Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 2362: Thiên Chung nổ vang truyền vạn cổ (Thượng)
Ba mươi mốt giây!
Không qua bao lâu rốt cuộc nội tâm mọi người kích động không nói nên lời
Ba mươi hai giây!
Mỗi người hô hấp vô cùng dồn dập, lồng ngực phập phồng rất mạnh, trái như nhảy ra khỏi ngực, cho dù là hai cường giả Thánh cấp cao giai cũng không ngoại lệ, bọn họ cảm giác thế giới quan của mình đã bị phá hủy.
Ba mươi ba giây... Ba mươi bốn giây... Ba mươi lăm giây...
Thời gian này đã đứng ở top ba.
Vẫn còn!
Ba mươi sáu giây... Ba mươi bảy giây... Ba mươi tám giây...
Ba mươi chín giây!
Bốn mươi giây!
Điên, điên rồi, sắp điên thật rồi, Sở Mộ bảo trì thành tích này chính là đệ nhất thiên tài có thiên phú mạnh nhất thiên tài tiểu thế giới xưa nay, không có một trong.
Vào lúc này có một người ngang hàng với hắn, hơn nữa xem bộ dáng còn có thể kiên trì, chỉ cần vượt qua sẽ tiến vào độ cao mới, một cực hạn mới sinh ra, tất cả mọi người sẽ cảm thấy tuyệt vọng vì thành tích này.
Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!
Bốn mươi mốt giây!
Lúc này mọi người mới phát hiện hào quang màu bạc mới có dấu hiệu nhạt dần.
Sở Mộ!
Hai chữ lớn đại biểu tên của một người, nó nằm tại vị trí cao nhất trên đỉnh vách tường, áp đảo tất cả cái tên màu vàng hay màu bac, nó trấn áp vạn cổ.
Cái tên đứng đầu của quá khứ là hào quang màu vàng thuần túy, nó ẩn chứa lực lượng chấn động kinh người, nhưng lúc này lại bị cái tên màu bạc của Sở Mộ thay thế.
Trước Sở Mộ, cực hạn của vách tường là bốn mươi giây,sau Sở Mộ không ai biết bao nhiêu mới là cực hạn, bởi vì vượt qua bốn mươi giây, hai chữ Sở Mộ màu bạc chói mắt chỉ hơi ảm đạm một cách khó phân biệt, dựa theo tốc độ này, năm mươi giây, sáu mươi giây cũng dễ dàng.
Nhưng lúc hơn bốn mươi giây, đột nhiên hai biến mất và chui vào trong bức tường, lại xuất hiện đinh cao nhất có cái tên áp xuống.
Tất cả mọi người biết rõ, đây là cực hạn hoàn toàn mới, mọi người cảm thấy tuyệt vọng.
- Lực khống chế cực kỳ đáng sợ.
- Đây chính là yêu nghiệt vạn cổ khó tìm sao?
- Không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không cách nào lý giải được.
Trước vách tường to như thế lại hoàn toàn yên tĩnh.
- Cốc huynh, mang ta đi đụng Thiên Chung đi.
Sở Mộ nói.
- A... Tốt tốt...
Cốc Thiểu Kiệt kích động toàn thân run rẩy, ngữ khí run lên, nhìn thấy bộ dạng hâm mộ của người khác, nếu bị người của các thế gia khác nhìn thấy sẽ kinh ngạc mở to mắt, ấn tượng của bọn họ chính là thiên tài đều kiêu ngạo, bộ dạng, biểu lộ và tính tình cũng chỉ xuất hiện trước mặt người bình thường.
Không nên xem nhẹ hoàn cảnh, trong thiên tài tiểu thế giới không có người bình thường, cũng không có tu luyện giả. Có, chính là thiên tài, thiên tài thiên tài thiên tài, cao có thấp có, tự nhiên những thiên tài ở tầng thấ bị đả kích liên tục cho nên tâm tính biến hóa..
Đây là nơi ngay cả thiên tài tuyệt thế cũng không còn kiêu ngạo gì đó.
Nói chung thiên tài cũng là người, cũng có thất tình lục dục.
Cốc Thiểu Kiệt mang theo Sở Mộ đi Chảng Thiên Chung, kết quả đám người ngay ngắn chật tự đi cùng với nhau, lúc này không ai nói chuyện gì cả.
Chảng Thiên Chung, ý nói là đụng vào Thiên Chung.
Thiên Chung nằm ở Thiên Chung Thánh Sơn.
Thiên Chung Sơn cao chín trăm chín mươi mét, phía trên đỉnh có một Thiên Chung cực lớn.
Thiên Chung này cao mười mét, phía trên có đường kính ba mét, đường kính cao chừng sáu mét, màu sắc đen nhánh, từ trong ra ngoài lộ ra phong cách cổ xưa, vách chuông rất dầy, phía trên có vô số đường vân như thái cổ hồng hoang cự thú, nó tỏa ra khí thế mang hoang kinh người.
Một cái chuông yên lặng nằm trên đỉnh Thiên Chung Sơn, không có thứ gì chèo chống nó, nó cứ nằm tại nơi đó giống như đôgn cứng trong hư không.
Đoàn người Sở Mộ đi tới dưới Thiên Chung Sơn.
- Sở huynh, để ta đi trước đi.
Lăng Kiếm Nhất nói.
Hắn có chút bận tâm.
Hắn đã leo Vạn Tuyệt Phong, mặc dù không tận mắt nhìn thấy Sở Mộ leo lên, nhưng nhiều người đã chứng minh Sở Mộ khiêu chiến đến độ cao chín ngàn sáu trăm trượng, đó là độ cao làm cho rất nhiều người tuyệt vọng.
Bức tường lưu danh, mình chỉ có thể kéo dài trong chín giây, vẫn chưa đạt tiêu chuẩn lưu tên, nhưng Sở Mộ không chỉ lưu tên, hơn nữa còn vượt qua quá xa, nếu chỉ đạt tới tiêu chuẩn, Lăng Kiếm Nhất có lòng tin đuổi kịp và vượt qua, nhưng mà vượt qua bốn mươi giây đã trở thành đệ nhất nhân từ xưa tới nay, cái tên màu bạc lóng lánh giống như tâm ma áp lên tất cả cái tên màu vàng, màu bạc trước đó.
Chảng Thiên Chung, Lăng Kiếm Nhất cũng muốn khiêu chiến, thứ nhất là muốn ma luyện bản thân, thứ hai là nhiệm vụ của sư tôn giao cho hắn
Sở dĩ hắn muốn xuất thủ trước, hắn lo lắng vạn nhất Sở Mộ cũng như ở Vạn Tuyệt Phong, bức tường lưu danh lưu lại thành tựu làm người ta tuyệt vọng, khi đó hắn cũng không có chút tâm tư nào đi Chẳng Thiên Chung.
- Mời!
Sở Mộ không thèm để ý, hắn muốn xem Chảng Thiên Chung có ảo diệu gì, người khác giải thích cũng không bằng tận mắt nhìn thấy.
Hít sâu một hơi, Lăng Kiếm Nhất thả người nhảy lên cao, nhanh chóng đi lên trên cao hơn, trong nháy mắt đã tới đỉnh Thiên Chung Sơn.
Thiên Chung đứng trong hư không, sắc mặt Lăng Kiếm Nhất nghiêm túc và trang trọng, Thiên Chung tỏa ra khí thế mênh mông cổ xưa, thời điểm người ta đối mặt với nó trong bất tri bất giác sẽ nghiêm túc đối đãi.
Trong đầu hiện ra đủ loại kỹ chảo va chạm với Thiên Chung, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng.
Vạn Tuyệt Phong là khiêu chiến, nó liên quan tới tu vi và nhịp thở bản thân, bức tường lưu danh cũng là khiêu chiến khác, đó là nắm giữ và vận dụng lực lượng, Chẳng Thiên Chung cũng là khiêu chiến.
Muốn đụng vào Thiên Chung để phát ra tiếng vang cần lực lượng trình độ nhất định, đó chính là lực công kích, nói cách khác, bàn về lực sát thương, nếu lực lượng chưa đủ, lực sát thương chưa đủ, căn bản không thể làm Thiên Chung phát ra tiếng, khiêu chiến thất bại, muốn Chảng Thiên Chung phát ra tiếng cũng chỉ có lần đầu.
Lực lượng trực tiếp, kỹ xảo, nắm bắt thời cơ... Tất cả đều phải đầy đủ, mức khiêu chiến của nó còn cao hơn bức tường lưu danh.
Ánh mắt Lăng Kiếm Nhất trở nên lăng lệ ác liệt, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào Thiên Chung.
Hắn hít sâu một hơi, kiếm nguyên chảy trong cơ thể, lực lượng hiện ra, gió không thổi, tóc dài áo bào tự bay, khí thế không ngừng tăng lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Lăng Kiếm Nhất.
Ngay lập tức, một đạo kiếm quang xuất hiện trong tay phải Lăng Kiếm Nhất, hào quang rực rỡ như sao băng lướt qua bầu trời, tung hoành thiên địa, một kiếm dùng uy thế không gì sánh nổi chém tới phía trước.
Kiếm Đạo Độc Thần
Không qua bao lâu rốt cuộc nội tâm mọi người kích động không nói nên lời
Ba mươi hai giây!
Mỗi người hô hấp vô cùng dồn dập, lồng ngực phập phồng rất mạnh, trái như nhảy ra khỏi ngực, cho dù là hai cường giả Thánh cấp cao giai cũng không ngoại lệ, bọn họ cảm giác thế giới quan của mình đã bị phá hủy.
Ba mươi ba giây... Ba mươi bốn giây... Ba mươi lăm giây...
Thời gian này đã đứng ở top ba.
Vẫn còn!
Ba mươi sáu giây... Ba mươi bảy giây... Ba mươi tám giây...
Ba mươi chín giây!
Bốn mươi giây!
Điên, điên rồi, sắp điên thật rồi, Sở Mộ bảo trì thành tích này chính là đệ nhất thiên tài có thiên phú mạnh nhất thiên tài tiểu thế giới xưa nay, không có một trong.
Vào lúc này có một người ngang hàng với hắn, hơn nữa xem bộ dáng còn có thể kiên trì, chỉ cần vượt qua sẽ tiến vào độ cao mới, một cực hạn mới sinh ra, tất cả mọi người sẽ cảm thấy tuyệt vọng vì thành tích này.
Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!
Bốn mươi mốt giây!
Lúc này mọi người mới phát hiện hào quang màu bạc mới có dấu hiệu nhạt dần.
Sở Mộ!
Hai chữ lớn đại biểu tên của một người, nó nằm tại vị trí cao nhất trên đỉnh vách tường, áp đảo tất cả cái tên màu vàng hay màu bac, nó trấn áp vạn cổ.
Cái tên đứng đầu của quá khứ là hào quang màu vàng thuần túy, nó ẩn chứa lực lượng chấn động kinh người, nhưng lúc này lại bị cái tên màu bạc của Sở Mộ thay thế.
Trước Sở Mộ, cực hạn của vách tường là bốn mươi giây,sau Sở Mộ không ai biết bao nhiêu mới là cực hạn, bởi vì vượt qua bốn mươi giây, hai chữ Sở Mộ màu bạc chói mắt chỉ hơi ảm đạm một cách khó phân biệt, dựa theo tốc độ này, năm mươi giây, sáu mươi giây cũng dễ dàng.
Nhưng lúc hơn bốn mươi giây, đột nhiên hai biến mất và chui vào trong bức tường, lại xuất hiện đinh cao nhất có cái tên áp xuống.
Tất cả mọi người biết rõ, đây là cực hạn hoàn toàn mới, mọi người cảm thấy tuyệt vọng.
- Lực khống chế cực kỳ đáng sợ.
- Đây chính là yêu nghiệt vạn cổ khó tìm sao?
- Không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không cách nào lý giải được.
Trước vách tường to như thế lại hoàn toàn yên tĩnh.
- Cốc huynh, mang ta đi đụng Thiên Chung đi.
Sở Mộ nói.
- A... Tốt tốt...
Cốc Thiểu Kiệt kích động toàn thân run rẩy, ngữ khí run lên, nhìn thấy bộ dạng hâm mộ của người khác, nếu bị người của các thế gia khác nhìn thấy sẽ kinh ngạc mở to mắt, ấn tượng của bọn họ chính là thiên tài đều kiêu ngạo, bộ dạng, biểu lộ và tính tình cũng chỉ xuất hiện trước mặt người bình thường.
Không nên xem nhẹ hoàn cảnh, trong thiên tài tiểu thế giới không có người bình thường, cũng không có tu luyện giả. Có, chính là thiên tài, thiên tài thiên tài thiên tài, cao có thấp có, tự nhiên những thiên tài ở tầng thấ bị đả kích liên tục cho nên tâm tính biến hóa..
Đây là nơi ngay cả thiên tài tuyệt thế cũng không còn kiêu ngạo gì đó.
Nói chung thiên tài cũng là người, cũng có thất tình lục dục.
Cốc Thiểu Kiệt mang theo Sở Mộ đi Chảng Thiên Chung, kết quả đám người ngay ngắn chật tự đi cùng với nhau, lúc này không ai nói chuyện gì cả.
Chảng Thiên Chung, ý nói là đụng vào Thiên Chung.
Thiên Chung nằm ở Thiên Chung Thánh Sơn.
Thiên Chung Sơn cao chín trăm chín mươi mét, phía trên đỉnh có một Thiên Chung cực lớn.
Thiên Chung này cao mười mét, phía trên có đường kính ba mét, đường kính cao chừng sáu mét, màu sắc đen nhánh, từ trong ra ngoài lộ ra phong cách cổ xưa, vách chuông rất dầy, phía trên có vô số đường vân như thái cổ hồng hoang cự thú, nó tỏa ra khí thế mang hoang kinh người.
Một cái chuông yên lặng nằm trên đỉnh Thiên Chung Sơn, không có thứ gì chèo chống nó, nó cứ nằm tại nơi đó giống như đôgn cứng trong hư không.
Đoàn người Sở Mộ đi tới dưới Thiên Chung Sơn.
- Sở huynh, để ta đi trước đi.
Lăng Kiếm Nhất nói.
Hắn có chút bận tâm.
Hắn đã leo Vạn Tuyệt Phong, mặc dù không tận mắt nhìn thấy Sở Mộ leo lên, nhưng nhiều người đã chứng minh Sở Mộ khiêu chiến đến độ cao chín ngàn sáu trăm trượng, đó là độ cao làm cho rất nhiều người tuyệt vọng.
Bức tường lưu danh, mình chỉ có thể kéo dài trong chín giây, vẫn chưa đạt tiêu chuẩn lưu tên, nhưng Sở Mộ không chỉ lưu tên, hơn nữa còn vượt qua quá xa, nếu chỉ đạt tới tiêu chuẩn, Lăng Kiếm Nhất có lòng tin đuổi kịp và vượt qua, nhưng mà vượt qua bốn mươi giây đã trở thành đệ nhất nhân từ xưa tới nay, cái tên màu bạc lóng lánh giống như tâm ma áp lên tất cả cái tên màu vàng, màu bạc trước đó.
Chảng Thiên Chung, Lăng Kiếm Nhất cũng muốn khiêu chiến, thứ nhất là muốn ma luyện bản thân, thứ hai là nhiệm vụ của sư tôn giao cho hắn
Sở dĩ hắn muốn xuất thủ trước, hắn lo lắng vạn nhất Sở Mộ cũng như ở Vạn Tuyệt Phong, bức tường lưu danh lưu lại thành tựu làm người ta tuyệt vọng, khi đó hắn cũng không có chút tâm tư nào đi Chẳng Thiên Chung.
- Mời!
Sở Mộ không thèm để ý, hắn muốn xem Chảng Thiên Chung có ảo diệu gì, người khác giải thích cũng không bằng tận mắt nhìn thấy.
Hít sâu một hơi, Lăng Kiếm Nhất thả người nhảy lên cao, nhanh chóng đi lên trên cao hơn, trong nháy mắt đã tới đỉnh Thiên Chung Sơn.
Thiên Chung đứng trong hư không, sắc mặt Lăng Kiếm Nhất nghiêm túc và trang trọng, Thiên Chung tỏa ra khí thế mênh mông cổ xưa, thời điểm người ta đối mặt với nó trong bất tri bất giác sẽ nghiêm túc đối đãi.
Trong đầu hiện ra đủ loại kỹ chảo va chạm với Thiên Chung, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng.
Vạn Tuyệt Phong là khiêu chiến, nó liên quan tới tu vi và nhịp thở bản thân, bức tường lưu danh cũng là khiêu chiến khác, đó là nắm giữ và vận dụng lực lượng, Chẳng Thiên Chung cũng là khiêu chiến.
Muốn đụng vào Thiên Chung để phát ra tiếng vang cần lực lượng trình độ nhất định, đó chính là lực công kích, nói cách khác, bàn về lực sát thương, nếu lực lượng chưa đủ, lực sát thương chưa đủ, căn bản không thể làm Thiên Chung phát ra tiếng, khiêu chiến thất bại, muốn Chảng Thiên Chung phát ra tiếng cũng chỉ có lần đầu.
Lực lượng trực tiếp, kỹ xảo, nắm bắt thời cơ... Tất cả đều phải đầy đủ, mức khiêu chiến của nó còn cao hơn bức tường lưu danh.
Ánh mắt Lăng Kiếm Nhất trở nên lăng lệ ác liệt, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào Thiên Chung.
Hắn hít sâu một hơi, kiếm nguyên chảy trong cơ thể, lực lượng hiện ra, gió không thổi, tóc dài áo bào tự bay, khí thế không ngừng tăng lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Lăng Kiếm Nhất.
Ngay lập tức, một đạo kiếm quang xuất hiện trong tay phải Lăng Kiếm Nhất, hào quang rực rỡ như sao băng lướt qua bầu trời, tung hoành thiên địa, một kiếm dùng uy thế không gì sánh nổi chém tới phía trước.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 2362: Thiên Chung nổ vang truyền vạn cổ (Thượng)
10.0/10 từ 35 lượt.