Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 3195: Khô Thương (Trung)
Không chút do dự, Lôi Phách trực tiếp bộc phát lao về phía phân thân Tà Vương.
Lôi đình chi tâm vỡ vụn, tốc độ của Lôi Phách đạt tới tứ luyện, lực lượng khủng bố tràn ngập hủy diệt, uy năng hủy thiên diệt địa làm trái tim Tà Vương run rẩy.
Không dám để Lôi Phách tiếp cận, hai phân thân Tà Vương lui ra phía sau và xuất chưởng.
Hai đạo Thiên Tà Chưởng đánh trúng thân thể Lôi Phách, thân thể Lôi Phách rơi xuống.
Sắc mặt phân thân Tà Vương không thay đổi, hắn không ngừng ra tay với Lôi Phách khi hắn đang rơi xuống, ngay sau đó là tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Chỉ trong tích tắc phạm vi mấy vạn trượng biến thành lôi đình luyện ngục, mỗi một đạo lôi đình đều ẩn chứa uy lực tứ luyện, dễ dàng phá hủy mọi thứ trên đường nó đi.
- Lôi Phách...
Bên ngoài lôi đình luyện ngục, sắc mặt Không Lưu thống khổ và bất đắc dĩ, hắn còn thống hận thực lực của mình không đủ.
Tóc Hạ Vĩnh Tầm bạc trắng, khí tức toàn thân tăng lên nửa bước tứ luyện, lực lượng cường đại, hắn cảm giác được nhưng khóe mắt Hạ Vĩnh Tầm lại nhiều nếp nhăn, toàn thân tràn ngập tang thương, dường như trong nháy mắt đã vượt qua vạn năm.
Bi ý không ngừng gia tăng thực lực của hắn, cũng không phải không trả giá, đó là tiêu hao sinh mệnh bản thân.
Chỉ cần hắn có thực lực chém giết Tà Vương, cho dù hắn tiêu hao hết tính mạng thì hắn cũng sẽ không tiếc, đáng tiếc nửa bước tứ luyện là bình cảnh.
- Ha ha ha ha ha...
Hai phân thân Tà Vương cười to không ngớt, sống sót, hắn sống sót vượt qua lôi đình luyện ngục, dựa vào thực lực của hắn, cho dù hợp hai làm một hóa thành bản tôn và có thực lực tứ luyện cao giai cũng khó sống sót dưới uy lực như thế, hắn bất đắc dĩ phải sử dụng bí bảo phòng ngự do Bất Tử Thánh Hoàng ban cho.
Bí bảo này đã chống cự lôi đình luyện ngục, bản thân bí bảo hao hết uy năng nhưng hắn vẫn còn sống.
Còn sống mới có hi vọng.
Hai người Không Lưu và Hạ Vĩnh Tầm đều lộ ra thần thái tuyệt vọng, ngay sau đó bị lửa thù hận thay thế.
Vương Tôn chết, Phong Vô Ngân chết, Lôi Phách cũng chết, mà Sở Mộ sống chết không rõ, có lẽ cũng đã chết.
Sáu người Cổ Kiếm Minh thề nhất trí đối kháng hoàng đình, bọn họ không ngừng đối kháng và chiến thắng, sau đó hủy diệt vương bộ của Chiến Vương, sau đó giết Chiến Vương, hơn nữa thực lực bản thân còn gia tăng trong thời gian ngắn
Nếu không có đủ thực lực thì tất cả đều vô căn cứ, chỉ có đầy đủ thực lực mới cam đoan bản thân sống sót, mới có thể cam đoan đồng bạn của mình sống sót.
Trừ phân thân Tà Vương và Hạ Vĩnh Tầm cùng với Không Lưu ra, ba thiên tướng của Tà Vương không thể thoát khỏi phạm vi lôi đình luyện ngục, dùng thực lực của bọn họ không khác gì con sâu cái kiến, chỉ cần lan tới gần thì toàn thân vỡ vụn, hài cốt không còn, ngay cả nguyên thần cũng không thoát khỏi lôi đình hủy diệt.
- Kết cục khi đối địch với hoàng đình ta chính là chết, hiện tại tới phiên các ngươi.
Cảm giác sống sót sau tai nạn biến mất, phân thân Tà Vương nói ra.
Đau nhức, rất đau, đau đớn khủng khiếp ập vào thân thể.
Trong thân thể có lực lượng đáng sợ tùy ý tàn phá các nơi, phá hư thân thể, kinh mạch cốt cách tạng phủ, trùng kích mọi thứ, cảm giác bị xé nứt nhưng bản thân không có thực lực đối kháng, một thân sinh cơ kinh người cũng không thể chữa trị.
Trên người bị khối đất nặng đè xuống, hắn bị đánh xuống hố sâu mười mét, toàn thân không nơi nào không đau, hắn không thể động đậy.
Đau đớn không ngừng kích thích Sở Mộ, hắn không lâm vào hôn mê, bởi vì hắn biết rõ mình không thể hôn mê vào lúc này, một khi hôn mê, chờ đợi hắn chính là tử vong.
Vương Tôn chết ngay trước mặt mình, hắn nhìn rõ hình ảnh nổ tung đó, nó như lạc ấn khắc vào trong tâm trí không thể nào quên, sau đó lại xảy ra đủ chuyện, cho dù Sở Mộ không tận mắt thấy nhưng cũng cảm nhận được.
Phong Vô Ngân chết...
Lôi Phách chết...
Sáu người Cổ Kiếm Minh đã mất ba người, chỉ còn lại có hai người Hạ Vĩnh Tầm và Không Lưu và chính mình, bản thân mình bị thương rất nặng, thừa nhận thống khổ cực kỳ to lớn.
Uy lực Thiên Tà Chưởng quá mứ đáng sợ, đánh vào cơ thể mình và tàn sát bừa bãi, sau đó lực lượng này nổ tung phá hủy các nơi tất cả lực lượng mất đi, bản thân không thể chống cự, ngay cả nguyên thần cũng không thoát khỏi, nó bị xé nứt, hủy diệt, triệt để tử vong.
Tử vong cũng không đáng sợ, nhưng Sở Mộ không muốn tử vong như thế, hắn phải sống sót, hắn dựa vào lực ý chí vô cùng kinh người miễn cưỡng điều động tất cả lực lượng trong cơ thể, cho dù tiêu hao hết cũng phải sống sót, bởi vì chỉ có sống sót mới có hi vọng. Chết, tất cả biến thành bong bóng.
Mục tiêu của mình, nhiệm vụ của mình, thù của Vương Tôn, Phong Vô Ngân, Lôi Phách...
Thì tính sao?
Thương thế của hắn cực kỳ nặng nè, cho dù sinh cơ bàng bạc nhưng không thể chèo chống tốc độ phá hủy, tiên thiên thủy linh và hậu thổ chi linh bị đánh tán loạn hai lần nên đã hấp hối, một thân tinh huyết thiêu đốt ba thành, bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm chi lực cũng bị đánh tan, Thần Hoang kiếm nguyên gần như khô cạn, lực lượng Ma Linh Thể trung cấp tiêu hao phạm vi quá lớn.
Chỉ còn lại kiếm ý và vạn chân phá ngục kính còn thừa lực, nhưng hai chủng lực lượng này cường đại nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại lực lượng của Thiên Tà Chưởng, cho dù thành công xua tan Thiên Tà Chưởng, bản thân bụi trọng thương thê thảm thế này cũng cần thời gian khôi phục.
Tà Vương sẽ cho mình thời gian sao?
Đáp án là không.
Lúc này chỉ còn lại hai người Hạ Vĩnh Tầm cùng Không Lưu, bọn họ không phải đối thủ của Tà Vương, ở trước mặt Tà Vương không khác gì con sâu cái kiến.
Mình có biện pháp nào sao?
Thực lực, tát cả đều là thực lực.
Cố nén cảm giác đau đớn, tư duy của Sở Mộ không ngừng suy nghĩ biện pháp.
Hai biện pháp!
Thứ nhất, vận dụng Kiếm Tông linh ấn, triệu hồi Bạch Linh tiền bối, có lẽ dùng thực lực của Bạch Linh có thể chém giết Tà Vương.
Nhưng Sở Mộ không cam tâm dùng biện pháp này, hắn càng muốn tự tay giết chết Tà Vương, như vậy mới giải mối hận của hắn, còn nữa nơi này là ngục đầu tiên của Thâm Lam Thập Bát Ngục, sau đó có khả năng tao ngộ đối thủ cường đại hơn, hắn chỉ có một cơ hội triệu hồi Bạch Linh tiền bối.
Phương pháp thứ hai, phương pháp cuối cùng —— Khô Thương, đây là bí pháp bá đạo, một khi thi triển là không thể dừng.
Kiếm Đạo Độc Thần
Lôi đình chi tâm vỡ vụn, tốc độ của Lôi Phách đạt tới tứ luyện, lực lượng khủng bố tràn ngập hủy diệt, uy năng hủy thiên diệt địa làm trái tim Tà Vương run rẩy.
Không dám để Lôi Phách tiếp cận, hai phân thân Tà Vương lui ra phía sau và xuất chưởng.
Hai đạo Thiên Tà Chưởng đánh trúng thân thể Lôi Phách, thân thể Lôi Phách rơi xuống.
Sắc mặt phân thân Tà Vương không thay đổi, hắn không ngừng ra tay với Lôi Phách khi hắn đang rơi xuống, ngay sau đó là tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Chỉ trong tích tắc phạm vi mấy vạn trượng biến thành lôi đình luyện ngục, mỗi một đạo lôi đình đều ẩn chứa uy lực tứ luyện, dễ dàng phá hủy mọi thứ trên đường nó đi.
- Lôi Phách...
Bên ngoài lôi đình luyện ngục, sắc mặt Không Lưu thống khổ và bất đắc dĩ, hắn còn thống hận thực lực của mình không đủ.
Tóc Hạ Vĩnh Tầm bạc trắng, khí tức toàn thân tăng lên nửa bước tứ luyện, lực lượng cường đại, hắn cảm giác được nhưng khóe mắt Hạ Vĩnh Tầm lại nhiều nếp nhăn, toàn thân tràn ngập tang thương, dường như trong nháy mắt đã vượt qua vạn năm.
Bi ý không ngừng gia tăng thực lực của hắn, cũng không phải không trả giá, đó là tiêu hao sinh mệnh bản thân.
Chỉ cần hắn có thực lực chém giết Tà Vương, cho dù hắn tiêu hao hết tính mạng thì hắn cũng sẽ không tiếc, đáng tiếc nửa bước tứ luyện là bình cảnh.
- Ha ha ha ha ha...
Hai phân thân Tà Vương cười to không ngớt, sống sót, hắn sống sót vượt qua lôi đình luyện ngục, dựa vào thực lực của hắn, cho dù hợp hai làm một hóa thành bản tôn và có thực lực tứ luyện cao giai cũng khó sống sót dưới uy lực như thế, hắn bất đắc dĩ phải sử dụng bí bảo phòng ngự do Bất Tử Thánh Hoàng ban cho.
Bí bảo này đã chống cự lôi đình luyện ngục, bản thân bí bảo hao hết uy năng nhưng hắn vẫn còn sống.
Còn sống mới có hi vọng.
Hai người Không Lưu và Hạ Vĩnh Tầm đều lộ ra thần thái tuyệt vọng, ngay sau đó bị lửa thù hận thay thế.
Vương Tôn chết, Phong Vô Ngân chết, Lôi Phách cũng chết, mà Sở Mộ sống chết không rõ, có lẽ cũng đã chết.
Sáu người Cổ Kiếm Minh thề nhất trí đối kháng hoàng đình, bọn họ không ngừng đối kháng và chiến thắng, sau đó hủy diệt vương bộ của Chiến Vương, sau đó giết Chiến Vương, hơn nữa thực lực bản thân còn gia tăng trong thời gian ngắn
Nếu không có đủ thực lực thì tất cả đều vô căn cứ, chỉ có đầy đủ thực lực mới cam đoan bản thân sống sót, mới có thể cam đoan đồng bạn của mình sống sót.
Trừ phân thân Tà Vương và Hạ Vĩnh Tầm cùng với Không Lưu ra, ba thiên tướng của Tà Vương không thể thoát khỏi phạm vi lôi đình luyện ngục, dùng thực lực của bọn họ không khác gì con sâu cái kiến, chỉ cần lan tới gần thì toàn thân vỡ vụn, hài cốt không còn, ngay cả nguyên thần cũng không thoát khỏi lôi đình hủy diệt.
- Kết cục khi đối địch với hoàng đình ta chính là chết, hiện tại tới phiên các ngươi.
Cảm giác sống sót sau tai nạn biến mất, phân thân Tà Vương nói ra.
Đau nhức, rất đau, đau đớn khủng khiếp ập vào thân thể.
Trong thân thể có lực lượng đáng sợ tùy ý tàn phá các nơi, phá hư thân thể, kinh mạch cốt cách tạng phủ, trùng kích mọi thứ, cảm giác bị xé nứt nhưng bản thân không có thực lực đối kháng, một thân sinh cơ kinh người cũng không thể chữa trị.
Trên người bị khối đất nặng đè xuống, hắn bị đánh xuống hố sâu mười mét, toàn thân không nơi nào không đau, hắn không thể động đậy.
Đau đớn không ngừng kích thích Sở Mộ, hắn không lâm vào hôn mê, bởi vì hắn biết rõ mình không thể hôn mê vào lúc này, một khi hôn mê, chờ đợi hắn chính là tử vong.
Vương Tôn chết ngay trước mặt mình, hắn nhìn rõ hình ảnh nổ tung đó, nó như lạc ấn khắc vào trong tâm trí không thể nào quên, sau đó lại xảy ra đủ chuyện, cho dù Sở Mộ không tận mắt thấy nhưng cũng cảm nhận được.
Phong Vô Ngân chết...
Lôi Phách chết...
Sáu người Cổ Kiếm Minh đã mất ba người, chỉ còn lại có hai người Hạ Vĩnh Tầm và Không Lưu và chính mình, bản thân mình bị thương rất nặng, thừa nhận thống khổ cực kỳ to lớn.
Uy lực Thiên Tà Chưởng quá mứ đáng sợ, đánh vào cơ thể mình và tàn sát bừa bãi, sau đó lực lượng này nổ tung phá hủy các nơi tất cả lực lượng mất đi, bản thân không thể chống cự, ngay cả nguyên thần cũng không thoát khỏi, nó bị xé nứt, hủy diệt, triệt để tử vong.
Tử vong cũng không đáng sợ, nhưng Sở Mộ không muốn tử vong như thế, hắn phải sống sót, hắn dựa vào lực ý chí vô cùng kinh người miễn cưỡng điều động tất cả lực lượng trong cơ thể, cho dù tiêu hao hết cũng phải sống sót, bởi vì chỉ có sống sót mới có hi vọng. Chết, tất cả biến thành bong bóng.
Mục tiêu của mình, nhiệm vụ của mình, thù của Vương Tôn, Phong Vô Ngân, Lôi Phách...
Thì tính sao?
Thương thế của hắn cực kỳ nặng nè, cho dù sinh cơ bàng bạc nhưng không thể chèo chống tốc độ phá hủy, tiên thiên thủy linh và hậu thổ chi linh bị đánh tán loạn hai lần nên đã hấp hối, một thân tinh huyết thiêu đốt ba thành, bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm chi lực cũng bị đánh tan, Thần Hoang kiếm nguyên gần như khô cạn, lực lượng Ma Linh Thể trung cấp tiêu hao phạm vi quá lớn.
Chỉ còn lại kiếm ý và vạn chân phá ngục kính còn thừa lực, nhưng hai chủng lực lượng này cường đại nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại lực lượng của Thiên Tà Chưởng, cho dù thành công xua tan Thiên Tà Chưởng, bản thân bụi trọng thương thê thảm thế này cũng cần thời gian khôi phục.
Tà Vương sẽ cho mình thời gian sao?
Đáp án là không.
Lúc này chỉ còn lại hai người Hạ Vĩnh Tầm cùng Không Lưu, bọn họ không phải đối thủ của Tà Vương, ở trước mặt Tà Vương không khác gì con sâu cái kiến.
Mình có biện pháp nào sao?
Thực lực, tát cả đều là thực lực.
Cố nén cảm giác đau đớn, tư duy của Sở Mộ không ngừng suy nghĩ biện pháp.
Hai biện pháp!
Thứ nhất, vận dụng Kiếm Tông linh ấn, triệu hồi Bạch Linh tiền bối, có lẽ dùng thực lực của Bạch Linh có thể chém giết Tà Vương.
Nhưng Sở Mộ không cam tâm dùng biện pháp này, hắn càng muốn tự tay giết chết Tà Vương, như vậy mới giải mối hận của hắn, còn nữa nơi này là ngục đầu tiên của Thâm Lam Thập Bát Ngục, sau đó có khả năng tao ngộ đối thủ cường đại hơn, hắn chỉ có một cơ hội triệu hồi Bạch Linh tiền bối.
Phương pháp thứ hai, phương pháp cuối cùng —— Khô Thương, đây là bí pháp bá đạo, một khi thi triển là không thể dừng.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 3195: Khô Thương (Trung)
10.0/10 từ 35 lượt.