Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 849: Diệt tại chỗ (Hạ)
Kiếm này làm lão nhân áo đen có cảm giác không thể né tránh, lão biến sắc mặt, con ngươi co rút. Lão nhân áo đen lấy thanh kiếm khí ra, giơ một kiếm lên chém xuống, kiếm quang phá không như muốn cắt đứt cả bầu trời.
Một kiếm chém xuống giữa chừng thì lão nhân áo đen thấy cổ tay đau nhức, chưa kịp phản ứng thì một luồng sáng lạnh xẹt qua trước mắt tựa như một góc trời.
Kiếm này quá nhanh, không thể né tránh. Lão nhân áo đen cảm giác cổ đau nhói, có thứ gì ẩm ướt chảy xuống, trước mắt lão tối đen.
Một cái đầu già nua bay lên, máu phun ra rơi xuống đất, mọi người ngơ ngẩn.
Một kiếm!
Chỉ một kiếm, không thi triển kiếm kỹ đã chém chết một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh tiểu thành, diệt ngay tại chỗ!
Cảnh tượng quá sức khó tin, như thể lão nhân áo đen có tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành chỉ có con kiến một ngón tay có thể nghiền chết.
Long Tam Thiếu Gia phản ứng lại, gã chỉ vào Sở Mộ, biểu tình kinh hoàng. Long Tam Thiếu Gia liên tục thụt lùi, ngón tay run run, trán toát mồ hôi lạnh.
Long Tam Thiếu Gia hét chói tai:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi dám giết... giết...!
Long Cửu hét to:
- Thiếu gia chạy mau!
Long Cửu rút kiếm lao vào Sở Mộ, muốn dùng mạng sống tranh thủ cơ hội chạy trốn cho Long Tam Thiếu Gia.
Sở Mộ tiến lên một bước lướt qua Long Cửu, nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt Long Tam Thiếu Gia, gác kiếm trên cổ gã. Long Cửu lao đi mấy thước rồi ngã xuống, máu trào ra từ cần cổ nhuộm đỏ mặt đất.
Không ai thấy rõ khoảnh khắc kia đã xảy ra chuyện gì, Long Cửu là Kiếm Giả có tu vi Cửu Chuyển cảnh Đệ Bát Chuyển đã chết.
- Không... đừng... đừng giết ta...!
Long Tam Thiếu Gia thê thảm van xin, sợ chết vô cùng, khác hẳn với bộ dạng không ai bì nổi lúc nãy:
- Ta có Linh Thạch... ta có thể cho ngươi nhiều Linh Thạch... chỉ cần ngươi không giết ta...
Sở Mộ chỉ nhìn Long Tam Thiếu Gia nhưng đã làm gã cảm nhận áp lực cực lớn.
- Không giết ngươi thì cũng được.
Theo thói quen của Sở Mộ thì nên đâm một nhát kiếm, giết không tha. Nhưng lúc này Sở Mộ không một mình, hắn phải suy xét đến Lý gia, nên đành chọn cách khác.
- Nhưng ngươi phải thề với danh nghĩa kiếm đạo bắt đầu từ hiện tại không được dùng bất cứ cách gì, thủ đoạn gì đối phó Lý gia, nếu không sẽ chịu nổi khổ linh hồn vỡ vụn, vạn kiếp bất phục.
Đám người biến sắc mặt kêu lên:
- Cái gì?!
Long Tam Thiếu Gia run rẩy nói:
- Ta... ta không thề...
Long Tam Thiếu Gia biết rõ nếu thề thì gã không thể làm gì Lý gia, chỉ có thể nuốt mối hận trong lòng. Long Tam Thiếu Gia tự phụ là thiên tài, còn muốn xông ra một mảnh thiên địa trong kiếm đạo, nào dám thề nhân danh kiếm đạo.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Vậy bây giờ ngươi chết đi.
Kiếm dí tới trước, mũi kiếm siêu sắc bén đâm rách da cổ họng Long Tam Thiếu Gia.
Long Tam Thiếu Gia hét to:
- Khoan, ta thề!
Long Tam Thiếu Gia dám bảo đảm chưa có lần nào gã nói chuyện nhanh bằng lần này, chậm thêm tích tắc thì cổ họng sẽ bị đâm thủng, gã chết chắc.
Sở Mộ thu kiếm về, gật đầu nói:
- Rất tốt.
Long Tam Thiếu Gia biết mình không thể trốn khỏi kiếm của Sở Mộ, bắt đầu thề nhân danh kiếm đạo. Thề xong vô hình trung có lực lượng giáng xuống người Long Tam Thiếu Gia, đại biểu lời thề thành lập.
Long Tam Thiếu Gia thề xong lấy lại bình tĩnh, nhìn Sở Mộ, bực tức nói:
- Ta đã thề xong, có thể đi được chưa?
Sở Mộ nói, không thèm để ý oán hận trong mắt Long Tam Thiếu Gia:
- Trước khi ngươi đi hãy giải trừ nhận chủ không gian oản luân giao cho ta, để bồi thường Lý gia.
Long Tam Thiếu Gia rất dứt khoát, trực tiếp giải trừ nhận chủ đưa không gian oản luân cực phẩm cho Sở Mộ.
Long Tam Thiếu Gia oán hận nhìn Sở Mộ, tức giận nói:
- Ta đã thề sẽ không dùng cách gì trả thù Lý gia, Long gia cũng sẽ không đối phó Lý gia. Nhưng trong lời thề không bao gồm nhà ngươi. Chờ đi, ta nhất định sẽ lại đến tìm ngươi, dù phải trả giá lớn cỡ nào thì ta nhất định sẽ cho ngươi quỳ xuống trước mặt ta, hung hăng nhục nhã ngươi sau đó giết ngươi, để báo mối thù hôm nay! Nếu ngươi sợ, muốn đổi ý thì có thể rút kiếm ra giết ta ngay bây giờ.
Sở Mộ cười nói:
- Ngươi đi đi, muốn trả thù ta nhớ đừng kêu loại phế vật này đến.
Long Tam Thiếu Gia oán hận nhìn Sở Mộ chằm chằm như muốn khắc ghi hắn vào lòng, gã xoay người đi.
Sở Mộ ném không gian oản luân cực phẩm cho Lý gia chủ Lý Minh Tân:
- Đây là bồi thường cho các ngươi, ta không biết bên trong có cái gì, tự mình kiểm tra đi. Ngoài ra không gian oản luân của kiếm vệ kia cũng đưa các ngươi.
Sở Mộ nói xong lấy không gian oản luân cực phẩm của lão nhân áo đen đi, lắc người biến mất. Nếu không phải còn hai cái xác dưới đất thì không ai tin mới rồi chỗ này xảy ra sự kiện lớn như động đất.
Sở Mộ rời đi, để lại đám người Lý gia. Có người tỉnh lại từ trong hôn mê, cảm giác toàn thân đau nhức, không biết chuyện gì xảy ra.
Lý Minh Tân và các trưởng lão, chấp sự trợn mắt há hốc mồm, còn chìm trong rung động.
Qua một lát bọn họ mới tỉnh táo lại, hai mặt nhìn nhau, thấy nỗi kinh hoàng trong mắt nhau, cảm giác tất cả tựa như nằm mơ.
- Thật khó tin, quá khó tin.
Lý Thiên Hà thẫn thờ thì thào:
- Nguyên Cực cảnh nhập môn mà nhẹ nhàng một kiếm tiêu diệt Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh tiểu thành, không dùng bất cứ kiếm kĩ gì. Thiên tài, chắc chắn là thiên tài...
Lý Minh Tân nhỏ máu nhận chủ hai không gian oản luân, ý niệm tiến vào trong, kiểm tra kỹ càng. Chốc lát sau người Lý Minh Tân run rẩy, mặt tràn đầy hưng phấn, kích động sắc mặt hồng hào.
- Tốt, tốt quá rồi!
Lý Minh Tân không kiềm được cười phá lên:
- Ha ha ha! Có số Linh Thạch này thì thực lực tổng thể của Lý gia chúng ta sẽ nâng cao một ít, khiến gia tộc càng mạnh mẽ hơn. Chỉ cần lợi dụng hợp lý thì sẽ hình thành tuần hoàn hữu hiệu, khiến thực lực gia tộc tăng cao từng bước một.
Trong hồ nước to lớn nuôi nhiều con cá, lớn thì hơn một thước, nhỏ thì cỡ ngón tay. Các con cá màu sắc, hình dạng khác nhau tự do bơi trong nước chơi đùa.
Sở Mộ ngồi vững vàng như tảng đá, cầm cần câu, mắt khép kín, nhìn như đang câu cá nhưng thật ra là tham ngộ.
Kiếm Đạo Độc Thần
Một kiếm chém xuống giữa chừng thì lão nhân áo đen thấy cổ tay đau nhức, chưa kịp phản ứng thì một luồng sáng lạnh xẹt qua trước mắt tựa như một góc trời.
Kiếm này quá nhanh, không thể né tránh. Lão nhân áo đen cảm giác cổ đau nhói, có thứ gì ẩm ướt chảy xuống, trước mắt lão tối đen.
Một cái đầu già nua bay lên, máu phun ra rơi xuống đất, mọi người ngơ ngẩn.
Một kiếm!
Chỉ một kiếm, không thi triển kiếm kỹ đã chém chết một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh tiểu thành, diệt ngay tại chỗ!
Cảnh tượng quá sức khó tin, như thể lão nhân áo đen có tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành chỉ có con kiến một ngón tay có thể nghiền chết.
Long Tam Thiếu Gia phản ứng lại, gã chỉ vào Sở Mộ, biểu tình kinh hoàng. Long Tam Thiếu Gia liên tục thụt lùi, ngón tay run run, trán toát mồ hôi lạnh.
Long Tam Thiếu Gia hét chói tai:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi dám giết... giết...!
Long Cửu hét to:
- Thiếu gia chạy mau!
Long Cửu rút kiếm lao vào Sở Mộ, muốn dùng mạng sống tranh thủ cơ hội chạy trốn cho Long Tam Thiếu Gia.
Sở Mộ tiến lên một bước lướt qua Long Cửu, nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt Long Tam Thiếu Gia, gác kiếm trên cổ gã. Long Cửu lao đi mấy thước rồi ngã xuống, máu trào ra từ cần cổ nhuộm đỏ mặt đất.
Không ai thấy rõ khoảnh khắc kia đã xảy ra chuyện gì, Long Cửu là Kiếm Giả có tu vi Cửu Chuyển cảnh Đệ Bát Chuyển đã chết.
- Không... đừng... đừng giết ta...!
Long Tam Thiếu Gia thê thảm van xin, sợ chết vô cùng, khác hẳn với bộ dạng không ai bì nổi lúc nãy:
- Ta có Linh Thạch... ta có thể cho ngươi nhiều Linh Thạch... chỉ cần ngươi không giết ta...
Sở Mộ chỉ nhìn Long Tam Thiếu Gia nhưng đã làm gã cảm nhận áp lực cực lớn.
- Không giết ngươi thì cũng được.
Theo thói quen của Sở Mộ thì nên đâm một nhát kiếm, giết không tha. Nhưng lúc này Sở Mộ không một mình, hắn phải suy xét đến Lý gia, nên đành chọn cách khác.
- Nhưng ngươi phải thề với danh nghĩa kiếm đạo bắt đầu từ hiện tại không được dùng bất cứ cách gì, thủ đoạn gì đối phó Lý gia, nếu không sẽ chịu nổi khổ linh hồn vỡ vụn, vạn kiếp bất phục.
Đám người biến sắc mặt kêu lên:
- Cái gì?!
Long Tam Thiếu Gia run rẩy nói:
- Ta... ta không thề...
Long Tam Thiếu Gia biết rõ nếu thề thì gã không thể làm gì Lý gia, chỉ có thể nuốt mối hận trong lòng. Long Tam Thiếu Gia tự phụ là thiên tài, còn muốn xông ra một mảnh thiên địa trong kiếm đạo, nào dám thề nhân danh kiếm đạo.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Vậy bây giờ ngươi chết đi.
Kiếm dí tới trước, mũi kiếm siêu sắc bén đâm rách da cổ họng Long Tam Thiếu Gia.
Long Tam Thiếu Gia hét to:
- Khoan, ta thề!
Long Tam Thiếu Gia dám bảo đảm chưa có lần nào gã nói chuyện nhanh bằng lần này, chậm thêm tích tắc thì cổ họng sẽ bị đâm thủng, gã chết chắc.
Sở Mộ thu kiếm về, gật đầu nói:
- Rất tốt.
Long Tam Thiếu Gia biết mình không thể trốn khỏi kiếm của Sở Mộ, bắt đầu thề nhân danh kiếm đạo. Thề xong vô hình trung có lực lượng giáng xuống người Long Tam Thiếu Gia, đại biểu lời thề thành lập.
Long Tam Thiếu Gia thề xong lấy lại bình tĩnh, nhìn Sở Mộ, bực tức nói:
- Ta đã thề xong, có thể đi được chưa?
Sở Mộ nói, không thèm để ý oán hận trong mắt Long Tam Thiếu Gia:
- Trước khi ngươi đi hãy giải trừ nhận chủ không gian oản luân giao cho ta, để bồi thường Lý gia.
Long Tam Thiếu Gia rất dứt khoát, trực tiếp giải trừ nhận chủ đưa không gian oản luân cực phẩm cho Sở Mộ.
Long Tam Thiếu Gia oán hận nhìn Sở Mộ, tức giận nói:
- Ta đã thề sẽ không dùng cách gì trả thù Lý gia, Long gia cũng sẽ không đối phó Lý gia. Nhưng trong lời thề không bao gồm nhà ngươi. Chờ đi, ta nhất định sẽ lại đến tìm ngươi, dù phải trả giá lớn cỡ nào thì ta nhất định sẽ cho ngươi quỳ xuống trước mặt ta, hung hăng nhục nhã ngươi sau đó giết ngươi, để báo mối thù hôm nay! Nếu ngươi sợ, muốn đổi ý thì có thể rút kiếm ra giết ta ngay bây giờ.
Sở Mộ cười nói:
- Ngươi đi đi, muốn trả thù ta nhớ đừng kêu loại phế vật này đến.
Long Tam Thiếu Gia oán hận nhìn Sở Mộ chằm chằm như muốn khắc ghi hắn vào lòng, gã xoay người đi.
Sở Mộ ném không gian oản luân cực phẩm cho Lý gia chủ Lý Minh Tân:
- Đây là bồi thường cho các ngươi, ta không biết bên trong có cái gì, tự mình kiểm tra đi. Ngoài ra không gian oản luân của kiếm vệ kia cũng đưa các ngươi.
Sở Mộ nói xong lấy không gian oản luân cực phẩm của lão nhân áo đen đi, lắc người biến mất. Nếu không phải còn hai cái xác dưới đất thì không ai tin mới rồi chỗ này xảy ra sự kiện lớn như động đất.
Sở Mộ rời đi, để lại đám người Lý gia. Có người tỉnh lại từ trong hôn mê, cảm giác toàn thân đau nhức, không biết chuyện gì xảy ra.
Lý Minh Tân và các trưởng lão, chấp sự trợn mắt há hốc mồm, còn chìm trong rung động.
Qua một lát bọn họ mới tỉnh táo lại, hai mặt nhìn nhau, thấy nỗi kinh hoàng trong mắt nhau, cảm giác tất cả tựa như nằm mơ.
- Thật khó tin, quá khó tin.
Lý Thiên Hà thẫn thờ thì thào:
- Nguyên Cực cảnh nhập môn mà nhẹ nhàng một kiếm tiêu diệt Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh tiểu thành, không dùng bất cứ kiếm kĩ gì. Thiên tài, chắc chắn là thiên tài...
Lý Minh Tân nhỏ máu nhận chủ hai không gian oản luân, ý niệm tiến vào trong, kiểm tra kỹ càng. Chốc lát sau người Lý Minh Tân run rẩy, mặt tràn đầy hưng phấn, kích động sắc mặt hồng hào.
- Tốt, tốt quá rồi!
Lý Minh Tân không kiềm được cười phá lên:
- Ha ha ha! Có số Linh Thạch này thì thực lực tổng thể của Lý gia chúng ta sẽ nâng cao một ít, khiến gia tộc càng mạnh mẽ hơn. Chỉ cần lợi dụng hợp lý thì sẽ hình thành tuần hoàn hữu hiệu, khiến thực lực gia tộc tăng cao từng bước một.
Trong hồ nước to lớn nuôi nhiều con cá, lớn thì hơn một thước, nhỏ thì cỡ ngón tay. Các con cá màu sắc, hình dạng khác nhau tự do bơi trong nước chơi đùa.
Sở Mộ ngồi vững vàng như tảng đá, cầm cần câu, mắt khép kín, nhìn như đang câu cá nhưng thật ra là tham ngộ.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 849: Diệt tại chỗ (Hạ)
10.0/10 từ 35 lượt.