Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 2197: Giao cho ta
Tô Nguyệt Tịch vốn đã xinh đẹp động lòng người, sau khi thức tỉnh hắc ám thánh thể tăng sức quyến rũ nhiều thêm, toát ra hơi thở bí ẩn khó lường khiến người muốn tìm hiểu kỹ.
Giờ Tô Nguyệt Tịch đã kiệt sức, mặt tái nhợt cho cảm giác yếu đuối, vì các loại nguyên nhân khó trách mấy nhân tộc nổi máu dê đến quên tất cả.
Có tổng cộng bốn tên, trong đó một người là Niết Bàn bát trọng thiên, ba người là Niết Bàn thất trọng thiên. Có thể sống sót trong Hắc Ma Uyên, đặc biệt khi Hắc Ma tộc tập thể hành động chứng minh vận may và thực lực của họ đều bất phàm.
Nếu Tô Nguyệt Tịch còn sức mạnh thì bốn người này không là gì với nàng.
Dù hiện tại gần kiệt sức Tô Nguyệt Tịch cũng sẽ không ngồi chờ chết, nàng còn sức đánh, chẳng qua hậu quả khó đoán.
Dao động lực lượng yếu ớt ngưng tụ trên người Tô Nguyệt Tịch, dần mạnh mẽ dâng lên. Mặt Tô Nguyệt Tịch càng tái, dường như đang cạn kiệt.
Ngay lúc này một giọng nói vang bên tai Tô Nguyệt Tịch, thanh âm dịu dàng, cảm giác như đã lâu không nghe, khiến nàng cứng người suýt bật khóc.
Sở Mộ mở mắt ra lạnh nhạt nói:
- Mấy người kia... Giao cho ta đi.
- Ừm!
Tô Nguyệt Tịch tán đi sức mạnh, đút kiếm vào vỏ, người căng cứng cũng thả lỏng.
Bốn nhân tộc nói:
- Ô, mỹ nhân biết chống cự vô dụng nên bỏ cuộc sao?
- Lựa chọn thông minh.
Bọn họ chú ý thấy Sở Mộ mở mắt ra nhưng không để bụng, vì hắn không phát ra dao động hơi thở cường đại gì, ngược lại hơi yếu ớt.
Sở Mộ mới tỉnh, hắn đáng dậy, hơi thở yếu ớt.
Tuy Sở Mộ đã tỉnh nhưng lực lượng thần niệm, Thần Hoang kiếm nguyên, lực lượng khí lực chưa hoàn toàn phục hồi, mới chỉ bổ sung một phần nhỏ, kém xa thời kỳ đỉnh cao.
Dù vậy Sở Mộ mặt trắng tái chẳng hề sợ hãi.
Thiên Trảm kiếm nằm trong tay, ánh mắt Sở Mộ lạnh lùng liếc bốn nhân tộc.
Lúc hôn mê Sở Mộ không biết gì, khi hắn mới tỉnh dậy nghe rõ mỗi câu bốn nhân tộc nói, cảm giác tình huống của Tô Nguyệt Tịch không được tốt.
- Cái tên mèo bệnh này còn muốn đánh nhau?
Một tu luyện giả Niết Bàn thất trọng thiên chỉ vào tim mình, giễu cợt Sở Mộ:
- Qua đây, gia ở đây này, nào, đâm vào đây thử.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Như ngươi mong muốn.
Kiếm quang một đường xé rách hư không hắc ám như sao băng vụt qua chân trời. Khi đám người phản ứng lại thì chỉ thấy một vệt sót lại trong chân không như vĩnh hằng.
Một kiếm rạch chân cương hộ thể của đối phương, xé rách bảo y hộ thể đâm vào ngực vào thẳng trái tim, lực lượng bộc phát nổ nát trái tim.
Một kiếm... diệt gọn!
Dù Sở Mộ chưa lấy lại sức hoàn toàn, thực lực mới hai mươi phần trăm thời kỳ đỉnh cao nhưng hắn vẫn rất mạnh, muốn giết một Niết Bàn thất trọng thiên không khó.
Ba người khác ngây ra, kiếm của Sở Mộ đã rút khỏi trái tim người kia. Từ khi nào tay trái Sở Mộ cầm thanh kiếm khí, hai tay cầm kiếm chém ra hai nhát, quỹ tích bình thường ẩn chứa ý vị thần diệu khó lường.
Tu luyện giả Niết Bàn thất trọng thiên kinh hoàng hét chói tai:
- Không!
Nhưng tiếng hét không thể cứu mạng gã, kiếm quang vụt qua mang đi sự sống.
Chỉ còn lại Niết Bàn bát trọng thiên cuối cùng.
Niết Bàn bát trọng thiên kinh hoàng quát to:
- Ta giết ngươi!
Niết Bàn bát trọng thiên chém kiếm, kiếm thế mạnh mẽ như thiên uy, tu vi bát trọng thiên bày ra rõ ràng.
Kiếm ý thống ngự hết thảy lực lượng, ý kiếm làm Sở Mộ nắm rõ tất cả quỹ tích phản ứng của đối phương.
Đôi mắt tràn ngập kinh ngạc, khó tin, gã là siêu thiên tài Niết Bàn bát trọng thiên nhưng không ngăn được một kiếm của đối phương.
Mọi thứ trước mắt nhạt nhòa, ý thức chìm trong hỗn độn, rơi xuống, biến mất, chết đi.
Sở Mộ liên tục giết bốn người, hắn thở hổn hển, lực lượng vốn hao hút lại bớt một phần.
Sở Mộ liếc Tô Nguyệt Tịch, lạnh nhạt nói:
- Lo phục hồi trước đi.
Tô Nguyệt Tịch gật mạnh đầu:
- Ừm!
Tô Nguyệt Tịch ngồi xếp bằng tập trung phục hồi, lực lượng hắc ám đậm đặc không ngừng tuôn vào cơ thể như từng vòng sóng nước tưới đan điền, kinh mạch gần khô cạn.
Từ lúc Tô Nguyệt Tịch được Sở Mộ cứu ra khỏi Hắc Ma tộc thì nàng không tập trung phục hồi đàng hoàng, bây giờ hắn đã tỉnh, nàng không cần phân tâm nữa, cảm giác lo tập trung phục hồi rất tốt.
Mang theo thỏa mãn khó tả, Tô Nguyệt Tịch hoàn toàn chìm đắm vào phục hồi quên hết mọi thứ bên ngoài. Tô Nguyệt Tịch tin tưởng dù xảy ra chuyện gì thì Sở Mộ có thể giải quyết.
Tô Nguyệt Tịch đang phục hồi lực lượng, Sở Mộ cũng vậy, nhưng hắn không hoàn toàn tập trung mà chỉ tách ra một phần tinh thần khống chế, vận chuyển Thần Hoang kiếm quyết từ từ hấp thu lực lượng nguyên khí quanh người luyện hóa nó.
Trong Hắc Ma Uyên, bốn phía không có chút dao động hơi thở, tất cả tĩnh lặng.
Vô số lực lượng hắc ám tụ tập về, một phần nhỏ bị Sở Mộ hấp thu, phần lớn tuôn vào cơ thể Sở Mộ. Khí thể đen bao bọc Tô Nguyệt Tịch lại, lấp lánh sáng.
Sở Mộ vừa hấp thu lực lượng phục hồi vừa chú ý động tĩnh xung quanh, chú ý đến Tô Nguyệt Tịch. Sở Mộ động ý niệm, rất bất ngờ. Sở Mộ nhớ lúc trước Tô Nguyệt Tịch phục hồi tốc độ hấp thu lực lượng hắc ám không mau như vậy, bây giờ nhanh gấp mấy lần.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Hay đây là tác dụng của hắc ám thánh thể?
Sở Mộ đoán đúng nhưng không hoàn toàn, vì đó chỉ là một ưu thế của hắc ám thánh thể.
Thời gian chậm rãi trôi nhưng khó biết trong Hắc Ma Uyên này.
Tô Nguyệt Tịch mở mắt ra, tia sáng lấp lánh vụt qua, hơi thở khuếch tán, nàng đã hoàn toàn phục hồi.
Sở Mộ không nói gì, hắn ngồi xếp bằng giao việc phòng hộ cho Tô Nguyệt Tịch, hắn lo tập trung phục hồi lại lực lượng.
Chuyến đi đến lãnh địa Hắc Ma tộc vốn Sở Mộ không nắm chắc gì, nhưng không thể bỏ mặc Tô Nguyệt Tịch nên đành mạo hiểm, đó là kết cục chết mười mươi. Sở Mộ cảm thấy làm chuyện gì luôn có một đường sự sống, miễn nắm chắc là có thể gặp dữ hóa lành.
Khiến Sở Mộ bất ngờ là hắn được giúp đỡ ngoài ý muốn, thanh âm vang lên trong lòng hắn chính là cường giả vô địch trong Kiếm Tông Linh Ấn, Bạch Linh.
Từ lần trước Sở Mộ không còn vào Kiếm Tông Linh Ấn nữa, hắn không biết rằng Bạch Linh đã biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Được Bạch Linh giúp đỡ quét sạch áp lực trong lòng Sở Mộ, người tỏa sáng sức sống, càng nắm chắc, tự tin hơn.
Kiếm Đạo Độc Thần
Giờ Tô Nguyệt Tịch đã kiệt sức, mặt tái nhợt cho cảm giác yếu đuối, vì các loại nguyên nhân khó trách mấy nhân tộc nổi máu dê đến quên tất cả.
Có tổng cộng bốn tên, trong đó một người là Niết Bàn bát trọng thiên, ba người là Niết Bàn thất trọng thiên. Có thể sống sót trong Hắc Ma Uyên, đặc biệt khi Hắc Ma tộc tập thể hành động chứng minh vận may và thực lực của họ đều bất phàm.
Nếu Tô Nguyệt Tịch còn sức mạnh thì bốn người này không là gì với nàng.
Dù hiện tại gần kiệt sức Tô Nguyệt Tịch cũng sẽ không ngồi chờ chết, nàng còn sức đánh, chẳng qua hậu quả khó đoán.
Dao động lực lượng yếu ớt ngưng tụ trên người Tô Nguyệt Tịch, dần mạnh mẽ dâng lên. Mặt Tô Nguyệt Tịch càng tái, dường như đang cạn kiệt.
Ngay lúc này một giọng nói vang bên tai Tô Nguyệt Tịch, thanh âm dịu dàng, cảm giác như đã lâu không nghe, khiến nàng cứng người suýt bật khóc.
Sở Mộ mở mắt ra lạnh nhạt nói:
- Mấy người kia... Giao cho ta đi.
- Ừm!
Tô Nguyệt Tịch tán đi sức mạnh, đút kiếm vào vỏ, người căng cứng cũng thả lỏng.
Bốn nhân tộc nói:
- Ô, mỹ nhân biết chống cự vô dụng nên bỏ cuộc sao?
- Lựa chọn thông minh.
Bọn họ chú ý thấy Sở Mộ mở mắt ra nhưng không để bụng, vì hắn không phát ra dao động hơi thở cường đại gì, ngược lại hơi yếu ớt.
Sở Mộ mới tỉnh, hắn đáng dậy, hơi thở yếu ớt.
Tuy Sở Mộ đã tỉnh nhưng lực lượng thần niệm, Thần Hoang kiếm nguyên, lực lượng khí lực chưa hoàn toàn phục hồi, mới chỉ bổ sung một phần nhỏ, kém xa thời kỳ đỉnh cao.
Dù vậy Sở Mộ mặt trắng tái chẳng hề sợ hãi.
Thiên Trảm kiếm nằm trong tay, ánh mắt Sở Mộ lạnh lùng liếc bốn nhân tộc.
Lúc hôn mê Sở Mộ không biết gì, khi hắn mới tỉnh dậy nghe rõ mỗi câu bốn nhân tộc nói, cảm giác tình huống của Tô Nguyệt Tịch không được tốt.
- Cái tên mèo bệnh này còn muốn đánh nhau?
Một tu luyện giả Niết Bàn thất trọng thiên chỉ vào tim mình, giễu cợt Sở Mộ:
- Qua đây, gia ở đây này, nào, đâm vào đây thử.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Như ngươi mong muốn.
Kiếm quang một đường xé rách hư không hắc ám như sao băng vụt qua chân trời. Khi đám người phản ứng lại thì chỉ thấy một vệt sót lại trong chân không như vĩnh hằng.
Một kiếm rạch chân cương hộ thể của đối phương, xé rách bảo y hộ thể đâm vào ngực vào thẳng trái tim, lực lượng bộc phát nổ nát trái tim.
Một kiếm... diệt gọn!
Dù Sở Mộ chưa lấy lại sức hoàn toàn, thực lực mới hai mươi phần trăm thời kỳ đỉnh cao nhưng hắn vẫn rất mạnh, muốn giết một Niết Bàn thất trọng thiên không khó.
Ba người khác ngây ra, kiếm của Sở Mộ đã rút khỏi trái tim người kia. Từ khi nào tay trái Sở Mộ cầm thanh kiếm khí, hai tay cầm kiếm chém ra hai nhát, quỹ tích bình thường ẩn chứa ý vị thần diệu khó lường.
Tu luyện giả Niết Bàn thất trọng thiên kinh hoàng hét chói tai:
- Không!
Nhưng tiếng hét không thể cứu mạng gã, kiếm quang vụt qua mang đi sự sống.
Chỉ còn lại Niết Bàn bát trọng thiên cuối cùng.
Niết Bàn bát trọng thiên kinh hoàng quát to:
- Ta giết ngươi!
Niết Bàn bát trọng thiên chém kiếm, kiếm thế mạnh mẽ như thiên uy, tu vi bát trọng thiên bày ra rõ ràng.
Kiếm ý thống ngự hết thảy lực lượng, ý kiếm làm Sở Mộ nắm rõ tất cả quỹ tích phản ứng của đối phương.
Đôi mắt tràn ngập kinh ngạc, khó tin, gã là siêu thiên tài Niết Bàn bát trọng thiên nhưng không ngăn được một kiếm của đối phương.
Mọi thứ trước mắt nhạt nhòa, ý thức chìm trong hỗn độn, rơi xuống, biến mất, chết đi.
Sở Mộ liên tục giết bốn người, hắn thở hổn hển, lực lượng vốn hao hút lại bớt một phần.
Sở Mộ liếc Tô Nguyệt Tịch, lạnh nhạt nói:
- Lo phục hồi trước đi.
Tô Nguyệt Tịch gật mạnh đầu:
- Ừm!
Tô Nguyệt Tịch ngồi xếp bằng tập trung phục hồi, lực lượng hắc ám đậm đặc không ngừng tuôn vào cơ thể như từng vòng sóng nước tưới đan điền, kinh mạch gần khô cạn.
Từ lúc Tô Nguyệt Tịch được Sở Mộ cứu ra khỏi Hắc Ma tộc thì nàng không tập trung phục hồi đàng hoàng, bây giờ hắn đã tỉnh, nàng không cần phân tâm nữa, cảm giác lo tập trung phục hồi rất tốt.
Mang theo thỏa mãn khó tả, Tô Nguyệt Tịch hoàn toàn chìm đắm vào phục hồi quên hết mọi thứ bên ngoài. Tô Nguyệt Tịch tin tưởng dù xảy ra chuyện gì thì Sở Mộ có thể giải quyết.
Tô Nguyệt Tịch đang phục hồi lực lượng, Sở Mộ cũng vậy, nhưng hắn không hoàn toàn tập trung mà chỉ tách ra một phần tinh thần khống chế, vận chuyển Thần Hoang kiếm quyết từ từ hấp thu lực lượng nguyên khí quanh người luyện hóa nó.
Trong Hắc Ma Uyên, bốn phía không có chút dao động hơi thở, tất cả tĩnh lặng.
Vô số lực lượng hắc ám tụ tập về, một phần nhỏ bị Sở Mộ hấp thu, phần lớn tuôn vào cơ thể Sở Mộ. Khí thể đen bao bọc Tô Nguyệt Tịch lại, lấp lánh sáng.
Sở Mộ vừa hấp thu lực lượng phục hồi vừa chú ý động tĩnh xung quanh, chú ý đến Tô Nguyệt Tịch. Sở Mộ động ý niệm, rất bất ngờ. Sở Mộ nhớ lúc trước Tô Nguyệt Tịch phục hồi tốc độ hấp thu lực lượng hắc ám không mau như vậy, bây giờ nhanh gấp mấy lần.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Hay đây là tác dụng của hắc ám thánh thể?
Sở Mộ đoán đúng nhưng không hoàn toàn, vì đó chỉ là một ưu thế của hắc ám thánh thể.
Thời gian chậm rãi trôi nhưng khó biết trong Hắc Ma Uyên này.
Tô Nguyệt Tịch mở mắt ra, tia sáng lấp lánh vụt qua, hơi thở khuếch tán, nàng đã hoàn toàn phục hồi.
Sở Mộ không nói gì, hắn ngồi xếp bằng giao việc phòng hộ cho Tô Nguyệt Tịch, hắn lo tập trung phục hồi lại lực lượng.
Chuyến đi đến lãnh địa Hắc Ma tộc vốn Sở Mộ không nắm chắc gì, nhưng không thể bỏ mặc Tô Nguyệt Tịch nên đành mạo hiểm, đó là kết cục chết mười mươi. Sở Mộ cảm thấy làm chuyện gì luôn có một đường sự sống, miễn nắm chắc là có thể gặp dữ hóa lành.
Khiến Sở Mộ bất ngờ là hắn được giúp đỡ ngoài ý muốn, thanh âm vang lên trong lòng hắn chính là cường giả vô địch trong Kiếm Tông Linh Ấn, Bạch Linh.
Từ lần trước Sở Mộ không còn vào Kiếm Tông Linh Ấn nữa, hắn không biết rằng Bạch Linh đã biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Được Bạch Linh giúp đỡ quét sạch áp lực trong lòng Sở Mộ, người tỏa sáng sức sống, càng nắm chắc, tự tin hơn.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 2197: Giao cho ta
10.0/10 từ 35 lượt.