Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 71: Quăng kiếm rơi lệ! Văn Nhân Vân uy hiếp (2)
- Tu vi kiếm khí thật mạnh. Đã vượt qua bát đoạn.
Trong lòng Sở Mộ thầm nghĩ. Không sai, tu vi kiếm khí của Văn Nhân Vân là cửu đoạn trung kỳ.
Các đệ tử dưới đài, sắc mặt đều đại biến, vội vàng lui về phía sau.
Keng một tiếng, Văn Nhân Vân rút kiếm ra. Bách Luyện Kiếm với sát khí rét lạnh, lao thẳng tới Sở Mộ, một sự sắc bén đẫm máu tập kích đến.
- Ta cho ngươi một cơ hội, ta sẽ dẫn La sư muội tới, ngươi phải dập đầu quỳ xuống nhận sai trước mặt La sư muội.
Giọng nói Văn Nhân Vân vô cùng lạnh lùng:
- Bằng không, ta sẽ cho ngươi biết, kiếm thuật của ngươi có cao minh đi nữa, ở trước mặt tu vi kiếm khí chênh lệch khổng lồ, cũng chỉ giống như một con kiến hôi mà thôi. Đương nhiên, ngươi có thể yên tâm. Ta sẽ không giết ngươi. Nhưng ta sẽ cắt đứt gân tay của ngươi, để cho ngươi từ nay về sau không có cách nào luyện kiếm được nữa.
- Ngươi quá tự cho mình là đúng.
Sở Mộ nói, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Bát đoạn đỉnh phong dĩ nhiên không phải là đối thủ của kiếm giả cửu đoạn. Sở Mộ còn chưa từng đấu qua. Lúc này, trong lòng hắn kích động, nhiệt huyết sôi trào. Thanh kiếm trong tay hắn cũng run rẩy. Chiến ý bừng bừng phấn chấn.
Đối mặt với khí thế cường đại của Văn Nhân Vân đè ép tới, tinh thần Sở Mộ tập trung cao độ. Sự sắc bén của một kiếm giả thể hiện ra, tiến thẳng không lùi. Dũng giả không sợ, lúc ẩn lúc hiện. Sở Mộ cảm giác, bản thân mình sắp đi vào loại trạng thái như lúc đầu đối mặt với Vương Phong ở ngoại môn... Kiếm thế.
- Văn Nhân Vân, ngươi quá càn rỡ. Lẽ nào ngươi muốn làm trái với môn quy hay sao?
Bỗng một tiếng quát lớn với tư thế hào hùng chấn động, khiến lỗ tai người ta ong ong, đầu váng mắt hoa. Một thân ảnh giống như một thanh lợi kiếm vậy, bay vụt đến. Rất nhanh, thân ảnh này đã rơi vào bên cạnh Sở Mộ. Đó chính là chấp sự Trần Kim, sắc mặt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Vân, đánh tan khí thế sắc bén của Văn Nhân Vân.
- Trần chấp sự, ta khuyên ngươi tốt nhất không cần quan tâm tới chuyện này.
Sắc mặt Văn Nhân Vân trầm xuống, nói.
Khóe miệng Trần Kim cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh:
- Ta là chấp sự của đài đấu kiếm. Toàn bộ đài đấu kiếm đều thuộc về sự quản lý của ta. Cho dù là chưởng giáo cũng không thể làm trái với quy củ của đài đấu kiếm. Ngươi chính là một đệ tử tinh anh của Chủ Điện, cũng vọng tưởng khiêu chiến môn quy hay sao? Hơn nữa, ngươi làm đệ tử tinh anh của Chủ Điện, lại còn muốn ra tay đối phó với một đệ tử nội môn ba viện, lẽ nào ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao?
- Được lắm. Lấy môn quy ép ta. Hoàn toàn chính xác. Ta không dám làm trái với môn quy.
Văn Nhân Vân giận dữ cười ngược. Hắn oán hận thu kiếm vào vỏ, ánh mắt từ trên mặt Trần Kim trượt đến trên mặt Sở Mộ, sát khí ẩn sâu trong đó, sử dụng giọng điệu tràn ngập uy hiếp nói:
- Đối phó với ngươi, chính xác là có phần quá đáng. Ta sẽ ở Chủ Điện chờ ngươi. Thời điểm ngươi trở thành đệ tử tinh anh của Chủ Điện, ta sẽ đích thân giáo huấn ngươi, cho người biết người mới tiến vào đệ tử tinh anh, nên chú ý cái gì. Đương nhiên, nếu như ngươi không có cách nào trở thành đệ tử tinh anh, chẳng qua là một phế vật. Vậy ngay cả tư cách để ta thương nhớ tới cũng không có nữa.
Nói xong, Văn Nhân Vân điểm chân xuống mặt đất, bay vút lên, giống như một mũi tên rời khỏi dây cung bắn ra rời đi.
Thời khắc Sở Mộ ngang dọc trên đài đấu kiếm, ba viện lại rơi vào một hồi phong ba khác.
Diệu Nhật trưởng lão lắc đầu, trên gương mặt già nua tràn ngập biểu tình thất vọng.
Ở đây là bãi cỏ phía ngoài bia đá Lăng Phong Viện, có rất nhiều người đang tụ tập. Có rất nhiều đệ tử Minh Lôi Viện, cũng có rất nhiều đệ tử Bích Thủy Viện, còn có rất nhiều đệ tử Lăng Phong Viện. Ngoài ra, còn có một trưởng lão Lăng Phong Viện cũng ở trong đó.
Nghe được Diệu Nhật trưởng lão nói vậy, đệ tử ba viện và Lâm trưởng lão của Lăng Phong Viện đồng thời lộ ra thần sắc căm phẫn.
- Trưởng lão nói đúng. Chúng ta đã quét ngang Bích Thủy Viện và Minh Lôi Viện. Hiện tại, sẽ quét ngang Lăng Phong Viện.
Tô Khải Lai phụ họa, cười nói:
- Tin tưởng, ở dưới sự dẫn dắt của trưởng lão, Hóa Long sư huynh cũng có thể quét ngang các đệ tử Lăng Phong Viện, kiếm chỉ nhất mạch Thanh Phong Chủ Điện.
Tô Hóa Long đứng ở trong bãi đất trống, trong tay cầm Bách Luyện Kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trên gương mặt lại ẩn chứa một chút ngạo nghễ. Loại ánh mắt cao cao tại thượng này, thời khắc thỉnh thoảng đảo qua đệ tử ba viện của Thanh Phong Kiếm Phái, lộ vẻ xem thường nồng đậm.
Sau khi đánh mất ái đồ, Diệu Nhật trưởng lão nhìn trúng thiên phú kiếm thuật của Tô Hóa Long, liền thu hắn về làm đệ tử quan môn, tận tâm tận lực bồi dưỡng. Xuất phát từ một loại tâm lý khoe khoang cao cao tại thượng, Diệu Nhật trưởng lão liền dẫn theo Tô Hóa Long đi tới Thanh Thủy Kiếm Phái, sau khi quét ngang đệ tử nội môn thất đoạn bát đoạn Thanh Thủy Kiếm Phái, lại đến Thanh Phong Kiếm Phái, đã quét ngang gần như tất cả đệ tử thất đoạn bát đoạn Bích Thủy Viện và Minh Lôi Viện, bắt đầu quét ngang Lăng Phong Viện.
- Thật đáng ghét. Nếu như Hà Khải Minh sư huynh còn ở Minh Lôi Viện chúng ta, nhất định sẽ không để cho tên Tô Hóa Long này lớn lối như vậy. Khẳng định có thể đánh bại hắn.
Một đệ tử nội môn Minh Lôi Viện nắm chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng quát khẽ, thần sắc giận dữ bất bình.
- Không sai. Đáng tiếc, nửa tháng trước Hà Khải Minh sư huynh đã đột phá đến cửu đoạn, đã trở thành đệ tử tinh anh của Chủ Điện. Bằng không, đâu đến phiên đệ tử Thanh Lan tới chỗ chúng ta kiêu ngạo như vậy được.
- Còn có ai... Có can đảm đánh với ta một trận hay không?
Hai mắt Tô Hóa Long sắc bén như lưỡi kiếm, mang theo một tia ngạo nghễ, chậm rãi đảo mắt nhìn qua mặt các nội môn đệ của ba viện tử. Sau khi đảo qua một lượt, ánh mắt sắc bén ép người, khiến rất nhiều đệ tử của ba viện căn bản cũng không dám đối diện với hắn, đưa mắt né tránh nhìn sang chỗ khác.
- Ha ha, Hóa Long sư huynh, đệ tử ba viện của Thanh Phong Kiếm Phái đều là một đám phế vật. Không chỉ không dám đánh với sư huynh một trận, mà ngay cả can đảm đối diện với sư huynh cũng không có. Đệ tử như vậy, nếu tới Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta, ngay cả tư cách quét rác cũng không có.
-------
Kiếm Đạo Độc Thần
Trong lòng Sở Mộ thầm nghĩ. Không sai, tu vi kiếm khí của Văn Nhân Vân là cửu đoạn trung kỳ.
Các đệ tử dưới đài, sắc mặt đều đại biến, vội vàng lui về phía sau.
Keng một tiếng, Văn Nhân Vân rút kiếm ra. Bách Luyện Kiếm với sát khí rét lạnh, lao thẳng tới Sở Mộ, một sự sắc bén đẫm máu tập kích đến.
- Ta cho ngươi một cơ hội, ta sẽ dẫn La sư muội tới, ngươi phải dập đầu quỳ xuống nhận sai trước mặt La sư muội.
Giọng nói Văn Nhân Vân vô cùng lạnh lùng:
- Bằng không, ta sẽ cho ngươi biết, kiếm thuật của ngươi có cao minh đi nữa, ở trước mặt tu vi kiếm khí chênh lệch khổng lồ, cũng chỉ giống như một con kiến hôi mà thôi. Đương nhiên, ngươi có thể yên tâm. Ta sẽ không giết ngươi. Nhưng ta sẽ cắt đứt gân tay của ngươi, để cho ngươi từ nay về sau không có cách nào luyện kiếm được nữa.
- Ngươi quá tự cho mình là đúng.
Sở Mộ nói, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Bát đoạn đỉnh phong dĩ nhiên không phải là đối thủ của kiếm giả cửu đoạn. Sở Mộ còn chưa từng đấu qua. Lúc này, trong lòng hắn kích động, nhiệt huyết sôi trào. Thanh kiếm trong tay hắn cũng run rẩy. Chiến ý bừng bừng phấn chấn.
Đối mặt với khí thế cường đại của Văn Nhân Vân đè ép tới, tinh thần Sở Mộ tập trung cao độ. Sự sắc bén của một kiếm giả thể hiện ra, tiến thẳng không lùi. Dũng giả không sợ, lúc ẩn lúc hiện. Sở Mộ cảm giác, bản thân mình sắp đi vào loại trạng thái như lúc đầu đối mặt với Vương Phong ở ngoại môn... Kiếm thế.
- Văn Nhân Vân, ngươi quá càn rỡ. Lẽ nào ngươi muốn làm trái với môn quy hay sao?
Bỗng một tiếng quát lớn với tư thế hào hùng chấn động, khiến lỗ tai người ta ong ong, đầu váng mắt hoa. Một thân ảnh giống như một thanh lợi kiếm vậy, bay vụt đến. Rất nhanh, thân ảnh này đã rơi vào bên cạnh Sở Mộ. Đó chính là chấp sự Trần Kim, sắc mặt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Vân, đánh tan khí thế sắc bén của Văn Nhân Vân.
- Trần chấp sự, ta khuyên ngươi tốt nhất không cần quan tâm tới chuyện này.
Sắc mặt Văn Nhân Vân trầm xuống, nói.
Khóe miệng Trần Kim cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh:
- Ta là chấp sự của đài đấu kiếm. Toàn bộ đài đấu kiếm đều thuộc về sự quản lý của ta. Cho dù là chưởng giáo cũng không thể làm trái với quy củ của đài đấu kiếm. Ngươi chính là một đệ tử tinh anh của Chủ Điện, cũng vọng tưởng khiêu chiến môn quy hay sao? Hơn nữa, ngươi làm đệ tử tinh anh của Chủ Điện, lại còn muốn ra tay đối phó với một đệ tử nội môn ba viện, lẽ nào ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao?
- Được lắm. Lấy môn quy ép ta. Hoàn toàn chính xác. Ta không dám làm trái với môn quy.
Văn Nhân Vân giận dữ cười ngược. Hắn oán hận thu kiếm vào vỏ, ánh mắt từ trên mặt Trần Kim trượt đến trên mặt Sở Mộ, sát khí ẩn sâu trong đó, sử dụng giọng điệu tràn ngập uy hiếp nói:
- Đối phó với ngươi, chính xác là có phần quá đáng. Ta sẽ ở Chủ Điện chờ ngươi. Thời điểm ngươi trở thành đệ tử tinh anh của Chủ Điện, ta sẽ đích thân giáo huấn ngươi, cho người biết người mới tiến vào đệ tử tinh anh, nên chú ý cái gì. Đương nhiên, nếu như ngươi không có cách nào trở thành đệ tử tinh anh, chẳng qua là một phế vật. Vậy ngay cả tư cách để ta thương nhớ tới cũng không có nữa.
Nói xong, Văn Nhân Vân điểm chân xuống mặt đất, bay vút lên, giống như một mũi tên rời khỏi dây cung bắn ra rời đi.
Thời khắc Sở Mộ ngang dọc trên đài đấu kiếm, ba viện lại rơi vào một hồi phong ba khác.
Diệu Nhật trưởng lão lắc đầu, trên gương mặt già nua tràn ngập biểu tình thất vọng.
Ở đây là bãi cỏ phía ngoài bia đá Lăng Phong Viện, có rất nhiều người đang tụ tập. Có rất nhiều đệ tử Minh Lôi Viện, cũng có rất nhiều đệ tử Bích Thủy Viện, còn có rất nhiều đệ tử Lăng Phong Viện. Ngoài ra, còn có một trưởng lão Lăng Phong Viện cũng ở trong đó.
Nghe được Diệu Nhật trưởng lão nói vậy, đệ tử ba viện và Lâm trưởng lão của Lăng Phong Viện đồng thời lộ ra thần sắc căm phẫn.
- Trưởng lão nói đúng. Chúng ta đã quét ngang Bích Thủy Viện và Minh Lôi Viện. Hiện tại, sẽ quét ngang Lăng Phong Viện.
Tô Khải Lai phụ họa, cười nói:
- Tin tưởng, ở dưới sự dẫn dắt của trưởng lão, Hóa Long sư huynh cũng có thể quét ngang các đệ tử Lăng Phong Viện, kiếm chỉ nhất mạch Thanh Phong Chủ Điện.
Tô Hóa Long đứng ở trong bãi đất trống, trong tay cầm Bách Luyện Kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trên gương mặt lại ẩn chứa một chút ngạo nghễ. Loại ánh mắt cao cao tại thượng này, thời khắc thỉnh thoảng đảo qua đệ tử ba viện của Thanh Phong Kiếm Phái, lộ vẻ xem thường nồng đậm.
Sau khi đánh mất ái đồ, Diệu Nhật trưởng lão nhìn trúng thiên phú kiếm thuật của Tô Hóa Long, liền thu hắn về làm đệ tử quan môn, tận tâm tận lực bồi dưỡng. Xuất phát từ một loại tâm lý khoe khoang cao cao tại thượng, Diệu Nhật trưởng lão liền dẫn theo Tô Hóa Long đi tới Thanh Thủy Kiếm Phái, sau khi quét ngang đệ tử nội môn thất đoạn bát đoạn Thanh Thủy Kiếm Phái, lại đến Thanh Phong Kiếm Phái, đã quét ngang gần như tất cả đệ tử thất đoạn bát đoạn Bích Thủy Viện và Minh Lôi Viện, bắt đầu quét ngang Lăng Phong Viện.
- Thật đáng ghét. Nếu như Hà Khải Minh sư huynh còn ở Minh Lôi Viện chúng ta, nhất định sẽ không để cho tên Tô Hóa Long này lớn lối như vậy. Khẳng định có thể đánh bại hắn.
Một đệ tử nội môn Minh Lôi Viện nắm chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng quát khẽ, thần sắc giận dữ bất bình.
- Không sai. Đáng tiếc, nửa tháng trước Hà Khải Minh sư huynh đã đột phá đến cửu đoạn, đã trở thành đệ tử tinh anh của Chủ Điện. Bằng không, đâu đến phiên đệ tử Thanh Lan tới chỗ chúng ta kiêu ngạo như vậy được.
- Còn có ai... Có can đảm đánh với ta một trận hay không?
Hai mắt Tô Hóa Long sắc bén như lưỡi kiếm, mang theo một tia ngạo nghễ, chậm rãi đảo mắt nhìn qua mặt các nội môn đệ của ba viện tử. Sau khi đảo qua một lượt, ánh mắt sắc bén ép người, khiến rất nhiều đệ tử của ba viện căn bản cũng không dám đối diện với hắn, đưa mắt né tránh nhìn sang chỗ khác.
- Ha ha, Hóa Long sư huynh, đệ tử ba viện của Thanh Phong Kiếm Phái đều là một đám phế vật. Không chỉ không dám đánh với sư huynh một trận, mà ngay cả can đảm đối diện với sư huynh cũng không có. Đệ tử như vậy, nếu tới Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta, ngay cả tư cách quét rác cũng không có.
-------
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 71: Quăng kiếm rơi lệ! Văn Nhân Vân uy hiếp (2)
10.0/10 từ 35 lượt.