Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 2333: Đệ nhất cổ kim (Thượng)
Đường vân hết sức phức tạp, tu luyệ giả bình thường hơi nhìn một chút đã té xỉu.
Những đường vân phức tạp này lại không được Sở Mộ xem trọng, với hắn mà nói việc này không coi vào đâu, cũng không có tác dụng quấy nhiễu gì đó.
Ngộ tính của hắn là cấp yêu nghiệt.
Hắn nhìn vài lần đã tìm ra ảo diệu trong đó, thể hiện ngộ tính vô cùng kinh người, hắn duỗi ngón tay vẽ vài nét lên vách tường, vách tường tự động mở ra, hắn tiến vào gian phòng thứ hai, cũng bắt đầu khảo hạch.
Vừa vào trong phòng liền gặp ảo giác, Sở Mộ đã biết rõ mình đang ở trong ảo cảnh.
Tiến vào ảo cảnh cần bảo trì bản thân, kiên trì ý chí của chính mình sẽ vượt qua kiểm tra.
Sở Mộ cũng không đặt khảo hạch ảo cảnh này vào trong mắt, cũng không có tác dụng mê hoặc gì đó.
- Phá!
Hắn quát lớn một tiếng giống như thiên nhân quát lớn, chỉ tiếng quát đã làm ảo cảnh rút lui lộ ra gian phòng trống trải, vách tường tự động mở ra, Sở Mộ cất bước tiến vào trong gian phòng thứ ba, cũng là khu vực khảo hạch thứ ba.
Trong gian phòng này tối tăm không nhìn thấy năm ngón tay, bốn phía không có chút tiếng động nào, ngay cả không khí cũng dừng lưu động.
Không biết người này có thể thông qua khảo hạch hay không, nếu có thể thông qua, trở thành vi thiên tài tuyệt thế đầu tiên trong ba mươi năm qua thì chấp sự áo bào xanh cũng có vinh quang không nhỏ, hắn nghĩ thầm:
- Nhưng mà thiên tài tuyệt thế cũng có phân mạnh yếu, có thiên tài tuyệt thế thông qua khảo hạch với thời gian cực ngắn, cũng có người thông qua trong thời gian dài...
...
Bóng tối bốn phía biến mất.
Gian phòng trống trơn nhưng ví dụ gian phòng này lớn hơn gian phòng thứ hai nhiều.
Đối diện Sở Mộ có một đạo thân ảnh ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không lộ ra nửa điểm khí tức.
- Ngươi rất tốt, không ngờ có thể trong thời gian ngắn hiểu thấu Phồn Văn Đồ, khám phá mê tâm ảo cảnh và đi tới trước mặt ta.
Giọng nói hùng hậu vang lên:
- Ngươi là người đầu tiên dùng thời gian ngắn như thế, nếu có thể trong thời gian ngắn chém giết ta, ngươi chắc chắn là đệ nhất thiên tài tuyệt thế từ khi sáng tạo Thiên Tài Viên tới nay.
- Bắt đầu đi.
Sở Mộ nhàn nhạt nói ra.
Người kia đứng lên, hắn là một trung niên có tướng mạo vô cùng bình thường, một thân giáp nhẹ, lưng cõng kiếm, hai mắt bắn ra hàn quang, khí tức vô cùng sắc bén.
- Tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, luyện thể cùng luyện khí cùng tu...
Khí tức biến và người này lên tiếng lần nữa, giọng nói quanh quẩn gian phòng:
- Ta bảo trì luyện thể luyện khí ở tu vi Niết Bàn cửu trọng thiên trung kỳ, chém giết ta sẽ thông qua khảo hạch hiện tại.
Sở Mộ không có trả lời đối phương.
Nghiêm khắc mà nói, đây chính là đối thủ luyện khí luyện thể cùng tu mà hắn nhìn thấy, hơn nữa tu vi còn mạnh hơn hắn một đại cảnh giới.
Những đối thủ lúc trước phần lớn đều có công phu luyện khí hơn mình, nhưng thường thường chỉ tu luyện khí, hắn chưa từng gặp đối thủ luyện thể cùng luyện khí cùng tu thực lực cường đại.
Người này làm hắn hứng thú.
Người trung niên rút kiếm ra, đó là thanh kiếm bản rộng, hàn khí bắn ra âm trầm.
- Trảm!
Tiếng quát trầm thấp quanh quẩn trong phòng, người trung niên tiến lên phía trơớc một bước, hắn như tàn ảnh xuất hiện trơớc mặt Sở Mộ, kiếm bản rộng giáng xuống.
Kiếm này chém xuống mang theo thanh thế kinh người, như phong lôi kích động, từ khí thế đối phương áp bách có thể nhìn thấy người trung niên có kiếm pháp trụ cột vô cùng vững chắc, quả nhiên đúng như Hạ Trấn Không đã từng nói, đối thủ khảo hạch thực lực của Thiên Tài Viên không tầm thường, căn cơ vô cùng vững chắc.
Một kiếm này trảm phong lôi, thế hùng hồn, người trung niên nhân kết hợp lực lực lượng cùng luyện khí làm một, nếu không phải thiên tài tuyệt thế chính thức sẽ trực tiếp thua dưới kiếm này.
Vô thanh vô tức, một đạo kiếm quang chói mắt xuất hiện, lại nhanh chóng yên lặng.
Thiên Trảm Kiếm ra khỏi vỏ, hắn chém một kiếm pháp vỡ kiếm khí của đối phương.
Người trung niên cũng không phải tu luyện giả kiếm đạo, sau khi dùng kiếm bức lui Sở Mộ liền nhanh chóng kết ấn. Một đạo sấm sét đánh thẳng vào đỉnh đầu của Sở Mộ, sấm sét màu tím mang theo uy lực kinh người và thô to như cánh tay.
Một kiếm trọng trảm, sau khi bị bức lui kết ấn thi triển lôi thuật, cả quá trình hành vân lưu thủy, nắm bắt thời cơ vô cùng thành thạo, thể hiện bản lĩnh của người trung niên này bất phàm.
Nhưng một đạo sấm sét đánh xuống, người trung niên miễn cưỡng chém ra một đạo kiếm quang và tới gần thật nhanh, hắn nheo mắt lại, cảm giác mi tâm đau đớn.
Hắn lui về phía sau và kết ấn, lôi cầu oanh kích vô số lôi điện cực mạnh, đột nhiên có một đạo kiếm quang chém xuống, kiếm quang có uy lực xé nát bầu trời.
Né tránh và nắm bắt thời cơ phản kích cũng thập phần đúng chỗ, nếu đói thủ không phải thiên tài tuyệt thế sẽ không thoát khỏi công kích này.
Nhưng đối thủ của hắn không phải là thiên tài tuyệt thế, mà là thiên tài yêu nghiệt.
Hắn chém một kiếm nghiền nát lôi cầu, sụp đổ trọng trảm, hóa thành đâm, khí thế lăng lệ ác liệt xuyên thủng hư vô, hắn thu kiếm vào vỏ, kiếm khí biến mất.
- Ngươi thắng!
Trên mặt người trung niên đầy ngạc nhiên, mi tâm của hắn xuất hiện vết rách, là vết kiếm, mi tâm của hắn bị kiếm của Sở Mộ xuyên qua ót, linh hồn nghiền nát, người này không tính là người thật, Sở Mộ đã biết từ khi vừa bắt đầu.
Vết kiếm trên mi tâm khép lại, người trung niên nhân không ngã xuống, lại giống như không xảy ra chuyện gì khác.
- Ngươi là người đầu tiên có thể chém giết ta trong thời gian ngắn như thế.
Người trung niên nhìn Sở Mộ một lúc, ngữ khí càng ngưng trọng, nói:
- Vài vạn năm qua đi, vô số thiên tài thông qua khảo hạch Thiên Tài Viên, cũng có rất nhiều thiên tài tuyệt thế nhưng chưa từng có người nào có thể sánh bằng ngươi, cho dù là người sáng lập Thiên Tài Viên.
- Quá khen!
Sở Mộ cười nhạt một tiếng, mặc dù chỉ giao thủ ngắn ngủi nhưng hắn cũng nhìn ra hư thật của trung niên trước mặt, cho nên hắn không kéo dài, trực tiếp chém giết.
- Đây là thiên tài tuyệt têế lệnh, nhỏ máu nhận chủ, cần phải cất kỹ.
Trung niên vung tay lên, lưu quang phá không dừng trơớc mặt Sở Mộ, đó là lệnh bài hình thoi, toàn thân màu vàng lợt, sáng bóng nội liễm, thập phần thâm thúy, phía trên còn mang theo phong cách cổ xưa.
Sở Mộ tiếp nhận, lệnh bài hơi nặng, chất liệu phi phàm, đây cũng là thiên tài lệnh cao cấp nhất của Thiên Tài Viên.
Vạch phá ngón tay nặn ra một giọt máu dung nhập vào trong lệnh bài, lúc này hắn có cảm giác huyết mạch tương liên với lệnh bài.
- Ngươi có thể rời đi!
Người trung niên nói ra, vách tường sau lưng vỡ ra để Sở Mộ đi ra ngoài.
...
Kiếm Đạo Độc Thần
Những đường vân phức tạp này lại không được Sở Mộ xem trọng, với hắn mà nói việc này không coi vào đâu, cũng không có tác dụng quấy nhiễu gì đó.
Ngộ tính của hắn là cấp yêu nghiệt.
Hắn nhìn vài lần đã tìm ra ảo diệu trong đó, thể hiện ngộ tính vô cùng kinh người, hắn duỗi ngón tay vẽ vài nét lên vách tường, vách tường tự động mở ra, hắn tiến vào gian phòng thứ hai, cũng bắt đầu khảo hạch.
Vừa vào trong phòng liền gặp ảo giác, Sở Mộ đã biết rõ mình đang ở trong ảo cảnh.
Tiến vào ảo cảnh cần bảo trì bản thân, kiên trì ý chí của chính mình sẽ vượt qua kiểm tra.
Sở Mộ cũng không đặt khảo hạch ảo cảnh này vào trong mắt, cũng không có tác dụng mê hoặc gì đó.
- Phá!
Hắn quát lớn một tiếng giống như thiên nhân quát lớn, chỉ tiếng quát đã làm ảo cảnh rút lui lộ ra gian phòng trống trải, vách tường tự động mở ra, Sở Mộ cất bước tiến vào trong gian phòng thứ ba, cũng là khu vực khảo hạch thứ ba.
Trong gian phòng này tối tăm không nhìn thấy năm ngón tay, bốn phía không có chút tiếng động nào, ngay cả không khí cũng dừng lưu động.
Không biết người này có thể thông qua khảo hạch hay không, nếu có thể thông qua, trở thành vi thiên tài tuyệt thế đầu tiên trong ba mươi năm qua thì chấp sự áo bào xanh cũng có vinh quang không nhỏ, hắn nghĩ thầm:
- Nhưng mà thiên tài tuyệt thế cũng có phân mạnh yếu, có thiên tài tuyệt thế thông qua khảo hạch với thời gian cực ngắn, cũng có người thông qua trong thời gian dài...
...
Bóng tối bốn phía biến mất.
Gian phòng trống trơn nhưng ví dụ gian phòng này lớn hơn gian phòng thứ hai nhiều.
Đối diện Sở Mộ có một đạo thân ảnh ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không lộ ra nửa điểm khí tức.
- Ngươi rất tốt, không ngờ có thể trong thời gian ngắn hiểu thấu Phồn Văn Đồ, khám phá mê tâm ảo cảnh và đi tới trước mặt ta.
Giọng nói hùng hậu vang lên:
- Ngươi là người đầu tiên dùng thời gian ngắn như thế, nếu có thể trong thời gian ngắn chém giết ta, ngươi chắc chắn là đệ nhất thiên tài tuyệt thế từ khi sáng tạo Thiên Tài Viên tới nay.
- Bắt đầu đi.
Sở Mộ nhàn nhạt nói ra.
Người kia đứng lên, hắn là một trung niên có tướng mạo vô cùng bình thường, một thân giáp nhẹ, lưng cõng kiếm, hai mắt bắn ra hàn quang, khí tức vô cùng sắc bén.
- Tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, luyện thể cùng luyện khí cùng tu...
Khí tức biến và người này lên tiếng lần nữa, giọng nói quanh quẩn gian phòng:
- Ta bảo trì luyện thể luyện khí ở tu vi Niết Bàn cửu trọng thiên trung kỳ, chém giết ta sẽ thông qua khảo hạch hiện tại.
Sở Mộ không có trả lời đối phương.
Nghiêm khắc mà nói, đây chính là đối thủ luyện khí luyện thể cùng tu mà hắn nhìn thấy, hơn nữa tu vi còn mạnh hơn hắn một đại cảnh giới.
Những đối thủ lúc trước phần lớn đều có công phu luyện khí hơn mình, nhưng thường thường chỉ tu luyện khí, hắn chưa từng gặp đối thủ luyện thể cùng luyện khí cùng tu thực lực cường đại.
Người này làm hắn hứng thú.
Người trung niên rút kiếm ra, đó là thanh kiếm bản rộng, hàn khí bắn ra âm trầm.
- Trảm!
Tiếng quát trầm thấp quanh quẩn trong phòng, người trung niên tiến lên phía trơớc một bước, hắn như tàn ảnh xuất hiện trơớc mặt Sở Mộ, kiếm bản rộng giáng xuống.
Kiếm này chém xuống mang theo thanh thế kinh người, như phong lôi kích động, từ khí thế đối phương áp bách có thể nhìn thấy người trung niên có kiếm pháp trụ cột vô cùng vững chắc, quả nhiên đúng như Hạ Trấn Không đã từng nói, đối thủ khảo hạch thực lực của Thiên Tài Viên không tầm thường, căn cơ vô cùng vững chắc.
Một kiếm này trảm phong lôi, thế hùng hồn, người trung niên nhân kết hợp lực lực lượng cùng luyện khí làm một, nếu không phải thiên tài tuyệt thế chính thức sẽ trực tiếp thua dưới kiếm này.
Vô thanh vô tức, một đạo kiếm quang chói mắt xuất hiện, lại nhanh chóng yên lặng.
Thiên Trảm Kiếm ra khỏi vỏ, hắn chém một kiếm pháp vỡ kiếm khí của đối phương.
Người trung niên cũng không phải tu luyện giả kiếm đạo, sau khi dùng kiếm bức lui Sở Mộ liền nhanh chóng kết ấn. Một đạo sấm sét đánh thẳng vào đỉnh đầu của Sở Mộ, sấm sét màu tím mang theo uy lực kinh người và thô to như cánh tay.
Một kiếm trọng trảm, sau khi bị bức lui kết ấn thi triển lôi thuật, cả quá trình hành vân lưu thủy, nắm bắt thời cơ vô cùng thành thạo, thể hiện bản lĩnh của người trung niên này bất phàm.
Nhưng một đạo sấm sét đánh xuống, người trung niên miễn cưỡng chém ra một đạo kiếm quang và tới gần thật nhanh, hắn nheo mắt lại, cảm giác mi tâm đau đớn.
Hắn lui về phía sau và kết ấn, lôi cầu oanh kích vô số lôi điện cực mạnh, đột nhiên có một đạo kiếm quang chém xuống, kiếm quang có uy lực xé nát bầu trời.
Né tránh và nắm bắt thời cơ phản kích cũng thập phần đúng chỗ, nếu đói thủ không phải thiên tài tuyệt thế sẽ không thoát khỏi công kích này.
Nhưng đối thủ của hắn không phải là thiên tài tuyệt thế, mà là thiên tài yêu nghiệt.
Hắn chém một kiếm nghiền nát lôi cầu, sụp đổ trọng trảm, hóa thành đâm, khí thế lăng lệ ác liệt xuyên thủng hư vô, hắn thu kiếm vào vỏ, kiếm khí biến mất.
- Ngươi thắng!
Trên mặt người trung niên đầy ngạc nhiên, mi tâm của hắn xuất hiện vết rách, là vết kiếm, mi tâm của hắn bị kiếm của Sở Mộ xuyên qua ót, linh hồn nghiền nát, người này không tính là người thật, Sở Mộ đã biết từ khi vừa bắt đầu.
Vết kiếm trên mi tâm khép lại, người trung niên nhân không ngã xuống, lại giống như không xảy ra chuyện gì khác.
- Ngươi là người đầu tiên có thể chém giết ta trong thời gian ngắn như thế.
Người trung niên nhìn Sở Mộ một lúc, ngữ khí càng ngưng trọng, nói:
- Vài vạn năm qua đi, vô số thiên tài thông qua khảo hạch Thiên Tài Viên, cũng có rất nhiều thiên tài tuyệt thế nhưng chưa từng có người nào có thể sánh bằng ngươi, cho dù là người sáng lập Thiên Tài Viên.
- Quá khen!
Sở Mộ cười nhạt một tiếng, mặc dù chỉ giao thủ ngắn ngủi nhưng hắn cũng nhìn ra hư thật của trung niên trước mặt, cho nên hắn không kéo dài, trực tiếp chém giết.
- Đây là thiên tài tuyệt têế lệnh, nhỏ máu nhận chủ, cần phải cất kỹ.
Trung niên vung tay lên, lưu quang phá không dừng trơớc mặt Sở Mộ, đó là lệnh bài hình thoi, toàn thân màu vàng lợt, sáng bóng nội liễm, thập phần thâm thúy, phía trên còn mang theo phong cách cổ xưa.
Sở Mộ tiếp nhận, lệnh bài hơi nặng, chất liệu phi phàm, đây cũng là thiên tài lệnh cao cấp nhất của Thiên Tài Viên.
Vạch phá ngón tay nặn ra một giọt máu dung nhập vào trong lệnh bài, lúc này hắn có cảm giác huyết mạch tương liên với lệnh bài.
- Ngươi có thể rời đi!
Người trung niên nói ra, vách tường sau lưng vỡ ra để Sở Mộ đi ra ngoài.
...
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 2333: Đệ nhất cổ kim (Thượng)
10.0/10 từ 35 lượt.