Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 2587: Danh ngạch (Thượng)
- Mới tới đã muốn một danh ngạch, ta chỉ sợ hắn không có cách nào còn sống mà rời khỏi đây.
Mọi người cười lạnh không thôi.
- Đây không phải là chuyện chúng ta nên cân nhắc. Dù sao mười danh ngạch cũng không có danh ngạch nào rơi vào trên đầu chúng ta.
Một thanh niên lười nhác thuận miệng nói một câu.
Bí Cảnh mấy trăm năm mới mở ra một lần, mỗi một lần chỉ vẻn vẹn có mười danh ngạch, người chú ý tới mười danh ngạch kia rất nhiều. Người thân phận, thực lực cao hơn bọn hắn có vô số, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Bọn hắn căn bản không có khả năng đạt được một trong mười danh ngạch.
- Nói đúng, dù sao cũng sẽ không rơi xuống đầu chúng ta, uống rượu uống rượu nào.
Mọi người nói sang chuyện khác. Bất quá danh ngạch không rơi vào trong đầu bọn hắn thì đồng nghĩa với việc bọn hắn không động tâm sao?
...
Thời gian nửa tháng thoáng một cái đã trôi qua.
Phi hạm dừng lại một chỗ trong Hoàng Đô. Cửa hạm mở ra, sứ giả mang theo Sở Mộ đi ra khỏi phi hạm.
- Một thời gian ngắn không gặp, phong thái của Chân Kiếm hầu càng hơn trước kia ah.
Lúc này có một người đi tới, vẻ mặt vui vẻ nói.
- Bái kiến Thanh Ẩn Vương.
Sở Mộ nói, nơi này chính là Hoàng Đô, Thanh Ẩn Vương này là thân vương, còn hơn vương hầu, đương nhiên Sở Mộ phải nể tình.
- Không cần đa lễ.
Thanh Ẩn Vương cũng hiểu rõ đạo lý trong đó. Trước đó hắn còn lo lắng sau khi Sở Mộ tới không hiểu quy củ. Hắn thì không sao cả, nhưng mà chuyện này khó tránh khỏi có một ít người có tâm tư khác chú ý, sẽ gây ra phiền toái không đáng có.
Vốn lúc này gọi Sở Mộ tới là muốn cho đối phương chỗ tốt. Tuy rằng chỗ tốt kia là do Đế Hoàng hạ ý chỉ xuống, chỗ tốt rơi xuống trên đầu của Sở Mộ. Nhưng người không phục rất nhiều, người muốn tìm Sở Mộ gây phiền toái đoán chừng cũng có không ít. Mà những chuyện này Đế Hoàng cũng không có đi ngăn trở.
Cơ hội có thể cho ngươi, nhưng có thể giữ được hay không là vấn đề của bản thân ngươi.
Đương nhiên người thế hệ trước không thể ra tay, đây cũng là quy củ.
Bây giờ nhìn Sở Mộ ở Chân Kiếm Tông có một loại phong phạm, sau khi tới đây lại là một loại phong phạm khác. Thanh Ẩn Vương âm thầm gật đầu không thôi, người co được dãn được mới là đại trí.
- Đi thôi, Hoàng huynh muốn gặp ngươi.
Hoàng huynh của Thanh Ẩn Vương là Đế Hoàng Thương Lan hoàng triều.
Đây là lần đầu tiên sau khi Sở Mộ đi vào Thương Lan hoàng triều gặp được Đế Hoàng Thương Lan. Theo lý thuyết mà nói, có lẽ hắn sẽ cảm thấy khẩn trương, cảm thấy kích động mới đúng. Nhưng mà vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, ánh mắt cũng bình tĩnh, thái độ bình tĩnh, giống như thân phận ngang hàng với Đế Hoàng Thương Lan vậy.
Thanh Ẩn Vương không khỏi âm thầm gật đầu.
Sở Mộ lần thứ nhất gặp Đế Hoàng Thương Lan, cũng không phải tại trong triều đình, bởi vì như vậy quá mức long trọng, chính thức.
Triều đình Thương Lan hoàng triều chủ yếu là nơi Đế Hoàng Thương Lan tiếp kiến các quan lại, Sở Mộ là Vương hầu, không được liệt vào hàng quan lại bình thường, mà là một loại địa vị.
Phía dưới là nước chảy róc rách, hòn non bộ, rừng cây. Đế Hoàng Thương Lan ngồi trong đình các, nhìn bóng lưng không mấy cường tráng nhưng lại có khí thế hùng hồn, cao cao tại thượng, quan sát muôn dân trăm họ.
- Chân Kiếm hầu so với trong tưởng tượng của bổn hoàng còn trẻ tuổi hơn.
Đế Hoàng Thương Lan quay đầu, liếc mắt nhìn về phía Sở Mộ. Trong nháy mắt Sở Mộ xuất hiện một loại ảo giác, đây là một hoàng giả nắm giữ quyền sinh quyền sát, từ chín tầng trời giá lâm.
May mà nguyên thần của Sở Mộ đạt tới Ta mcapas, hơn nữa mấy tháng này tu luyện cũng có tăng lên không nhỏ. Trong nháy mắt hắn đã tỉnh táo lại, hạ kiếm lễ:
- Chân Kiếm hầu bái kiến bệ hạ.
- Bái kiến hoàng huynh.
Hô Duyên Ngạo cũng hành lễ.
Là Vương hầu hoặc là Thân vương, không cần hành lễ quỳ lạy với Đế Hoàng. Nhưng mà cũng không thể nào vô lễ. Từ trước tới nay Sở Mộ không phải là người hoàng thất, cho nên tự nhiên chỉ hạ kiếm lễ của kiếm tu mà thôi.
Lễ tiết của kiếm tu cũng gọi tắt là kiếm lễ. Có thể chia ra thành bốn loại, đó là nhất kiếm lễ, nhị kiếm lễ, tam kiếm lễ và bái kiếm lễ.
Bình thường nhất một kiếm lễ dùng cho người ngang hàng với mình, hai kiếm lễ dùng cho trưởng bối hoặc là người mạnh hơn mình. Ba kiếm lễ cũng dùng cho trưởng bối hoặc là cao nhân có địa vị cao hơn mình. So với hai kiếm lễ còn chính thức hơn. Cuối cùng, bái kiếm lễ là loại kiếm lễ chính thức, cao nhất trong bốn loại kiếm lễ.
Đế Hoàng Thương Lan là người cầm đầu một Thánh địa, bản thân lại là Thánh cấp cửu tinh cường đại. Bất luận là phương diện nào đều hơn Sở Mộ rất nhiều. Từ ý nghĩa nào đó có thể xem như thượng cấp của Sở Mộ, đương nhiên Sở Mộ phải dùng bái kiếm lleex.
- Hoàng đệ miễn lệ, Chân kiếm hầu cũng miễn lễ.
Đế Hoàng Thương Lan nghiêm mặt nói.
Dường như hắn cũng hiểu rõ Sở Mộ không phải là người thích quanh co lòng vòng. Đế Hoàng Thương Lan chỉ nói khách sáo một hai câu, sau đó đã lập tức nói tới chính đề.
Chính đề này đương nhiên là mục đích mời Sở Mộ từ Chân Kiếm tông tới đây.
- Bí cảnh trăm năm?
Sở Mộ nói.
- Bí cảnh trăm năm này là một bí cảnh kỳ lạ mà người hoàng triều mở ra trong Thương Lan hoàng triều. Mỗi trăm năm sẽ mở ra mọt lần, thời gian mở ra cũng vẻn vẹn có một ngày.
Thanh Ẩn Vương tay Đế Hoàng Thương Lan giải thích với Sở Mộ.
- Trong Bí cảnh này có tích lũy một loại lực lượng kỳ lạ, chúng ta gọi là Bí cảnh chi lực. Bí cảnh chi lực tích lũy mấy trăm năm rồi mở ra, tối đa có thể để cho mười người tiến vào bên trong. Mà Bí cảnh chi lực khi đó sẽ tiêu hao. Khiến cho một ngày ở bên trong ở trong bí cảnh trở thành trăm năm.
- Bên ngoài một ngày bên trong bí cảnh là trăm năm sao?
Trong lòng Sở Mộ chấn động, hết sức kinh ngạc nói.
Nếu như dựa theo tốc độ chảy của thời gian mà nói, như vậy dòng chảy thời gian ở bên trong Bách Niên bí cảnh này trọn vẹn gấp mấy vạn lần bên ngoài.
- Tu luyện trong Bách Niên bí cảnh này, thời gian một ngày lại tương đương với tu luyện trăm năm. Đây là chỗ thần kỳ của Bách niên bí cảnh.
Thanh Ẩn Vương nói.
Hai mắt Sở Mộ không khỏi bắn ra một tia nóng bỏng.
Một ngày tu luyện giống như trăm năm. Cơ hội như vậy quả thực là càng nhiều càng tốt a.
- bất quá Bách niên bí cảnh cũng có hạn chế.
Thanh Ẩn Vương nói.
Kiếm Đạo Độc Thần
Mọi người cười lạnh không thôi.
- Đây không phải là chuyện chúng ta nên cân nhắc. Dù sao mười danh ngạch cũng không có danh ngạch nào rơi vào trên đầu chúng ta.
Một thanh niên lười nhác thuận miệng nói một câu.
Bí Cảnh mấy trăm năm mới mở ra một lần, mỗi một lần chỉ vẻn vẹn có mười danh ngạch, người chú ý tới mười danh ngạch kia rất nhiều. Người thân phận, thực lực cao hơn bọn hắn có vô số, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Bọn hắn căn bản không có khả năng đạt được một trong mười danh ngạch.
- Nói đúng, dù sao cũng sẽ không rơi xuống đầu chúng ta, uống rượu uống rượu nào.
Mọi người nói sang chuyện khác. Bất quá danh ngạch không rơi vào trong đầu bọn hắn thì đồng nghĩa với việc bọn hắn không động tâm sao?
...
Thời gian nửa tháng thoáng một cái đã trôi qua.
Phi hạm dừng lại một chỗ trong Hoàng Đô. Cửa hạm mở ra, sứ giả mang theo Sở Mộ đi ra khỏi phi hạm.
- Một thời gian ngắn không gặp, phong thái của Chân Kiếm hầu càng hơn trước kia ah.
Lúc này có một người đi tới, vẻ mặt vui vẻ nói.
- Bái kiến Thanh Ẩn Vương.
Sở Mộ nói, nơi này chính là Hoàng Đô, Thanh Ẩn Vương này là thân vương, còn hơn vương hầu, đương nhiên Sở Mộ phải nể tình.
- Không cần đa lễ.
Thanh Ẩn Vương cũng hiểu rõ đạo lý trong đó. Trước đó hắn còn lo lắng sau khi Sở Mộ tới không hiểu quy củ. Hắn thì không sao cả, nhưng mà chuyện này khó tránh khỏi có một ít người có tâm tư khác chú ý, sẽ gây ra phiền toái không đáng có.
Vốn lúc này gọi Sở Mộ tới là muốn cho đối phương chỗ tốt. Tuy rằng chỗ tốt kia là do Đế Hoàng hạ ý chỉ xuống, chỗ tốt rơi xuống trên đầu của Sở Mộ. Nhưng người không phục rất nhiều, người muốn tìm Sở Mộ gây phiền toái đoán chừng cũng có không ít. Mà những chuyện này Đế Hoàng cũng không có đi ngăn trở.
Cơ hội có thể cho ngươi, nhưng có thể giữ được hay không là vấn đề của bản thân ngươi.
Đương nhiên người thế hệ trước không thể ra tay, đây cũng là quy củ.
Bây giờ nhìn Sở Mộ ở Chân Kiếm Tông có một loại phong phạm, sau khi tới đây lại là một loại phong phạm khác. Thanh Ẩn Vương âm thầm gật đầu không thôi, người co được dãn được mới là đại trí.
- Đi thôi, Hoàng huynh muốn gặp ngươi.
Hoàng huynh của Thanh Ẩn Vương là Đế Hoàng Thương Lan hoàng triều.
Đây là lần đầu tiên sau khi Sở Mộ đi vào Thương Lan hoàng triều gặp được Đế Hoàng Thương Lan. Theo lý thuyết mà nói, có lẽ hắn sẽ cảm thấy khẩn trương, cảm thấy kích động mới đúng. Nhưng mà vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, ánh mắt cũng bình tĩnh, thái độ bình tĩnh, giống như thân phận ngang hàng với Đế Hoàng Thương Lan vậy.
Thanh Ẩn Vương không khỏi âm thầm gật đầu.
Sở Mộ lần thứ nhất gặp Đế Hoàng Thương Lan, cũng không phải tại trong triều đình, bởi vì như vậy quá mức long trọng, chính thức.
Triều đình Thương Lan hoàng triều chủ yếu là nơi Đế Hoàng Thương Lan tiếp kiến các quan lại, Sở Mộ là Vương hầu, không được liệt vào hàng quan lại bình thường, mà là một loại địa vị.
Phía dưới là nước chảy róc rách, hòn non bộ, rừng cây. Đế Hoàng Thương Lan ngồi trong đình các, nhìn bóng lưng không mấy cường tráng nhưng lại có khí thế hùng hồn, cao cao tại thượng, quan sát muôn dân trăm họ.
- Chân Kiếm hầu so với trong tưởng tượng của bổn hoàng còn trẻ tuổi hơn.
Đế Hoàng Thương Lan quay đầu, liếc mắt nhìn về phía Sở Mộ. Trong nháy mắt Sở Mộ xuất hiện một loại ảo giác, đây là một hoàng giả nắm giữ quyền sinh quyền sát, từ chín tầng trời giá lâm.
May mà nguyên thần của Sở Mộ đạt tới Ta mcapas, hơn nữa mấy tháng này tu luyện cũng có tăng lên không nhỏ. Trong nháy mắt hắn đã tỉnh táo lại, hạ kiếm lễ:
- Chân Kiếm hầu bái kiến bệ hạ.
- Bái kiến hoàng huynh.
Hô Duyên Ngạo cũng hành lễ.
Là Vương hầu hoặc là Thân vương, không cần hành lễ quỳ lạy với Đế Hoàng. Nhưng mà cũng không thể nào vô lễ. Từ trước tới nay Sở Mộ không phải là người hoàng thất, cho nên tự nhiên chỉ hạ kiếm lễ của kiếm tu mà thôi.
Lễ tiết của kiếm tu cũng gọi tắt là kiếm lễ. Có thể chia ra thành bốn loại, đó là nhất kiếm lễ, nhị kiếm lễ, tam kiếm lễ và bái kiếm lễ.
Bình thường nhất một kiếm lễ dùng cho người ngang hàng với mình, hai kiếm lễ dùng cho trưởng bối hoặc là người mạnh hơn mình. Ba kiếm lễ cũng dùng cho trưởng bối hoặc là cao nhân có địa vị cao hơn mình. So với hai kiếm lễ còn chính thức hơn. Cuối cùng, bái kiếm lễ là loại kiếm lễ chính thức, cao nhất trong bốn loại kiếm lễ.
Đế Hoàng Thương Lan là người cầm đầu một Thánh địa, bản thân lại là Thánh cấp cửu tinh cường đại. Bất luận là phương diện nào đều hơn Sở Mộ rất nhiều. Từ ý nghĩa nào đó có thể xem như thượng cấp của Sở Mộ, đương nhiên Sở Mộ phải dùng bái kiếm lleex.
- Hoàng đệ miễn lệ, Chân kiếm hầu cũng miễn lễ.
Đế Hoàng Thương Lan nghiêm mặt nói.
Dường như hắn cũng hiểu rõ Sở Mộ không phải là người thích quanh co lòng vòng. Đế Hoàng Thương Lan chỉ nói khách sáo một hai câu, sau đó đã lập tức nói tới chính đề.
Chính đề này đương nhiên là mục đích mời Sở Mộ từ Chân Kiếm tông tới đây.
- Bí cảnh trăm năm?
Sở Mộ nói.
- Bí cảnh trăm năm này là một bí cảnh kỳ lạ mà người hoàng triều mở ra trong Thương Lan hoàng triều. Mỗi trăm năm sẽ mở ra mọt lần, thời gian mở ra cũng vẻn vẹn có một ngày.
Thanh Ẩn Vương tay Đế Hoàng Thương Lan giải thích với Sở Mộ.
- Trong Bí cảnh này có tích lũy một loại lực lượng kỳ lạ, chúng ta gọi là Bí cảnh chi lực. Bí cảnh chi lực tích lũy mấy trăm năm rồi mở ra, tối đa có thể để cho mười người tiến vào bên trong. Mà Bí cảnh chi lực khi đó sẽ tiêu hao. Khiến cho một ngày ở bên trong ở trong bí cảnh trở thành trăm năm.
- Bên ngoài một ngày bên trong bí cảnh là trăm năm sao?
Trong lòng Sở Mộ chấn động, hết sức kinh ngạc nói.
Nếu như dựa theo tốc độ chảy của thời gian mà nói, như vậy dòng chảy thời gian ở bên trong Bách Niên bí cảnh này trọn vẹn gấp mấy vạn lần bên ngoài.
- Tu luyện trong Bách Niên bí cảnh này, thời gian một ngày lại tương đương với tu luyện trăm năm. Đây là chỗ thần kỳ của Bách niên bí cảnh.
Thanh Ẩn Vương nói.
Hai mắt Sở Mộ không khỏi bắn ra một tia nóng bỏng.
Một ngày tu luyện giống như trăm năm. Cơ hội như vậy quả thực là càng nhiều càng tốt a.
- bất quá Bách niên bí cảnh cũng có hạn chế.
Thanh Ẩn Vương nói.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 2587: Danh ngạch (Thượng)
10.0/10 từ 35 lượt.