Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 3720: Đỗ (2)
Thi triển Hắc Thần biến thì Hắc Thần hóa thành quả cầu lửa to lớn thiêu đốt, có lực phòng ngự kinh người. Nhưng lực phòng ngự này không cản nổi kiếm của Sở Mộ, bị xuyên thủng giết chết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Các tiếng nổ kinh khủng vang lên, các quả cầu lửa đen to nổ tung thành vô số ngọn lửa đen như mưa sao băng rơi xuống, rực rỡ mà xinh đẹp.
Trong phút chốc lại có mấy Hắc Thần bị giết, chiến sĩ Thần tộc đốt cháy mạng sống hóa thành quả cầu lửa cũng bị lan đến nổ tung, tổn thất nặng nề.
Thống lĩnh Thần tộc thộn mặt ra thì thào, mắt tràn đầy mờ mịt:
- Sao có thể như vậy...
Mắt thấy các Hắc Thần bị giết, từ bốn mươi rút xuống ba mươi, số lượng còn tiếp tục giảm, chiến sĩ Thần tộc từng đợt chết hơn vạn người.
Thống lĩnh Thần tộc phản ứng lại khàn giọng rống to:
- Rút lui!
- Rút lui!
Hắc Thần, đại quân Thần tộc còn lại bắt đầu lùi ra sau, bọn họ buộc phải rút nếu không rất có thể sẽ toàn quân bị diệt.
Thần tộc vừa rút lui các tộc liền thừa thắng xông lên. Sở Mộ điều khiển Xích Phong Kiếm Thần xông lên trước nhất, chớp mắt vụt qua giết hai Hắc Thần đang cố rút đi, sau đó giết hướng Hắc Thần khác.
Mỗi Hắc Thần cực kỳ quan trọng với Thần tộc, mất một con là tổn thất lớn, bây giờ mất hơn tám mươi Hắc Thần, đã không thể tính toán mức độ tổn thất.
- Giết giết giết giết giết!
Ai nấy hét to, dùng tức giận và sát khí trút ra tuyệt vọng trong lòng. Các chiến sĩ Thần tộc bị truy sát giết tại chỗ. Một phe thừa thắng xông lên, một phe là giặc cùng đường rút lui, ưu khuyết điểm của hai bên nhìn qua là thấy.
Lại có Hắc Thần bị Sở Mộ giết, hắn dần cảm giác lực lượng Xích Phong Kiếm Thần yếu đi.
Chiến sĩ Xích Phong quân đồng thanh kêu lên:
- Xích Phong hướng đi đâu là ta vô địch tới đó!
Sở Mộ phát ra lực lượng cuối cùng.
Kiếm quang rực rở, đỏ thẫm như máu chảy.
Đây là nhát kiếm cuối cùng Sở Mộ vung ra trong cuộc chiến này, nhát kiếm như xuyên thấu thời không chém hướng ba Hắc Thần cuối cùng. Ba Hắc Thần rất nhanh thoáng chốc chạy trốn, không ở một đường thẳng.
Một trăm Hắc Thần chết hết.
Hơn mười vạn chiến sĩ Thần tộc chết, tổn thất cực kỳ nặng nề. Các tộc vẫn đang truy sát, Thần tộc mất Hắc Thần đối mặt Xích Phong Kiếm Thần, Kinh Thiên Đại Kim Cương, Thần Binh Chiến Thần, Cự thú Tôn truy sát thì như con kiến không có chút sức chống cự, một kích làm cả đống tử thương.
Sở Mộ điều khiển Xích Phong Kiếm Thần đáp xuống đứng trên mặt đất, lực lượng tiêu hao gần hết buộc phải giải thể, may mắn trận chiến này Đệ Nhất cứ điểm thắng.
Giải thể xong trừ Sở Mộ ra một ngàn bốn trăm chín mươi chín kiếm tu Đại Đế cảnh ngồi bệch xuống đất, có người nằm sóng soài, mặc kệ dưới đất dơ hay sạch, không có chút phong phạm của cường giả, không có phong thái đặc biệt cuả kiếm tu.
Lúc này ai thèm quan tâm mấy thứ đó, mệt quá, cảm giác cả người bị đào rỗng. Bọn họ không muốn nhúc nhích chút nào, chỉ muốn nghỉ ngơi thế này. Nếu giờ mà Thần tộc ngóc đầu trở lại, không cần nhiều, chỉ cần một Đại Đế Thần tộc đâm một nhát là có thể giết hết cả đám.
Các chiến sĩ Xích Mang quân, Xích Dực quân bảo vệ bọn họ lại, đây là anh hùng, đặc biệt người đứng chính giữa.
So với người khác thì Sở Mộ mệt nhoài, vì hắn là đầu tàu, nhưng hắn phục hồi lực lượng càng nhanh, khí lực mạnh hơn, ý chí tinh thần càng mạnh mẽ nên còn chịu đựng được.
Cầu Chân công vận chuyển, lực lượng nhanh chóng phục hồi, mệt mỏi dần bị xua tan.
Một ngàn bốn trăm chín mươi chín người khác thì mệt lả người, bị chắt hết lực lượng cỏn con, dù có đan dược thì phải mất vài ngày mới phục hồi đến đỉnh.
Một lúc sau các chiến sĩ chạy đi truy sát đều trở về, ai nấy mệt mỏi nhưng khuôn mặt hớn hở và hưng phấn. Cảm giác thấp thỏm mới đầu đánh với đại quân Thần tộc, mới thấy chút mong chờ cuối cùng bị đả kích nặng nề chìm xuống đáy tuyệt vọng, vùng vẫy dưới vực sâu thăm thẳm sau cùng vui sướng nhìn tia sáng hy vọng lóe lên, nỗi lòng dậy sóng.
Dương Vô Cực điều khiển Xích Phong Kiếm Thần cũng quay về, so với Sở Mộ thì bọn họ còn chút lực lượng nhưng cuối cùng vẫn giải thể.
Dương Vô Cực đi tới trước mặt Sở Mộ, biểu tình tình phức tạp sau đó mọi thứ hóa thành khâm phục:
- May mắn có ngươi.
Sở Mộ cười nói:
- Là chung sức đồng lòng.
Sở Mộ có công nhưng không phải công lao của cá nhân.
Dương Vô Cực ngước nhìn hướng cứ điểm khác, thầm lo âu:
- Đệ Nhất cứ điểm chúng ta chiến thắng rồi, không biết tình huống chiến đấu của cứ điểm khác ra sao.
Thần tộc có thể dung hợp ra Hắc Thần Hủy Diệt, nếu không có Sở Mộ thì bọn họ sớm đã tan tác, nhưng cứ điểm khác chưa chắc có người như hắn.
Sở Mộ lắc đầu, hắn không biết. Nếu Thần tộc sử dụng Hắc Thần Hủy Diệt thì không biết có ai ngăn lại được không, có lẽ có, hoặc không. Không phải Sở Mộ tự phụ, không phải hắn coi thường ai, chỉ vì hắn biết rõ muốn phát huy lực lượng của Xích Phong Kiếm Thần trăm phần trăm khó khăn lớn cỡ nào.
Dương Vô Cực thu về tầm mắt, đôi mắt lấp lánh sáng nhìn Sở Mộ gằn từng chữ, trầm thấp kiên quyết:
- Chúng ta đi tiếp viện.
- Ý của Quân Tướng rất hay, chúng ta đi tiếp viện cứ điểm khác, cố gắng nhanh chóng đánh bại Thần tộc!
- Đúng vậy! Giết thêm một ít Thần tộc khiến bọn chúng bị tổn thất nhiều nữa!
Mọi người đều ủng hộ, ai nấy hăm hở xoa tay.
- Vậy thì đi tiếp viện.
Sở Mộ nói:
- Nhưng trước tiên lo phục hồi lực lượng đã.
Sở Mộ mới nói xong Dương Vô Cực đã đưa qua một viên đan dược, đó là viên đan dược màu xanh lấp lánh ánh sao rực rỡ, toát ra dao động hơi thở yếu ớt nhưng vô cùng tinh thuần.
Dương Vô Cực nói:
- Tinh Thần Bổ Nguyên đan, dùng tinh của tinh thần thú và vài loại linh dược là chính, cộng thêm trăm loại linh dược luyện chế ra, có hiệu quả đặc biệt cho phục hồi lực lượng, có thể tiêu trừ mệt mỏi.
Kiếm Đạo Độc Thần
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Các tiếng nổ kinh khủng vang lên, các quả cầu lửa đen to nổ tung thành vô số ngọn lửa đen như mưa sao băng rơi xuống, rực rỡ mà xinh đẹp.
Trong phút chốc lại có mấy Hắc Thần bị giết, chiến sĩ Thần tộc đốt cháy mạng sống hóa thành quả cầu lửa cũng bị lan đến nổ tung, tổn thất nặng nề.
Thống lĩnh Thần tộc thộn mặt ra thì thào, mắt tràn đầy mờ mịt:
- Sao có thể như vậy...
Mắt thấy các Hắc Thần bị giết, từ bốn mươi rút xuống ba mươi, số lượng còn tiếp tục giảm, chiến sĩ Thần tộc từng đợt chết hơn vạn người.
Thống lĩnh Thần tộc phản ứng lại khàn giọng rống to:
- Rút lui!
- Rút lui!
Hắc Thần, đại quân Thần tộc còn lại bắt đầu lùi ra sau, bọn họ buộc phải rút nếu không rất có thể sẽ toàn quân bị diệt.
Thần tộc vừa rút lui các tộc liền thừa thắng xông lên. Sở Mộ điều khiển Xích Phong Kiếm Thần xông lên trước nhất, chớp mắt vụt qua giết hai Hắc Thần đang cố rút đi, sau đó giết hướng Hắc Thần khác.
Mỗi Hắc Thần cực kỳ quan trọng với Thần tộc, mất một con là tổn thất lớn, bây giờ mất hơn tám mươi Hắc Thần, đã không thể tính toán mức độ tổn thất.
- Giết giết giết giết giết!
Ai nấy hét to, dùng tức giận và sát khí trút ra tuyệt vọng trong lòng. Các chiến sĩ Thần tộc bị truy sát giết tại chỗ. Một phe thừa thắng xông lên, một phe là giặc cùng đường rút lui, ưu khuyết điểm của hai bên nhìn qua là thấy.
Lại có Hắc Thần bị Sở Mộ giết, hắn dần cảm giác lực lượng Xích Phong Kiếm Thần yếu đi.
Chiến sĩ Xích Phong quân đồng thanh kêu lên:
- Xích Phong hướng đi đâu là ta vô địch tới đó!
Sở Mộ phát ra lực lượng cuối cùng.
Kiếm quang rực rở, đỏ thẫm như máu chảy.
Đây là nhát kiếm cuối cùng Sở Mộ vung ra trong cuộc chiến này, nhát kiếm như xuyên thấu thời không chém hướng ba Hắc Thần cuối cùng. Ba Hắc Thần rất nhanh thoáng chốc chạy trốn, không ở một đường thẳng.
Một trăm Hắc Thần chết hết.
Hơn mười vạn chiến sĩ Thần tộc chết, tổn thất cực kỳ nặng nề. Các tộc vẫn đang truy sát, Thần tộc mất Hắc Thần đối mặt Xích Phong Kiếm Thần, Kinh Thiên Đại Kim Cương, Thần Binh Chiến Thần, Cự thú Tôn truy sát thì như con kiến không có chút sức chống cự, một kích làm cả đống tử thương.
Sở Mộ điều khiển Xích Phong Kiếm Thần đáp xuống đứng trên mặt đất, lực lượng tiêu hao gần hết buộc phải giải thể, may mắn trận chiến này Đệ Nhất cứ điểm thắng.
Giải thể xong trừ Sở Mộ ra một ngàn bốn trăm chín mươi chín kiếm tu Đại Đế cảnh ngồi bệch xuống đất, có người nằm sóng soài, mặc kệ dưới đất dơ hay sạch, không có chút phong phạm của cường giả, không có phong thái đặc biệt cuả kiếm tu.
Lúc này ai thèm quan tâm mấy thứ đó, mệt quá, cảm giác cả người bị đào rỗng. Bọn họ không muốn nhúc nhích chút nào, chỉ muốn nghỉ ngơi thế này. Nếu giờ mà Thần tộc ngóc đầu trở lại, không cần nhiều, chỉ cần một Đại Đế Thần tộc đâm một nhát là có thể giết hết cả đám.
Các chiến sĩ Xích Mang quân, Xích Dực quân bảo vệ bọn họ lại, đây là anh hùng, đặc biệt người đứng chính giữa.
So với người khác thì Sở Mộ mệt nhoài, vì hắn là đầu tàu, nhưng hắn phục hồi lực lượng càng nhanh, khí lực mạnh hơn, ý chí tinh thần càng mạnh mẽ nên còn chịu đựng được.
Cầu Chân công vận chuyển, lực lượng nhanh chóng phục hồi, mệt mỏi dần bị xua tan.
Một ngàn bốn trăm chín mươi chín người khác thì mệt lả người, bị chắt hết lực lượng cỏn con, dù có đan dược thì phải mất vài ngày mới phục hồi đến đỉnh.
Một lúc sau các chiến sĩ chạy đi truy sát đều trở về, ai nấy mệt mỏi nhưng khuôn mặt hớn hở và hưng phấn. Cảm giác thấp thỏm mới đầu đánh với đại quân Thần tộc, mới thấy chút mong chờ cuối cùng bị đả kích nặng nề chìm xuống đáy tuyệt vọng, vùng vẫy dưới vực sâu thăm thẳm sau cùng vui sướng nhìn tia sáng hy vọng lóe lên, nỗi lòng dậy sóng.
Dương Vô Cực điều khiển Xích Phong Kiếm Thần cũng quay về, so với Sở Mộ thì bọn họ còn chút lực lượng nhưng cuối cùng vẫn giải thể.
Dương Vô Cực đi tới trước mặt Sở Mộ, biểu tình tình phức tạp sau đó mọi thứ hóa thành khâm phục:
- May mắn có ngươi.
Sở Mộ cười nói:
- Là chung sức đồng lòng.
Sở Mộ có công nhưng không phải công lao của cá nhân.
Dương Vô Cực ngước nhìn hướng cứ điểm khác, thầm lo âu:
- Đệ Nhất cứ điểm chúng ta chiến thắng rồi, không biết tình huống chiến đấu của cứ điểm khác ra sao.
Thần tộc có thể dung hợp ra Hắc Thần Hủy Diệt, nếu không có Sở Mộ thì bọn họ sớm đã tan tác, nhưng cứ điểm khác chưa chắc có người như hắn.
Sở Mộ lắc đầu, hắn không biết. Nếu Thần tộc sử dụng Hắc Thần Hủy Diệt thì không biết có ai ngăn lại được không, có lẽ có, hoặc không. Không phải Sở Mộ tự phụ, không phải hắn coi thường ai, chỉ vì hắn biết rõ muốn phát huy lực lượng của Xích Phong Kiếm Thần trăm phần trăm khó khăn lớn cỡ nào.
Dương Vô Cực thu về tầm mắt, đôi mắt lấp lánh sáng nhìn Sở Mộ gằn từng chữ, trầm thấp kiên quyết:
- Chúng ta đi tiếp viện.
- Ý của Quân Tướng rất hay, chúng ta đi tiếp viện cứ điểm khác, cố gắng nhanh chóng đánh bại Thần tộc!
- Đúng vậy! Giết thêm một ít Thần tộc khiến bọn chúng bị tổn thất nhiều nữa!
Mọi người đều ủng hộ, ai nấy hăm hở xoa tay.
- Vậy thì đi tiếp viện.
Sở Mộ nói:
- Nhưng trước tiên lo phục hồi lực lượng đã.
Sở Mộ mới nói xong Dương Vô Cực đã đưa qua một viên đan dược, đó là viên đan dược màu xanh lấp lánh ánh sao rực rỡ, toát ra dao động hơi thở yếu ớt nhưng vô cùng tinh thuần.
Dương Vô Cực nói:
- Tinh Thần Bổ Nguyên đan, dùng tinh của tinh thần thú và vài loại linh dược là chính, cộng thêm trăm loại linh dược luyện chế ra, có hiệu quả đặc biệt cho phục hồi lực lượng, có thể tiêu trừ mệt mỏi.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 3720: Đỗ (2)
10.0/10 từ 35 lượt.