Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 866: Di dích Kiếm Thánh (Trung)
Ngữ điệu của Long gia âm lạnh khiến nhiệt độ căn phòng giảm mạnh.
Các trưởng lão giật mình kêu lên:
- Long Linh thống lĩnh cũng vào!?
Như Long Nhất, Long Nhị là kiếm vệ được Long gia bồi dưỡng từ nhỏ, Long Linh thống lĩnh là thống lĩnh kiếm vệ của Long gia, trước khi bế quan đã có tu vi Nguyên Cực cảnh đại thành, hiện nay bế quan hai mươi niên thì thực lực mạnh mẽ đến trình độ nào đây?
- Tốt, có Long Linh thống lĩnh đi thì dễ dàng giết đồ khốn đó thôi!
***
Trong Biệt Sơn viện, lương đình.
Sở Mộ nhìn mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đứng đối diện mình, sắc mặt hắn bình tĩnh không dao động, lạnh lùng hỏi:
- Nàng tìm ta có chuyện gì?
Khuôn mặt Phàn Phong Hoa lạnh lùng, đôi mắt như làn nước nhìn mặt Sở Mộ như muốn xem thấu hắn:
- Đương nhiên là có việc rất quan trọng.
Sở Mộ nói thẳng:
- Nói đi.
Tuy Phàn Phong Hoa kinh ngạc vì tên này không bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, không một chút cảm giác kinh diễm làm lòng nàng thấy hơi thất bại, nhưng thứ khiến nàng kiêu ngạo nhất không phải sắc đẹp mà là thiên phú kinh doanh, nên nàng chỉ hơi khó chịu.
- Ta có thể cho ngươi một cơ hội một bước lên trời.
Đáy mắt Sở Mộ lóe ý cười nghiền ngẫm, lòng đã đoán ra ý của Phàn Phong Hoa:
- Một bước lên trời?
Phàn Phong Hoa dõng dạc nói:
- Đúng vậy! Đối với Kiếm Giả thiên tài như ngươi là kỳ ngộ trăm năm hiếm có, thậm chí là cơ hội tuyệt vời cả đời cũng không gặp được. Nếu có thu hoạch tuyệt đối sẽ khiến thực lực của ngươi tăng vọt trong thời gian ngắn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng tràn đầy tự tin, dáng vẻ sáng sủa.
Sở Mộ mỉm cười hỏi:
- Với điều kiện gì?
Phàn Phong Hoa tự nhiên nói:
- Tham gia vào Phàn gia của ta, ta thậm chí có thể gả cho ngươi.
Phàn Phong Hoa hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, dè dặt của nữ giới bình thường, như thể người đang nói chuyện không phải là nàng.
Sở Mộ nghe liền hiểu ngay, Phàn Phong Hoa xem hắn như ngựa giống, có điều đây là tự do của người khác, không liên quan đến hắn.
Nghe Phàn Phong Hoa nói khiến Sở Mộ hiểu rằng nàng giống như Thân Đồ gia cũng nhìn trúng thiên phú, tiềm lực của hắn. Cách làm của Phàn Phong Hoa triệt để hơn Thân Đồ gia, muốn kéo Sở Mộ hoàn toàn bước lên chiến thuyền Phàn gia, thành người của Phàn gia, cùng chung vinh nhục.
Sở Mộ từ chối Phàn Phong Hoa:
- Ta thích tự do tự tại hơn.
Phàn Phong Hoa không dây dưa, nàng đứng dậy, giọng điệu tự tin nói với Sở Mộ:
- Trước chiều mai nếu ngươi đổi ý có thể đến Phàn gia tìm ta, chỉ cần báo tên ta là được.
Phàn Phong Hoa nói xong xoay người rời đi, để lại bóng lưng xinh đẹp cho Sở Mộ.
Trong phủ Tử Thiên có một tòa u cốc tên là Tam U cốc, là một trong các cấm địa của phủ Tử Thiên, cực kỳ nguy hiểm. Bình thường ít Kiếm Giả nào đến gần, dù tới cũng chỉ dám hoạt động vòng ngoài chứ không dám vào sâu.
Nhưng giờ phút này trong Tam U cốc tụ tập một đống người, đã có hàng trăm Kiếm Giả tụ lại đây, vẫn còn Kiếm Giả lục tục tìm đến vô cùng náo nhiệt.
Đang giữa trưa, một đám người từ xa đi vào Tam U cốc, là thành viên Thân Đồ gia tộc, tổng cộng mười người, Sở Mộ nằm trong đố đó.
Thân Đồ gia tộc trừ trưởng lão khách khanh Sở Mộ ra chín người khác đều là tộc nhân. Thân Đồ Vô Địch và tám cao thủ trong gia tộc, mỗi vị ít nhất có tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành, trong đó một vị Nguyên Cực cảnh viên mãn phát ra khí thế cực kỳ sắc bén khiến người giật mình.
Rất nhanh người Phàn gia, Long gia cũng đến, còn có ba gia tộc lớn của mấy quận khác trong phủ Tử Thiên. Có người chào hỏi nhau, có cười nhạt đầy ân oán.
Người Long gia nhìn Sở Mộ chằm chằm tràn đầy thù hận, như mũi nhọn đao kiếm chực chờ lăng trì hắn ngàn đao vạn quả. Đặc biệt ánh mắt của Long Thiên Sơn rất độc ác. Một nam nhân trung niên Sở Mộ thấy lạ mặt thì mặt không biểu tình, đôi mắt cứ nhìn hắn mãi làm hắn gai hết cả người, như từng giây từng phút bị lóc thịt, như bị rắn độc núp trong bóng tối theo dõi.
Sở Mộ ngạc nhiên phát hiện tu vi của người này là Nguyên Cực cảnh viên mãn.
Phụ thân của Thân Đồ Vô Địch tức Thân Đồ Cuồng Sa gia chủ Thân Đồ gia giật mình, khẽ nói:
- Long Linh của Long gia!
Thân Đồ Vô Địch hiểu ra:
- Thì ra là hắn.
Thân Đồ Vô Địch quay đầu nói với Sở Mộ:
- Sở huynh, người này tên Long Linh, là thống lĩnh kiếm vệ Long gia, một nhân vật vô pháp vô thiên. Hai mươi năm trước có tu vi Nguyên Cực cảnh đại thành, thực lực cường đại, đã từng chém giết một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh viên mãn. Bế quan hai mươi năm sau chắc tu vi của Long Linh đã lên đến Nguyên Cực cảnh viên mãn, thực lực mạnh gấp mấy lần. Chỉ e Long Linh sẽ xuống tay với Sở huynh, nhưng chờ vào di tích Kiếm Thánh rồi Sở huynh và chúng ta cùng nhau hành động, cho hắn lá gan cũng không dám xuống tay.
Sở Mộ im lặng gật đầu, hắn tự biết dù có đi một mình gặp phải Long Linh thì hắn cũng sẽ không bị giết, ngược lại có thể giết chết đối phương.
Bên tai vang thanh âm lạnh lùng chất chứa tức giận:
- Thì ra ngươi đã đầu vào Thân Đồ gia!
Sở Mộ quay đầu lại thấy khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, là đại tiểu thư Phàn gia, Phàn Phong Hoa.
Phàn Phong Hoa cũng có tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn nhưng dao động hơi thở không ổn định, hiển nhiên không phải tự đột phá mà Phàn gia sử dụng thủ đoạn nào đó nâng tu vi của nàng lên.
Đúng vậy, thiên phú của Phàn Phong Hoa rất tốt nhưng nàng không chú trọng tu luyện và tập trung vào việc kinh doanh, nên Phàn gia dùng tài nguyên đan dược nâng tu vi của nàng lên.
Phàn Phong Hoa cũng vào di tích Kiếm Thánh tìm cơ duyên, bởi vì nàng không đủ thực lực nên người Phàn gia đặc biệt sắp xếp cao thủ luôn bảo vệ nàng.
Phàn Phong Hoa mời Sở Mộ nhưng bị từ chối, bây giờ thấy hắn xuất hiện ở đây làm lòng nàng dâng lên tức giận, cảm giác như bị hắn nhục nhã.
Sở Mộ cười cười không đáp lời. Phàn Phong Hoa hừ lạnh quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa.
Sở Mộ không để bụng.
Thời gian chậm rãi trôi, mặt trời nóng cháy chậm rãi lặn hướng tây.
Một lão nhân cao giọng nói:
- Được rồi, người đã đến đông đủ thì bây giờ chuẩn bị vào di tích Kiếm Thánh đi.
Lão nhân đến từ Kinh gia, đệ nhất thế gia phủ Tử Thiên, là một trưởng lão của Kinh gia, có tu vi Nguyên Cực cảnh viên mãn.
Không uổng là đệ nhất thế gia phủ Tử Thiên, có hai mươi người tới, trong đó năm người tu vi đến Nguyên Cực cảnh viên mãn, mười người tu vi tới Nguyên Cực cảnh đại thành, năm người tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành.
Thân Đồ Vô Địch đang giới thiệu thành viên quan trọng, cao thủ của mỗi gia tộc cho Sở Mộ, để hắn nhận biết trực quan.
Kiếm Đạo Độc Thần
Các trưởng lão giật mình kêu lên:
- Long Linh thống lĩnh cũng vào!?
Như Long Nhất, Long Nhị là kiếm vệ được Long gia bồi dưỡng từ nhỏ, Long Linh thống lĩnh là thống lĩnh kiếm vệ của Long gia, trước khi bế quan đã có tu vi Nguyên Cực cảnh đại thành, hiện nay bế quan hai mươi niên thì thực lực mạnh mẽ đến trình độ nào đây?
- Tốt, có Long Linh thống lĩnh đi thì dễ dàng giết đồ khốn đó thôi!
***
Trong Biệt Sơn viện, lương đình.
Sở Mộ nhìn mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đứng đối diện mình, sắc mặt hắn bình tĩnh không dao động, lạnh lùng hỏi:
- Nàng tìm ta có chuyện gì?
Khuôn mặt Phàn Phong Hoa lạnh lùng, đôi mắt như làn nước nhìn mặt Sở Mộ như muốn xem thấu hắn:
- Đương nhiên là có việc rất quan trọng.
Sở Mộ nói thẳng:
- Nói đi.
Tuy Phàn Phong Hoa kinh ngạc vì tên này không bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, không một chút cảm giác kinh diễm làm lòng nàng thấy hơi thất bại, nhưng thứ khiến nàng kiêu ngạo nhất không phải sắc đẹp mà là thiên phú kinh doanh, nên nàng chỉ hơi khó chịu.
- Ta có thể cho ngươi một cơ hội một bước lên trời.
Đáy mắt Sở Mộ lóe ý cười nghiền ngẫm, lòng đã đoán ra ý của Phàn Phong Hoa:
- Một bước lên trời?
Phàn Phong Hoa dõng dạc nói:
- Đúng vậy! Đối với Kiếm Giả thiên tài như ngươi là kỳ ngộ trăm năm hiếm có, thậm chí là cơ hội tuyệt vời cả đời cũng không gặp được. Nếu có thu hoạch tuyệt đối sẽ khiến thực lực của ngươi tăng vọt trong thời gian ngắn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng tràn đầy tự tin, dáng vẻ sáng sủa.
Sở Mộ mỉm cười hỏi:
- Với điều kiện gì?
Phàn Phong Hoa tự nhiên nói:
- Tham gia vào Phàn gia của ta, ta thậm chí có thể gả cho ngươi.
Phàn Phong Hoa hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, dè dặt của nữ giới bình thường, như thể người đang nói chuyện không phải là nàng.
Sở Mộ nghe liền hiểu ngay, Phàn Phong Hoa xem hắn như ngựa giống, có điều đây là tự do của người khác, không liên quan đến hắn.
Nghe Phàn Phong Hoa nói khiến Sở Mộ hiểu rằng nàng giống như Thân Đồ gia cũng nhìn trúng thiên phú, tiềm lực của hắn. Cách làm của Phàn Phong Hoa triệt để hơn Thân Đồ gia, muốn kéo Sở Mộ hoàn toàn bước lên chiến thuyền Phàn gia, thành người của Phàn gia, cùng chung vinh nhục.
Sở Mộ từ chối Phàn Phong Hoa:
- Ta thích tự do tự tại hơn.
Phàn Phong Hoa không dây dưa, nàng đứng dậy, giọng điệu tự tin nói với Sở Mộ:
- Trước chiều mai nếu ngươi đổi ý có thể đến Phàn gia tìm ta, chỉ cần báo tên ta là được.
Phàn Phong Hoa nói xong xoay người rời đi, để lại bóng lưng xinh đẹp cho Sở Mộ.
Trong phủ Tử Thiên có một tòa u cốc tên là Tam U cốc, là một trong các cấm địa của phủ Tử Thiên, cực kỳ nguy hiểm. Bình thường ít Kiếm Giả nào đến gần, dù tới cũng chỉ dám hoạt động vòng ngoài chứ không dám vào sâu.
Nhưng giờ phút này trong Tam U cốc tụ tập một đống người, đã có hàng trăm Kiếm Giả tụ lại đây, vẫn còn Kiếm Giả lục tục tìm đến vô cùng náo nhiệt.
Đang giữa trưa, một đám người từ xa đi vào Tam U cốc, là thành viên Thân Đồ gia tộc, tổng cộng mười người, Sở Mộ nằm trong đố đó.
Thân Đồ gia tộc trừ trưởng lão khách khanh Sở Mộ ra chín người khác đều là tộc nhân. Thân Đồ Vô Địch và tám cao thủ trong gia tộc, mỗi vị ít nhất có tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành, trong đó một vị Nguyên Cực cảnh viên mãn phát ra khí thế cực kỳ sắc bén khiến người giật mình.
Rất nhanh người Phàn gia, Long gia cũng đến, còn có ba gia tộc lớn của mấy quận khác trong phủ Tử Thiên. Có người chào hỏi nhau, có cười nhạt đầy ân oán.
Người Long gia nhìn Sở Mộ chằm chằm tràn đầy thù hận, như mũi nhọn đao kiếm chực chờ lăng trì hắn ngàn đao vạn quả. Đặc biệt ánh mắt của Long Thiên Sơn rất độc ác. Một nam nhân trung niên Sở Mộ thấy lạ mặt thì mặt không biểu tình, đôi mắt cứ nhìn hắn mãi làm hắn gai hết cả người, như từng giây từng phút bị lóc thịt, như bị rắn độc núp trong bóng tối theo dõi.
Sở Mộ ngạc nhiên phát hiện tu vi của người này là Nguyên Cực cảnh viên mãn.
Phụ thân của Thân Đồ Vô Địch tức Thân Đồ Cuồng Sa gia chủ Thân Đồ gia giật mình, khẽ nói:
- Long Linh của Long gia!
Thân Đồ Vô Địch hiểu ra:
- Thì ra là hắn.
Thân Đồ Vô Địch quay đầu nói với Sở Mộ:
- Sở huynh, người này tên Long Linh, là thống lĩnh kiếm vệ Long gia, một nhân vật vô pháp vô thiên. Hai mươi năm trước có tu vi Nguyên Cực cảnh đại thành, thực lực cường đại, đã từng chém giết một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh viên mãn. Bế quan hai mươi năm sau chắc tu vi của Long Linh đã lên đến Nguyên Cực cảnh viên mãn, thực lực mạnh gấp mấy lần. Chỉ e Long Linh sẽ xuống tay với Sở huynh, nhưng chờ vào di tích Kiếm Thánh rồi Sở huynh và chúng ta cùng nhau hành động, cho hắn lá gan cũng không dám xuống tay.
Sở Mộ im lặng gật đầu, hắn tự biết dù có đi một mình gặp phải Long Linh thì hắn cũng sẽ không bị giết, ngược lại có thể giết chết đối phương.
Bên tai vang thanh âm lạnh lùng chất chứa tức giận:
- Thì ra ngươi đã đầu vào Thân Đồ gia!
Sở Mộ quay đầu lại thấy khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, là đại tiểu thư Phàn gia, Phàn Phong Hoa.
Phàn Phong Hoa cũng có tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn nhưng dao động hơi thở không ổn định, hiển nhiên không phải tự đột phá mà Phàn gia sử dụng thủ đoạn nào đó nâng tu vi của nàng lên.
Đúng vậy, thiên phú của Phàn Phong Hoa rất tốt nhưng nàng không chú trọng tu luyện và tập trung vào việc kinh doanh, nên Phàn gia dùng tài nguyên đan dược nâng tu vi của nàng lên.
Phàn Phong Hoa cũng vào di tích Kiếm Thánh tìm cơ duyên, bởi vì nàng không đủ thực lực nên người Phàn gia đặc biệt sắp xếp cao thủ luôn bảo vệ nàng.
Phàn Phong Hoa mời Sở Mộ nhưng bị từ chối, bây giờ thấy hắn xuất hiện ở đây làm lòng nàng dâng lên tức giận, cảm giác như bị hắn nhục nhã.
Sở Mộ cười cười không đáp lời. Phàn Phong Hoa hừ lạnh quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa.
Sở Mộ không để bụng.
Thời gian chậm rãi trôi, mặt trời nóng cháy chậm rãi lặn hướng tây.
Một lão nhân cao giọng nói:
- Được rồi, người đã đến đông đủ thì bây giờ chuẩn bị vào di tích Kiếm Thánh đi.
Lão nhân đến từ Kinh gia, đệ nhất thế gia phủ Tử Thiên, là một trưởng lão của Kinh gia, có tu vi Nguyên Cực cảnh viên mãn.
Không uổng là đệ nhất thế gia phủ Tử Thiên, có hai mươi người tới, trong đó năm người tu vi đến Nguyên Cực cảnh viên mãn, mười người tu vi tới Nguyên Cực cảnh đại thành, năm người tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành.
Thân Đồ Vô Địch đang giới thiệu thành viên quan trọng, cao thủ của mỗi gia tộc cho Sở Mộ, để hắn nhận biết trực quan.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 866: Di dích Kiếm Thánh (Trung)
10.0/10 từ 35 lượt.