Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 2211: Quyết đấu kiếm pháp với Kiếm Thánh (Hạ)
Sở Mộ nói:
- Đúng vậy!
- Một tên tử đệ háo sắc mê chơi đã chọc tới cửa thì cứ giết. Nhưng Tử Lôi cung chủ chỉ có hai nhi tử, Sở lão đệ giết một người rồi, e rằng sẽ không dễ bỏ qua.
Hạ Trấn Không nói:
- Trên Đại Quang Minh sơn thì người Tử Lôi cung không dám làm bậy vì bọn họ e ngại đắc tội với ta, nhưng nếu rời khỏi Đại Quang Minh sơn ta phỏng chừng họ sẽ đối phó với Sở lão đệ.
Hạ Trấn Không bổ sung thêm:
- Ta cảm nhận được người Tử Lôi cung đang ở bên ngoài Đại Quang Minh sơn chờ đợi ngươi xuất hiện.
Hạ Trấn Không không thể nào mỗi giây mỗi phút đi theo Sở Mộ, điều đó không hiện thực. Với tâm chí của Sở Mộ sẽ không kêu Hạ Trấn Không luôn đi theo bảo vệ mình, nên gã mới nói vậy.
Dù Sở Mộ ở Đại Quang Minh sơn một thời gian cũng không phải kế lâu dài, rồi cũng có lúc phải rời đi. Khi Sở Mộ đi thì người giám thị Tử Lôi cung sẽ phát hiện rồi báo lên trên, Tử Lôi cung sẽ truy sát hắn.
Hạ Trấn Không đổi đề tài:
- Sở lão đệ, ta rất khâm phục tạo nghệ kiếm pháp của đệ, hy vọng có thể giao lưu với đệ nhiều hơn nữa, cũng nghiệm chứng thứ tham ngộ trên Quang Minh Kiếm Bia của nhau.
Sở Mộ đồng ý ngay:
- Được rồi!
Sở Mộ có thể hiểu ý của Hạ Trấn Không, thật sự muốn giao lưu nhưng còn một ý nghĩa nữa là muốn giữ hắn ở lại Đại Quang Minh sơn. Vì người Tử Lôi cung kiêng dè Đại Quang Minh sơn, hoặc nên nói là e ngại Quang Minh Kiếm Thánh Hạ Trấn Không, không dám xâm chiếm nơi này, nên chỗ này rất an toàn.
Sở Mộ không từ chối, không phải vì Tử Lôi cung. Đúng là Tử Lôi cung rất mạnh, thế lực hạng nhất đứng sau Thiên Khung thánh địa trong Thiên Khung vực, nội tình thâm sâu, có nhiều cường giả Thánh cấp. Nhưng Sở Mộ không sợ nó, hắn đồng ý Hạ Trấn Không giữ lại vì cũng muốn nghiệm chứng, giao lưu, điều này có ích rất lớn cho việc tu luyện của hắn.
Nhưng Sở Mộ sẽ không ở lại đây lâu mà chỉ ngừng lại trong thời gian ngắn ngủi.
***
Trong Đại Quang Minh điện có một luyện kiếm đài lộ thiên, bình thường là nơi Hạ Trấn Không và ba đệ tử luyện kiếm, bây giờ tụ tập nhiều người.
Hạ Trấn Không, Ninh Tử Thần, Lục Huy, Hứa Chiến, Tô Nguyệt Tịch và Sở Mộ.
Biểu tình Tô Nguyệt Tịch bình tĩnh đứng một bên, cho cảm giác như đóa sen màu đen sắp nở, di thế độc lập.
Ánh mắt đầu tiên Ninh Tử Thần thấy Tô Nguyệt Tịch thì bị kinh diễm nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, không bị mê mẩn mụ đầu. Từ điểm này nhìn ra tâm tính của Ninh Tử Thần. Lúc này Ninh Tử Thần nhìn Sở Mộ, có hứng thú với hắn còn hơn Tô Nguyệt Tịch.
Lục Huy, Hứa Chiến thì nhìn Hạ Trấn Không lại ngó Sở Mộ, đôi khi liếc trộm Tô Nguyệt Tịch.
Trong luyện kiếm đài có Sở Mộ, Hạ Trấn Không đứng cách nhau mấy chục thước.
Hai người định quyết đấu.
Dĩ nhiên chỉ quyết đấu về kiếm pháp, không dính dáng tới lực lượng nào khác. Không thì tu vi Vạn Cổ thất trọng thiên của Hạ Trấn Không chẳng cần rút kiếm, búng tay một cái có thể giết Sở Mộ rồi, đâu cần quyết đấu làm gì.
Nhưng khác với quyết đấu kiếm pháp đơn thuần, tùy vào tạo nghệ kiếm pháp cao thấp chứ không phải lực lượng mạnh yếu.
Dù vậy ba đệ tử của Hạ Trấn Không vẫn thấy lạ, bọn họ không hiểu. Vì ở trong mắt họ Sở Mộ chỉ là tu luyện giả tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên, sư phụ của họ là Kiếm Thánh cường đại Vạn Cổ thất trọng thiên, giữa hai người khác biệt như trời với đất.
Bọn họ nghĩ vậy không có gì sai. Tạo nghệ kiếm pháp của Kiếm Thánh chắc chắn tinh thâm hơn Kiếm Giả Niết Bàn cảnh, nhưng họ không biết năng lực của Sở Mộ. Phỏng chừng xem xong trận quyết đấu kiếm pháp này bọn họ sẽ thay đổi suy nghĩ nghiêng trời lệch đất.
Hạ Trấn Không rút kiếm ra:
- Sở lão đệ, ta sẽ dốc hết tạo nghệ kiếm pháp của ta ra, hy vọng đệ đừng nương tay, hãy chiến tận tình với ta đi!
Hạ Trấn Không giơ kiếm trước mặt như quang minh kiếm bia chỉ thẳng lên trời, giọng nói trầm thấp vang dội, uy nghiêm mênh mông.
Sở Mộ bình tĩnh nói, tay cầm Thiên Trảm kiếm:
- Nhất định!
Có thể quyết đấu kiếm pháp với một Kiếm Thánh thất tinh nắm giữ kiếm lực bát cấp là cuộc tôi luyện siêu tốt. Dù gì thời gian Hạ Trấn Không sống lâu hơn Sở Mộ rất nhiều, thời gian gã luyện kiếm dài hơn hắn nhiều, tuy cảnh giới chưa đến đẳng cấp trong lòng có kiếm nhưng đã có sự hiểu biết đặc biệt về kiếm pháp.
Kiếm quang sáng choang nhưng không chói mắt, khí thế rộng lớn bàng bạc, trang nghiêm túc mục mang theo hơi hướm thần thánh.
Trên luyện kiếm đài, hai bóng người đến gần, kiếm quang rực rỡ tiếp xúc, va chạm.
Hai người này là Sở Mộ và Hạ Trấn Không.
Hạ Trấn Không tu luyện quang minh kiếm đạo, kiếm pháp của gã có phong cách quang minh rõ rệt, đường đường chính chính mà rộng lớn đại khí, uy nghiêm bàng bạc, khí thế hùng hồn khiến người kinh ngạc. Mỗi đường kiếm có uy thế kinh khủng, lấy thế đè người, quang minh phổ chiếu mọi âm u không chỗ che giấu, đều bị tịnh hóa tan rã.
Kiếm pháp của Sở Mộ hơi giống của Hạ Trấn Không, vì lúc trước hắn tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia, tu luyện Đại Quang Minh kiếm quyết, hắn dùng chiêu thức của Đại Quang Minh kiếm quyết quyết đấu với Hạ Trấn Không.
Đại Quang Minh kiếm quyết là một môn kiếm pháp thiên cấp cao giai, nhưng Sở Mộ không sử dụng kiếm ý, kiếm nguyên, lực lượng quy tắc các loại, uy lực không đến đẳng cấp đó nhưng có thể dùng kiếm chiêu thi triển.
Đại Quang Minh kiếm quyết được Sở Mộ tham ngộ từ Quang Minh Kiếm Bia, quang minh kiếm đạo cũng tham ngộ từ Quang Minh Kiếm Bia, nói chính xác hơn là cùng một mạch, vì vậy kiếm pháp của Sở Mộ và Hạ Trấn Không có điểm giống nhau.
Sở Mộ không sử dụng năng lực ý kiếm.
Sở Mộ thi triển kiếm chiêu Đại Quang Minh kiếm quyết vì để quen thuộc sâu hơn, thứ hai là đáp lại.
Dù chỉ mới học, mới luyện thì ngộ tính, cảnh giới kiếm pháp của Sở Mộ khiến hắn trong thời gian ngắn ngủi quen thuộc Đại Quang Minh kiếm quyết, rất nhanh tự lĩnh ngộ.
Một môn kiếm pháp giống nhau do người khác nhau thi triển ra sẽ có sự khác biệt rõ rệt. Những khác biệt này giống đặc điểm thân thể như chiều cao, cân nặng, thói quen động tác, yêu thích cá nhân.
Sở Mộ sử dụng lực lượng có phong cách quang minh mãnh liệt, như thánh quang phổ chiếu. Nhưng khác với rộng lớn bàng bạc của Hạ Trấn Không, Sở Mộ thêm vào sự sắc bén phong mang.
Nghiệm chứng giống nhau, giao phong khác nhau, một trận quyết đấu cực kỳ đặc sắc trình diễn trước mắt mọi người.
Ninh Tử Thần luôn bình tĩnh bỗng chốc thay đổi, trong mắt tràn ngập giật mình:
- Sao có thể như vậy? Một Niết Bàn ngũ trọng thiên bình thường sao có thể giao phong ngang ngửa với sư phụ về mặt kiếm pháp?
Kiếm Đạo Độc Thần
- Đúng vậy!
- Một tên tử đệ háo sắc mê chơi đã chọc tới cửa thì cứ giết. Nhưng Tử Lôi cung chủ chỉ có hai nhi tử, Sở lão đệ giết một người rồi, e rằng sẽ không dễ bỏ qua.
Hạ Trấn Không nói:
- Trên Đại Quang Minh sơn thì người Tử Lôi cung không dám làm bậy vì bọn họ e ngại đắc tội với ta, nhưng nếu rời khỏi Đại Quang Minh sơn ta phỏng chừng họ sẽ đối phó với Sở lão đệ.
Hạ Trấn Không bổ sung thêm:
- Ta cảm nhận được người Tử Lôi cung đang ở bên ngoài Đại Quang Minh sơn chờ đợi ngươi xuất hiện.
Hạ Trấn Không không thể nào mỗi giây mỗi phút đi theo Sở Mộ, điều đó không hiện thực. Với tâm chí của Sở Mộ sẽ không kêu Hạ Trấn Không luôn đi theo bảo vệ mình, nên gã mới nói vậy.
Dù Sở Mộ ở Đại Quang Minh sơn một thời gian cũng không phải kế lâu dài, rồi cũng có lúc phải rời đi. Khi Sở Mộ đi thì người giám thị Tử Lôi cung sẽ phát hiện rồi báo lên trên, Tử Lôi cung sẽ truy sát hắn.
Hạ Trấn Không đổi đề tài:
- Sở lão đệ, ta rất khâm phục tạo nghệ kiếm pháp của đệ, hy vọng có thể giao lưu với đệ nhiều hơn nữa, cũng nghiệm chứng thứ tham ngộ trên Quang Minh Kiếm Bia của nhau.
Sở Mộ đồng ý ngay:
- Được rồi!
Sở Mộ có thể hiểu ý của Hạ Trấn Không, thật sự muốn giao lưu nhưng còn một ý nghĩa nữa là muốn giữ hắn ở lại Đại Quang Minh sơn. Vì người Tử Lôi cung kiêng dè Đại Quang Minh sơn, hoặc nên nói là e ngại Quang Minh Kiếm Thánh Hạ Trấn Không, không dám xâm chiếm nơi này, nên chỗ này rất an toàn.
Sở Mộ không từ chối, không phải vì Tử Lôi cung. Đúng là Tử Lôi cung rất mạnh, thế lực hạng nhất đứng sau Thiên Khung thánh địa trong Thiên Khung vực, nội tình thâm sâu, có nhiều cường giả Thánh cấp. Nhưng Sở Mộ không sợ nó, hắn đồng ý Hạ Trấn Không giữ lại vì cũng muốn nghiệm chứng, giao lưu, điều này có ích rất lớn cho việc tu luyện của hắn.
Nhưng Sở Mộ sẽ không ở lại đây lâu mà chỉ ngừng lại trong thời gian ngắn ngủi.
***
Trong Đại Quang Minh điện có một luyện kiếm đài lộ thiên, bình thường là nơi Hạ Trấn Không và ba đệ tử luyện kiếm, bây giờ tụ tập nhiều người.
Hạ Trấn Không, Ninh Tử Thần, Lục Huy, Hứa Chiến, Tô Nguyệt Tịch và Sở Mộ.
Biểu tình Tô Nguyệt Tịch bình tĩnh đứng một bên, cho cảm giác như đóa sen màu đen sắp nở, di thế độc lập.
Ánh mắt đầu tiên Ninh Tử Thần thấy Tô Nguyệt Tịch thì bị kinh diễm nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, không bị mê mẩn mụ đầu. Từ điểm này nhìn ra tâm tính của Ninh Tử Thần. Lúc này Ninh Tử Thần nhìn Sở Mộ, có hứng thú với hắn còn hơn Tô Nguyệt Tịch.
Lục Huy, Hứa Chiến thì nhìn Hạ Trấn Không lại ngó Sở Mộ, đôi khi liếc trộm Tô Nguyệt Tịch.
Trong luyện kiếm đài có Sở Mộ, Hạ Trấn Không đứng cách nhau mấy chục thước.
Hai người định quyết đấu.
Dĩ nhiên chỉ quyết đấu về kiếm pháp, không dính dáng tới lực lượng nào khác. Không thì tu vi Vạn Cổ thất trọng thiên của Hạ Trấn Không chẳng cần rút kiếm, búng tay một cái có thể giết Sở Mộ rồi, đâu cần quyết đấu làm gì.
Nhưng khác với quyết đấu kiếm pháp đơn thuần, tùy vào tạo nghệ kiếm pháp cao thấp chứ không phải lực lượng mạnh yếu.
Dù vậy ba đệ tử của Hạ Trấn Không vẫn thấy lạ, bọn họ không hiểu. Vì ở trong mắt họ Sở Mộ chỉ là tu luyện giả tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên, sư phụ của họ là Kiếm Thánh cường đại Vạn Cổ thất trọng thiên, giữa hai người khác biệt như trời với đất.
Bọn họ nghĩ vậy không có gì sai. Tạo nghệ kiếm pháp của Kiếm Thánh chắc chắn tinh thâm hơn Kiếm Giả Niết Bàn cảnh, nhưng họ không biết năng lực của Sở Mộ. Phỏng chừng xem xong trận quyết đấu kiếm pháp này bọn họ sẽ thay đổi suy nghĩ nghiêng trời lệch đất.
Hạ Trấn Không rút kiếm ra:
- Sở lão đệ, ta sẽ dốc hết tạo nghệ kiếm pháp của ta ra, hy vọng đệ đừng nương tay, hãy chiến tận tình với ta đi!
Hạ Trấn Không giơ kiếm trước mặt như quang minh kiếm bia chỉ thẳng lên trời, giọng nói trầm thấp vang dội, uy nghiêm mênh mông.
Sở Mộ bình tĩnh nói, tay cầm Thiên Trảm kiếm:
- Nhất định!
Có thể quyết đấu kiếm pháp với một Kiếm Thánh thất tinh nắm giữ kiếm lực bát cấp là cuộc tôi luyện siêu tốt. Dù gì thời gian Hạ Trấn Không sống lâu hơn Sở Mộ rất nhiều, thời gian gã luyện kiếm dài hơn hắn nhiều, tuy cảnh giới chưa đến đẳng cấp trong lòng có kiếm nhưng đã có sự hiểu biết đặc biệt về kiếm pháp.
Kiếm quang sáng choang nhưng không chói mắt, khí thế rộng lớn bàng bạc, trang nghiêm túc mục mang theo hơi hướm thần thánh.
Trên luyện kiếm đài, hai bóng người đến gần, kiếm quang rực rỡ tiếp xúc, va chạm.
Hai người này là Sở Mộ và Hạ Trấn Không.
Hạ Trấn Không tu luyện quang minh kiếm đạo, kiếm pháp của gã có phong cách quang minh rõ rệt, đường đường chính chính mà rộng lớn đại khí, uy nghiêm bàng bạc, khí thế hùng hồn khiến người kinh ngạc. Mỗi đường kiếm có uy thế kinh khủng, lấy thế đè người, quang minh phổ chiếu mọi âm u không chỗ che giấu, đều bị tịnh hóa tan rã.
Kiếm pháp của Sở Mộ hơi giống của Hạ Trấn Không, vì lúc trước hắn tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia, tu luyện Đại Quang Minh kiếm quyết, hắn dùng chiêu thức của Đại Quang Minh kiếm quyết quyết đấu với Hạ Trấn Không.
Đại Quang Minh kiếm quyết là một môn kiếm pháp thiên cấp cao giai, nhưng Sở Mộ không sử dụng kiếm ý, kiếm nguyên, lực lượng quy tắc các loại, uy lực không đến đẳng cấp đó nhưng có thể dùng kiếm chiêu thi triển.
Đại Quang Minh kiếm quyết được Sở Mộ tham ngộ từ Quang Minh Kiếm Bia, quang minh kiếm đạo cũng tham ngộ từ Quang Minh Kiếm Bia, nói chính xác hơn là cùng một mạch, vì vậy kiếm pháp của Sở Mộ và Hạ Trấn Không có điểm giống nhau.
Sở Mộ không sử dụng năng lực ý kiếm.
Sở Mộ thi triển kiếm chiêu Đại Quang Minh kiếm quyết vì để quen thuộc sâu hơn, thứ hai là đáp lại.
Dù chỉ mới học, mới luyện thì ngộ tính, cảnh giới kiếm pháp của Sở Mộ khiến hắn trong thời gian ngắn ngủi quen thuộc Đại Quang Minh kiếm quyết, rất nhanh tự lĩnh ngộ.
Một môn kiếm pháp giống nhau do người khác nhau thi triển ra sẽ có sự khác biệt rõ rệt. Những khác biệt này giống đặc điểm thân thể như chiều cao, cân nặng, thói quen động tác, yêu thích cá nhân.
Sở Mộ sử dụng lực lượng có phong cách quang minh mãnh liệt, như thánh quang phổ chiếu. Nhưng khác với rộng lớn bàng bạc của Hạ Trấn Không, Sở Mộ thêm vào sự sắc bén phong mang.
Nghiệm chứng giống nhau, giao phong khác nhau, một trận quyết đấu cực kỳ đặc sắc trình diễn trước mắt mọi người.
Ninh Tử Thần luôn bình tĩnh bỗng chốc thay đổi, trong mắt tràn ngập giật mình:
- Sao có thể như vậy? Một Niết Bàn ngũ trọng thiên bình thường sao có thể giao phong ngang ngửa với sư phụ về mặt kiếm pháp?
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 2211: Quyết đấu kiếm pháp với Kiếm Thánh (Hạ)
10.0/10 từ 35 lượt.