Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 2602: Tu luyện (1)
- Tất cả đi vào đi.
Thanh âm của Đế Hoàng Thương Lan vang lên, mười thiên tài được lựa chọn trước sau đi vào cánh cửa Bí cảnh, tiến vào trong bí cảnh.
Lúc Sở Mộ đang muốn đi vào, Hô Duyên Chính Hùng bỗng nhiên lách vào, dùng lực lượng mạnh mẽ xông tới. Sở Mộ cảm giác đuộc bởi vậy thân thể nhoáng lên một cái, tránh đi Hô Duyên Chính Hùng đang cố ý va chạm, khiến cho Hô Duyên Chính Hùng va chạm tất bại. Cả người dùng dùng tư thế lao đầu về phía trước xông vào trong bí cảnh.
Đám người Thanh Ẩn Vương thấy một màn như vậy không khỏi vui vẻ.
Nghiêm túc mà nói, vị Chân Kiếm hầu Sở Mộ này là vãn bối của bọn hắn. Cạnh tranh giữa vãn bối, trưởng bối chỉ cần khống chế một chút là được, không cần nhúng tay đi can thiệp quá sâu.
Rất nhanh mười người đều tiến vào trong bí cảnh. Cửa bí cảnh thu nhỏ lại làm một điểm, chỉ là cũng không có biến mất.
...
Sau khi đi vào trong bí cảnh, nơi tầm mắt có thể đạt tới đều là một mảnh trắng xóa, giống như thân đang ở trong ngàn vạn mây mù, phân không rõ đông tây nam bắc.
Lực lượng bí cảnh nồng đậm vờn quanh toàn thân, loại cảm giác này giống như cả người được ngâm trong lực lượng Bí cảnh, vô cùng thoải mái dễ chịu. Ý nghĩ vô cùng rõ ràng, tốc độ tư duy so với bình thường cũng nhanh hơn mấy thành.
Bỗng nhiên cảnh sắc trước mắt biến đổi, sương trắng thối lui, lộ ra một loạt phòng ốc. Tổng cộng có mười gian.
Mười thiên tài tiến vào Bí cảnh sau khi nhìn nhau, liên tục tản ra, đều chọn cho mình một căn phòng ốc rồi tiến vào.
Mặc dù Hô Duyên Chính Hùng rất muốn ra tay hung hăng giáo huấn Sở Mộ một phen. Nhưng mà hắn cũng nhịn xuống. Bởi vì hắn biết rõ cơ hội Bách Niên bí cảnh này khó có được. Có thể nói cả đời chỉ vẻn vẹn có một lần. Đừng nhìn trăm năm ở trong Bí cảnh rất dài, nếu như không quý trọng mỗi một phút một giây bên trong thì khoảng thời gian này sẽ rất nhanh qua đi. Đến lúc đó người khác cố gắng tu luyện, mà hắn lại lẫng phí thời gian, chẳng khác nào rớt lại phía sau người khác.
Kỳ thực Hô Duyên Chính HÙng hiện tại cũng không có nắm chắc hung hăng giáo huấn Sở Mộ một lần. Bằng không dưới tình huống có ưu thế tuyệt đối, hắn cũng không ngại tốn một chút thời gian như vậy.
Đẩy cửa phòng ra, tiến vào bên trong, Sở Mộ lập tức phát hiện ra có một phen thiên địa khác.
Cửa phòng mở ra, không ngờ bên trong không phải là gian phòng mà là một mảnh đất trống rộng lớn. Trên đất trống cỏ cây thưa thướt, đá xanh. Cuối cùng còn có một thác nước, từng đám nước màu trắng từ trên đỉnh tháp cao mấy trăm thước chảy xuống tạo thành tiếng vang âm ĩ như thiên quân vạn mã, khí thế hùng hồn.
Lực lượng Bí cảnh trong này càng thêm nồng đậm.
Sở Mộ chỉ đảo qua vài vòng, sau khi xác nhận hoàn cảnh chung quanh, cũng xác nhận địa điểm tu luyện. Rất nhanh hắn đã vùi đầu vào trong tu luyện.
Cơ hội khó có được, thời gian cấp bách, có lẽ nên nắm chắc nhiều hơn.
Sở Mộ cũng không biết thời gian trăm năm trong bí cảnh hắn có thể tăng lên bao nhiêu. Ở đây không có nguyên khí thiên địa, cho nên nếu như muốn tu luyện kiếm nguyên thì cũng chỉ có thể phục dụng nguyên đan.... Nhưng mà mục đích tới đây của hắn hiển nhiên không phải là vì tu luyện kiếm nguyên, chủ yếu là tu luyện thứ khác. Kiếm nguyên chỉ có thể coi là phụ mà thôi.
Rút kiếm, trước tiên Sở Mộ tu luyện mấy lần kiếm pháp cơ sở.
Dưới lực lượng bí cảnh nồng đậm, ý nghĩ càng thêm rõ ràng, lực chú ý cũng càng thêm tập trung, tạp niệm nhanh chóng bị bài trừ.
Sau khi luyện mấy lần kiếm pháp cơ sở, tay trái Sở Mộ giơ ra, một thanh linh kiếm xuất hiện, lại tu luyện song kiếm thuật.
Bốn phía có kiếm quang vờn quanh, rậm rạp chằng chịt, chật như nêm cối.
Kiếm quang kia khi thì dồn dận như cuồng phong mưa rào, khi thì chậm chạp như nước chảy róc rách, khi thì huyền diệu như thiên mã hành không. Khi thì bình thường như nhánh cây lắc lư không ngừng.
Liên tục tu luyện mấy lần song kiếm thuật. Sở Mộ lại bắt đầu tu luyện Vân Chi kiếm thuật, mãi tới khi Thần Hoang kiếm nguyên tiêu hao không còn thì hắn mới ngồi xếp bằng xuống, an vị ở dưới tháng nước, lấy ra một lượng lớn nguyên đan, bóp nát, hấp thu lực lượng bên trong bổ sung kiếm nguyên tiêu hao.
Trong giới chỉ không gian của Sở Mộ có một lượng lớn nguyên đan thượng phẩm.
Coi như nguyên đan không đủ, hắn còn có Thuần Dương thạch và Thuần Dương kết tinh có thể hấp thu. Chỉ tính riêng số lượng cũng đủ để hắn hấp thu mấy ngàn năm.
Sau khi Thần Hoang kiếm nguyên khôi phục, Sở Mộ lập tức đứng dậy, lại lần nữa tu luyện. Bất quá lúc này là tu luyện Trảm Đạo kiếm thức.
Cũng giống như trước đó, sau khi lực lượng tiêu hao không còn, Sở Mộ lần nữa lấy ra nguyên đan khôi phục Thần Hoang kiếm nguyên. Sau khi khôi phục, Sở Mộ lại tu luyện Bất Động minh vương kiếm thức cùng với Thiên Ti Thùy liễu kiếm thức
Hai chiêu kiếm thức phòng ngự này Sở Mộ đã nắm giữ tinh túy, hơn nữa hắn cũng lĩnh ngộ Xuất Kiếm ngự chân chi ý. Đây là lúc nên kết hợp với bản thân, sáng tạo ra một chiêu kiếm thức phòng ngự phù hợp với bản thân mình.
Tự nghĩ ra kiếm thức cũng không phải là chuyện dễ dàng, cần không ngừng đi thử, ma luyện, cuối cùng mới có thể kết luận, sáng tạo ra.
Như Xuyên Vân kiếm thức và Trảm Đạo kiếm thức vậy.
Lúc trước Sở Mộ không ngừng tích lũy, sáng chế Xuyên Vân kiếm thức rồi sau đó là Trảm Đạo kiếm thức. Hiện tại hắn còn muốn sáng tạo ra một chiêu kiếm thức phòng ngự. Chính hắn cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa hắn mới có thể hoàn thành được.
Còn nữa, Xuyên Vân kiếm thức và Trảm Đạo kiếm thức tuy rằng là hắn sáng tạo ra, nhưng mà vẫn còn chưa đủ hoàn mỹ, còn cần hắn không ngừng hoàn thiện, trở nên thích hợp hơn với bản thân hắn.
Mỗi một người cấu tạo nhìn như giống nhau, nhưng mà kỳ thực lại có khác biệt rất nhỏ. Điểm khác biệt rất nhỏ này thường quyết định lúc bọn hắn thi triển kiếm pháp khác biệt ở chỗ nào. Có lẽ là quỹ tích khác biệt một chút, hoặc là phương thức lan truyền lực lượng khác biệt.
Kiếm pháp của người khác cuối cùng chỉ là thứ sáng chế cho mình, lưu lại cho hậu nhân tu luyện. Vô luận thế nào cũng không thể siêu việt hơn người sáng tạo ra đầu tiên.
Chỉ có tự mình sáng tạo ra kiếm pháp mới là thích hợp nhất với bản thân mình.
Nhưng mà sáng tạo kiếm pháp cũng không phải là một sớm một chiều là có thể hoàn thành được. Còn cần không ngừng tích lũy, không ngừng đi thử mới có thể hoàn thành, sau đó lại không ngừng hoàn thiện.
Sở Mộ đang đi trên con đường như vậy.
Hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm tốt nhất.
Chỉ chớp mắt đã trôi qua vài ngày.
Kiếm Đạo Độc Thần
Thanh âm của Đế Hoàng Thương Lan vang lên, mười thiên tài được lựa chọn trước sau đi vào cánh cửa Bí cảnh, tiến vào trong bí cảnh.
Lúc Sở Mộ đang muốn đi vào, Hô Duyên Chính Hùng bỗng nhiên lách vào, dùng lực lượng mạnh mẽ xông tới. Sở Mộ cảm giác đuộc bởi vậy thân thể nhoáng lên một cái, tránh đi Hô Duyên Chính Hùng đang cố ý va chạm, khiến cho Hô Duyên Chính Hùng va chạm tất bại. Cả người dùng dùng tư thế lao đầu về phía trước xông vào trong bí cảnh.
Đám người Thanh Ẩn Vương thấy một màn như vậy không khỏi vui vẻ.
Nghiêm túc mà nói, vị Chân Kiếm hầu Sở Mộ này là vãn bối của bọn hắn. Cạnh tranh giữa vãn bối, trưởng bối chỉ cần khống chế một chút là được, không cần nhúng tay đi can thiệp quá sâu.
Rất nhanh mười người đều tiến vào trong bí cảnh. Cửa bí cảnh thu nhỏ lại làm một điểm, chỉ là cũng không có biến mất.
...
Sau khi đi vào trong bí cảnh, nơi tầm mắt có thể đạt tới đều là một mảnh trắng xóa, giống như thân đang ở trong ngàn vạn mây mù, phân không rõ đông tây nam bắc.
Lực lượng bí cảnh nồng đậm vờn quanh toàn thân, loại cảm giác này giống như cả người được ngâm trong lực lượng Bí cảnh, vô cùng thoải mái dễ chịu. Ý nghĩ vô cùng rõ ràng, tốc độ tư duy so với bình thường cũng nhanh hơn mấy thành.
Bỗng nhiên cảnh sắc trước mắt biến đổi, sương trắng thối lui, lộ ra một loạt phòng ốc. Tổng cộng có mười gian.
Mười thiên tài tiến vào Bí cảnh sau khi nhìn nhau, liên tục tản ra, đều chọn cho mình một căn phòng ốc rồi tiến vào.
Mặc dù Hô Duyên Chính Hùng rất muốn ra tay hung hăng giáo huấn Sở Mộ một phen. Nhưng mà hắn cũng nhịn xuống. Bởi vì hắn biết rõ cơ hội Bách Niên bí cảnh này khó có được. Có thể nói cả đời chỉ vẻn vẹn có một lần. Đừng nhìn trăm năm ở trong Bí cảnh rất dài, nếu như không quý trọng mỗi một phút một giây bên trong thì khoảng thời gian này sẽ rất nhanh qua đi. Đến lúc đó người khác cố gắng tu luyện, mà hắn lại lẫng phí thời gian, chẳng khác nào rớt lại phía sau người khác.
Kỳ thực Hô Duyên Chính HÙng hiện tại cũng không có nắm chắc hung hăng giáo huấn Sở Mộ một lần. Bằng không dưới tình huống có ưu thế tuyệt đối, hắn cũng không ngại tốn một chút thời gian như vậy.
Đẩy cửa phòng ra, tiến vào bên trong, Sở Mộ lập tức phát hiện ra có một phen thiên địa khác.
Cửa phòng mở ra, không ngờ bên trong không phải là gian phòng mà là một mảnh đất trống rộng lớn. Trên đất trống cỏ cây thưa thướt, đá xanh. Cuối cùng còn có một thác nước, từng đám nước màu trắng từ trên đỉnh tháp cao mấy trăm thước chảy xuống tạo thành tiếng vang âm ĩ như thiên quân vạn mã, khí thế hùng hồn.
Lực lượng Bí cảnh trong này càng thêm nồng đậm.
Sở Mộ chỉ đảo qua vài vòng, sau khi xác nhận hoàn cảnh chung quanh, cũng xác nhận địa điểm tu luyện. Rất nhanh hắn đã vùi đầu vào trong tu luyện.
Cơ hội khó có được, thời gian cấp bách, có lẽ nên nắm chắc nhiều hơn.
Sở Mộ cũng không biết thời gian trăm năm trong bí cảnh hắn có thể tăng lên bao nhiêu. Ở đây không có nguyên khí thiên địa, cho nên nếu như muốn tu luyện kiếm nguyên thì cũng chỉ có thể phục dụng nguyên đan.... Nhưng mà mục đích tới đây của hắn hiển nhiên không phải là vì tu luyện kiếm nguyên, chủ yếu là tu luyện thứ khác. Kiếm nguyên chỉ có thể coi là phụ mà thôi.
Rút kiếm, trước tiên Sở Mộ tu luyện mấy lần kiếm pháp cơ sở.
Dưới lực lượng bí cảnh nồng đậm, ý nghĩ càng thêm rõ ràng, lực chú ý cũng càng thêm tập trung, tạp niệm nhanh chóng bị bài trừ.
Sau khi luyện mấy lần kiếm pháp cơ sở, tay trái Sở Mộ giơ ra, một thanh linh kiếm xuất hiện, lại tu luyện song kiếm thuật.
Bốn phía có kiếm quang vờn quanh, rậm rạp chằng chịt, chật như nêm cối.
Kiếm quang kia khi thì dồn dận như cuồng phong mưa rào, khi thì chậm chạp như nước chảy róc rách, khi thì huyền diệu như thiên mã hành không. Khi thì bình thường như nhánh cây lắc lư không ngừng.
Liên tục tu luyện mấy lần song kiếm thuật. Sở Mộ lại bắt đầu tu luyện Vân Chi kiếm thuật, mãi tới khi Thần Hoang kiếm nguyên tiêu hao không còn thì hắn mới ngồi xếp bằng xuống, an vị ở dưới tháng nước, lấy ra một lượng lớn nguyên đan, bóp nát, hấp thu lực lượng bên trong bổ sung kiếm nguyên tiêu hao.
Trong giới chỉ không gian của Sở Mộ có một lượng lớn nguyên đan thượng phẩm.
Coi như nguyên đan không đủ, hắn còn có Thuần Dương thạch và Thuần Dương kết tinh có thể hấp thu. Chỉ tính riêng số lượng cũng đủ để hắn hấp thu mấy ngàn năm.
Sau khi Thần Hoang kiếm nguyên khôi phục, Sở Mộ lập tức đứng dậy, lại lần nữa tu luyện. Bất quá lúc này là tu luyện Trảm Đạo kiếm thức.
Cũng giống như trước đó, sau khi lực lượng tiêu hao không còn, Sở Mộ lần nữa lấy ra nguyên đan khôi phục Thần Hoang kiếm nguyên. Sau khi khôi phục, Sở Mộ lại tu luyện Bất Động minh vương kiếm thức cùng với Thiên Ti Thùy liễu kiếm thức
Hai chiêu kiếm thức phòng ngự này Sở Mộ đã nắm giữ tinh túy, hơn nữa hắn cũng lĩnh ngộ Xuất Kiếm ngự chân chi ý. Đây là lúc nên kết hợp với bản thân, sáng tạo ra một chiêu kiếm thức phòng ngự phù hợp với bản thân mình.
Tự nghĩ ra kiếm thức cũng không phải là chuyện dễ dàng, cần không ngừng đi thử, ma luyện, cuối cùng mới có thể kết luận, sáng tạo ra.
Như Xuyên Vân kiếm thức và Trảm Đạo kiếm thức vậy.
Lúc trước Sở Mộ không ngừng tích lũy, sáng chế Xuyên Vân kiếm thức rồi sau đó là Trảm Đạo kiếm thức. Hiện tại hắn còn muốn sáng tạo ra một chiêu kiếm thức phòng ngự. Chính hắn cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa hắn mới có thể hoàn thành được.
Còn nữa, Xuyên Vân kiếm thức và Trảm Đạo kiếm thức tuy rằng là hắn sáng tạo ra, nhưng mà vẫn còn chưa đủ hoàn mỹ, còn cần hắn không ngừng hoàn thiện, trở nên thích hợp hơn với bản thân hắn.
Mỗi một người cấu tạo nhìn như giống nhau, nhưng mà kỳ thực lại có khác biệt rất nhỏ. Điểm khác biệt rất nhỏ này thường quyết định lúc bọn hắn thi triển kiếm pháp khác biệt ở chỗ nào. Có lẽ là quỹ tích khác biệt một chút, hoặc là phương thức lan truyền lực lượng khác biệt.
Kiếm pháp của người khác cuối cùng chỉ là thứ sáng chế cho mình, lưu lại cho hậu nhân tu luyện. Vô luận thế nào cũng không thể siêu việt hơn người sáng tạo ra đầu tiên.
Chỉ có tự mình sáng tạo ra kiếm pháp mới là thích hợp nhất với bản thân mình.
Nhưng mà sáng tạo kiếm pháp cũng không phải là một sớm một chiều là có thể hoàn thành được. Còn cần không ngừng tích lũy, không ngừng đi thử mới có thể hoàn thành, sau đó lại không ngừng hoàn thiện.
Sở Mộ đang đi trên con đường như vậy.
Hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm tốt nhất.
Chỉ chớp mắt đã trôi qua vài ngày.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 2602: Tu luyện (1)
10.0/10 từ 35 lượt.