Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 796: Táng Thiên bí kiếm (Thượng)
Mỗi Kiếm Lâu đều có phong cấm.
Phong cấm trong Kiếm Lâu của đệ tử ngoại môn có thể chặn lại một kích hết sức của Kiếm Giả Khí Hải cảnh bình thường mà không bị phá. Phong cấm Kiếm Lâu của đệ tử nội môn có thể chặn lại một kích dốc hết sức của đẳng cấp Kiếm Hào bình thường mà không bị phá.
Với thực lực của Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong không cần dốc hết sức cũng có thể một kiếm phá phong cấm trình độ cỡ này, nhưng dùng thủ đoạn bạo lực như thế sẽ gây tiếng động lớn, sẽ kinh động Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh ngay. Khi đó đánh lén ban đêm thất bại còn phải chạy trốn.
May mắn Tiêu Thiên Phong giao một cây kim cho Sở Mộ, gã có hai cây kim, giới thiệu là bí bảo lấy từ chỗ có truyền thừa Vô Sinh kiếm đạo.
Cây kim không dài, kích cỡ như kim may áo của người bình thường, độ cứng cỡ kiếm khí trung phẩm nhưng cực kỳ dẻo dai, có thể uốn cong mà không gãy. Sức sát thương của kim rất hữu hạn, nó chỉ có một tác dụng: Phá cấm!
Phá cấm, tên như ý nghĩa, dành cho việc phá mở phong cấm. Không phải bạo lực phá mà là cây kim có đặc điểm riêng ẩn chứa lực lượng kỳ lạ.
Tên của kim là Phá Cấm Kim Châm.
Sở Mộ đến trước một Kiếm Lâu, lấy Phá Cấm Kim Châm ra.
Nhìn kỹ thì thấy trên cây kim nhỏ khắc vô số hoa văn, những đường nét hoặc hình xoắn ốc hoặc sóng gợn, đan xen nhau trông rất bí ẩn cổ xưa.
Người có thể chế tạo ra bí bảo như vậy tuyệt đối không đơn giản.
Sở Mộ âm thầm vận chuyển Thiên Hoang kiếm khí rót vào Phá Cấm Kim Châm. Năng lực phá cấm của Phá Cấm Kim Châm liên quan đến tu vi người sử dụng, cũng có cực hạn, cơ bản có thể phá phong cấm Nguyên Cực cảnh và dưới nữa.
Sở Mộ rút Thiên Hoang kiếm khí vào Phá Cấm Kim Châm làm nó tỏa ánh sáng vàng, ánh sáng cực kỳ rực rỡ, bóng tối không thể hút đi tia sáng. Nhưng qua một thước thì không thể thấy rõ ánh sáng.
Sở Mộ đâm kim châm tới trước, hắn nhạy bén cảm giác như đâm thủng cái gì. Ngay sau đó như sắt nóng rơi xuống bọt nước, nháy mắt tan rã. Chỉ một giây Sở Mộ thấy phong cấm Kiếm Lâu thủng lỗ to.
Sở Mộ cất đi Phá Cấm Kim Châm, lắc người âm thầm xuyên qua phong cấm chui vào Kiếm Lâu.
Mỗi Kiếm Lâu cư ngụ một đệ tử nội môn. Lúc Sở Mộ vào Kiếm Lâu thì chủ nhân nơi này đang tu luyện, cảm giác với bên ngoài giảm xuống thấp nhất. Cộng thêm Sở Mộ hành động không mang theo chút tiếng gió, kiếm khí rất là nội liễm càng không thể phát hiện ra.
Kiếm quang chợt lóe, chưa đến một phần mười giây đã bị bóng tối cắn nuốt.
Ngay sau đó Sở Mộ lấy đi không gian oản luân của người này rồi rời khỏi Kiếm Lâu.
Toàn quá trình ngắn ngủi, chưa đến mười giây. Khi Sở Mộ rời khỏi Kiếm Lâu, xuyên qua phong cấm thì phong cấm chậm rãi khép như chưa từng bị đâm thủng.
Ám vô chi dạ dài lâu hơn buổi tối bình thường, ban đêm như vậy thích hợp cho Kiếm Giả tu luyện đồng thuật nhất, đúng là đêm đen gió lạnh dành riêng cho việc giết người.
Hai người cố ý che giấu dao động hơi thở của bản thân, trừ phi Kiếm Giả có thực lực và cảnh giới vượt trên bọn họ mới cảm nhận được khi họ tới gần, tiếc rằng trong số Kiếm Giả Khí Hải cảnh Táng Thiên Kiếm Môn không ai sánh bằng Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong.
Cuộc giết chóc âm thầm diễn ra.
Một kiếm ra là diệt ngay một người, tuyệt đối không may mắn thoát khỏi. Sau khi giết chết Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong cẩn thận đỡ xác chết hạ xuống từ từ, cướp sạch không gian oản luân.
Người Táng Thiên Kiếm Môn không hề hay biết đội ngũ tuần tra đã sớm bị thanh trừ, có người to gan ám sát đệ tử của bọn họ.
Theo tư duy bình thường thì không ai hành động trong ám vô chi dạ, những Kiếm Giả tu luyện đồng thuật hơn phân nửa cũng ít khi đi ra ngoài. Huống chi Táng Thiên Kiếm Môn chỉ là tông môn mới sinh, có chỗ dựa lớn, nhỏ yếu thì không đánh lại nó được, mạnh thì e ngại núi dựa của môn chủ Táng Thiên Kiếm Môn.
Thời gian chậm rãi trôi, Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong dần cảm giác bầu trời sắp sáng.
Sở Mộ thầm nhủ:
- Lại giết thêm một người rồi rút lui ngay!
Sở Mộ dùng Phá Cấm Kim Châm lại phá mở phong cấm của một Kiếm Lâu, tòa Kiếm Lâu này không quá bắt mắt trong nhiều Kiếm Lâu khác.
Dù độc thân nhưng Sở Mộ biết ngay xảy ra chuyện gì.
Trong tầng ba Kiếm Lâu có ba viên minh quang châu tỏa ánh sáng chói lòa chiếu sáng ba, bốn thước. Sở Mộ núp trong bóng tối thấy hai người trần truồng nằm trên giường, một nam một nữ.
Nữ nhân thân hình đầy đặn, da sáng bóng dưới ánh sáng minh quang châu, mồ hôi lấp lánh sáng, một vệt đỏ ửng tăng nét quyến rũ. Nữ nhân nằm trên người nam nhân, thân hình đầy đặn thở hổn hển nhô lên hụp xuống.
Góc độ của Sở Mộ thấy rõ thân dưới của hai người dính chặt vào nhau.
Sở Mộ không biết nên nói cái gì:
- Thật tình...
Trong ám vô chi dạ đa số người yên phận ở trong Kiếm Lâu của mình, hoặc tu luyện hoặc nghỉ ngơi, nhưng lại có hai người khác hẳn bình thường.
Nhưng cũng tốt, Sở Mộ quyết định ám sát lần này xong rời đi ngay, coi như giết thêm một người.
Sở Mộ cố gắng che giấu hơi thở, cảm nhận dao động hơi thở của một nam một nữ, tìm thời cơ ra tay tốt nhất, hắn định một kiếm giết hai mạng.
Khoảnh khắc một nam một nữ lật người lại định tiếp tục giao hoan thì Sở Mộ ra kiếm.
Trảm Yêu kiếm như đâm ra từ hư vô, kiếm quang xuyên thấu bóng tối ám vô dạ, cắt qua ánh sáng minh quang châu. Nam nhân phản ứng siêu nhanh, vươn tay chộp trường kiếm, rút ra chém nhanh ra sau, nhát kiếm chém rách không trung.
Nhưng nam nhân mới vừa chém kiếm ra đã bị Trảm Yêu kiếm chặt đứt đầu, nữ Kiếm Giả ở dưới thân gã cũng bị kiếm quang tước nửa cái đầu, tiếng hét thảm không thể truyền ra.
Một kiếm hai mạng!
Sở Mộ lắc người đón lấy trường kiếm suýt rơi xuống đất rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Tuy có phong cấm có thể ngăn cách thanh âm, nhưng phong cấm đã bị tan rã một chút, dễ có tiếng động lọt ra. Có lẽ tiếng kiếm rơi xuống đất sẽ không gây chú ý, nhưng lỡ như?
Sở Mộ muốn bảo đảm không có lỡ như.
Sở Mộ nhanh chóng thu không gian oản luân của một nam một nữ Kiếm Giả, lập tức nhanh chóng rời khỏi Kiếm Lâu, phong cấm lại phục hồi.
Sở Mộ nhìn sắc trời, hắn không tiếp tục ám sát mà rời đi ngay, tới nơi đã chia tay với Tiêu Thiên Phong, hắn đứng chờ.
Khoảng ba mươi giây sau Sở Mộ thấy bóng dáng mơ hồ nhanh chóng đến gần, là Tiêu Thiên Phong.
Kiếm Đạo Độc Thần
Phong cấm trong Kiếm Lâu của đệ tử ngoại môn có thể chặn lại một kích hết sức của Kiếm Giả Khí Hải cảnh bình thường mà không bị phá. Phong cấm Kiếm Lâu của đệ tử nội môn có thể chặn lại một kích dốc hết sức của đẳng cấp Kiếm Hào bình thường mà không bị phá.
Với thực lực của Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong không cần dốc hết sức cũng có thể một kiếm phá phong cấm trình độ cỡ này, nhưng dùng thủ đoạn bạo lực như thế sẽ gây tiếng động lớn, sẽ kinh động Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh ngay. Khi đó đánh lén ban đêm thất bại còn phải chạy trốn.
May mắn Tiêu Thiên Phong giao một cây kim cho Sở Mộ, gã có hai cây kim, giới thiệu là bí bảo lấy từ chỗ có truyền thừa Vô Sinh kiếm đạo.
Cây kim không dài, kích cỡ như kim may áo của người bình thường, độ cứng cỡ kiếm khí trung phẩm nhưng cực kỳ dẻo dai, có thể uốn cong mà không gãy. Sức sát thương của kim rất hữu hạn, nó chỉ có một tác dụng: Phá cấm!
Phá cấm, tên như ý nghĩa, dành cho việc phá mở phong cấm. Không phải bạo lực phá mà là cây kim có đặc điểm riêng ẩn chứa lực lượng kỳ lạ.
Tên của kim là Phá Cấm Kim Châm.
Sở Mộ đến trước một Kiếm Lâu, lấy Phá Cấm Kim Châm ra.
Nhìn kỹ thì thấy trên cây kim nhỏ khắc vô số hoa văn, những đường nét hoặc hình xoắn ốc hoặc sóng gợn, đan xen nhau trông rất bí ẩn cổ xưa.
Người có thể chế tạo ra bí bảo như vậy tuyệt đối không đơn giản.
Sở Mộ âm thầm vận chuyển Thiên Hoang kiếm khí rót vào Phá Cấm Kim Châm. Năng lực phá cấm của Phá Cấm Kim Châm liên quan đến tu vi người sử dụng, cũng có cực hạn, cơ bản có thể phá phong cấm Nguyên Cực cảnh và dưới nữa.
Sở Mộ rút Thiên Hoang kiếm khí vào Phá Cấm Kim Châm làm nó tỏa ánh sáng vàng, ánh sáng cực kỳ rực rỡ, bóng tối không thể hút đi tia sáng. Nhưng qua một thước thì không thể thấy rõ ánh sáng.
Sở Mộ đâm kim châm tới trước, hắn nhạy bén cảm giác như đâm thủng cái gì. Ngay sau đó như sắt nóng rơi xuống bọt nước, nháy mắt tan rã. Chỉ một giây Sở Mộ thấy phong cấm Kiếm Lâu thủng lỗ to.
Sở Mộ cất đi Phá Cấm Kim Châm, lắc người âm thầm xuyên qua phong cấm chui vào Kiếm Lâu.
Mỗi Kiếm Lâu cư ngụ một đệ tử nội môn. Lúc Sở Mộ vào Kiếm Lâu thì chủ nhân nơi này đang tu luyện, cảm giác với bên ngoài giảm xuống thấp nhất. Cộng thêm Sở Mộ hành động không mang theo chút tiếng gió, kiếm khí rất là nội liễm càng không thể phát hiện ra.
Kiếm quang chợt lóe, chưa đến một phần mười giây đã bị bóng tối cắn nuốt.
Ngay sau đó Sở Mộ lấy đi không gian oản luân của người này rồi rời khỏi Kiếm Lâu.
Toàn quá trình ngắn ngủi, chưa đến mười giây. Khi Sở Mộ rời khỏi Kiếm Lâu, xuyên qua phong cấm thì phong cấm chậm rãi khép như chưa từng bị đâm thủng.
Ám vô chi dạ dài lâu hơn buổi tối bình thường, ban đêm như vậy thích hợp cho Kiếm Giả tu luyện đồng thuật nhất, đúng là đêm đen gió lạnh dành riêng cho việc giết người.
Hai người cố ý che giấu dao động hơi thở của bản thân, trừ phi Kiếm Giả có thực lực và cảnh giới vượt trên bọn họ mới cảm nhận được khi họ tới gần, tiếc rằng trong số Kiếm Giả Khí Hải cảnh Táng Thiên Kiếm Môn không ai sánh bằng Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong.
Cuộc giết chóc âm thầm diễn ra.
Một kiếm ra là diệt ngay một người, tuyệt đối không may mắn thoát khỏi. Sau khi giết chết Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong cẩn thận đỡ xác chết hạ xuống từ từ, cướp sạch không gian oản luân.
Người Táng Thiên Kiếm Môn không hề hay biết đội ngũ tuần tra đã sớm bị thanh trừ, có người to gan ám sát đệ tử của bọn họ.
Theo tư duy bình thường thì không ai hành động trong ám vô chi dạ, những Kiếm Giả tu luyện đồng thuật hơn phân nửa cũng ít khi đi ra ngoài. Huống chi Táng Thiên Kiếm Môn chỉ là tông môn mới sinh, có chỗ dựa lớn, nhỏ yếu thì không đánh lại nó được, mạnh thì e ngại núi dựa của môn chủ Táng Thiên Kiếm Môn.
Thời gian chậm rãi trôi, Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong dần cảm giác bầu trời sắp sáng.
Sở Mộ thầm nhủ:
- Lại giết thêm một người rồi rút lui ngay!
Sở Mộ dùng Phá Cấm Kim Châm lại phá mở phong cấm của một Kiếm Lâu, tòa Kiếm Lâu này không quá bắt mắt trong nhiều Kiếm Lâu khác.
Dù độc thân nhưng Sở Mộ biết ngay xảy ra chuyện gì.
Trong tầng ba Kiếm Lâu có ba viên minh quang châu tỏa ánh sáng chói lòa chiếu sáng ba, bốn thước. Sở Mộ núp trong bóng tối thấy hai người trần truồng nằm trên giường, một nam một nữ.
Nữ nhân thân hình đầy đặn, da sáng bóng dưới ánh sáng minh quang châu, mồ hôi lấp lánh sáng, một vệt đỏ ửng tăng nét quyến rũ. Nữ nhân nằm trên người nam nhân, thân hình đầy đặn thở hổn hển nhô lên hụp xuống.
Góc độ của Sở Mộ thấy rõ thân dưới của hai người dính chặt vào nhau.
Sở Mộ không biết nên nói cái gì:
- Thật tình...
Trong ám vô chi dạ đa số người yên phận ở trong Kiếm Lâu của mình, hoặc tu luyện hoặc nghỉ ngơi, nhưng lại có hai người khác hẳn bình thường.
Nhưng cũng tốt, Sở Mộ quyết định ám sát lần này xong rời đi ngay, coi như giết thêm một người.
Sở Mộ cố gắng che giấu hơi thở, cảm nhận dao động hơi thở của một nam một nữ, tìm thời cơ ra tay tốt nhất, hắn định một kiếm giết hai mạng.
Khoảnh khắc một nam một nữ lật người lại định tiếp tục giao hoan thì Sở Mộ ra kiếm.
Trảm Yêu kiếm như đâm ra từ hư vô, kiếm quang xuyên thấu bóng tối ám vô dạ, cắt qua ánh sáng minh quang châu. Nam nhân phản ứng siêu nhanh, vươn tay chộp trường kiếm, rút ra chém nhanh ra sau, nhát kiếm chém rách không trung.
Nhưng nam nhân mới vừa chém kiếm ra đã bị Trảm Yêu kiếm chặt đứt đầu, nữ Kiếm Giả ở dưới thân gã cũng bị kiếm quang tước nửa cái đầu, tiếng hét thảm không thể truyền ra.
Một kiếm hai mạng!
Sở Mộ lắc người đón lấy trường kiếm suýt rơi xuống đất rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Tuy có phong cấm có thể ngăn cách thanh âm, nhưng phong cấm đã bị tan rã một chút, dễ có tiếng động lọt ra. Có lẽ tiếng kiếm rơi xuống đất sẽ không gây chú ý, nhưng lỡ như?
Sở Mộ muốn bảo đảm không có lỡ như.
Sở Mộ nhanh chóng thu không gian oản luân của một nam một nữ Kiếm Giả, lập tức nhanh chóng rời khỏi Kiếm Lâu, phong cấm lại phục hồi.
Sở Mộ nhìn sắc trời, hắn không tiếp tục ám sát mà rời đi ngay, tới nơi đã chia tay với Tiêu Thiên Phong, hắn đứng chờ.
Khoảng ba mươi giây sau Sở Mộ thấy bóng dáng mơ hồ nhanh chóng đến gần, là Tiêu Thiên Phong.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 796: Táng Thiên bí kiếm (Thượng)
10.0/10 từ 35 lượt.