Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 422: Kỹ xảo mạnh nhất giao phong (Hạ)
Một kiếm này ngăn cản một kiếm đâm xuống của mình, đồng thời cắt về phía cổ tay của mình.
Phó Xà biết, nếu như Sở Mộ sử dụng là kiếm khí khai phong, chỉ sợ cổ tay của mình sẽ bị một kiếm này cắt phải, máu chảy không ngừng.
Thần sắc của hắn thoáng thay đổi, hai mắt trở nên sâu thẳm. Thanh đoản kiếm đang đâm xuống được dùng sức móc lên, sau đó lại dùng lực đâm xuống nhanh như chớp, đẩy kiếm của Sở Mộ về phía mặt đất, đồng thời thanh đoản kiếm mượn lực đâm lên, lao về phía cổ của Sở Mộ.
Thời khắc sắp đâm đến cổ Sở Mộ, Phó Xà lại phát hiện trước cổ tay của mình xuất hiện một thanh kiếm. Chỉ cần thanh đoản kiếm của mình xẹt qua, còn chưa tới cổ Sở Mộ đã bị thanh kiếm này cắt trúng trước.
Tuy rằng kiếm không khai phong, cho dù bị cắt trúng hắn cũng không bị thương. Nhưng điều này là không thể. Cùng một sai lầm, Phó Xà không cho phép mình phạm phải lần thứ hai.
Nhanh chóng làm ra biến hóa, thanh đoản kiếm từ bên trong móc lên. Trong tay vừa di chuyển, nhất thời va chạm cùng kiếm của Sở Mộ. Phó Xà mượn lực toàn thân di chuyển trọng tâm. Thân thể hắn thấp xuống, bỗng nhiên vọt về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Sau khi vọt ra hai bước, đột nhiên bước chân di chuyển tạo thành một đường vòng cung cực lớn, bỗng nhiên xuất hiện ở một phía khác của Sở Mộ. Thanh đoản kiếm đâm về phía sườn của Sở Mộ.
Tay phải Sở Mộ dùng kiếm, sườn bên trái thoáng cái liền trở thành một góc chết. Dưới tình huống bình thường, hắn căn bản không có cách nào phòng thủ, chỉ có thể lui về phía sau né tránh.
Nhưng một cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện. Kiếm của Sở Mộ trái với lẽ thường xuất hiện ở sườn bên trái. Trong nháy mắt mũi kiếm điểm ở trên đoản kiếm của Phó Xà. Những tiếng leng keng vang lên. Một lực lượng đẩy thanh đoản kiếm của Phó Xà sang bên cạnh.
Cùng lúc đó, Sở Mộ thuận thế một kiếm vung ra. Phó Xà không thể không nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Sở Mộ.
Cách xa năm thước, vẻ mặt Phó Xà cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Đồng tử trong hai mắt không ngừng co lại, có ánh sáng u ám thâm thúy lóe lên. Hắn chậm rãi bước di chuyển trên mặt đất, xung quanh Sở Mộ. Thanh đoản kiếm và nửa người trên lại luôn hướng về phía Sở Mộ lắc lư.
Loại lắc lư này vừa có thể mê hoặc tầm mắt của đối phương, làm cho đối phương không có cách nào tập trung, do đó không thể làm ra công kích chính xác. Đồng thời có thể chờ sau khi mê hoặc đối phương, tìm được cơ hội phát ra một đòn trí mạng.
Cho dù là trọng tài trưởng cũng trợn trừng hai mắt. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được loại giao phong thuần túy về kỹ xảo kiếm thuật này. Càng không cần phải nói tới các trọng tài và những học viên khác.
Lần đầu tiên thấy được cảnh như vậy, khiến cho bọn họ trợn mắt hốc mồm đồng thời lại sởn tóc gáy, toàn thân ớn lạnh. Tất cả không tự chủ được đều rùng mình một cái. Dường như có một trận gió lạnh thổi qua, khiến bọn họ nổi da gà.
Nếu như hai bên đều đổi thành kiếm khí khai phong, chỉ sợ lúc này đã có người bị thương, máu phun ra không ngừng.
Loại trận đấu thuần túy nhất nguyên thủy nhất này, mang đến cho các học viên sự trùng kích thị giác vô cùng mãnh liệt, nhất thời thức tỉnh lại rung động nào đó trong lòng bọn họ. Bọn họ chỉ cảm thấy quyết đấu như vậy, so với các trận thi đấu trước đây càng đặc sắc càng kích thích hơn.
Phó Xà khó có thể phát động công kích. Bởi vì Sở Mộ cầm kiếm chỉ nghiêng xuống mặt đất, hoàn toàn không nhúc nhích. Toàn thân hắn giống như một pho tượng. Hắn căn bản hoàn toàn không tìm được chỗ xuống tay.
Giao đấu trước đó khiến hắn hiểu rõ, cái gọi là góc chết đối với Sở Mộ căn bản không đáng để nhắc tới.
Sở Mộ đi từng bước về phía trước, giống như trượt tới, xuất hiện ở trước mặt Phó Xà, một kiếm chém về phía cổ Phó Xà.
Phó Xà nhanh chóng tránh đi. Toàn thân phóng về phía bên phải Sở Mộ, tránh kiếm của hắn. Thanh đoản kiếm lại quỷ dị xuất hiện ở bên trái Sở Mộ, một kiếm đâm về phía thắt lưng của Sở Mộ. Kiếm quang sáng chói ngưng tụ ở trên đoản kiếm. Uy lực một kiếm này tăng lên gấp bội.
Sở Mộ lắc trường kiếm. Kiếm quang xẹt qua hai mắt Phó Xà, một kiếm điểm ở trên thanh đoản kiếm của Phó Xà, khiến đòn công kích củ Phó Xà liền dừng lại. Cổ tay Sở Mộ rung lên. Thân kiếm nhanh chóng chuyển động, hình thành ba vòng đinh ốc, trực tiếp cuốn lấy thanh đoản kiếm của Phó Xà vào không trung.
Kiếm quang sáng ngời, đẹp mắt hình thành từng vòng tròn lao về phía bầu trời, khiến người ta hoa mắt thần mê.
Phó Xà chỉ cảm thấy mình không có cách nào khống chế được thanh kiếm trong tay, chỉ có thể bất đắc dĩ bị một lực lượng kéo đi. Thân thể hắn vốn đang phóng về phía bên phải Sở Mộ, đành phải lùi về phía sau. Bằng không hắn cảm giác cánh tay phải của mình dường như sắp bị xé rách.
Kiếm của Sở Mộ bỗng nhiên nâng lên. Lực lượng trùng kích cực lớn xoay tròn, trực tiếp kéo thanh đoản kiếm của Phó Xà đâm lên trời. Cánh tay phải Phó Xà bị kéo lên thật cao. Toàn thân hắn cũng không tự chủ được, cũng rướn lên.
Cánh tay phải thuận thế hạ xuống. Sở Mộ lấy chuôi kiếm đâm mạnh về phía ngực Phó Xà. Một tiếng động vang lên. Phó Xà căn bản không có cách nào né tránh, cũng có không cách nào chống đỡ, nhất thời bị chuôi kiếm đánh trúng. Một cảm giác đau đớn truyền ra. Toàn thân càng không ngừng lui lại.
Sở Mộ thuận thế một kiếm đánh rơi, khí thế hung bạo mạnh mẽ, kiếm quang chói mắt ngưng tụ dường như muốn một kiếm bổ về phía Phó Xà.
Phó Xà chỉ cảm thấy lồng ngực của mình truyền ra một cảm giác đau đớn tê dại. Thời điểm hắn phát ra một tiếng rên rỉ, trước mắt đã có một tia kiếm quang sáng chói cực kỳ hung bạo mạnh mẽ chém đến. Hắn muốn lui về phía sau, nhưng đã không kịp. Tay trái ở bên hông thoáng động. Thanh đoản kiếm thứ hai đi lên, nhất thời ngăn cản một kiếm của Sở Mộ.
Mượn lực lui về phía sau, Phó Xà nhanh chóng tăng khoảng cách với Sở Mộ. Khi vượt quá mười thước, giống như là độc xà bị điện giật, tràn ngập kiêng kỵ.
Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực của mình có cảm nhận vô cùng khó chịu. Thời điểm hít thở cũng có chút không thông thuận.
Ra tay đi. Để ta xem ngươi sử dụng hai thanh đoản kiếm như thế nào?
Sở Mộ không truy kích, trái lại một kiếm chỉ nghiêng xuống mặt đất, trên mặt lộ ra một nụ cười khẽ, không nhanh không chậm nói.
Lúc này, trên người của hắn có một loại khí độ giống như siêu nhiên, giống như mây trên bầu trời, dường như biển rộng, mênh mông bao dung tất cả.
Trong lúc nhất thời, khí độ này không ngờ khiến hai mắt Phó Xà hiện lên một tia lạc hướng. Hắn vội vàng tỉnh táo lại, trong lòng vạn phần kinh hãi.
Phó Xà không cách nào tưởng tượng nổi. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Vì sao Sở Mộ có thể thi triển ra kiếm thuật cao thâm khó lường đáng sợ như vậy. Đơn giản là ngay cả quỷ thần cũng phải cảm thấy lo sợ.
Không thể tưởng tượng nổi, thật sự quá kỳ diệu.
Kiếm Đạo Độc Thần
Phó Xà biết, nếu như Sở Mộ sử dụng là kiếm khí khai phong, chỉ sợ cổ tay của mình sẽ bị một kiếm này cắt phải, máu chảy không ngừng.
Thần sắc của hắn thoáng thay đổi, hai mắt trở nên sâu thẳm. Thanh đoản kiếm đang đâm xuống được dùng sức móc lên, sau đó lại dùng lực đâm xuống nhanh như chớp, đẩy kiếm của Sở Mộ về phía mặt đất, đồng thời thanh đoản kiếm mượn lực đâm lên, lao về phía cổ của Sở Mộ.
Thời khắc sắp đâm đến cổ Sở Mộ, Phó Xà lại phát hiện trước cổ tay của mình xuất hiện một thanh kiếm. Chỉ cần thanh đoản kiếm của mình xẹt qua, còn chưa tới cổ Sở Mộ đã bị thanh kiếm này cắt trúng trước.
Tuy rằng kiếm không khai phong, cho dù bị cắt trúng hắn cũng không bị thương. Nhưng điều này là không thể. Cùng một sai lầm, Phó Xà không cho phép mình phạm phải lần thứ hai.
Nhanh chóng làm ra biến hóa, thanh đoản kiếm từ bên trong móc lên. Trong tay vừa di chuyển, nhất thời va chạm cùng kiếm của Sở Mộ. Phó Xà mượn lực toàn thân di chuyển trọng tâm. Thân thể hắn thấp xuống, bỗng nhiên vọt về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Sau khi vọt ra hai bước, đột nhiên bước chân di chuyển tạo thành một đường vòng cung cực lớn, bỗng nhiên xuất hiện ở một phía khác của Sở Mộ. Thanh đoản kiếm đâm về phía sườn của Sở Mộ.
Tay phải Sở Mộ dùng kiếm, sườn bên trái thoáng cái liền trở thành một góc chết. Dưới tình huống bình thường, hắn căn bản không có cách nào phòng thủ, chỉ có thể lui về phía sau né tránh.
Nhưng một cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện. Kiếm của Sở Mộ trái với lẽ thường xuất hiện ở sườn bên trái. Trong nháy mắt mũi kiếm điểm ở trên đoản kiếm của Phó Xà. Những tiếng leng keng vang lên. Một lực lượng đẩy thanh đoản kiếm của Phó Xà sang bên cạnh.
Cùng lúc đó, Sở Mộ thuận thế một kiếm vung ra. Phó Xà không thể không nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Sở Mộ.
Cách xa năm thước, vẻ mặt Phó Xà cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Đồng tử trong hai mắt không ngừng co lại, có ánh sáng u ám thâm thúy lóe lên. Hắn chậm rãi bước di chuyển trên mặt đất, xung quanh Sở Mộ. Thanh đoản kiếm và nửa người trên lại luôn hướng về phía Sở Mộ lắc lư.
Loại lắc lư này vừa có thể mê hoặc tầm mắt của đối phương, làm cho đối phương không có cách nào tập trung, do đó không thể làm ra công kích chính xác. Đồng thời có thể chờ sau khi mê hoặc đối phương, tìm được cơ hội phát ra một đòn trí mạng.
Cho dù là trọng tài trưởng cũng trợn trừng hai mắt. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được loại giao phong thuần túy về kỹ xảo kiếm thuật này. Càng không cần phải nói tới các trọng tài và những học viên khác.
Lần đầu tiên thấy được cảnh như vậy, khiến cho bọn họ trợn mắt hốc mồm đồng thời lại sởn tóc gáy, toàn thân ớn lạnh. Tất cả không tự chủ được đều rùng mình một cái. Dường như có một trận gió lạnh thổi qua, khiến bọn họ nổi da gà.
Nếu như hai bên đều đổi thành kiếm khí khai phong, chỉ sợ lúc này đã có người bị thương, máu phun ra không ngừng.
Loại trận đấu thuần túy nhất nguyên thủy nhất này, mang đến cho các học viên sự trùng kích thị giác vô cùng mãnh liệt, nhất thời thức tỉnh lại rung động nào đó trong lòng bọn họ. Bọn họ chỉ cảm thấy quyết đấu như vậy, so với các trận thi đấu trước đây càng đặc sắc càng kích thích hơn.
Phó Xà khó có thể phát động công kích. Bởi vì Sở Mộ cầm kiếm chỉ nghiêng xuống mặt đất, hoàn toàn không nhúc nhích. Toàn thân hắn giống như một pho tượng. Hắn căn bản hoàn toàn không tìm được chỗ xuống tay.
Giao đấu trước đó khiến hắn hiểu rõ, cái gọi là góc chết đối với Sở Mộ căn bản không đáng để nhắc tới.
Sở Mộ đi từng bước về phía trước, giống như trượt tới, xuất hiện ở trước mặt Phó Xà, một kiếm chém về phía cổ Phó Xà.
Phó Xà nhanh chóng tránh đi. Toàn thân phóng về phía bên phải Sở Mộ, tránh kiếm của hắn. Thanh đoản kiếm lại quỷ dị xuất hiện ở bên trái Sở Mộ, một kiếm đâm về phía thắt lưng của Sở Mộ. Kiếm quang sáng chói ngưng tụ ở trên đoản kiếm. Uy lực một kiếm này tăng lên gấp bội.
Sở Mộ lắc trường kiếm. Kiếm quang xẹt qua hai mắt Phó Xà, một kiếm điểm ở trên thanh đoản kiếm của Phó Xà, khiến đòn công kích củ Phó Xà liền dừng lại. Cổ tay Sở Mộ rung lên. Thân kiếm nhanh chóng chuyển động, hình thành ba vòng đinh ốc, trực tiếp cuốn lấy thanh đoản kiếm của Phó Xà vào không trung.
Kiếm quang sáng ngời, đẹp mắt hình thành từng vòng tròn lao về phía bầu trời, khiến người ta hoa mắt thần mê.
Phó Xà chỉ cảm thấy mình không có cách nào khống chế được thanh kiếm trong tay, chỉ có thể bất đắc dĩ bị một lực lượng kéo đi. Thân thể hắn vốn đang phóng về phía bên phải Sở Mộ, đành phải lùi về phía sau. Bằng không hắn cảm giác cánh tay phải của mình dường như sắp bị xé rách.
Kiếm của Sở Mộ bỗng nhiên nâng lên. Lực lượng trùng kích cực lớn xoay tròn, trực tiếp kéo thanh đoản kiếm của Phó Xà đâm lên trời. Cánh tay phải Phó Xà bị kéo lên thật cao. Toàn thân hắn cũng không tự chủ được, cũng rướn lên.
Cánh tay phải thuận thế hạ xuống. Sở Mộ lấy chuôi kiếm đâm mạnh về phía ngực Phó Xà. Một tiếng động vang lên. Phó Xà căn bản không có cách nào né tránh, cũng có không cách nào chống đỡ, nhất thời bị chuôi kiếm đánh trúng. Một cảm giác đau đớn truyền ra. Toàn thân càng không ngừng lui lại.
Sở Mộ thuận thế một kiếm đánh rơi, khí thế hung bạo mạnh mẽ, kiếm quang chói mắt ngưng tụ dường như muốn một kiếm bổ về phía Phó Xà.
Phó Xà chỉ cảm thấy lồng ngực của mình truyền ra một cảm giác đau đớn tê dại. Thời điểm hắn phát ra một tiếng rên rỉ, trước mắt đã có một tia kiếm quang sáng chói cực kỳ hung bạo mạnh mẽ chém đến. Hắn muốn lui về phía sau, nhưng đã không kịp. Tay trái ở bên hông thoáng động. Thanh đoản kiếm thứ hai đi lên, nhất thời ngăn cản một kiếm của Sở Mộ.
Mượn lực lui về phía sau, Phó Xà nhanh chóng tăng khoảng cách với Sở Mộ. Khi vượt quá mười thước, giống như là độc xà bị điện giật, tràn ngập kiêng kỵ.
Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực của mình có cảm nhận vô cùng khó chịu. Thời điểm hít thở cũng có chút không thông thuận.
Ra tay đi. Để ta xem ngươi sử dụng hai thanh đoản kiếm như thế nào?
Sở Mộ không truy kích, trái lại một kiếm chỉ nghiêng xuống mặt đất, trên mặt lộ ra một nụ cười khẽ, không nhanh không chậm nói.
Lúc này, trên người của hắn có một loại khí độ giống như siêu nhiên, giống như mây trên bầu trời, dường như biển rộng, mênh mông bao dung tất cả.
Trong lúc nhất thời, khí độ này không ngờ khiến hai mắt Phó Xà hiện lên một tia lạc hướng. Hắn vội vàng tỉnh táo lại, trong lòng vạn phần kinh hãi.
Phó Xà không cách nào tưởng tượng nổi. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Vì sao Sở Mộ có thể thi triển ra kiếm thuật cao thâm khó lường đáng sợ như vậy. Đơn giản là ngay cả quỷ thần cũng phải cảm thấy lo sợ.
Không thể tưởng tượng nổi, thật sự quá kỳ diệu.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 422: Kỹ xảo mạnh nhất giao phong (Hạ)
10.0/10 từ 35 lượt.