Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 3084: Bình an (Hạ)
May mắn sau khi thoát ly không gian loạn lưu, lực lượng màu đen mất đi căn cơ, nó sẽ tiêu hao không ngừng, Sở Mộ có sinh cơ gần như vô cùng vô tận, cho nên hắn sẽ thắng trong cuộc chiến này.
...
Nơi này là một thôn xóm nhỏ, nhân khẩu chừng một trăm người mà thôi, nhiều thế hệ dựa vào bắt cá mà sống, bên trong thôn xóm không có tu luyện giả.
Phía trước thôn xóm là biển cả mênh mông, phái sau thôn xóm là một ngọn núi cao mấy trăm trượng, núi này hoang vu, cây cối thưa thớt, hơn nữa còn có vẻ khô héo.
Núi hoang như vậy chắc chắn không có mãnh thú sinh tồn, may mắn người trong thôn xóm nhiều thế hệ là ngu dân, cũng không cần ỷ vào núi rừng mà sống.
Một thân ảnh bước đi trên đường núi gập ghềnh, sắc mặt hắn tái nhợt, trán đổ mồ hôi, cho dù như vậy hắn vẫn mỉm cười tiến lên phía trước.
Sau khi leo lên chừng trăm trượng mới dừng lại trước một tảng đá lồi ra và ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn phía trước, đó là hướng của biển cả.
Biển cả mênh mông xanh thẩm, mênh mông bàng bạc, ngắm nhìn biển lại làm tinh thần sảng khoái.
Hít một hơi mùi biển cả trong gió thổi tới, mái tóc Sở Mộ bay lên.
Nơi này rất vắng vẻ, cũng không biết thuộc vực nào, chỉ có thể xác định còn ở trong thế giới Thâm Lam, có thể xem đây là việc đáng mừng.
- Thiên địa nguyên khí quá mức mỏng manh, xem ra khôi phục rất chậm.
Sở Mộ lẩm bẩm.
Thế giới tinh thần bị thương, hắn tạm thời không thể vận dụng thần hồn chi lực, loại tình huống này không thể mở không gian giới chỉ cần đan dược và linh dược phục dụng, chỉ có thể dựa vào sinh cơ bản thân khôi phục từ từ.
Cũng không biết thế giới tinh thần sau khi bị thương có bộ dạng thế nào?
Lúc ấy hắn bất đắc dĩ mới sử dụng vĩnh hằng kiếm ý, yên diệt kiếm ý còn chưa hình thành bị chấn động, lực lượng Thiên Đạo Tài Quyết chui vào trong thế giới tinh thần. Có thể nói thế giới tinh thần Sở Mộ hiện tại bị trọng thương đều có quan hệ với những thứ này.
Chỉ hi vọng không quá nghiêm trọng.
Thời điểm này có sốt ruột cũng vô dụng, không bằng buông lo lắng, dùng thái độ bình tĩnh hưởng thụ bình an khó có được.
- Có lẽ Thiên Tộc cảm thấy ta đã chết rồi.
Sở Mộ lại lẩm bẩm:
- Đáng tiếc, ta còn sống. Hơn nữa ta sẽ khôi phục, thời điểm ta trở nên cường đại hơn sẽ là tai nạn của các ngươi, đó là kết quả khi đối địch với ta.
Gió núi thổi tới dần dần có một tia hàn ý, hiện tại Sở Mộ bị trọng thương, thân thể chỉ tốt hơn người bình thường một chút, cho nên sẽ bị cảm lạnh.
Nhìn trường bào trên người, hắn đã lâu không có cảm thụ của người bình thường, hiện tại ôn lại cũng là dư vị.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà chiếu vào mặt Sở Mộ, hắn cảm thấy một tia ấm áp, hàn ý và tình cảm ấm áp cùng tồn tại, hắn cảm giác rất rõ ràng.
Đây cũng là ngộ ra, hoặc có lẽ bây giờ không biết có chỗ lợi gì, nhưng tích lũy sẽ có chuyện tốt.
- Sở đại ca, phụ thân ta đánh cá về rồi.
Giọng nói vui sướng vang lên thập phần dễ nghe, nó theo gió núi truyền vào tai Sở Mộ, Sở Mộ cúi đầu xem xét, ở chân núi có người đang vươn tay làm loa hô lớn.
Đó là một thiếu nữ, thiếu nữ ngư dân tên Trương Tiểu Hoàn, tuổi tròn mười tám, hai bím tóc dài, dung mạo thanh tú, trên mặt luôn có nụ cười giống như tinh linh nhỏ.
Ngày đó chính nàng cùng đệ đệ của nàng Trương Hiểu Âu đã mang Sở Mộ từ bờ biển trở về, hơn nữa còn chiếu cố hắn, là ân nhân cứu mạng của Sở Mộ.
Nhìn thấy thiếu nữ vui vẻ khoái hoạt trước mặt, Sở Mộ quên những suy nghĩ trong lòng, hắn biết nàng chỉ có thể chiếm một đoạn trong cuộc đời của mình, cũng không biết là bao lâu.
Đáp lại Trương Tiểu Hoàn một tiếng, Sở Mộ đứng dậy bước ra khỏi tảng đá, hắn lại đi xuống núi.
Hắn chỉ tốn chừng một phút đã vượt qua khoảng cách trăm mét đi xuống núi.
- Sở đại ca, phụ thân ta bắt được con cá lớn hơn trăm cân, con cá này sống rất lâu, khẳng định rất bổ dưỡng, cũng dễ dàng trợ giúp Sở đại ca ôn dưỡng thân thể.
Trương Tiểu Hoàn vui sướng bắt lấy cánh tay Sở Mộ, kéo Sở Mộ trở về thôn.
Trời chiều ngã về tây, hoàng hôn chiếu lên hai người, ở xa xa có hai bóng dáng đi tới, một cao một thấp cả hai mang theo cá vừa đánh về làng.
Hưởng thụ món cá tươi mới, còn thừa lại sẽ ướp gia vị lưu trữ, hoặc sẽ mang tới thôn khác đổi đồ ăn hoặc giữ lại, thời điểm không thể ra biển sẽ dùng làm đồ ăn dự bị, cam đoan bọn họ có thể sống sót, thẳng đến khi có thể ra biển bắt cá mới thôi.
Đây chính là cuộc sống của làng chài, nó thật bình dị.
- Sở đại ca, ngươi làm tỷ phu của ta chứ?
Trương Hiểu Âu tới gần Sở Mộ, thấp giọng nói ra.
- Tiểu quỷ!
Sở Mộ vỗ đầu Trương Hiểu Âu, cười nói.
- Ta đã mười lăm rồi, không nhỏ.
Trương Hiểu Âu bất mãn lắc đầu lầm bầm, chợt đôi mắt lại sang ngời:
- Ta nhìn ra được đại tỷ thích Sở đại ca.
- Đi nhanh đi, chợ phiên mỗi năm một lần sắp bắt đầu.
Sở Mộ bất đắc dĩ nói ra, hắn tin tưởng Trương Tiểu Hoàn có hảo cảm với mình, kỳ thật Sở Mộ hiểu tâm tính như thế.
Làng chài nhỏ chỉ có chừng trăm nhân khẩu, trong đó một phần ba là người trẻ tuổi, bọn họ sinh sống trong làng chài nhiều thế hệ, ra biển bắt cá mà sống, mà Sở Mộ là từ biển đưa vào làng chài, đối với bọn họ mà nói hắn là người từ bên ngoài tới, đủ làm nhiều người trẻ tuổi hiếu kỳ.
Bọn họ hiếu kỳ thế giới bên ngoài là thế nào.
Mà Sở Mộ, luận tướng mạo không tính là mỹ nam tử nhưng đẹp mắt hơn người bình thường, chủ yếu nhất là khí chất của hắn, khí chất của kiếm tu tuyệt thế, mặc dù bởi vì bị thương ảnh hưởng nhưng trong làng chài cũng như hạc giữa bầy gà, thập phần dễ làm người khác chú ý.
Thiếu nữ hoài xuân, lúc gặp một nam nhân xa lạ có khí chất phi phàm, lai lịch thần bí, tràn ngập lực hấp dẫn, huống chi nhìn từ bề ngoài tuổi tác của Sở Mộ chỉ mới hai mươi.
Mặc dù biết tâm tư của Trương Tiểu Hoàn, cho dù Trương Tiểu Hoàn xem như ân nhân cứu mạng Sở Mộ nhưng hắn không thể tiếp thu tình cảm của Trương Tiểu Hoàn, bởi vì bọn họ không phải người cùng một thế giới.
Thế giới Thâm Lam và Cổ Thần Giới, tu luyện giả và người bình thường có chênh lệch như cái rãnh trời không thể vượt qua.
Kiếm Đạo Độc Thần
...
Nơi này là một thôn xóm nhỏ, nhân khẩu chừng một trăm người mà thôi, nhiều thế hệ dựa vào bắt cá mà sống, bên trong thôn xóm không có tu luyện giả.
Phía trước thôn xóm là biển cả mênh mông, phái sau thôn xóm là một ngọn núi cao mấy trăm trượng, núi này hoang vu, cây cối thưa thớt, hơn nữa còn có vẻ khô héo.
Núi hoang như vậy chắc chắn không có mãnh thú sinh tồn, may mắn người trong thôn xóm nhiều thế hệ là ngu dân, cũng không cần ỷ vào núi rừng mà sống.
Một thân ảnh bước đi trên đường núi gập ghềnh, sắc mặt hắn tái nhợt, trán đổ mồ hôi, cho dù như vậy hắn vẫn mỉm cười tiến lên phía trước.
Sau khi leo lên chừng trăm trượng mới dừng lại trước một tảng đá lồi ra và ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn phía trước, đó là hướng của biển cả.
Biển cả mênh mông xanh thẩm, mênh mông bàng bạc, ngắm nhìn biển lại làm tinh thần sảng khoái.
Hít một hơi mùi biển cả trong gió thổi tới, mái tóc Sở Mộ bay lên.
Nơi này rất vắng vẻ, cũng không biết thuộc vực nào, chỉ có thể xác định còn ở trong thế giới Thâm Lam, có thể xem đây là việc đáng mừng.
- Thiên địa nguyên khí quá mức mỏng manh, xem ra khôi phục rất chậm.
Sở Mộ lẩm bẩm.
Thế giới tinh thần bị thương, hắn tạm thời không thể vận dụng thần hồn chi lực, loại tình huống này không thể mở không gian giới chỉ cần đan dược và linh dược phục dụng, chỉ có thể dựa vào sinh cơ bản thân khôi phục từ từ.
Cũng không biết thế giới tinh thần sau khi bị thương có bộ dạng thế nào?
Lúc ấy hắn bất đắc dĩ mới sử dụng vĩnh hằng kiếm ý, yên diệt kiếm ý còn chưa hình thành bị chấn động, lực lượng Thiên Đạo Tài Quyết chui vào trong thế giới tinh thần. Có thể nói thế giới tinh thần Sở Mộ hiện tại bị trọng thương đều có quan hệ với những thứ này.
Chỉ hi vọng không quá nghiêm trọng.
Thời điểm này có sốt ruột cũng vô dụng, không bằng buông lo lắng, dùng thái độ bình tĩnh hưởng thụ bình an khó có được.
- Có lẽ Thiên Tộc cảm thấy ta đã chết rồi.
Sở Mộ lại lẩm bẩm:
- Đáng tiếc, ta còn sống. Hơn nữa ta sẽ khôi phục, thời điểm ta trở nên cường đại hơn sẽ là tai nạn của các ngươi, đó là kết quả khi đối địch với ta.
Gió núi thổi tới dần dần có một tia hàn ý, hiện tại Sở Mộ bị trọng thương, thân thể chỉ tốt hơn người bình thường một chút, cho nên sẽ bị cảm lạnh.
Nhìn trường bào trên người, hắn đã lâu không có cảm thụ của người bình thường, hiện tại ôn lại cũng là dư vị.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà chiếu vào mặt Sở Mộ, hắn cảm thấy một tia ấm áp, hàn ý và tình cảm ấm áp cùng tồn tại, hắn cảm giác rất rõ ràng.
Đây cũng là ngộ ra, hoặc có lẽ bây giờ không biết có chỗ lợi gì, nhưng tích lũy sẽ có chuyện tốt.
- Sở đại ca, phụ thân ta đánh cá về rồi.
Giọng nói vui sướng vang lên thập phần dễ nghe, nó theo gió núi truyền vào tai Sở Mộ, Sở Mộ cúi đầu xem xét, ở chân núi có người đang vươn tay làm loa hô lớn.
Đó là một thiếu nữ, thiếu nữ ngư dân tên Trương Tiểu Hoàn, tuổi tròn mười tám, hai bím tóc dài, dung mạo thanh tú, trên mặt luôn có nụ cười giống như tinh linh nhỏ.
Ngày đó chính nàng cùng đệ đệ của nàng Trương Hiểu Âu đã mang Sở Mộ từ bờ biển trở về, hơn nữa còn chiếu cố hắn, là ân nhân cứu mạng của Sở Mộ.
Nhìn thấy thiếu nữ vui vẻ khoái hoạt trước mặt, Sở Mộ quên những suy nghĩ trong lòng, hắn biết nàng chỉ có thể chiếm một đoạn trong cuộc đời của mình, cũng không biết là bao lâu.
Đáp lại Trương Tiểu Hoàn một tiếng, Sở Mộ đứng dậy bước ra khỏi tảng đá, hắn lại đi xuống núi.
Hắn chỉ tốn chừng một phút đã vượt qua khoảng cách trăm mét đi xuống núi.
- Sở đại ca, phụ thân ta bắt được con cá lớn hơn trăm cân, con cá này sống rất lâu, khẳng định rất bổ dưỡng, cũng dễ dàng trợ giúp Sở đại ca ôn dưỡng thân thể.
Trương Tiểu Hoàn vui sướng bắt lấy cánh tay Sở Mộ, kéo Sở Mộ trở về thôn.
Trời chiều ngã về tây, hoàng hôn chiếu lên hai người, ở xa xa có hai bóng dáng đi tới, một cao một thấp cả hai mang theo cá vừa đánh về làng.
Hưởng thụ món cá tươi mới, còn thừa lại sẽ ướp gia vị lưu trữ, hoặc sẽ mang tới thôn khác đổi đồ ăn hoặc giữ lại, thời điểm không thể ra biển sẽ dùng làm đồ ăn dự bị, cam đoan bọn họ có thể sống sót, thẳng đến khi có thể ra biển bắt cá mới thôi.
Đây chính là cuộc sống của làng chài, nó thật bình dị.
- Sở đại ca, ngươi làm tỷ phu của ta chứ?
Trương Hiểu Âu tới gần Sở Mộ, thấp giọng nói ra.
- Tiểu quỷ!
Sở Mộ vỗ đầu Trương Hiểu Âu, cười nói.
- Ta đã mười lăm rồi, không nhỏ.
Trương Hiểu Âu bất mãn lắc đầu lầm bầm, chợt đôi mắt lại sang ngời:
- Ta nhìn ra được đại tỷ thích Sở đại ca.
- Đi nhanh đi, chợ phiên mỗi năm một lần sắp bắt đầu.
Sở Mộ bất đắc dĩ nói ra, hắn tin tưởng Trương Tiểu Hoàn có hảo cảm với mình, kỳ thật Sở Mộ hiểu tâm tính như thế.
Làng chài nhỏ chỉ có chừng trăm nhân khẩu, trong đó một phần ba là người trẻ tuổi, bọn họ sinh sống trong làng chài nhiều thế hệ, ra biển bắt cá mà sống, mà Sở Mộ là từ biển đưa vào làng chài, đối với bọn họ mà nói hắn là người từ bên ngoài tới, đủ làm nhiều người trẻ tuổi hiếu kỳ.
Bọn họ hiếu kỳ thế giới bên ngoài là thế nào.
Mà Sở Mộ, luận tướng mạo không tính là mỹ nam tử nhưng đẹp mắt hơn người bình thường, chủ yếu nhất là khí chất của hắn, khí chất của kiếm tu tuyệt thế, mặc dù bởi vì bị thương ảnh hưởng nhưng trong làng chài cũng như hạc giữa bầy gà, thập phần dễ làm người khác chú ý.
Thiếu nữ hoài xuân, lúc gặp một nam nhân xa lạ có khí chất phi phàm, lai lịch thần bí, tràn ngập lực hấp dẫn, huống chi nhìn từ bề ngoài tuổi tác của Sở Mộ chỉ mới hai mươi.
Mặc dù biết tâm tư của Trương Tiểu Hoàn, cho dù Trương Tiểu Hoàn xem như ân nhân cứu mạng Sở Mộ nhưng hắn không thể tiếp thu tình cảm của Trương Tiểu Hoàn, bởi vì bọn họ không phải người cùng một thế giới.
Thế giới Thâm Lam và Cổ Thần Giới, tu luyện giả và người bình thường có chênh lệch như cái rãnh trời không thể vượt qua.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 3084: Bình an (Hạ)
10.0/10 từ 35 lượt.