xẹt qua cạnh cổ Sở Mộ, mũi nhọn âm lạnh làm mạch máu trong cổ Sở Mộ đông lại.
Khoảnh khắc kiếm quang mỏng manh như có như không bị lực lượng vô hình lôi kéo từ phía sau bay về, tựa như một Kiếm Giả tuyệt thế đang thi triển kiếm thuật tất sát.
Sở Mộ động ý niệm, hắn định rút kiếm đối kháng nhưng kinh ngạc phát hiện hắn không thể ra kiếm, như bị lực lượng giam cầm.
Chỉ có thể né tránh!
Chỉ có thể né tránh!
Dựa vào cảm giác cường đại Sở Mộ một lần nữa né thoát kiếm quang mỏng manh.
- Không thể đánh trả, cứ né mãi đến bao giờ?
- Không, điểm then chốt tuyệt đối không phải né tránh mà là cái khác.
- Có lẽ là... phá giải.
Suy nghĩ đi hướng chính xác, Sở Mộ càng quan sát cẩn thận kiếm quang mỏng manh như có như không, cố gắng xem rõ quỹ tích của nó, phân tích suy nghĩ ảo diệu trong đó.
Kiếm quang đến từ kiếm thuật, không phải kiếm thuật đặc biệt gì mà là kiếm thuật cơ bản.
Kiếm thuật cơ bản thoạt trông chỉ có mười mấy động tác nhưng khi tổ hợp lại thì có ngàn vạn loại biến đổi.
Biến đổi khác nhau có hiệu quả, uy lực khác biệt, nếu ứng dụng hợp lý thì sẽ trở thành tất sát khủng bố.
Sở Mộ vừa né tránh vừa phân tích tham ngộ, hắn chỉ có một suy nghĩ là hiểu được kiếm quang mỏng manh như có như không này.
Cảm giác như đang đánh nhau với Kiếm Giả lợi hại, nhưng Sở Mộ không thể rút kiếm.
Sở Mộ biết khi hắn hiểu được kiếm quang mỏng manh như có như không, hấp thu nó thành của mình sẽ khiến tạo nghệ kiếm thuật tiến thêm một bước, xuất hiện nhiều biến đổi hơn, uy lực sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Giống như Sở Mộ, Kiếm Giả khác cũng chìm đắm trong dấu kiếm trên kiếm bia, nhưng bọn họ tỉnh ngộ khá chậm, né tránh rất khó khăn.
Không lâu sau có Kiếm Giả hét thảm, người rung mạnh, sắc mặt tái nhợt, hai chân liên tục lùi mấy bước, khóe môi tràn máu.
Kiếm Giả thở hổn hển, biểu tình kinh hoàng bản năng sờ trái tim. May mắn bình an, nhát kiếm vừa rồi hình như chỉ là ảo giác.
Kiếm Giả mơ hồ cảm thấy mình đánh mất cơ hội quan trọng gì, gã biến sắc mặt.
Giây sau Kiếm Giả hung tợn liếc mắt qua rút kiếm chém vào Sở Mộ ở gần nhất.
Sở Mộ hoàn toàn chìm đắm trong dấu kiếm, cố gắng tham ngộ phá giải, không chút đề phòng, như tòa thành trống mặc cho nhát kiếm chém tới gần.
Giây sau kiếm hung mãnh sẽ chém trúng cổ Sở Mộ, chặt đứt đầu hắn.
Khi kiếm sắp đến gần cổ Sở Mộ thì kiếm bia trước mặt hắn, dấu kiếm mỏng manh như có như không bỗng hóa thành kiếm quang bắn hướng cổ Kiếm Giả tấn công Sở Mộ.
Kiếm chém tới chợt khựng lại, rũ xuống, cổ Kiếm Giả chậm rãi chảy dòng máu rồi ngã xuống đất.
Sở Mộ không biết mấy chuyện đó, trong khoảnh khắc hắn chợt hiểu ảo diệu của kiếm quang mỏng manh như có như không, nên hắn dễ dàng phá hủy một kiếm quang, phá giải một dấu kiếm.
Một mảnh ánh sáng vàng dâng lên từ lòng bàn chân Sở Mộ bao lấy toàn thân hắn, giây sau ánh sáng vàng rút về thành đốm sáng vàng nhỏ phát ra tiếng leng keng chui vào kiếm bia nâu đồng trước mặt, biến mất.
Dấu kiếm trên kiếm bia nâu đồng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Khi Sở Mộ hóa thành đốm sáng vàng biến mất thì mười giây sau Kinh Vô Mệnh cũng biến thành đốm sáng vàng bay vào kiếm bia nâu đồng. Ba giây sau, Đồng Thiên Minh cũng đi theo hóa thành đốm sáng vàng biến mất trong kiếm bia.
Một Kiếm Giả run rẩy, mặt tái nhợt nhìn quanh, nhìn người đứng gần đó, hét lên:
- Các ngươi cũng chết rồi?
Sau đó Kiếm Giả chợt nhận ra mình chưa chết.
- Ta cảm giác như bị giết.
- Đúng rồi, ta cũng cảm giác chính mình bị kiếm chém làm đôi, kiếm thuật thật đáng sợ.
Kiếm Giả nói xong người run rẩy, biểu tình hãi hùng.
Một Kiếm Giả nhìn chằm chằm Kiếm Giả đang hóa thành đốm sáng vàng, kinh kêu:
- Chuyện gì vậy? Sao hắn biến mất?
- Ta nghĩ ta hiểu rồi. Những dấu kiếm trên kiếm bia chắc là thử thách Thiên Long Kiếm Thánh để lại, chỉ có vượt qua thử thách mới có thể tiếp tục đi tiếp, không thì đành dừng bước ở dây.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 874: Dấu kiếm
10.0/10 từ 35 lượt.