Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 3437: Áp chế (Thượng)
Sóng chấn động vô hình không sắc vô chất, từ bên trong mặt trăng tròn này đang không ngừng tràn ra, tràn ngập ở trong thiên địa. Trong đó ẩn chứa ý chí tinh thần trùng kích, không ngừng trùng kích ảnh hưởng tới tâm thần và ý chí tinh thần của Sở Mộ.
Ngay cả ý chí tinh thần Sở Mộ vô cùng cứng rắn, cũng có chút bị lay động. Nhưng hắn không có bị ảnh hưởng rõ rệt. trong hai mắt có tinh quang bắn nhanh ra. Ly Thương Kiếm giơ lên.
Kiếm thuật Vấn Đạo: Ta làm chủ!
Hai tay cầm kiếm, một kiếm chém giết ra, phá không lao đi, mang theo một khí thế cường đại giống như hủy trăng phá sao.
Trên trời dưới đất, chỉ mình ta độc tôn.
Trong thế giới, ta là chủ!
Kiếm quang kinh diễm tuyệt luân, tràn ngập trời đất, tràn ra khắp thế giới.
Thần Nguyệt Lưu Tô không có cách nào che giấu được sự kinh hãi trong lòng mình. Nàng không có cách nào hình dung được, kiếm pháp như vậy rốt cuộc là kiếm pháp gì, mới có thể cho thấy uy lực kỳ lạ như vậy.
Một kiếm lao tới, dưới lực lượng cường đại của Tuyệt Thế Cảnh trung giai tam luyện, kiếm đạo bản nguyên vô cùng cường đại và lực Đại Chân thúc đẩy kiếm thuật Vấn Đạo. Uy lực của nó, đạt tới trình độ khiến người ta sợ hãi.
Trăng tròn nhô lên cao. U quang chiếu khắp, nhưng cũng không cách nào chống đỡ được một kiếm chói mắt này, phải buồn bã thất sắc.
Kiếm đạo Thần Nguyệt, là kiếm pháp của vương tộc Thần tộc.
Thần tộc có ba đại vương tộc: Vương tộc Thần Nhật, vương tộc Thần Nguyệt, vương tộc Thần Tinh. Cũng có ba môn kiếm pháp thích hợp với bọn họ. Chính là kiếm pháp Thần Dương, kiếm đạo Thần Nguyệt và kiếm pháp Thần tinh. Ba môn kiếm pháp này, các Thần tộc khác tất nhiên cũng có thể tu luyện. Chỉ có điều, bọn họ không có huyết mạch và thiên phú vương tộc, bởi vậy không có cách nào tu luyện ba môn kiếm pháp này tới mức cực hạn. Cũng có không cách nào phát huy uy lực của nó đến mức tận cùng.
Kiếm đạo Thần Nguyệt, chính là kiếm pháp thích hợp nhất với vương tộc Thần Nguyệt. Chỉ có điều một môn này, các vương tộc Thần Nguyệt khác nhau lại cho ra kết quả không giống nhau.
Thần Nguyệt gặp khoảng không, đó chính là một trong những tuyệt chiêu nhỏ của Thần Nguyệt Lưu Tô.
Dưới kiếm quang cường đại ta làm chủ mạnh, Thần Nguyệt gặp khoảng không nhất thời bị trực tiếp chém trúng. Thần Nguyệt Lưu Tô đúng lúc né tránh. Vừa rồi sợ bị một kiếm quang cường đại kinh diễm này chém giết, thân hình nàng đã phóng lên không trung chuyển động. Bóng chồng lên, huyễn hóa ra vô số bóng dáng Thần Nguyệt Lưu Tô. Mỗi một bóng người dường như đều thật sự tồn tại, lại dường như chỉ là hư ảo.
Giữa thật và ảo đan xen vào nhau, rất khó phân biệt ra thật giả, hư thực khó phân.
Vô số Thần Nguyệt Lưu Tô cầm kiếm, mang theo từng kiếm quang giống như trăng sáng. Xẹt qua trời cao, lao về phía Sở Mộ. Trong chớp mắt, trên bầu trời hình như trở nên ảm đạm, giống như đêm tối phủ xuống. Duy nhất chỉ có vô số ánh trăng chiếu xuống. Nhưng không biết ánh trăng từ chỗ nào xuất hiện, cũng không biết chiếu xuống đâu.
Mỗi một ánh trăng đều là thật, đều ngưng tụ ra kiếm quang thật sự, mang theo lực sát thương kinh người, nhấn chìm thân hình Sở Mộ vào bên trong.
Kiếm quang Minh Nguyệt trong chớp mắt khi vừa nhấn chìm thân hình Sở Mộ, hư không nhỏ với kích thước trăm mét dường như từ sâu bên trong không gian chợt hiện lên, trong nháy mắt hấp thu kiếm quang. Thân hình Sở Mộ chớp hiện. Thiên Nhai Chỉ Xích Thân đệ nhị trọng, một kiếm sát lục với chấn động sát khí kinh người, đâm về phía một hư ảnh trong đó.
Đây chính là chỗ chân thân của Thần Nguyệt Lưu Tô.
Thần Nguyệt Lưu Tô không biết đối phương làm như thế nào để xác định ra vị trí của bản thân mình. Nàng lại nhanh chóng né tránh, khiến một kiếm của Sở Mộ đâm vào không khí. Trước mắt có một mặt trăng tàn, hiện ra vẻ đẹp thê lương tuyệt mỹ, lướt về phía yết hầu của Sở Mộ.
Trường kiếm chấn động, trực tiếp cắt đánh văng một kiếm do đối phương cắt tới, thuận thế đẩy mạnh về phía trước đẩy mạnh. Lực lượng mạnh mẽ bạo phát, trực tiếp đẩy Thần Nguyệt Lưu Tô ra, thuận thế chém xuống.
Hai bên đều muốn thi triển kiếm pháp của bản thân đến mức tận cùng. Từng kiếm từng kiếm đều là công kích đoạt mạng. Thân pháp cùng bộ pháp phối hợp đạt đến mức tận cùng, không giữ lại chút nào. Trong lúc nhất thời, người này cũng không thể làm gì được người kia.
- Ánh trăng!
Quát khẽ một tiếng, Thần Nguyệt Lưu Tô kích phát lực lượng phù văn Sát Lục. Ba đạo phù văn Sát Lục nhất thời sáng lên. Một đạo là có hình trăng non. Một đạo là hình trăng tròn, một đạo là hình trăng khuyết. Lực lượng của ba phù văn Sát Lục cộng hưởng lại với nhau, dường như hỗ trợ lẫn nhau, hình thành một vòng tuần hoàn, giống như trăng lên trăng xuống.
Đây không ngờ là phù văn Sát Lục đầy đủ.
Phù văn Sát Lục đầy đủ vô cùng hiếm thấy. Lực lượng giữa chúng có thể cộng hưởng, đưa đến hiệu quả tăng cường lẫn nhau. Làm cho ba đạo phù văn Sát Lục mang đến mức độ tăng trưởng càng thêm rõ ràng, vượt quá cực hạn. Đồng thời giống như vương tộc Thần Nguyệt, thích hợp với ánh trăng phù văn này.
Ánh trăng phù văn dưới, Thần Nguyệt Lưu Tô khí tức nhất thời tăng vọt, mi tâm Minh Nguyệt ảo ảnh trở nên càng ngưng thực, toàn thân khí chất trở nên càng lạnh lùng.
- Đạp trăng!
Từng bước tiến về phía trước, từ trong không trung dưới lòng bàn chân Thần Nguyệt Lưu Tô ngưng tụ ra một mặt trăng sáng. Nàng từng bước một tiến tới. Theo bước chân của nàng, từng mặt trăng được hiện lên, đầy ở xung quanh, khiến chỗ Sở Mộ đứng trở thành một thế giới đầy những mặt trăng sáng.
Kiếm của Thần Nguyệt Lưu Tô bỗng nhiên hóa thành một đạo ánh trăng đánh về phía Sở Mộ, không hiện ra sát ý, lại làm cho Sở Mộ sởn tóc gáy.
Nhưng kiếm quang này trong chớp mắt muốn đánh trúng Sở Mộ, lại biến mất một cách quỷ dị, giống như chưa từng xuất hiện qua. Bỗng nhiên, lại có một đạo kiếm quang từ trong một mặt trăng sáng khác bắn ra.
Tốc độ càng lúc càng nhanh. Mật độ càng lúc càng cao, tầng tầng lớp lớp. Dường như có vô số ánh trăng đồng thời xuất kiếm về phía Sở Mộ, không có chỗ nào để né tránh.
Một kiếm hư không nhỏ lại bị những ánh trăng này xuyên thủng, biến thành nghìn lở trăm lỗ, vô lực chống lại.
Thân hình Sở Mộ di chuyển rất nhanh, né tránh ánh trăng bắn nhanh tới. Ly Thương Kiếm chém ra từng kiếm, đánh nát từng kiếm quang ánh trăng. Thân hình Thần Nguyệt Lưu Tô dường như biến mất, ẩn nấp ở trong những kiếm quang ánh trăng.
Phù văn Chân Đđạo!
Phù văn chấn động sát khí!
Lực lượng của hai đạo phù văn Sát Lục bị Sở Mộ kích phát ra. Năng lực ngưng tụ lực lượng của phù văn Thiên Tứ cũng được Sở Mộ vận dụng tới, làm cho lực lượng của bản thân được tăng cường lên rất nhiều.
Kiếm Đạo Độc Thần
Ngay cả ý chí tinh thần Sở Mộ vô cùng cứng rắn, cũng có chút bị lay động. Nhưng hắn không có bị ảnh hưởng rõ rệt. trong hai mắt có tinh quang bắn nhanh ra. Ly Thương Kiếm giơ lên.
Kiếm thuật Vấn Đạo: Ta làm chủ!
Hai tay cầm kiếm, một kiếm chém giết ra, phá không lao đi, mang theo một khí thế cường đại giống như hủy trăng phá sao.
Trên trời dưới đất, chỉ mình ta độc tôn.
Trong thế giới, ta là chủ!
Kiếm quang kinh diễm tuyệt luân, tràn ngập trời đất, tràn ra khắp thế giới.
Thần Nguyệt Lưu Tô không có cách nào che giấu được sự kinh hãi trong lòng mình. Nàng không có cách nào hình dung được, kiếm pháp như vậy rốt cuộc là kiếm pháp gì, mới có thể cho thấy uy lực kỳ lạ như vậy.
Một kiếm lao tới, dưới lực lượng cường đại của Tuyệt Thế Cảnh trung giai tam luyện, kiếm đạo bản nguyên vô cùng cường đại và lực Đại Chân thúc đẩy kiếm thuật Vấn Đạo. Uy lực của nó, đạt tới trình độ khiến người ta sợ hãi.
Trăng tròn nhô lên cao. U quang chiếu khắp, nhưng cũng không cách nào chống đỡ được một kiếm chói mắt này, phải buồn bã thất sắc.
Kiếm đạo Thần Nguyệt, là kiếm pháp của vương tộc Thần tộc.
Thần tộc có ba đại vương tộc: Vương tộc Thần Nhật, vương tộc Thần Nguyệt, vương tộc Thần Tinh. Cũng có ba môn kiếm pháp thích hợp với bọn họ. Chính là kiếm pháp Thần Dương, kiếm đạo Thần Nguyệt và kiếm pháp Thần tinh. Ba môn kiếm pháp này, các Thần tộc khác tất nhiên cũng có thể tu luyện. Chỉ có điều, bọn họ không có huyết mạch và thiên phú vương tộc, bởi vậy không có cách nào tu luyện ba môn kiếm pháp này tới mức cực hạn. Cũng có không cách nào phát huy uy lực của nó đến mức tận cùng.
Kiếm đạo Thần Nguyệt, chính là kiếm pháp thích hợp nhất với vương tộc Thần Nguyệt. Chỉ có điều một môn này, các vương tộc Thần Nguyệt khác nhau lại cho ra kết quả không giống nhau.
Thần Nguyệt gặp khoảng không, đó chính là một trong những tuyệt chiêu nhỏ của Thần Nguyệt Lưu Tô.
Dưới kiếm quang cường đại ta làm chủ mạnh, Thần Nguyệt gặp khoảng không nhất thời bị trực tiếp chém trúng. Thần Nguyệt Lưu Tô đúng lúc né tránh. Vừa rồi sợ bị một kiếm quang cường đại kinh diễm này chém giết, thân hình nàng đã phóng lên không trung chuyển động. Bóng chồng lên, huyễn hóa ra vô số bóng dáng Thần Nguyệt Lưu Tô. Mỗi một bóng người dường như đều thật sự tồn tại, lại dường như chỉ là hư ảo.
Giữa thật và ảo đan xen vào nhau, rất khó phân biệt ra thật giả, hư thực khó phân.
Vô số Thần Nguyệt Lưu Tô cầm kiếm, mang theo từng kiếm quang giống như trăng sáng. Xẹt qua trời cao, lao về phía Sở Mộ. Trong chớp mắt, trên bầu trời hình như trở nên ảm đạm, giống như đêm tối phủ xuống. Duy nhất chỉ có vô số ánh trăng chiếu xuống. Nhưng không biết ánh trăng từ chỗ nào xuất hiện, cũng không biết chiếu xuống đâu.
Mỗi một ánh trăng đều là thật, đều ngưng tụ ra kiếm quang thật sự, mang theo lực sát thương kinh người, nhấn chìm thân hình Sở Mộ vào bên trong.
Kiếm quang Minh Nguyệt trong chớp mắt khi vừa nhấn chìm thân hình Sở Mộ, hư không nhỏ với kích thước trăm mét dường như từ sâu bên trong không gian chợt hiện lên, trong nháy mắt hấp thu kiếm quang. Thân hình Sở Mộ chớp hiện. Thiên Nhai Chỉ Xích Thân đệ nhị trọng, một kiếm sát lục với chấn động sát khí kinh người, đâm về phía một hư ảnh trong đó.
Đây chính là chỗ chân thân của Thần Nguyệt Lưu Tô.
Thần Nguyệt Lưu Tô không biết đối phương làm như thế nào để xác định ra vị trí của bản thân mình. Nàng lại nhanh chóng né tránh, khiến một kiếm của Sở Mộ đâm vào không khí. Trước mắt có một mặt trăng tàn, hiện ra vẻ đẹp thê lương tuyệt mỹ, lướt về phía yết hầu của Sở Mộ.
Trường kiếm chấn động, trực tiếp cắt đánh văng một kiếm do đối phương cắt tới, thuận thế đẩy mạnh về phía trước đẩy mạnh. Lực lượng mạnh mẽ bạo phát, trực tiếp đẩy Thần Nguyệt Lưu Tô ra, thuận thế chém xuống.
Hai bên đều muốn thi triển kiếm pháp của bản thân đến mức tận cùng. Từng kiếm từng kiếm đều là công kích đoạt mạng. Thân pháp cùng bộ pháp phối hợp đạt đến mức tận cùng, không giữ lại chút nào. Trong lúc nhất thời, người này cũng không thể làm gì được người kia.
- Ánh trăng!
Quát khẽ một tiếng, Thần Nguyệt Lưu Tô kích phát lực lượng phù văn Sát Lục. Ba đạo phù văn Sát Lục nhất thời sáng lên. Một đạo là có hình trăng non. Một đạo là hình trăng tròn, một đạo là hình trăng khuyết. Lực lượng của ba phù văn Sát Lục cộng hưởng lại với nhau, dường như hỗ trợ lẫn nhau, hình thành một vòng tuần hoàn, giống như trăng lên trăng xuống.
Đây không ngờ là phù văn Sát Lục đầy đủ.
Phù văn Sát Lục đầy đủ vô cùng hiếm thấy. Lực lượng giữa chúng có thể cộng hưởng, đưa đến hiệu quả tăng cường lẫn nhau. Làm cho ba đạo phù văn Sát Lục mang đến mức độ tăng trưởng càng thêm rõ ràng, vượt quá cực hạn. Đồng thời giống như vương tộc Thần Nguyệt, thích hợp với ánh trăng phù văn này.
Ánh trăng phù văn dưới, Thần Nguyệt Lưu Tô khí tức nhất thời tăng vọt, mi tâm Minh Nguyệt ảo ảnh trở nên càng ngưng thực, toàn thân khí chất trở nên càng lạnh lùng.
- Đạp trăng!
Từng bước tiến về phía trước, từ trong không trung dưới lòng bàn chân Thần Nguyệt Lưu Tô ngưng tụ ra một mặt trăng sáng. Nàng từng bước một tiến tới. Theo bước chân của nàng, từng mặt trăng được hiện lên, đầy ở xung quanh, khiến chỗ Sở Mộ đứng trở thành một thế giới đầy những mặt trăng sáng.
Kiếm của Thần Nguyệt Lưu Tô bỗng nhiên hóa thành một đạo ánh trăng đánh về phía Sở Mộ, không hiện ra sát ý, lại làm cho Sở Mộ sởn tóc gáy.
Nhưng kiếm quang này trong chớp mắt muốn đánh trúng Sở Mộ, lại biến mất một cách quỷ dị, giống như chưa từng xuất hiện qua. Bỗng nhiên, lại có một đạo kiếm quang từ trong một mặt trăng sáng khác bắn ra.
Tốc độ càng lúc càng nhanh. Mật độ càng lúc càng cao, tầng tầng lớp lớp. Dường như có vô số ánh trăng đồng thời xuất kiếm về phía Sở Mộ, không có chỗ nào để né tránh.
Một kiếm hư không nhỏ lại bị những ánh trăng này xuyên thủng, biến thành nghìn lở trăm lỗ, vô lực chống lại.
Thân hình Sở Mộ di chuyển rất nhanh, né tránh ánh trăng bắn nhanh tới. Ly Thương Kiếm chém ra từng kiếm, đánh nát từng kiếm quang ánh trăng. Thân hình Thần Nguyệt Lưu Tô dường như biến mất, ẩn nấp ở trong những kiếm quang ánh trăng.
Phù văn Chân Đđạo!
Phù văn chấn động sát khí!
Lực lượng của hai đạo phù văn Sát Lục bị Sở Mộ kích phát ra. Năng lực ngưng tụ lực lượng của phù văn Thiên Tứ cũng được Sở Mộ vận dụng tới, làm cho lực lượng của bản thân được tăng cường lên rất nhiều.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 3437: Áp chế (Thượng)
10.0/10 từ 35 lượt.