Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 2883: Quyết chiến trên đỉnh núi (Thượng)
Lúc này khoảng cách của Bạch Thần và Sở Mộ rất gần đỉnh núi, chỉ còn kém ba trượng. Chỉ là lực trường ở ba trượng cuối này càng thêm cường đại, trói buộc đối với bọn hắn càng thêm rõ ràng. Mỗi một bước bước ra, lực lượng tiêu hao còn lớn hơn.
Trèo lên đỉnh.
Đây là giao phong lần thứ nhất giữa Sở Mộ và Bạch Thần.
Ai lên đỉnh trước thì trên phương diện khí thế sẽ áp chế đối phương một chút.
Phong Phi Sa dùng hết toàn lực, không ngừng hướng lên trên. Nhưng mà tốc độ của hắn mặc dù nhanh, nhưng lại không có thủ đoạn chống cự lực trường của Long Thủ sơn, chỉ có thể để mặc cho hai người Sở Mộ siêu việt, bỏ xa hắn.
Trong lòng không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Bốn người còn lại, tốc độ của bọn hắn cũng không phải là thứ bọn hắn mạnh, lại cất bước muộn. Cho nên càng không có cách nào đuổi kịp hai người Sở Mộ và Bạch Thần.
Bạch Thần và Sở Mộ đều đang súc thế, mục tiêu là đỉnh núi.
Hai trượng... Một trượng...
Còn có nửa trượng.
Lập tức, Bạch Thần bộc phát lực lượng. Quang mang màu trắng trên làn da lập lòe, hai mắt lập tức biến thành màu trắng bạc.
Tốc độ của hắn bỗng nhiên tăng vọt gấp đôi.
Cùng lúc đó Sở Mộ cũng bộc phát, cơ bắp chấn động, giống như trong lòng có tiếng gõ vang. Dưới tiếng bang bang, lực lượng đáng sợ trong cơ thể hắn phun ra, bài xích lực lượng lực trường, lại đẩy tốc độ lên cao.
Hai đạo thân ảnh trong nháy mắt lần nữa kéo giãn khoảng cách với Phong Phi Sa, bàn chân đạp lên trên đỉnh núi.
Hai tiếng phanh cùng vang lên, Bạch Thần và Sở Mộ không ngờ lại không phân biệt trước sau, cùng một thời gian đi lên trên đỉnh núi.
Long Thủ sơn cao chín trăm chín mươi chín trượng. Đỉnh núi bề mặt gồ ghề, nhìn tổng quát như là một hình tròn, phương viên chục trượng.
Mười trượng này là nơi Bạch Thần và Sở Mộ quyết chiến.
Hai người bọn họ đã dẫn đầu lên đỉnh, những người khác cũng liên tục dừng bước lại, đi xuống bên dưới.
Bất kể nói như thế nào, lần này Bạch Thần là nhân vật chính. Coi như bọn hắn muốn tranh giành, cũng đã tranh giành qua. Nếu như lại tiếp tục đi lên chẳng khác nào muốn tranh đoạt danh tiếng, sẽ vạch mặt với nhau.
Về phần ở lại chỗ này, nói giỡn sao? Cho dù bọn họ là Lục đại tinh thần, thời gian dài ở đây, cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt a.
Bạch Thần và Sở Mộ cùng lên đỉnh núi, quyết chiến trên đỉnh núi. Đầu tiên là phải đối kháng với lực trường không có chỗ nào không có trên Long Thủ sơn, làm lực lượng bọn hắn tiêu hao nhanh hơn.
Đối chiến trong loại tình huống này, không thể nghi ngờ càng thêm mạo hiểm.
- Sở Mộ, tu vi ngươi không bằng ta. Có thể dùng toàn lực, ta sẽ dùng thực lực chiến với ngươi.
Bạch Thần nói, thanh âm không còn lạnh nhạt như trước nữa, mơ hồ có một tia nóng rực, đó là sự nóng bỏng khi gặp được đối thủ.
Bạch Thần có tu vi Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên trung kỳ, Sở Mộ chỉ có tu vi Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên trung kỳ, trọn vẹn kém một đại cảnh giới.
Cho nên Bạch Thần mới nói như vậy.
Hắn tin rằng Sở Mộ tất có được bí pháp, mà hắn cũng có được bí pháp. Một khi thi triển bí pháp, thực lực tự nhiên sẽ tăng lên. Cho nên lúc này hắn mới nói rõ, Sở Mộ có thể dùng hết toàn lực, mà hắn chỉ dùng thực lực bình thường đối chiến mà thôi.
Sở Mộ không có trả lời, hai tay mở ra, hai thanh linh kiếm giống như từ trong hư không nhảy ra, được tay hắn nắm lấy.
- Hai thanh linh kiếm?
Hai mắt Bạch Thần lóe lên tinh mang.
- Người này chẳng lẽ tinh thông song kiếm thuật?
Mọi người dưới Long Thủ sơn kinh ngạc.
Song kiếm thuật so với Đơn kiếm thuật còn càng khó nắm giữ hơn, khó học. Nếu như vôp ý thậm chí còn tự làm tổn thương bản thân. Coi như không có làm tổn thương bản thân cũng khó có thể phát huy ra thực lực của mình. Bởi vì song kiếm có thể làm cản trở, hạn chế phát huy nếu như không quen thuộc.
Người này không ngờ lại cầm song kiếm đối địch. Nếu như không thạo Song kiếm thuật, một khi lấy ra đối địch nhất định sẽ chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi.
Chỉ là người tinh thông song kiếm thuật từ xưa tới nay vẫn quá ít.
Hiện tại không ngờ Sở Mộ này lại cầm hai tay kiếm. Xem ra tạo nghệ trên phương diện Song kiếm thuật không hề tệ.
Bàn tay phải của Bạch Thần có quang mang màu bạc lưu động. Trong lúc quang mang lập lòe, một thanh trường kiếm màu bạc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, tản mát ra một tia linh tính. Đây cũng là một thanh linh kiếm.
Kiếm này tên là Bạch Ngân.
Bạch Ngân linh kiếm là vật truyền thừa của Bạch Ngân nhất mạch.
Mỗi một tinh thần đều cần tự đào tạo linh kiếm của mình. Truyền thừa mỗi một mạch tự nhiên có phương pháp truyền thừa tương ứng.
Bạch Ngân linh kiếm xuất hiện, một tia phong mang nhộn nhạo, lan tràn ra.
Nhất mạch của Bạch Ngân vương không ngờ lại có tạo nghệ không tồi trên phương diện kim chi nhất đạo này.
Sở Mộ lập tức cảm giác được mình bị một cỗ khí thế sắc bén, không có cách nào hình dung tập trung. Hư không bốn phía giống như có vô số kiếm khí vô hình trải rộng, không ngừng chạy trong hư không, cắt nát.
- Giết.
Quát khẽ một tiếng, kiếm của Bạch Thần hóa thành một đạo lưu quang màu bạc, phong mang vô cùng xé rách hư không, ngay cả lực trường cổ quái của Long Thủ sơn cũng bị cắt ra.
Chỉ trong nháy mắt kiếm quang màu trắng bạc trực tiếp xuất hiện trước mặt Sở Mộ, sắc bén kinh người, xuyên thủng tới, làm cho tóc gáy Sở Mộ dựng đứng lên.
Song kiếm giơ lên, thập tự giao nhau, kiếm quang vụt sáng, xuyên thấu kiếm quang màu bạc, bắn thẳng về phía Bạch Thần.
Đây là một chiêu nhìn như lưỡng bại câu thương.
Thân thể Bạch Thần đột nhiên biến mất, kiếm quang màu bạc cũng đột nhiên nhảy lên, rất quỷ dị, tạo thành một đường vòng cung, từ bên cạnh bắn thẳng tới Sở Mộ.
Bạch Ngân kiếm giống như hóa thành một tia chớp màu bạc, có thể cương cũng có thể nhu, lập tức biến hóa ngàn vạn. Mỗi một loại biến hóa đều có thể nói là cực hạn, vô cùng huyền diệu, cao thâm mạt trắc.
Song kiếm trong tay, Sở Mộ không yếu thế một chút nào, kiếm pháp tinh xảo tuyệt luân được biểu hiện ra, không ngừng phản kích.
Tốc độ như ánh sáng, sơn băng địa liệt.
Kiếm quang đáng sợ rít gào, bao trùm phương viên hơn mười trượng, kéo dài ra. Mỗi một đạo kiếm quang dưới lực trường của Long Thủ sơn đều vặn vẹo, tản ra, hóa thành vô số quang mang bắn ra bốn phía.
Dưới Long Thủ sơn, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Kiếm pháp tinh xảo tuyệt luân, kiếm pháp uy lực mạnh mẽ hiển hiện trước mắt bọn hắn, khiến cho bọn hắn vô cùng khiếp sợ.
Kiếm Đạo Độc Thần
Trèo lên đỉnh.
Đây là giao phong lần thứ nhất giữa Sở Mộ và Bạch Thần.
Ai lên đỉnh trước thì trên phương diện khí thế sẽ áp chế đối phương một chút.
Phong Phi Sa dùng hết toàn lực, không ngừng hướng lên trên. Nhưng mà tốc độ của hắn mặc dù nhanh, nhưng lại không có thủ đoạn chống cự lực trường của Long Thủ sơn, chỉ có thể để mặc cho hai người Sở Mộ siêu việt, bỏ xa hắn.
Trong lòng không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Bốn người còn lại, tốc độ của bọn hắn cũng không phải là thứ bọn hắn mạnh, lại cất bước muộn. Cho nên càng không có cách nào đuổi kịp hai người Sở Mộ và Bạch Thần.
Bạch Thần và Sở Mộ đều đang súc thế, mục tiêu là đỉnh núi.
Hai trượng... Một trượng...
Còn có nửa trượng.
Lập tức, Bạch Thần bộc phát lực lượng. Quang mang màu trắng trên làn da lập lòe, hai mắt lập tức biến thành màu trắng bạc.
Tốc độ của hắn bỗng nhiên tăng vọt gấp đôi.
Cùng lúc đó Sở Mộ cũng bộc phát, cơ bắp chấn động, giống như trong lòng có tiếng gõ vang. Dưới tiếng bang bang, lực lượng đáng sợ trong cơ thể hắn phun ra, bài xích lực lượng lực trường, lại đẩy tốc độ lên cao.
Hai đạo thân ảnh trong nháy mắt lần nữa kéo giãn khoảng cách với Phong Phi Sa, bàn chân đạp lên trên đỉnh núi.
Hai tiếng phanh cùng vang lên, Bạch Thần và Sở Mộ không ngờ lại không phân biệt trước sau, cùng một thời gian đi lên trên đỉnh núi.
Long Thủ sơn cao chín trăm chín mươi chín trượng. Đỉnh núi bề mặt gồ ghề, nhìn tổng quát như là một hình tròn, phương viên chục trượng.
Mười trượng này là nơi Bạch Thần và Sở Mộ quyết chiến.
Hai người bọn họ đã dẫn đầu lên đỉnh, những người khác cũng liên tục dừng bước lại, đi xuống bên dưới.
Bất kể nói như thế nào, lần này Bạch Thần là nhân vật chính. Coi như bọn hắn muốn tranh giành, cũng đã tranh giành qua. Nếu như lại tiếp tục đi lên chẳng khác nào muốn tranh đoạt danh tiếng, sẽ vạch mặt với nhau.
Về phần ở lại chỗ này, nói giỡn sao? Cho dù bọn họ là Lục đại tinh thần, thời gian dài ở đây, cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt a.
Bạch Thần và Sở Mộ cùng lên đỉnh núi, quyết chiến trên đỉnh núi. Đầu tiên là phải đối kháng với lực trường không có chỗ nào không có trên Long Thủ sơn, làm lực lượng bọn hắn tiêu hao nhanh hơn.
Đối chiến trong loại tình huống này, không thể nghi ngờ càng thêm mạo hiểm.
- Sở Mộ, tu vi ngươi không bằng ta. Có thể dùng toàn lực, ta sẽ dùng thực lực chiến với ngươi.
Bạch Thần nói, thanh âm không còn lạnh nhạt như trước nữa, mơ hồ có một tia nóng rực, đó là sự nóng bỏng khi gặp được đối thủ.
Bạch Thần có tu vi Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên trung kỳ, Sở Mộ chỉ có tu vi Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên trung kỳ, trọn vẹn kém một đại cảnh giới.
Cho nên Bạch Thần mới nói như vậy.
Hắn tin rằng Sở Mộ tất có được bí pháp, mà hắn cũng có được bí pháp. Một khi thi triển bí pháp, thực lực tự nhiên sẽ tăng lên. Cho nên lúc này hắn mới nói rõ, Sở Mộ có thể dùng hết toàn lực, mà hắn chỉ dùng thực lực bình thường đối chiến mà thôi.
Sở Mộ không có trả lời, hai tay mở ra, hai thanh linh kiếm giống như từ trong hư không nhảy ra, được tay hắn nắm lấy.
- Hai thanh linh kiếm?
Hai mắt Bạch Thần lóe lên tinh mang.
- Người này chẳng lẽ tinh thông song kiếm thuật?
Mọi người dưới Long Thủ sơn kinh ngạc.
Song kiếm thuật so với Đơn kiếm thuật còn càng khó nắm giữ hơn, khó học. Nếu như vôp ý thậm chí còn tự làm tổn thương bản thân. Coi như không có làm tổn thương bản thân cũng khó có thể phát huy ra thực lực của mình. Bởi vì song kiếm có thể làm cản trở, hạn chế phát huy nếu như không quen thuộc.
Người này không ngờ lại cầm song kiếm đối địch. Nếu như không thạo Song kiếm thuật, một khi lấy ra đối địch nhất định sẽ chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi.
Chỉ là người tinh thông song kiếm thuật từ xưa tới nay vẫn quá ít.
Hiện tại không ngờ Sở Mộ này lại cầm hai tay kiếm. Xem ra tạo nghệ trên phương diện Song kiếm thuật không hề tệ.
Bàn tay phải của Bạch Thần có quang mang màu bạc lưu động. Trong lúc quang mang lập lòe, một thanh trường kiếm màu bạc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, tản mát ra một tia linh tính. Đây cũng là một thanh linh kiếm.
Kiếm này tên là Bạch Ngân.
Bạch Ngân linh kiếm là vật truyền thừa của Bạch Ngân nhất mạch.
Mỗi một tinh thần đều cần tự đào tạo linh kiếm của mình. Truyền thừa mỗi một mạch tự nhiên có phương pháp truyền thừa tương ứng.
Bạch Ngân linh kiếm xuất hiện, một tia phong mang nhộn nhạo, lan tràn ra.
Nhất mạch của Bạch Ngân vương không ngờ lại có tạo nghệ không tồi trên phương diện kim chi nhất đạo này.
Sở Mộ lập tức cảm giác được mình bị một cỗ khí thế sắc bén, không có cách nào hình dung tập trung. Hư không bốn phía giống như có vô số kiếm khí vô hình trải rộng, không ngừng chạy trong hư không, cắt nát.
- Giết.
Quát khẽ một tiếng, kiếm của Bạch Thần hóa thành một đạo lưu quang màu bạc, phong mang vô cùng xé rách hư không, ngay cả lực trường cổ quái của Long Thủ sơn cũng bị cắt ra.
Chỉ trong nháy mắt kiếm quang màu trắng bạc trực tiếp xuất hiện trước mặt Sở Mộ, sắc bén kinh người, xuyên thủng tới, làm cho tóc gáy Sở Mộ dựng đứng lên.
Song kiếm giơ lên, thập tự giao nhau, kiếm quang vụt sáng, xuyên thấu kiếm quang màu bạc, bắn thẳng về phía Bạch Thần.
Đây là một chiêu nhìn như lưỡng bại câu thương.
Thân thể Bạch Thần đột nhiên biến mất, kiếm quang màu bạc cũng đột nhiên nhảy lên, rất quỷ dị, tạo thành một đường vòng cung, từ bên cạnh bắn thẳng tới Sở Mộ.
Bạch Ngân kiếm giống như hóa thành một tia chớp màu bạc, có thể cương cũng có thể nhu, lập tức biến hóa ngàn vạn. Mỗi một loại biến hóa đều có thể nói là cực hạn, vô cùng huyền diệu, cao thâm mạt trắc.
Song kiếm trong tay, Sở Mộ không yếu thế một chút nào, kiếm pháp tinh xảo tuyệt luân được biểu hiện ra, không ngừng phản kích.
Tốc độ như ánh sáng, sơn băng địa liệt.
Kiếm quang đáng sợ rít gào, bao trùm phương viên hơn mười trượng, kéo dài ra. Mỗi một đạo kiếm quang dưới lực trường của Long Thủ sơn đều vặn vẹo, tản ra, hóa thành vô số quang mang bắn ra bốn phía.
Dưới Long Thủ sơn, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Kiếm pháp tinh xảo tuyệt luân, kiếm pháp uy lực mạnh mẽ hiển hiện trước mắt bọn hắn, khiến cho bọn hắn vô cùng khiếp sợ.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 2883: Quyết chiến trên đỉnh núi (Thượng)
10.0/10 từ 35 lượt.