Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 597: Quét ngang nội phủ (Hạ)
Nhưng mà sự thực cũng không phải là như vậy, địa vị thập đại kiếm phủ tương đương nhưng kỳ thực có mạnh có yếu. Nguyên nhân trừ bản thân vương triều có nội tình mạnh yếu ra sao, còn có quan hệ trực tiếp với thực lực đệ tử kiếm phủ.
Kiếm phủ mạnh thì đệ tử mạnh, đệ tử mạnh thì kiếm phủ còn mạnh hơn nữa. Đây là một vòng tuần hoàn, sinh sinh bất tức, thay đổi liên tục.
Thập đại kiếm phủ dùng Đại Kiền kiếm phủ làm nhất, điểm này được mọi người công nhận. Bất quá, tục truyền mấy trăm năm nay không phải là như vậy, mạnh nhất trong thập đại kiếm phủ chính là Đại Khôn kiếm phủ, Đại Kiền kiếm phủ đứng thứ hai.
Về sau Đại Khôn kiếm phủ rơi xuống ngàn trượng, Đại Kiền kiếm phủ thượng vị, mà Đại Khôn kiếm phủ thì biến thành kiếm phủ cuối cùng thập đại kiếm phủ.
- đáng tiếc, Đại Khôn kiếm phủ năm đó uy phong bực nào.
Một gã trưởng lão của Đại Kiền kiếm phủ thở dài, ánh mắt hữu ý vô tình đảo qua đám người Đoan Mộc Hành Không.
Rất rõ ràng, mục đích của Đại Kiền kiếm phủ tới đây là đánh mặt mũi. Chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên. Từ khi Đại Khôn kiếm phủ rơi xuống ngàn trượng, cách vài năm người Đại Kiền kiếm phủ sẽ tới đây một lần. Nói là trao đổi, kỳ thực là chèn ép, làm nhục một phen, sau đó mới mỹ mãn rời đi.
Chẳng lẽ lần này Đại Khôn kiếm phủ sẽ lại rơi vào vết xe đổ trước đó sao?
- Đại Khôn kiếm phủ còn có vị sư huynh nào đi lên chỉ điểm tại hạ một phen hay không?
Liễu Tông Sơn cầm kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, hăng hái không ai bì nổi. Ánh mắt đảo qua trên mặt hai mươi mấy đệ tử Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ, trong đó có mấy người đã bại dưới thân kiếm của hắn.
- Ta tới.
Một người quát, nhảy lên trên Đấu kiếm đài, rút kiếm ra.
- Chậm đã, trước tiên báo bài danh của ngươi trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ. Vị sư huynh đứng thứ mười ba vừa rồi đã bại dưới tay ta. Nếu như ngươi xếp thấp hơn hắn, vậy không có tư cách động thủ với ta.
Liễu Tông Sơn lạnh lùng nói, đánh mặt mũi trần trụi.
- Ta gọi là Viên Bất Phá, bài dnah thứ sáu trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ, có đủ tư cách làm đối thủ của ngươi.
Viên Bất Phá lạnh lùng nói:
- Tiếp kiếm.
Trên mặt Liễu Tông Sơn hiện lên vẻ kinh ngạc, chợt cười lạnh một tiếng, xuất kiếm, vẫn như cũ, lại là một chiêu Cuồng Phong bãi liễu.
Cuồng phong thổi tới, vòng xoáy hỏa diễm bị ảnh hưởng, hơi dừng lại, Viên Bất Phá trợn ngược hai mắt, phảng phất như có hỏa diễm nóng bỏng tập kích tới. Uy năng của vòng xoáy hỏa diễm lại tăng lên ba phần, trực tiếp khiến cho cơn cuồng phong kia trở nên nóng bỏng.
Hơn mười đạo hư ảnh cành liễu vung tới, phanh phanh, liên tục đánh lên trên những vòng xoáy bằng hỏa diễm, liên tục bị nghiền nát. Mà vòng xoáy hỏa diễm cuối cùng cũng không còn lực cuốn tới tiếp, cũng bị nghiền nát theo.
Hai đại kiếm chiêu đối kháng, cuối cùng ngang hàng nhau.
- Không tệ, không ngờ lại có thể bất bại với một chiêu liều mạng của Liễu sư đệ.
Học viên nhỏ tuổi nhất trong đám đệ tử Đại Kiền kiếm phủ mở miệng nói, lại gọi Liễu Tông Sơn là sư đệ, đủ để nói rõ bài danh của hắn còn trên Liễu Tông Sơn:
- Bất quá Liễu sư đệ thi triển một chiêu không dùng hết toàn lực. Còn kiếm chiêu của đối phương lại phát động toàn lực, ai cao ai thấp đã rõ. Bài danh thứ sáu Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Nhẹ nhàng thở dài, bên trong thanh âm rõ ràng còn có chút tiếc nuối.
Một đệ tử bên cạnh cười nói.
Kiếm giả nhỏ tuổi nhất kia không nói lời nào, nhẹ nhàng gật đầu.
- Diêu sư huynh, Đại Khôn kiếm phủ biến thành kiếm phủ đứng cuối cùng thập đại kiếm phủ, vốn không có gì đáng để chờ mong. Sư huynh không ra tay còn tốt, vừa ra tay tất cả đều chỉ chịu được một kiếm, như vậy chẳng phải quá nhàm chán hay sao?
Một đệ tử khác trong Đại Kiền kiếm phủ cười nói.
Bọn hắn nói chuyện không có khống chế âm lượng, người chung quanh đều nghe được rõ ràng. Lúc này các học viên Đại Khôn kiếm phủ phẫn nộ không thôi, trong lòng có một đoàn lửa giận hừng hực thiêu đốt, cơ hồ muốn phá vỡ lồng ngực bọn hắn.
- Lý sư đệ nói đúng.
Nữ Kiếm giả ở bên cạnh Diêu sư huynh kia gật gật đầu:
- Chúng ta tới Đại Khôn kiếm phủ cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi, tỏ vẻ chúng ta hoàn thành trao đổi giữa thập đại kiếm phủ với nhau, không hơn.
Một trưởng lão Đại Kiền kiếm phủ dường như không chịu đựng được nữa mà quát lớn. Nhưng mà bất kể ai cũng nghe ra được, hắn căn bản không có ý quát lớn. Đây chẳng qua là lên tiếng cho có lệ, trong thanh âm kia dường như còn ẩn chứa một tia cổ vũ.
Mà lúc này, Viên Bất Phá đối chiến với Liễu Tông Sơn cũng bị đánh bại, đánh bại hắn vẫn là kiếm chiêu Cuồng Phong bãi liễu của Liễu Tông Sơn.
Chỉ có điều lúc này trong kiếm chiêu lại xuất hiện mấy chục đạo liễu ảnh, uy lực của nó so với trước còn cường đại hơn rất nhiều.
Viên Bất Phá bị đánh phá, sắc mặt cũng giống như đám đệ tử bị đánh bại trước đó. Mặt lúc xnah lúc đỏ một hồi, rồi lại chuyển thành trắng, nghiến răng nghiến lợi rồi lại không thể không lui ra. Loại cảm giác khuất nhục trong lòng cơ hồ muốn đốt cháy hắn.
- Không ngờ lại khiến ta xuất ra tám phần thực lực, quả thực không tệ. Nhưng còn ai nguyện ý chỉ giáo nữa hay không?
Liễu Tông Sơn thu liễm vẻ tự đắc trên mặt, vẻ mặt ngạo nghễ, dường như lại trở nên nho nhã lễ độ. Ánh mắt hữu ý vô tình quét qua đám đệ tử trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ, hiện lên vẻ khiêu khích.
Hai mươi mấy đệ tử trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ giận dữ không thôi. Nhưng mà vừa rồi Viên Bất Phá đã là người thực lực cao nhất, bài danh cao nhất trong đám người bọn hắn, nhưng mà cũng chỉ có kết cục bại trận. Bọn hắn cho dù có đi lên cũng không phải là đối thủ của Liễu Tông Sơn.
- Đinh Ngạo bất tài, bài danh thứ ba Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ đặc biệt tới lĩnh giáo cao chiêu của sư huynh.
Một thanh âm từ vị trí không xa truyền tới, tiếp theo có một đạo thân ảnh nhanh chóng phi tới.
Kiếm Đạo Độc Thần
Kiếm phủ mạnh thì đệ tử mạnh, đệ tử mạnh thì kiếm phủ còn mạnh hơn nữa. Đây là một vòng tuần hoàn, sinh sinh bất tức, thay đổi liên tục.
Thập đại kiếm phủ dùng Đại Kiền kiếm phủ làm nhất, điểm này được mọi người công nhận. Bất quá, tục truyền mấy trăm năm nay không phải là như vậy, mạnh nhất trong thập đại kiếm phủ chính là Đại Khôn kiếm phủ, Đại Kiền kiếm phủ đứng thứ hai.
Về sau Đại Khôn kiếm phủ rơi xuống ngàn trượng, Đại Kiền kiếm phủ thượng vị, mà Đại Khôn kiếm phủ thì biến thành kiếm phủ cuối cùng thập đại kiếm phủ.
- đáng tiếc, Đại Khôn kiếm phủ năm đó uy phong bực nào.
Một gã trưởng lão của Đại Kiền kiếm phủ thở dài, ánh mắt hữu ý vô tình đảo qua đám người Đoan Mộc Hành Không.
Rất rõ ràng, mục đích của Đại Kiền kiếm phủ tới đây là đánh mặt mũi. Chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên. Từ khi Đại Khôn kiếm phủ rơi xuống ngàn trượng, cách vài năm người Đại Kiền kiếm phủ sẽ tới đây một lần. Nói là trao đổi, kỳ thực là chèn ép, làm nhục một phen, sau đó mới mỹ mãn rời đi.
Chẳng lẽ lần này Đại Khôn kiếm phủ sẽ lại rơi vào vết xe đổ trước đó sao?
- Đại Khôn kiếm phủ còn có vị sư huynh nào đi lên chỉ điểm tại hạ một phen hay không?
Liễu Tông Sơn cầm kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, hăng hái không ai bì nổi. Ánh mắt đảo qua trên mặt hai mươi mấy đệ tử Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ, trong đó có mấy người đã bại dưới thân kiếm của hắn.
- Ta tới.
Một người quát, nhảy lên trên Đấu kiếm đài, rút kiếm ra.
- Chậm đã, trước tiên báo bài danh của ngươi trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ. Vị sư huynh đứng thứ mười ba vừa rồi đã bại dưới tay ta. Nếu như ngươi xếp thấp hơn hắn, vậy không có tư cách động thủ với ta.
Liễu Tông Sơn lạnh lùng nói, đánh mặt mũi trần trụi.
- Ta gọi là Viên Bất Phá, bài dnah thứ sáu trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ, có đủ tư cách làm đối thủ của ngươi.
Viên Bất Phá lạnh lùng nói:
- Tiếp kiếm.
Trên mặt Liễu Tông Sơn hiện lên vẻ kinh ngạc, chợt cười lạnh một tiếng, xuất kiếm, vẫn như cũ, lại là một chiêu Cuồng Phong bãi liễu.
Cuồng phong thổi tới, vòng xoáy hỏa diễm bị ảnh hưởng, hơi dừng lại, Viên Bất Phá trợn ngược hai mắt, phảng phất như có hỏa diễm nóng bỏng tập kích tới. Uy năng của vòng xoáy hỏa diễm lại tăng lên ba phần, trực tiếp khiến cho cơn cuồng phong kia trở nên nóng bỏng.
Hơn mười đạo hư ảnh cành liễu vung tới, phanh phanh, liên tục đánh lên trên những vòng xoáy bằng hỏa diễm, liên tục bị nghiền nát. Mà vòng xoáy hỏa diễm cuối cùng cũng không còn lực cuốn tới tiếp, cũng bị nghiền nát theo.
Hai đại kiếm chiêu đối kháng, cuối cùng ngang hàng nhau.
- Không tệ, không ngờ lại có thể bất bại với một chiêu liều mạng của Liễu sư đệ.
Học viên nhỏ tuổi nhất trong đám đệ tử Đại Kiền kiếm phủ mở miệng nói, lại gọi Liễu Tông Sơn là sư đệ, đủ để nói rõ bài danh của hắn còn trên Liễu Tông Sơn:
- Bất quá Liễu sư đệ thi triển một chiêu không dùng hết toàn lực. Còn kiếm chiêu của đối phương lại phát động toàn lực, ai cao ai thấp đã rõ. Bài danh thứ sáu Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Nhẹ nhàng thở dài, bên trong thanh âm rõ ràng còn có chút tiếc nuối.
Một đệ tử bên cạnh cười nói.
Kiếm giả nhỏ tuổi nhất kia không nói lời nào, nhẹ nhàng gật đầu.
- Diêu sư huynh, Đại Khôn kiếm phủ biến thành kiếm phủ đứng cuối cùng thập đại kiếm phủ, vốn không có gì đáng để chờ mong. Sư huynh không ra tay còn tốt, vừa ra tay tất cả đều chỉ chịu được một kiếm, như vậy chẳng phải quá nhàm chán hay sao?
Một đệ tử khác trong Đại Kiền kiếm phủ cười nói.
Bọn hắn nói chuyện không có khống chế âm lượng, người chung quanh đều nghe được rõ ràng. Lúc này các học viên Đại Khôn kiếm phủ phẫn nộ không thôi, trong lòng có một đoàn lửa giận hừng hực thiêu đốt, cơ hồ muốn phá vỡ lồng ngực bọn hắn.
- Lý sư đệ nói đúng.
Nữ Kiếm giả ở bên cạnh Diêu sư huynh kia gật gật đầu:
- Chúng ta tới Đại Khôn kiếm phủ cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi, tỏ vẻ chúng ta hoàn thành trao đổi giữa thập đại kiếm phủ với nhau, không hơn.
Một trưởng lão Đại Kiền kiếm phủ dường như không chịu đựng được nữa mà quát lớn. Nhưng mà bất kể ai cũng nghe ra được, hắn căn bản không có ý quát lớn. Đây chẳng qua là lên tiếng cho có lệ, trong thanh âm kia dường như còn ẩn chứa một tia cổ vũ.
Mà lúc này, Viên Bất Phá đối chiến với Liễu Tông Sơn cũng bị đánh bại, đánh bại hắn vẫn là kiếm chiêu Cuồng Phong bãi liễu của Liễu Tông Sơn.
Chỉ có điều lúc này trong kiếm chiêu lại xuất hiện mấy chục đạo liễu ảnh, uy lực của nó so với trước còn cường đại hơn rất nhiều.
Viên Bất Phá bị đánh phá, sắc mặt cũng giống như đám đệ tử bị đánh bại trước đó. Mặt lúc xnah lúc đỏ một hồi, rồi lại chuyển thành trắng, nghiến răng nghiến lợi rồi lại không thể không lui ra. Loại cảm giác khuất nhục trong lòng cơ hồ muốn đốt cháy hắn.
- Không ngờ lại khiến ta xuất ra tám phần thực lực, quả thực không tệ. Nhưng còn ai nguyện ý chỉ giáo nữa hay không?
Liễu Tông Sơn thu liễm vẻ tự đắc trên mặt, vẻ mặt ngạo nghễ, dường như lại trở nên nho nhã lễ độ. Ánh mắt hữu ý vô tình quét qua đám đệ tử trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ, hiện lên vẻ khiêu khích.
Hai mươi mấy đệ tử trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ giận dữ không thôi. Nhưng mà vừa rồi Viên Bất Phá đã là người thực lực cao nhất, bài danh cao nhất trong đám người bọn hắn, nhưng mà cũng chỉ có kết cục bại trận. Bọn hắn cho dù có đi lên cũng không phải là đối thủ của Liễu Tông Sơn.
- Đinh Ngạo bất tài, bài danh thứ ba Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ đặc biệt tới lĩnh giáo cao chiêu của sư huynh.
Một thanh âm từ vị trí không xa truyền tới, tiếp theo có một đạo thân ảnh nhanh chóng phi tới.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 597: Quét ngang nội phủ (Hạ)
10.0/10 từ 35 lượt.