Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 2360: Yêu nghiệt hàng lâm (5)
- Hiện tại nói cái gì cũng quá sớm, nhưng nếu hắn có thể khiêu chiến tất cả nơi lịch lãm rèn luyện trong tiểu thế giới một lần, đánh vỡ cực hạn, lưu lại độ cao làm người ta tuyệt vọng mới thực sự trở thành bóng mờ trong lòng tất cả đệ tử nội môn.
...
- Cốc huynh, mang ta đi bức tường lưu danh đi.
Sở Mộ đi đến trước mặt Cốc Thiểu Kiệt sau đó nói một câu rất bình thản.
- Tốt!
Toàn thân Cốc Thiểu Kiệt run lên, hắn có cảm giác kích động khó hiểu.
Bọn họ đều nghe nói qua thiên tài yêu nghiệt vạn cổ khó tìm, nhưng lại không biết kinh người tới mức nào, hôm nay đã nhìn thấy tận mắt, ít nhất khi leo lên Vạn Tuyệt Phong còn vượt qua thiên tài tuyệt thế đỉnh cấp quá nhiều.
- Bức tường lưu danh...
Đám người chung quanh cả kinh, khiêu chiến Vạn Tuyệt Phong, muốn đi khiêu chiến bức tường lưu danh sao?
Trong thiên tài tiểu thế giới có một ít khu vực lịch lãm rèn luyện, Vạn Tuyệt Phong là một trong số đó, bức tường lưu danh cũng là một trong số đó, ngoài ra còn có nơi khác, ví dụ như Chảng Thiên Chung, Chinh Chiến Thiết Bích...
Được Cốc Thiểu Kiệt dẫn dắt, Sở Mộ lên đường, những thiên tài khác, bất luận ngoại môn hay nội môn nhất mạch đều theo sát phía sau, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy kỳ tích, muốn nhìn xem còn có kỳ tích phát sinh hay không, thiên tài nội môn nhất mạch cảm thấy đắng chát và không yên, bọn họ càng hi tu vọng thiên tài tuyệt đỉnh phá kỷ lục Vạn Tuyệt Phong không thể phá kỷ lục lần nữa.
Bức tường lưu danh chính là một vách núi rất lớn, phi thường lớn, nó bóng loáng như mặt kính, có thể phản chiếu thân ảnh của mọi người.
Lúc này trên bức tường có phản chiếu thân ảnh của vô số người.
Có một người đứng trước bức tường nhắm hai mắt, kiếm vẫn còn trong vỏ, toàn thân đứng yên bất động, trên người hắn ngưng tụ mũi nhọn.
Chung quanh đang tụ tập rất nhiều đứng quan sát.
- Nghe nói người này chính là đệ tử quan môn của Lôi Tiêu Kiếm Thánh, hắn đi theo Lôi Tiêu Kiếm Thánh lịch lãm du lịch vài chục năm, khiêu chiến bốn phía, cho tới bây giờ mới tiến vào thiên tài tiểu thế giới.
- Đệ tử quan môn của Lôi Tiêu Kiếm Thánh, từ nhỏ có thiên phú kiếm đạo vô cùng kinh người, tu vi Niết Bàn cửu trọng thiên hậu kỳ, lại nắm giữ Kiếm Lực, có thể nói là thiên tài kiếm đạo tuyệt đỉnh, không biết hắn có thể lưu tên của mình trong thời gian bao lâu.
Đám người chung quanh bàn tán với nhau.
Trên một mặt bức tường có lưu lại vô số cái tên một bộ phận hiện ra màu vàng, một bộ phận hiện ra màu bạc, trong đó dùng màu vàng chiếm đa số, màu bạc cực nhỏ, chưa đủ một ngàn.
Màu vàng, đại biểu cường giả Thánh cấp lưu tên màu bạc đại biểu thiên tài Niết Bàn Cảnh.
Bức tường lưu danh, nó không kiểm tra tu vi, mà vận dụng cùng khống chế lực lượng, đương nhiên, nếu như không có đủ lực lượng căn bản không thể khắc bất cứ cái vì vào vách núi.
Một tu luyện giả, tu vi rất trọng yếu nhưng lực lượng cũng là một phần trọng yếu của thực lực.
Đám người Sở Mộ đi tới trước vách tường.
- Là hắn!
Lúc này Lăng Kiếm Nhất mở mắt ra, trong mắt hắn có hai đạo kiếm quang bắn ra ngoài, một đạo kiếm ý từ trong thân thể nhìn như không cường tráng của hắn phóng thẳng lên cao, dường như muốn đâm rách cả bầu trời.
- Là thuộc tính kiếm ý.
- Kiếm ý xông lên trời, kiếm ý thật mạnh!
Trong nháy mắt kiếm ý xông lên trời, kiếm của Lăng Kiếm Nhất ra khỏi vỏ.
Kiếm quang chói mắt làm mọi người không thể nhìn thẳng.
Kiếm ra khỏi vỏ, Lăng Kiếm Nhất rút kiếm trong tay chém một cái, kiếm quang nổ mạnh trong nháy mắt, dường như hóa thành vô số bóng kiếm cùng một thời gian hoặc đâm hoặc gọt, tất cả đều rơi vào vách tường bóng loáng trước mặt.
Trong lờ mờ còn nghe được âm thanh tối nghĩa lọt vào trong tay, vô số kiếm quang không nhìn thấy rõ ràng.
Trong thời gian một giây ngắn ngủi, vô số kiếm quang biến mất, dường như xuất hiện trong hư không, ba chữ xuất hiện trên mặt của vách tường bóng loáng, nó có mũi nhọn màu bạc.
Lăng Kiếm Nhất!
Trên bức tường lưu danh có thêm một cái tên.
Hào quang màu bạc trong ba chữ Lăng Kiếm Nhất lóng lánh, lực lượng thuộc về bức tường màu đen từ bốn phương tám hướng hội tụ lại tiêu diệt hào quang màu bạc trên chữ..
Ánh mắt của mọi người dều nhìn lên cái tên trên vách tường, kể cả Lăng Kiếm Nhất cũng quan sát thật kỹ.
Lực lượng trên vách tường ăn mòn, hào quang màu bạc trên vách tường ảm đạm.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây...
Kỳ thật mỗi giây qua đi trong thời gian nháy mắt nhưng vào lúc này nó lại cho người ta cảm giác một giây rất dài.
- Năm giây... sáu giây...
Thời điểm này hào quang màu bạc trên ba chữ trở nên rất ảm đạm, dường như không kiên trì nổi và sắp biến mất.
Lăng Kiếm Nhất không tự giác nắm chặt bàn tay, âm thầm khuyến khích.
Bảy giây...
- Tám giây...
Hào quang trên ba chữ còn lại vô cùng yếu ớt.
Chín giây...
Hào quang màu bạc trên ba chữ biến mất, bị lực lượng màu đen của vách đá ăn mòn, trong nháy mắt hào quang biến mất thì ba chữ cũng biến mất trên vách tường.
- Đáng tiếc, thời gian còn kém một giây...
- Đúng thế, nếu có thể kiên trì thêm một giây là có thể lưu tên lên vách đá.
Điều kiện lưu tên lên vách đá chính là mười giây.
Chỉ cần cái tên tồn tại mười giây đạt tới tiêu chuẩn lưu tên, nhưng thiên tài tiểu thế giới từ xưa đến nay, thiên tài tu vi Niết Bàn Cảnh có thể lưu tên của mình lên vách đá lại không nhiều, chỉ mới một ngàn mà thôi.
Về phần cường giả Thánh cấp cần thời gian vượt qua một ngàn giây, dù sao trong tình huống bình thường, tu vi cấp độ càng cao cảnh giới càng cao, lý giải lực lượng càng sâu.
Lăng Kiếm Nhất chỉ có thể lưu tên của mình trong thời gian chín giây, nếu chỉ thêm một giây nữa thì hắn có thể đạt tới điều kiện lưu tên lên vách đá.
Lăng Kiếm Nhất nhếch miệng, không hài lòng lắm, cũng không thể tránh được, bởi vì hắn đã tận dụng lực lượng tới mức tận cùng vào một kiếm vừa rồi, cho dù dùng nhiều thêm vài lần cũng không đổi được cái gì.
Nhưng mà thời gian chín giây kia đã cổ vũ hắn, bởi vì hắn có thể lưu tên của mình lên tường trước khi đột phá Vạn Cổ Cảnh.
- Sở huynh, mời.
Cốc Thiểu Kiệt và đám thiên tài ngoại môn tự mình mở đường cho Sở Mộ, Sở Mộ nhanh chóng đi tới trước vách tường sáng bóng.
- Là ngươi...
Lăng Kiếm Nhất nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt hắn xuất hiện một tia kinh ngạc.
Sở Mộ gật đầu với hắn, hắn đứn trước bức tường, bức phản chiếu thân ảnh của hắn.
- Muốn lưu tên của mình lên vách tường cũng không phải là chuyện dễ dàng, phải vận dụng lực lượng bản thân siêu cao.
Kiếm Đạo Độc Thần
...
- Cốc huynh, mang ta đi bức tường lưu danh đi.
Sở Mộ đi đến trước mặt Cốc Thiểu Kiệt sau đó nói một câu rất bình thản.
- Tốt!
Toàn thân Cốc Thiểu Kiệt run lên, hắn có cảm giác kích động khó hiểu.
Bọn họ đều nghe nói qua thiên tài yêu nghiệt vạn cổ khó tìm, nhưng lại không biết kinh người tới mức nào, hôm nay đã nhìn thấy tận mắt, ít nhất khi leo lên Vạn Tuyệt Phong còn vượt qua thiên tài tuyệt thế đỉnh cấp quá nhiều.
- Bức tường lưu danh...
Đám người chung quanh cả kinh, khiêu chiến Vạn Tuyệt Phong, muốn đi khiêu chiến bức tường lưu danh sao?
Trong thiên tài tiểu thế giới có một ít khu vực lịch lãm rèn luyện, Vạn Tuyệt Phong là một trong số đó, bức tường lưu danh cũng là một trong số đó, ngoài ra còn có nơi khác, ví dụ như Chảng Thiên Chung, Chinh Chiến Thiết Bích...
Được Cốc Thiểu Kiệt dẫn dắt, Sở Mộ lên đường, những thiên tài khác, bất luận ngoại môn hay nội môn nhất mạch đều theo sát phía sau, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy kỳ tích, muốn nhìn xem còn có kỳ tích phát sinh hay không, thiên tài nội môn nhất mạch cảm thấy đắng chát và không yên, bọn họ càng hi tu vọng thiên tài tuyệt đỉnh phá kỷ lục Vạn Tuyệt Phong không thể phá kỷ lục lần nữa.
Bức tường lưu danh chính là một vách núi rất lớn, phi thường lớn, nó bóng loáng như mặt kính, có thể phản chiếu thân ảnh của mọi người.
Lúc này trên bức tường có phản chiếu thân ảnh của vô số người.
Có một người đứng trước bức tường nhắm hai mắt, kiếm vẫn còn trong vỏ, toàn thân đứng yên bất động, trên người hắn ngưng tụ mũi nhọn.
Chung quanh đang tụ tập rất nhiều đứng quan sát.
- Nghe nói người này chính là đệ tử quan môn của Lôi Tiêu Kiếm Thánh, hắn đi theo Lôi Tiêu Kiếm Thánh lịch lãm du lịch vài chục năm, khiêu chiến bốn phía, cho tới bây giờ mới tiến vào thiên tài tiểu thế giới.
- Đệ tử quan môn của Lôi Tiêu Kiếm Thánh, từ nhỏ có thiên phú kiếm đạo vô cùng kinh người, tu vi Niết Bàn cửu trọng thiên hậu kỳ, lại nắm giữ Kiếm Lực, có thể nói là thiên tài kiếm đạo tuyệt đỉnh, không biết hắn có thể lưu tên của mình trong thời gian bao lâu.
Đám người chung quanh bàn tán với nhau.
Trên một mặt bức tường có lưu lại vô số cái tên một bộ phận hiện ra màu vàng, một bộ phận hiện ra màu bạc, trong đó dùng màu vàng chiếm đa số, màu bạc cực nhỏ, chưa đủ một ngàn.
Màu vàng, đại biểu cường giả Thánh cấp lưu tên màu bạc đại biểu thiên tài Niết Bàn Cảnh.
Bức tường lưu danh, nó không kiểm tra tu vi, mà vận dụng cùng khống chế lực lượng, đương nhiên, nếu như không có đủ lực lượng căn bản không thể khắc bất cứ cái vì vào vách núi.
Một tu luyện giả, tu vi rất trọng yếu nhưng lực lượng cũng là một phần trọng yếu của thực lực.
Đám người Sở Mộ đi tới trước vách tường.
- Là hắn!
Lúc này Lăng Kiếm Nhất mở mắt ra, trong mắt hắn có hai đạo kiếm quang bắn ra ngoài, một đạo kiếm ý từ trong thân thể nhìn như không cường tráng của hắn phóng thẳng lên cao, dường như muốn đâm rách cả bầu trời.
- Là thuộc tính kiếm ý.
- Kiếm ý xông lên trời, kiếm ý thật mạnh!
Trong nháy mắt kiếm ý xông lên trời, kiếm của Lăng Kiếm Nhất ra khỏi vỏ.
Kiếm quang chói mắt làm mọi người không thể nhìn thẳng.
Kiếm ra khỏi vỏ, Lăng Kiếm Nhất rút kiếm trong tay chém một cái, kiếm quang nổ mạnh trong nháy mắt, dường như hóa thành vô số bóng kiếm cùng một thời gian hoặc đâm hoặc gọt, tất cả đều rơi vào vách tường bóng loáng trước mặt.
Trong lờ mờ còn nghe được âm thanh tối nghĩa lọt vào trong tay, vô số kiếm quang không nhìn thấy rõ ràng.
Trong thời gian một giây ngắn ngủi, vô số kiếm quang biến mất, dường như xuất hiện trong hư không, ba chữ xuất hiện trên mặt của vách tường bóng loáng, nó có mũi nhọn màu bạc.
Lăng Kiếm Nhất!
Trên bức tường lưu danh có thêm một cái tên.
Hào quang màu bạc trong ba chữ Lăng Kiếm Nhất lóng lánh, lực lượng thuộc về bức tường màu đen từ bốn phương tám hướng hội tụ lại tiêu diệt hào quang màu bạc trên chữ..
Ánh mắt của mọi người dều nhìn lên cái tên trên vách tường, kể cả Lăng Kiếm Nhất cũng quan sát thật kỹ.
Lực lượng trên vách tường ăn mòn, hào quang màu bạc trên vách tường ảm đạm.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây...
Kỳ thật mỗi giây qua đi trong thời gian nháy mắt nhưng vào lúc này nó lại cho người ta cảm giác một giây rất dài.
- Năm giây... sáu giây...
Thời điểm này hào quang màu bạc trên ba chữ trở nên rất ảm đạm, dường như không kiên trì nổi và sắp biến mất.
Lăng Kiếm Nhất không tự giác nắm chặt bàn tay, âm thầm khuyến khích.
Bảy giây...
- Tám giây...
Hào quang trên ba chữ còn lại vô cùng yếu ớt.
Chín giây...
Hào quang màu bạc trên ba chữ biến mất, bị lực lượng màu đen của vách đá ăn mòn, trong nháy mắt hào quang biến mất thì ba chữ cũng biến mất trên vách tường.
- Đáng tiếc, thời gian còn kém một giây...
- Đúng thế, nếu có thể kiên trì thêm một giây là có thể lưu tên lên vách đá.
Điều kiện lưu tên lên vách đá chính là mười giây.
Chỉ cần cái tên tồn tại mười giây đạt tới tiêu chuẩn lưu tên, nhưng thiên tài tiểu thế giới từ xưa đến nay, thiên tài tu vi Niết Bàn Cảnh có thể lưu tên của mình lên vách đá lại không nhiều, chỉ mới một ngàn mà thôi.
Về phần cường giả Thánh cấp cần thời gian vượt qua một ngàn giây, dù sao trong tình huống bình thường, tu vi cấp độ càng cao cảnh giới càng cao, lý giải lực lượng càng sâu.
Lăng Kiếm Nhất chỉ có thể lưu tên của mình trong thời gian chín giây, nếu chỉ thêm một giây nữa thì hắn có thể đạt tới điều kiện lưu tên lên vách đá.
Lăng Kiếm Nhất nhếch miệng, không hài lòng lắm, cũng không thể tránh được, bởi vì hắn đã tận dụng lực lượng tới mức tận cùng vào một kiếm vừa rồi, cho dù dùng nhiều thêm vài lần cũng không đổi được cái gì.
Nhưng mà thời gian chín giây kia đã cổ vũ hắn, bởi vì hắn có thể lưu tên của mình lên tường trước khi đột phá Vạn Cổ Cảnh.
- Sở huynh, mời.
Cốc Thiểu Kiệt và đám thiên tài ngoại môn tự mình mở đường cho Sở Mộ, Sở Mộ nhanh chóng đi tới trước vách tường sáng bóng.
- Là ngươi...
Lăng Kiếm Nhất nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt hắn xuất hiện một tia kinh ngạc.
Sở Mộ gật đầu với hắn, hắn đứn trước bức tường, bức phản chiếu thân ảnh của hắn.
- Muốn lưu tên của mình lên vách tường cũng không phải là chuyện dễ dàng, phải vận dụng lực lượng bản thân siêu cao.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 2360: Yêu nghiệt hàng lâm (5)
10.0/10 từ 35 lượt.