Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 5: Bỗng nhiên nổi tiếng (1)
Tuy tiếng nghị luận không lớn nhưng từ sau khi dung hợp linh hồn, ngũ giác Sở Mộ dường như tăng vọt cho nên hắn vẫn loáng thoáng nghe thấy mấy lời đó.
- Xem ra trong đệ tử ngoại môn Vương Lỗi cũng là kẻ hung danh a.
Trong lòng Sở Mộ cười lạnh:
- Tuy nhiên, dọa không nổi ta, món nợ của hai ta, ta sẽ tìm người tính toán.
- Quên mất, vừa rồi ta còn thấy sư huynh Vương Lỗi và hai tùy tùng vào bên trong tạp vụ đường không biết là làm chuyện gì, ngươi nói xem, nếu gia hỏa xui xẻo này đụng độ sư huynh Vương Lỗi không biết có kết cục thế nào?
- Nhất định là rất thảm, đi, chúng ta đi xem náo nhiệt.
- Thì ra là thế, Vương Lỗi và bầy chó săn đều ở chỗ này, rất tốt, trước hết thu chút tiền lãi trên người bọn chúng đã.
Hai mắt Sở Mộ hiện lên tinh mang, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo ra nụ cười lạnh.
Vừa lúc Sở Mộ bước chân lên bậc thang vào tạp vụ đường thì có hai người cũng đang đi xuống, biểu hiện trên mặt cũng khác nhau.
- Sở Mộ, sao người lại đến đây?
Triệu Thiết Mộc bước nhanh về phía Sở Mộ, thần sắc có chút khẩn trương, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, kéo Sở Mộ ra phía ngoài hơn nữa còn nhỏ giọng nói:
- Chó săn Vương Lỗi đang ở bên trong, ngàn vạn lần không nên đi vào, tranh thủ thời gian rời khỏi đây, nếu không để bọn chúng nhìn thấy nhất định sẽ động thủ đánh ngươi.
Triệu Thiết Mộc là một trong hai người bạn cùng phòng của Sở Mộ, hắn gia nhập Thanh Phong kiếm phái trước Sở Mộ mấy tháng, là một người tốt.
- Hừ, có ít người thật sự là mệnh tốt, ngủ kỹ rồi đi dạo, không cần làm chút nhiệm vụ nào, đâu có giống như chúng ta, vốn nhiệm vụ của bản thân đã đủ nhiều lại còn phải san sẻ hộ người khác...
Thanh âm âm dương quái khí vang lên, đó là giọng của thành viên thứ ba trong phòng Sở Mộ, hắn không dám cự tuyệt lại chấp sự tạp vụ đường khi phải làm thêm phần Sở Mộ nhưng trong lòng là rất bất mãn với Sở Mộ.
- Cảm ơn Vệ huynh, cảm ơn Triệu huynh.
Sở Mộ cũng không bất mãn mà chắp tay, khách khí nói câu cảm ơn.
- Hừ!
Sắc mặt Vệ Tiền biến ảo thoáng một chút, thái độ Sở Mộ làm cho hắn có cảm giác một quyền đánh lên túi bông, hắn cũng đã làm xong thủ tục, liền hừ lạnh bước nhanh qua rời đi.
- Vương Lỗi và hai tên tùy tùng đang ở bên trong, nếu không muốn lại bị đánh bất tỉnh thì tốt nhất nên rời đi, bằng không nhiệm vụ của ngươi lại rơi trên đầu ta.
- Sở Mộ, tâm địa của Vệ Tiền cũng không xấu, chỉ là lời nói có chút khó nghe, đừng để ở trong lòng.
Triệu Thiết Mộc vừa giải thích vừa dùng sức lôi Sở Mộ:
- Chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây.
- Ngươi đi về trước đi.
Thân hình Sở Mộ giống như một ngọn núi bất động dù Triệu Thiết Mộc có lôi kéo thế nào cũng dịch chuyển, điều đó làm Triệu Thiết Mộc cảm giác rất ngạc nhiên nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
- Sở Mộ, đi nhanh, nếu ngươi không đi thì không kịp mất.
Triệu Thiết Mộc liều mạng rồi, vừa thúc giục vừa sốt ruột lo lắng.
- Đã đến thì đừng mong rời đi.
Đúng lúc này một đạo âm thanh tràn ngập ý trêu tức vang lên, sắc mặt Triệu Thiết Mộc thoáng cái trở nên trắng bệch, cũng đành buông tay Sở Mộ ra.
- Hắc hắc, chúng ta đang định qua "thăm" ngươi đây, không ngờ ngươi lại chủ động đưa đến cửa.
- Đi nhanh, có trò hay để xem.
Xung quanh đang tụ tập khá đông đệ tử dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn, toàn bộ đều mang theo thái độ xem trò vui.
Vệ Tiền đang rời đi nghe thấy vật cũng dừng bước, từ xa xa nhìn lại, sắc mặt thay đổi liên tục.
Triệu Thiết Mộc khẽ cắn môi, đi lên phía trước một bước chắp tay nói:
- Hai vị sư huynh, Sở Mộ cũng chỉ vừa mới tỉnh lại, hắn còn cần nghỉ ngơi. Nếu bị tổn thương lần nữa, vạn nhất gặp chuyện không may, hai vị sư huynh cũng khó mà bàn giao.
Một trong những môn quy quan trọng của Thanh Phong kiếm phái đó là đệ tử ngoại môn có thể tỷ thí với nhau nhưng không được xuất hiện tử vong hoặc gây ra trọng thương, nếu không môn phái mà truy cứu nhẹ thì trục xuất kiếm phái, nặng thì chém giết.
- Hừ, Triệu Thiết Mộc, ngươi cũng muốn ra mặt hộ hắn sao? xem ra ngươi cũng muốn đối nghịch với ta sao? đã như vậy ta cũng tiện tay thu thập ngươi luôn.
Vương Trường, một trong hai tên chó săn của Vương Lỗi uy hiếp, vẻ mặt khinh thường cười lạnh.
- Hai vị sư huynh, thỉnh giơ cao đánh khẽ.
Vệ Tiền khẽ cắn môi, bước đến, đứng bên cạnh Triệu Thiết Mộc, chắp tay hướng Vương Trường Vương Nghĩa nói.
- Tình cảm các ngươi thật là tốt a, quả nhiên không hổ là bạn cùng phòng, tuy nhiên chỉ bằng hai tên các ngươi, thực lực chỉ là kiếm khí cảnh tam đoạn cũng mơ tưởng ngăn cản bọn ta, thật sự là không biết sống chết.
Sắc mặt Vương Nghĩa trở nên âm trầm, vẻ mặt dần trở nên hung ác.
- Triệu huynh, Vệ huynh, các ngươi cẩn thận, ta cảm kích tấm lòng của hai người nhưng mà chuyện này không liên quan đến hai người, cứ mặc ta xử lý.
Giọng nói Sở Mộ không nhanh không chậm, bình thản tự nhiên, thể hiện khí độ đặc biệt. Hắn tiến lên phía trước, lướt qua hai người Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền, đối diện với Vương Trường, Vương Nghĩa:
- Hai ngươi cũng chỉ là chó săn của Vương Lỗi
mà thôi, muốn động thủ liền nhanh một chút đi, trước tiên ta thu chút tiền lãi trên người các ngươi rồi sẽ gặp Vương Lỗi tính toán một lượt.
Sở Mộ vừa nói xong khiến mọi người xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cây kim rơi xuống. Tất cả đều há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Sở Mộ đến mức có thể nhét vừa quả trứng vào mồm, tròng mắt như lồi ra ngoài.
- Không biết tốt xấu.
- Quá cuồng vọng.
- Hắn bị đánh đến ngốc rồi.
Tất cả mọi người đều biết rõ, Vương Trường và Vương Nghĩa chỉ là chó săn của Vương Lỗi mà thôi thế nhưng không có một tên đệ tử ngoại môn nào dám ngay mặt bọn chúng nói như vậy. Sở Mộ là người thứ nhất hơn nữa hắn còn khẩu xuất cuồng ngôn muốn tính toán với Vương Lỗi.
Cuồng vọng đến mức nào a!
- Xong, Sở Mộ coi như xong, hắn bị Vương Lỗi đánh thành kẻ ngốc rồi.
Sắc mặt Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền trắng bệch như xác chết, trong đầu đều nghĩ mọi việc thế là xong.
- Ha ha ha ha...
Vương Trường Vương Nghĩa giận quá thành cười, đây là lần đầu tiên bọn chúng bị người khác nói như vậy, hơn nữa còn là kẻ mới bị bọn chúng sỉ nhục xong. Sắc mặt hai người Vương Trường tái lại, gân xanh nổi lên, hung quang trong mắt bạo phát, lửa giận trong lòng bùng cháy, lồng ngực phập phồng, lửa giận khiến bọn chúng như mất hết lý trí.
Hai âm thanh chói tai vang lên, Vương Trường Vương Nghĩa đồng thời rút kiếm, hai đạo hào quang lóe lên, lửa giận khiến bọn chúng mất hết lý trí, ra tay không lưu tình chút nào.
- Sát!!!
Vương Trường quát to một tiếng, lập tức thân kiếm tạo thành một đóa hoa.
- Sát!!!!
Vương Nghĩa cũng không hề kém cạnh ngưng tụ Phi Vân lao nhanh về phía Sở Mộ.
- Hết!!!!
Vẻ mặt Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền đều hiện lên sự tuyệt vọng.
Khoảng cách gần như vậy lại là công kích bất ngờ, chưa kể tu vi hai tên kia đều là kiếm khí cảnh tứ đoạn lại còn đồng thời ra tay, vừa ra chiêu là thức thứ mười một và thức thứ mười hai Phi Vân Kiếm Thuật, trong sự giận dữ bọn chúng ra tay không chút lưu tình. Thế công như vậy cho dù là một người có tu vi kiếm khí cảnh tứ đoạn cũng tuyệt đối không có cách nào né tránh. Huống hồ Sở Mộ chẳng qua chỉ có tu vi kiếm khí cảnh tam đoạn, nhập môn còn không đến một tháng.
Kiếm Đạo Độc Thần
- Xem ra trong đệ tử ngoại môn Vương Lỗi cũng là kẻ hung danh a.
Trong lòng Sở Mộ cười lạnh:
- Tuy nhiên, dọa không nổi ta, món nợ của hai ta, ta sẽ tìm người tính toán.
- Quên mất, vừa rồi ta còn thấy sư huynh Vương Lỗi và hai tùy tùng vào bên trong tạp vụ đường không biết là làm chuyện gì, ngươi nói xem, nếu gia hỏa xui xẻo này đụng độ sư huynh Vương Lỗi không biết có kết cục thế nào?
- Nhất định là rất thảm, đi, chúng ta đi xem náo nhiệt.
- Thì ra là thế, Vương Lỗi và bầy chó săn đều ở chỗ này, rất tốt, trước hết thu chút tiền lãi trên người bọn chúng đã.
Hai mắt Sở Mộ hiện lên tinh mang, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo ra nụ cười lạnh.
Vừa lúc Sở Mộ bước chân lên bậc thang vào tạp vụ đường thì có hai người cũng đang đi xuống, biểu hiện trên mặt cũng khác nhau.
- Sở Mộ, sao người lại đến đây?
Triệu Thiết Mộc bước nhanh về phía Sở Mộ, thần sắc có chút khẩn trương, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, kéo Sở Mộ ra phía ngoài hơn nữa còn nhỏ giọng nói:
- Chó săn Vương Lỗi đang ở bên trong, ngàn vạn lần không nên đi vào, tranh thủ thời gian rời khỏi đây, nếu không để bọn chúng nhìn thấy nhất định sẽ động thủ đánh ngươi.
Triệu Thiết Mộc là một trong hai người bạn cùng phòng của Sở Mộ, hắn gia nhập Thanh Phong kiếm phái trước Sở Mộ mấy tháng, là một người tốt.
- Hừ, có ít người thật sự là mệnh tốt, ngủ kỹ rồi đi dạo, không cần làm chút nhiệm vụ nào, đâu có giống như chúng ta, vốn nhiệm vụ của bản thân đã đủ nhiều lại còn phải san sẻ hộ người khác...
Thanh âm âm dương quái khí vang lên, đó là giọng của thành viên thứ ba trong phòng Sở Mộ, hắn không dám cự tuyệt lại chấp sự tạp vụ đường khi phải làm thêm phần Sở Mộ nhưng trong lòng là rất bất mãn với Sở Mộ.
- Cảm ơn Vệ huynh, cảm ơn Triệu huynh.
Sở Mộ cũng không bất mãn mà chắp tay, khách khí nói câu cảm ơn.
- Hừ!
Sắc mặt Vệ Tiền biến ảo thoáng một chút, thái độ Sở Mộ làm cho hắn có cảm giác một quyền đánh lên túi bông, hắn cũng đã làm xong thủ tục, liền hừ lạnh bước nhanh qua rời đi.
- Vương Lỗi và hai tên tùy tùng đang ở bên trong, nếu không muốn lại bị đánh bất tỉnh thì tốt nhất nên rời đi, bằng không nhiệm vụ của ngươi lại rơi trên đầu ta.
- Sở Mộ, tâm địa của Vệ Tiền cũng không xấu, chỉ là lời nói có chút khó nghe, đừng để ở trong lòng.
Triệu Thiết Mộc vừa giải thích vừa dùng sức lôi Sở Mộ:
- Chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây.
- Ngươi đi về trước đi.
Thân hình Sở Mộ giống như một ngọn núi bất động dù Triệu Thiết Mộc có lôi kéo thế nào cũng dịch chuyển, điều đó làm Triệu Thiết Mộc cảm giác rất ngạc nhiên nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
- Sở Mộ, đi nhanh, nếu ngươi không đi thì không kịp mất.
Triệu Thiết Mộc liều mạng rồi, vừa thúc giục vừa sốt ruột lo lắng.
- Đã đến thì đừng mong rời đi.
Đúng lúc này một đạo âm thanh tràn ngập ý trêu tức vang lên, sắc mặt Triệu Thiết Mộc thoáng cái trở nên trắng bệch, cũng đành buông tay Sở Mộ ra.
- Hắc hắc, chúng ta đang định qua "thăm" ngươi đây, không ngờ ngươi lại chủ động đưa đến cửa.
- Đi nhanh, có trò hay để xem.
Xung quanh đang tụ tập khá đông đệ tử dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn, toàn bộ đều mang theo thái độ xem trò vui.
Vệ Tiền đang rời đi nghe thấy vật cũng dừng bước, từ xa xa nhìn lại, sắc mặt thay đổi liên tục.
Triệu Thiết Mộc khẽ cắn môi, đi lên phía trước một bước chắp tay nói:
- Hai vị sư huynh, Sở Mộ cũng chỉ vừa mới tỉnh lại, hắn còn cần nghỉ ngơi. Nếu bị tổn thương lần nữa, vạn nhất gặp chuyện không may, hai vị sư huynh cũng khó mà bàn giao.
Một trong những môn quy quan trọng của Thanh Phong kiếm phái đó là đệ tử ngoại môn có thể tỷ thí với nhau nhưng không được xuất hiện tử vong hoặc gây ra trọng thương, nếu không môn phái mà truy cứu nhẹ thì trục xuất kiếm phái, nặng thì chém giết.
- Hừ, Triệu Thiết Mộc, ngươi cũng muốn ra mặt hộ hắn sao? xem ra ngươi cũng muốn đối nghịch với ta sao? đã như vậy ta cũng tiện tay thu thập ngươi luôn.
Vương Trường, một trong hai tên chó săn của Vương Lỗi uy hiếp, vẻ mặt khinh thường cười lạnh.
- Hai vị sư huynh, thỉnh giơ cao đánh khẽ.
Vệ Tiền khẽ cắn môi, bước đến, đứng bên cạnh Triệu Thiết Mộc, chắp tay hướng Vương Trường Vương Nghĩa nói.
- Tình cảm các ngươi thật là tốt a, quả nhiên không hổ là bạn cùng phòng, tuy nhiên chỉ bằng hai tên các ngươi, thực lực chỉ là kiếm khí cảnh tam đoạn cũng mơ tưởng ngăn cản bọn ta, thật sự là không biết sống chết.
Sắc mặt Vương Nghĩa trở nên âm trầm, vẻ mặt dần trở nên hung ác.
- Triệu huynh, Vệ huynh, các ngươi cẩn thận, ta cảm kích tấm lòng của hai người nhưng mà chuyện này không liên quan đến hai người, cứ mặc ta xử lý.
Giọng nói Sở Mộ không nhanh không chậm, bình thản tự nhiên, thể hiện khí độ đặc biệt. Hắn tiến lên phía trước, lướt qua hai người Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền, đối diện với Vương Trường, Vương Nghĩa:
- Hai ngươi cũng chỉ là chó săn của Vương Lỗi
mà thôi, muốn động thủ liền nhanh một chút đi, trước tiên ta thu chút tiền lãi trên người các ngươi rồi sẽ gặp Vương Lỗi tính toán một lượt.
Sở Mộ vừa nói xong khiến mọi người xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cây kim rơi xuống. Tất cả đều há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Sở Mộ đến mức có thể nhét vừa quả trứng vào mồm, tròng mắt như lồi ra ngoài.
- Không biết tốt xấu.
- Quá cuồng vọng.
- Hắn bị đánh đến ngốc rồi.
Tất cả mọi người đều biết rõ, Vương Trường và Vương Nghĩa chỉ là chó săn của Vương Lỗi mà thôi thế nhưng không có một tên đệ tử ngoại môn nào dám ngay mặt bọn chúng nói như vậy. Sở Mộ là người thứ nhất hơn nữa hắn còn khẩu xuất cuồng ngôn muốn tính toán với Vương Lỗi.
Cuồng vọng đến mức nào a!
- Xong, Sở Mộ coi như xong, hắn bị Vương Lỗi đánh thành kẻ ngốc rồi.
Sắc mặt Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền trắng bệch như xác chết, trong đầu đều nghĩ mọi việc thế là xong.
- Ha ha ha ha...
Vương Trường Vương Nghĩa giận quá thành cười, đây là lần đầu tiên bọn chúng bị người khác nói như vậy, hơn nữa còn là kẻ mới bị bọn chúng sỉ nhục xong. Sắc mặt hai người Vương Trường tái lại, gân xanh nổi lên, hung quang trong mắt bạo phát, lửa giận trong lòng bùng cháy, lồng ngực phập phồng, lửa giận khiến bọn chúng như mất hết lý trí.
Hai âm thanh chói tai vang lên, Vương Trường Vương Nghĩa đồng thời rút kiếm, hai đạo hào quang lóe lên, lửa giận khiến bọn chúng mất hết lý trí, ra tay không lưu tình chút nào.
- Sát!!!
Vương Trường quát to một tiếng, lập tức thân kiếm tạo thành một đóa hoa.
- Sát!!!!
Vương Nghĩa cũng không hề kém cạnh ngưng tụ Phi Vân lao nhanh về phía Sở Mộ.
- Hết!!!!
Vẻ mặt Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền đều hiện lên sự tuyệt vọng.
Khoảng cách gần như vậy lại là công kích bất ngờ, chưa kể tu vi hai tên kia đều là kiếm khí cảnh tứ đoạn lại còn đồng thời ra tay, vừa ra chiêu là thức thứ mười một và thức thứ mười hai Phi Vân Kiếm Thuật, trong sự giận dữ bọn chúng ra tay không chút lưu tình. Thế công như vậy cho dù là một người có tu vi kiếm khí cảnh tứ đoạn cũng tuyệt đối không có cách nào né tránh. Huống hồ Sở Mộ chẳng qua chỉ có tu vi kiếm khí cảnh tam đoạn, nhập môn còn không đến một tháng.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 5: Bỗng nhiên nổi tiếng (1)
10.0/10 từ 35 lượt.