Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 2595: Chấn nhiếp đám chuột nhắt (Thượng)
Trước đó Thanh ẩn Vương cũng đã nói qua với hắn. Bản thân hắn sở hữu danh ngạch, chuyện này khiến cho rất nhiều người không phục. Bọn họ nhất định sẽ tới tìm hắn gây phiền toái. Điểm này, Đế Hoàng Thương Lan sẽ không quản, thậm chí còn có ý tứ đề xướng. Chỉ là cũng có hạn chế. Muốn đạt được danh ngạch, phải là cạnh tranh giữa người cùng bối phận. Người thế hệ trước không cho phép nhúng tay vào. Cũng không cho phép vận dụng âm mưu quỷ kế gì. Nếu không là phá hỏng quy củ. Một khi phá hỏng quy củ sẽ phải trả một cái giá lớn, thảm trọng.
Cạnh tranh cùng người cùng thế hệ?
Căn bản Sở Mộ không thèm để ý tới.
Trong đồng lứa củaa hắn này đồng lứa. Tu vi của đại bộ phận người vẫn chỉ là Niết Bàn Cảnh. Chỉ có những thiên tài kia mới có thể đạt tới Vạn Cổ Cảnh. Nhưng cho dù như thế cũng chỉ là là Vạn Cổ Cảnh cấp thấp mà thôi.
Còn nữa, hạn mức cao nhất tiến vào Bách Niên Bí Cảnh tựu là Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong. Vượt qua mức này không thể tiến vào.
Bởi vậy, người muốn tranh đoạt danh ngạch trong tay Sở Mộ tu vi cao nhất cũng chỉ là Vạn Cổ Cảnh tam trọng thiên đỉnh phong. Cho dù có lợi hại hơn cũng chỉ có thể so sánh với Thánh cấp ngũ tinh bình thường, như vậy Sở Mộ hắn có gì phải sợ chứ?
...
- Đưa thiếp mời đi chưa?
Trong tửu lâu xa hoa, ở trong một căn phòng có mười mấy người tụ tập, nữ có nam có.
Cửa sương phòng bị gõ vang.
- Vào đi.
Một thanh niên nói.
Sau khi cửa mở ra có một người đeo kiếm đi vào.
- Thiếu gia, các vị thiếu gia tiểu thư.
Hắn khom mình hành lễ với mười mấy người trong sương phòng.
- Đã đưa thiệp mời tới chưa?
Một thanh niên mặc trường bào rộng thùng thình, phóng đãng không câu nệ nửa nằm nửa ngồi ở trên mặt ghế phủ long thú mở hai mắt, mở miệng hỏi người này.
- Mười lăm tấm thiếp mời đã đưa tới nơi.
Thị vệ lưng đeo kiếm cung kính trả lời:
- Tiểu nhân cũng ở bên kia chờ nửa canh giờ, nhưng không có bất kỳ hồi âm nào.
- Ồ? Không có bất kỳ hồi âm nào sao?
Có mấy người nở nụ cười nghiền ngẫm.
- Xem ra vị Chân Kiếm hầu mới được phong này đã thích ứng với thân phận Hầu gia nha.
Lời nói kỳ quái, tràn ngập châm chọc.
- Chỉ là tông chủ một thế lực nhị lưu. Tu vi Thánh cấp nhất tinh sơ giai, không biết nhận được bí bảo từ nơi nào có thể giết chết Thánh cấp tứ tinh đã cho mình là Vạn Cổ Yêu nghiệt sao? Tiểu tử này cũng quá để ý tới mình.
- Phải làm thế nào bây giờ? Trực tiếp đến bắt hắn hay là để cho hắn biết thế nào là thực lực?
- Cách làm này cực kỳ ngang ngược. Là cách mà chỉ có mãng phu mới có thể làm được. Cứ để cho hắn nửa bước khó đi Hoàng Đô đi. Khi đó tự nhiên hắn sẽ ngoan ngoãn đem danh ngạch dâng ra cho chúng ta.
- Nếu như hắn cứ một mực ở trong phủ không đi ra. Vậy chúng ta làm sao có thể khiến cho hắn nửa bước khó đi đây? Chỉ cần đợi tới lúc
Bách Niên bí cảnh mở ra, trực tiếp đi vào bí cảnh chẳng phải sẽ không còn chuyện của chúng ta sao?
Trong lúc nhất thời, mọi người cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Tên Hầu gia mới tới này quá không hiểu quy củ, thật không ngờ lại không them để ý tới bọn hắn.
- Ngươi lại đi một chuyến, phải gặp được hắn, nói trước mặt hắn, nói cho hắn biết thân phận của chúng ta.
Thanh niên nửa nằm nửa ngồi nhìn thị vệ này, tinh mang trong mắt lóe lên, nói.
- Vâng.
Sau khi khom người, thị vệ đeo kiếm đáo một tiếng rồi lại một lần nữa đi tới Chân kiếm phủ.
Vừa vặn lúc này Sở Mộ đang đi tới hậu hoa viên.
- Hầu gia, Thân vệ của tiểu hầu gia Hô Duyên Chính Kiệt cầu kiến.
Quản gia lại lần nữa tìm tới, theo sau lưng quản gia là một người đeo kiếm chừng ba mươi mấy tuổi. Đương nhiên khí tức trên người đối phương chấn động khiến cho Sở Mộ biết rõ đây là một cường giả Thánh cấp trung giai. Tuổi của đối phương cũng không có thấp như vẻ bề ngoài, mấy trăm tuổi, thậm chí hơn ngàn tuổi cũng có.
Lông mày Sở Mộ lập tức nhíu lại.
Vị quản gia kia dường như quá không ổn. Bất kể thế nào hắn cũng là quản gia của Chân Kiếm phủ, không ngờ dưới tình huống mình không có đồng ý mà đã dẫn người vào. Đã mang vào rồi còn cần thông báo sao?
Đây căn bản là vẽ vời cho thêm chuyện.
Sở Mộ không biết hắn mới được phong Hầu, kỳ thực không có quyền thế gì. Ba chữ Chân Kiếm hầu nói là một loại địa vị, còn không bằng nói chỉ là một danh xưng mà thôi. Ít nhất trong mắt rất nhiều người là như vậy.
Nhậm chức trong hoàng triều, địa vị có cùng nhịp thở với quyền thế. Đương nhiên cũng cùng nhịp thở với thực lực. Giả như Sở Mộ là một cường giả Thánh cấp cao giai, như vậy ý nghĩa cũng khác biệt. Đáng tiếc hắn chỉ là Thánh cấp nhất tinh mà thôi. Lại là Thánh cấp nhất tinh sơ giai.
Chính bởi vì như vậy, vị Chân kiếm hầu Sở Mộ không được coi trọng. Mà vị quản gia này từ nhỏ ở trong hoàng triều, mưa dầm thấm đất. Đạo lý trong đó hắn hiểu rõ. Trong lúc vô thức không quá coi trọng phủ chủ là Sở Mộ.
Nói dễ nghe là hành động vô ý, nói khó nghe là nô bộc lấn chủ. Sở Mộ không rõ ràng cong cong thẳng thẳng trong đó. Nhưng mà hắn cũng biết tên quản gia này không thích hợp.
- Không có lần thứ hai.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, vẻ mặt quản gia khẽ giật mình. Trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng, nhưng Sở Mộ cũng không có đi giải thích cho hắn.
- Nói đi. TÌm ta có chuyện gì.
- Chân Kiếm hầu, tiểu hầu gia nhà ta gửi thiệp mời, những thiệp mời kia chắc hẳn ngươi cũng đã xem qua?
Thị vệ trung niên đeo kiếm này bước lên phía trước hai bước, sau khi dò xét cao thấp Sở Mộ một chút rồi nói. Ngữ khí không có nửa phần cung kính.
- Ngươi là Thân vương?
Sở Mộ hỏi ngược lại.
- Không phải.
Thị vệ đeo kiếm này cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn đáp lại.
- Ngươi là Vương hầu?
Sở Mộ lại hỏi.
- Không phải.
Ngữ khí của thị vệ đeo kiếm có chút không kiên nhẫn.
- Không phải Thân vương, cũng không phải là vương hầu, hiển nhiên ngươi cũng không phải là Đế Hoàng Thương Lna.
Sở Mộ nói, mồ hôi lạnh thoáng cái xuất hiện trên người đối phương. Đế Hoàng Thương Lan, là vị cao cao tại thượng kia a.
- Mà ngươi cũng không có địa vị đủ để so sánh với Vương hầu, bất quá ngươi chỉ là một thị vệ của tiểu hầu gia còn chưa được thụ phong. Lại không đặt bản hầu vào trong mắt. Nói cách khác, ngươi đang coi rẻ Đế Hoàng Thương Lan đúng không?
Câu nói sau cùng khiến cho sắc mặt thị vệ đeo kiếm này xám ngoét, giống như không còn một chút máu, trở nên tái nhợt, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra. Vị quản gia bên cạnh cũng run rẩy, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Kiếm Đạo Độc Thần
Cạnh tranh cùng người cùng thế hệ?
Căn bản Sở Mộ không thèm để ý tới.
Trong đồng lứa củaa hắn này đồng lứa. Tu vi của đại bộ phận người vẫn chỉ là Niết Bàn Cảnh. Chỉ có những thiên tài kia mới có thể đạt tới Vạn Cổ Cảnh. Nhưng cho dù như thế cũng chỉ là là Vạn Cổ Cảnh cấp thấp mà thôi.
Còn nữa, hạn mức cao nhất tiến vào Bách Niên Bí Cảnh tựu là Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong. Vượt qua mức này không thể tiến vào.
Bởi vậy, người muốn tranh đoạt danh ngạch trong tay Sở Mộ tu vi cao nhất cũng chỉ là Vạn Cổ Cảnh tam trọng thiên đỉnh phong. Cho dù có lợi hại hơn cũng chỉ có thể so sánh với Thánh cấp ngũ tinh bình thường, như vậy Sở Mộ hắn có gì phải sợ chứ?
...
- Đưa thiếp mời đi chưa?
Trong tửu lâu xa hoa, ở trong một căn phòng có mười mấy người tụ tập, nữ có nam có.
Cửa sương phòng bị gõ vang.
- Vào đi.
Một thanh niên nói.
Sau khi cửa mở ra có một người đeo kiếm đi vào.
- Thiếu gia, các vị thiếu gia tiểu thư.
Hắn khom mình hành lễ với mười mấy người trong sương phòng.
- Đã đưa thiệp mời tới chưa?
Một thanh niên mặc trường bào rộng thùng thình, phóng đãng không câu nệ nửa nằm nửa ngồi ở trên mặt ghế phủ long thú mở hai mắt, mở miệng hỏi người này.
- Mười lăm tấm thiếp mời đã đưa tới nơi.
Thị vệ lưng đeo kiếm cung kính trả lời:
- Tiểu nhân cũng ở bên kia chờ nửa canh giờ, nhưng không có bất kỳ hồi âm nào.
- Ồ? Không có bất kỳ hồi âm nào sao?
Có mấy người nở nụ cười nghiền ngẫm.
- Xem ra vị Chân Kiếm hầu mới được phong này đã thích ứng với thân phận Hầu gia nha.
Lời nói kỳ quái, tràn ngập châm chọc.
- Chỉ là tông chủ một thế lực nhị lưu. Tu vi Thánh cấp nhất tinh sơ giai, không biết nhận được bí bảo từ nơi nào có thể giết chết Thánh cấp tứ tinh đã cho mình là Vạn Cổ Yêu nghiệt sao? Tiểu tử này cũng quá để ý tới mình.
- Phải làm thế nào bây giờ? Trực tiếp đến bắt hắn hay là để cho hắn biết thế nào là thực lực?
- Cách làm này cực kỳ ngang ngược. Là cách mà chỉ có mãng phu mới có thể làm được. Cứ để cho hắn nửa bước khó đi Hoàng Đô đi. Khi đó tự nhiên hắn sẽ ngoan ngoãn đem danh ngạch dâng ra cho chúng ta.
- Nếu như hắn cứ một mực ở trong phủ không đi ra. Vậy chúng ta làm sao có thể khiến cho hắn nửa bước khó đi đây? Chỉ cần đợi tới lúc
Bách Niên bí cảnh mở ra, trực tiếp đi vào bí cảnh chẳng phải sẽ không còn chuyện của chúng ta sao?
Trong lúc nhất thời, mọi người cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Tên Hầu gia mới tới này quá không hiểu quy củ, thật không ngờ lại không them để ý tới bọn hắn.
- Ngươi lại đi một chuyến, phải gặp được hắn, nói trước mặt hắn, nói cho hắn biết thân phận của chúng ta.
Thanh niên nửa nằm nửa ngồi nhìn thị vệ này, tinh mang trong mắt lóe lên, nói.
- Vâng.
Sau khi khom người, thị vệ đeo kiếm đáo một tiếng rồi lại một lần nữa đi tới Chân kiếm phủ.
Vừa vặn lúc này Sở Mộ đang đi tới hậu hoa viên.
- Hầu gia, Thân vệ của tiểu hầu gia Hô Duyên Chính Kiệt cầu kiến.
Quản gia lại lần nữa tìm tới, theo sau lưng quản gia là một người đeo kiếm chừng ba mươi mấy tuổi. Đương nhiên khí tức trên người đối phương chấn động khiến cho Sở Mộ biết rõ đây là một cường giả Thánh cấp trung giai. Tuổi của đối phương cũng không có thấp như vẻ bề ngoài, mấy trăm tuổi, thậm chí hơn ngàn tuổi cũng có.
Lông mày Sở Mộ lập tức nhíu lại.
Vị quản gia kia dường như quá không ổn. Bất kể thế nào hắn cũng là quản gia của Chân Kiếm phủ, không ngờ dưới tình huống mình không có đồng ý mà đã dẫn người vào. Đã mang vào rồi còn cần thông báo sao?
Đây căn bản là vẽ vời cho thêm chuyện.
Sở Mộ không biết hắn mới được phong Hầu, kỳ thực không có quyền thế gì. Ba chữ Chân Kiếm hầu nói là một loại địa vị, còn không bằng nói chỉ là một danh xưng mà thôi. Ít nhất trong mắt rất nhiều người là như vậy.
Nhậm chức trong hoàng triều, địa vị có cùng nhịp thở với quyền thế. Đương nhiên cũng cùng nhịp thở với thực lực. Giả như Sở Mộ là một cường giả Thánh cấp cao giai, như vậy ý nghĩa cũng khác biệt. Đáng tiếc hắn chỉ là Thánh cấp nhất tinh mà thôi. Lại là Thánh cấp nhất tinh sơ giai.
Chính bởi vì như vậy, vị Chân kiếm hầu Sở Mộ không được coi trọng. Mà vị quản gia này từ nhỏ ở trong hoàng triều, mưa dầm thấm đất. Đạo lý trong đó hắn hiểu rõ. Trong lúc vô thức không quá coi trọng phủ chủ là Sở Mộ.
Nói dễ nghe là hành động vô ý, nói khó nghe là nô bộc lấn chủ. Sở Mộ không rõ ràng cong cong thẳng thẳng trong đó. Nhưng mà hắn cũng biết tên quản gia này không thích hợp.
- Không có lần thứ hai.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, vẻ mặt quản gia khẽ giật mình. Trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng, nhưng Sở Mộ cũng không có đi giải thích cho hắn.
- Nói đi. TÌm ta có chuyện gì.
- Chân Kiếm hầu, tiểu hầu gia nhà ta gửi thiệp mời, những thiệp mời kia chắc hẳn ngươi cũng đã xem qua?
Thị vệ trung niên đeo kiếm này bước lên phía trước hai bước, sau khi dò xét cao thấp Sở Mộ một chút rồi nói. Ngữ khí không có nửa phần cung kính.
- Ngươi là Thân vương?
Sở Mộ hỏi ngược lại.
- Không phải.
Thị vệ đeo kiếm này cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn đáp lại.
- Ngươi là Vương hầu?
Sở Mộ lại hỏi.
- Không phải.
Ngữ khí của thị vệ đeo kiếm có chút không kiên nhẫn.
- Không phải Thân vương, cũng không phải là vương hầu, hiển nhiên ngươi cũng không phải là Đế Hoàng Thương Lna.
Sở Mộ nói, mồ hôi lạnh thoáng cái xuất hiện trên người đối phương. Đế Hoàng Thương Lan, là vị cao cao tại thượng kia a.
- Mà ngươi cũng không có địa vị đủ để so sánh với Vương hầu, bất quá ngươi chỉ là một thị vệ của tiểu hầu gia còn chưa được thụ phong. Lại không đặt bản hầu vào trong mắt. Nói cách khác, ngươi đang coi rẻ Đế Hoàng Thương Lan đúng không?
Câu nói sau cùng khiến cho sắc mặt thị vệ đeo kiếm này xám ngoét, giống như không còn một chút máu, trở nên tái nhợt, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra. Vị quản gia bên cạnh cũng run rẩy, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 2595: Chấn nhiếp đám chuột nhắt (Thượng)
10.0/10 từ 35 lượt.