Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 2114: Tranh chấp và coi thường (Hạ)
Ví dụ Thừa Thiên Kiếm Thánh sáng lập Thừa Thiên học cung là tu luyện giả chuyên môn luyện kiếm pháp, có tạo nghệ độc đáo tinh thâm về kiếm pháp, sau khi thăng cấp Vạn Cổ cảnh thì được tôn hào Kiếm Thánh.
Nhưng tu luyện giả chuyên tinh kiếm pháp còn lấy được thành tựu thì quá ít, khiến tu luyện giả thường lấy thuật pháp làm chủ, kiếm pháp làm phụ.
Thừa Thiên học cung vốn vì Thừa Thiên Kiếm Thánh nên kiếm pháp làm chủ, thuật pháp làm phụ. Nhưng từ khi Thừa Thiên Kiếm Thánh không lo gì, đi ra ngoài du lịch mấy trăm năm chưa trở về, cộng thêm nhiều người tu luyện thuật pháp không ngừng hưng thịnh khiến đạo kiếm pháp dần yếu thế.
Thừa Thiên học cung bây giờ thì thuật pháp và kiếm pháp song song quan trọng, theo Mục Thế Hoa nói thì Lâm Viễn phó chưởng tọa chủ tu thuật pháp, phụ tu kiếm pháp. Mục Thế Hoa ngược lại chủ tu kiếm pháp, phụ tu thuật pháp.
Lời Mục Thế Hoa nói khiến Sở Mộ liên tưởng trình độ kiếm pháp của Thừa Thiên học cung chắc cỡ bình thường. Phó chưởng tọa chủ tu kiếm pháp mà tạo nghệ chỉ tàm tạm trong mắt Sở Mộ.
May mà mục đích của Sở Mộ không phải học tập kiếm pháp cao thâm gì, không vì nâng cao tạo nghệ kiếm pháp, hắn chỉ xem Thừa Thiên học cung là tấm ván cầu.
Thừa Thiên học cung có danh tiếng cao, nhiều học tử nghe tiếng tìm đến. Vì tránh cho chật ních người nên học cung có quy định đầu tiên muốn trở thành học tử cần có thiên phú nhất định, là thiên phú kiếm pháp hay thuật pháp đều được, tiếp theo muốn vào học phải nộp học phí.
Không có nguồn thu nhập thì học cung khó thể hoạt động bình thường.
Dù có nhiều hạn chế Thừa Thiên học cung vẫn có hàng vạn học tử, tu vi có cao có thấp. Tu vi thấp nhất cỡ Nguyên Cực cảnh, rồi đến Thần Ngưng cảnh, sau đó là Niết Bàn cảnh.
Theo đẳng cấp tu vi khác nhau học tử chia ba tầng, gọi là Huyền Cung học tử, Địa Cung học tử, Thiên Cung học tử đối ứng với Nguyên Cực cảnh, Thần Ngưng cảnh, Niết Bàn cảnh.
***
Mời một giáo tập kiếm pháp không phải việc nhỏ, Thừa Thiên học cung không là nơi một mình Mục Thế Hoa quyết định, lão cần nói chuyện với phó chưởng tọa khác. Đương nhiên đây chỉ là vấn đề mặt mũi, chào hỏi một tiếng là được.
Mục Thế Hoa giới thiệu Sở Mộ, nói mục đích xong Lâm Viễn nhướng mày, ngữ điệu khó chịu:
- Cái gì? Đảm nhiệm tổng giáo tập của Kiếm Pháp học cung?
Sở Mộ ngạc nhiên liếc qua Mục Thế Hoa, dọc đường đi lão mời hắn làm giáo tập kiếm pháp chứ không phải tổng giáo tập của học cung.
Tổng giáo tập và giáo tập cách nhau một chữ nhưng ý nghĩa khác hoàn toàn, như trưởng quan và binh sĩ. Hơn nữa học cung tức là nguyên học cung chứ không phải một cung.
Mục Thế Hoa khẳng định nói:
- Đúng vậy, tạo nghệ kiếm pháp của Sở tiểu hữu cực kỳ tinh thâm, ta cũng cảm thấy không bằng
Lâm Viễn hoang mang, nhìn Sở Mộ chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn.
Bề ngoài Sở Mộ rất trẻ, không xem rõ tuổi cụ thể được nhưng chắc cỡ mấy chục tuổi, tu vi Niết Bàn tam trọng thiên cũng xem như nhân vật thiên tài.
Nếu Sở Mộ biết suy nghĩ của Lâm Viễn thì sẽ á khẩu. Sở Mộ đã thể nghiệm tạo nghệ kiếm pháp của Mục Thế Hoa rồi, đúng là khá nhưng chỉ vẻn vẹn có thế.
Tu vi Niết Bàn bát trọng thiên mà tạo nghệ kiếm pháp như vậy nếu đặt ở bốn tinh vực lớn nhân tộc chỉ xem như trung bình, kém xa lắc với Sở Mộ, thậm chí còn chưa nắm giữ kiếm lực.
Nắm giữ kiếm lực và tu luyện tinh thâm khiến Sở Mộ càng hiểu rõ không lĩnh ngộ bản chất kiếm pháp, nắm giữ kiếm lực thì tạo nghệ kiếm pháp chỉ có hạn.
Nhưng bây giờ không phải lúc Sở Mộ nói chuyện, hắn đứng im để mặc Mục Thế Hoa giải thích.
Lâm Viễn nói chuyện với Mục Thế Hoa, không thèm nhìn Sở Mộ:
- Mục lão đệ, đệ tử Thiên cung có tu vi Niết Bàn cảnh, trong đó tạo nghệ kiếm pháp của vài người càng không giống bình thường. Tu vi của tiểu hữu này mới chỉ là Niết Bàn tam trọng thiên, đương nhiên được lão đệ tôn sùng thì chắc tạo nghệ kiếm pháp của hắn cũng không tầm thường. Hay để hắn đảm nhiệm giáo tập kiếm pháp địa cung đi?
Câu này có ý coi nhẹ Sở Mộ, nhưng hắn không để bụng, miễn đối phương không trực tiếp khiêu khích hắn, xúc phạm tôn nghiêm ích lợi của hắn thì chút chuyện nhỏ này không đến mức chọc giận hắn, tâm tính của hắn không dễ dao động như thế.
Mục Thế Hoa nhấn mạnh:
- Không, Lâm huynh, ta cho rằng Sở tiểu hữu nên đảm nhiệm tổng giáo tập kiếm pháp học cung, hắn có năng lực này.
Lâm Viễn ngắt lời Mục Thế Hoa, trực tiếp quyết định:
- Được rồi Mục lão đệ, cứ quyết định vậy đi. Trước tiên để Sở tiểu hữu đảm nhiệm giáo tập kiếm pháp Địa Cung, phụ trách kiếm pháp học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp, sau đó tính tiếp.
Về tư cách thì Lâm Viễn già hơn Mục Thế Hoa, về thực lực cũng mạnh hơn lão, nên cùng là phó chưởng tọa nhưng Lâm Viễn có tiếng nói nặng ký hơn Mục Thế Hoa. Thông thường Mục Thế Hoa sẽ không tranh cãi với Lâm Viễn, đã thói quen, nhưng lần này lão muốn cãi lại vì biết kiếm pháp của Sở Mộ là thế nào, lão đã tự mình thể nghiệm qua.
Sở Mộ mở miệng nói:
- Mục phó chưởng tọa, để ta đảm nhiệm giáo tập kiếm pháp Địa Cung đi.
Tuy Sở Mộ không tức giận nhưng hắn lười vì chức vụ giáo tập hay tổng giáo tập mà tranh cãi mãi, Thừa Thiên học cung chỉ là một ván cầu.
Sở Mộ đã lên tiếng, Mục Thế Hoa hé môi nhưng cuối cùng không tranh cãi với Lâm Viễn.
Sau khi rời đi, trện đường đi Mục Thế Hoa xin lỗi:
- Sở tiểu hữu, thật sự xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi.
Mục Thế Hoa hơi bực tức, Lâm Viễn thật sự không nể tình.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Mục phó chưởng tọa vốn hứa hẹn cho ta làm giáo tập kiếm pháp.
Sở Mộ biểu thị mình không để bụng:
- Nếu để cho ta đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung thì ta còn sợ mình không đủ năng lực.
Mục Thế Hoa trịnh trọng nói:
- Không, không để ngươi đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung Thừa Thiên học cung là tổn thất cho học cung.
- Sau này nói tiếp đi.
Sở Mộ không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này vì không cần thiết:
- Mục phó chưởng tọa, không biết ba bộ Địa Cung kiếm pháp mà ta phụ trách là thế nào?
Sở Mộ không muốn nói nữa, Mục Thế Hoa không dây dưa, giới thiệu cho hắn biết về Địa Cung Bộ Kiếm Pháp.
Thừa Thiên học cung đại khái chia hai đại bộ, ba địa cung.
Bộ Thuật Pháp, Bộ Kiếm Pháp đều có Huyền Cung, Địa Cung, Huyền Cung. Mỗi cung đều có phân bộ, dù sao có trên vạn học tử học cung, không thể tụ tập một chỗ cùng dạy kiếm pháp.
Kiếm Đạo Độc Thần
Nhưng tu luyện giả chuyên tinh kiếm pháp còn lấy được thành tựu thì quá ít, khiến tu luyện giả thường lấy thuật pháp làm chủ, kiếm pháp làm phụ.
Thừa Thiên học cung vốn vì Thừa Thiên Kiếm Thánh nên kiếm pháp làm chủ, thuật pháp làm phụ. Nhưng từ khi Thừa Thiên Kiếm Thánh không lo gì, đi ra ngoài du lịch mấy trăm năm chưa trở về, cộng thêm nhiều người tu luyện thuật pháp không ngừng hưng thịnh khiến đạo kiếm pháp dần yếu thế.
Thừa Thiên học cung bây giờ thì thuật pháp và kiếm pháp song song quan trọng, theo Mục Thế Hoa nói thì Lâm Viễn phó chưởng tọa chủ tu thuật pháp, phụ tu kiếm pháp. Mục Thế Hoa ngược lại chủ tu kiếm pháp, phụ tu thuật pháp.
Lời Mục Thế Hoa nói khiến Sở Mộ liên tưởng trình độ kiếm pháp của Thừa Thiên học cung chắc cỡ bình thường. Phó chưởng tọa chủ tu kiếm pháp mà tạo nghệ chỉ tàm tạm trong mắt Sở Mộ.
May mà mục đích của Sở Mộ không phải học tập kiếm pháp cao thâm gì, không vì nâng cao tạo nghệ kiếm pháp, hắn chỉ xem Thừa Thiên học cung là tấm ván cầu.
Thừa Thiên học cung có danh tiếng cao, nhiều học tử nghe tiếng tìm đến. Vì tránh cho chật ních người nên học cung có quy định đầu tiên muốn trở thành học tử cần có thiên phú nhất định, là thiên phú kiếm pháp hay thuật pháp đều được, tiếp theo muốn vào học phải nộp học phí.
Không có nguồn thu nhập thì học cung khó thể hoạt động bình thường.
Dù có nhiều hạn chế Thừa Thiên học cung vẫn có hàng vạn học tử, tu vi có cao có thấp. Tu vi thấp nhất cỡ Nguyên Cực cảnh, rồi đến Thần Ngưng cảnh, sau đó là Niết Bàn cảnh.
Theo đẳng cấp tu vi khác nhau học tử chia ba tầng, gọi là Huyền Cung học tử, Địa Cung học tử, Thiên Cung học tử đối ứng với Nguyên Cực cảnh, Thần Ngưng cảnh, Niết Bàn cảnh.
***
Mời một giáo tập kiếm pháp không phải việc nhỏ, Thừa Thiên học cung không là nơi một mình Mục Thế Hoa quyết định, lão cần nói chuyện với phó chưởng tọa khác. Đương nhiên đây chỉ là vấn đề mặt mũi, chào hỏi một tiếng là được.
Mục Thế Hoa giới thiệu Sở Mộ, nói mục đích xong Lâm Viễn nhướng mày, ngữ điệu khó chịu:
- Cái gì? Đảm nhiệm tổng giáo tập của Kiếm Pháp học cung?
Sở Mộ ngạc nhiên liếc qua Mục Thế Hoa, dọc đường đi lão mời hắn làm giáo tập kiếm pháp chứ không phải tổng giáo tập của học cung.
Tổng giáo tập và giáo tập cách nhau một chữ nhưng ý nghĩa khác hoàn toàn, như trưởng quan và binh sĩ. Hơn nữa học cung tức là nguyên học cung chứ không phải một cung.
Mục Thế Hoa khẳng định nói:
- Đúng vậy, tạo nghệ kiếm pháp của Sở tiểu hữu cực kỳ tinh thâm, ta cũng cảm thấy không bằng
Lâm Viễn hoang mang, nhìn Sở Mộ chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn.
Bề ngoài Sở Mộ rất trẻ, không xem rõ tuổi cụ thể được nhưng chắc cỡ mấy chục tuổi, tu vi Niết Bàn tam trọng thiên cũng xem như nhân vật thiên tài.
Nếu Sở Mộ biết suy nghĩ của Lâm Viễn thì sẽ á khẩu. Sở Mộ đã thể nghiệm tạo nghệ kiếm pháp của Mục Thế Hoa rồi, đúng là khá nhưng chỉ vẻn vẹn có thế.
Tu vi Niết Bàn bát trọng thiên mà tạo nghệ kiếm pháp như vậy nếu đặt ở bốn tinh vực lớn nhân tộc chỉ xem như trung bình, kém xa lắc với Sở Mộ, thậm chí còn chưa nắm giữ kiếm lực.
Nắm giữ kiếm lực và tu luyện tinh thâm khiến Sở Mộ càng hiểu rõ không lĩnh ngộ bản chất kiếm pháp, nắm giữ kiếm lực thì tạo nghệ kiếm pháp chỉ có hạn.
Nhưng bây giờ không phải lúc Sở Mộ nói chuyện, hắn đứng im để mặc Mục Thế Hoa giải thích.
Lâm Viễn nói chuyện với Mục Thế Hoa, không thèm nhìn Sở Mộ:
- Mục lão đệ, đệ tử Thiên cung có tu vi Niết Bàn cảnh, trong đó tạo nghệ kiếm pháp của vài người càng không giống bình thường. Tu vi của tiểu hữu này mới chỉ là Niết Bàn tam trọng thiên, đương nhiên được lão đệ tôn sùng thì chắc tạo nghệ kiếm pháp của hắn cũng không tầm thường. Hay để hắn đảm nhiệm giáo tập kiếm pháp địa cung đi?
Câu này có ý coi nhẹ Sở Mộ, nhưng hắn không để bụng, miễn đối phương không trực tiếp khiêu khích hắn, xúc phạm tôn nghiêm ích lợi của hắn thì chút chuyện nhỏ này không đến mức chọc giận hắn, tâm tính của hắn không dễ dao động như thế.
Mục Thế Hoa nhấn mạnh:
- Không, Lâm huynh, ta cho rằng Sở tiểu hữu nên đảm nhiệm tổng giáo tập kiếm pháp học cung, hắn có năng lực này.
Lâm Viễn ngắt lời Mục Thế Hoa, trực tiếp quyết định:
- Được rồi Mục lão đệ, cứ quyết định vậy đi. Trước tiên để Sở tiểu hữu đảm nhiệm giáo tập kiếm pháp Địa Cung, phụ trách kiếm pháp học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp, sau đó tính tiếp.
Về tư cách thì Lâm Viễn già hơn Mục Thế Hoa, về thực lực cũng mạnh hơn lão, nên cùng là phó chưởng tọa nhưng Lâm Viễn có tiếng nói nặng ký hơn Mục Thế Hoa. Thông thường Mục Thế Hoa sẽ không tranh cãi với Lâm Viễn, đã thói quen, nhưng lần này lão muốn cãi lại vì biết kiếm pháp của Sở Mộ là thế nào, lão đã tự mình thể nghiệm qua.
Sở Mộ mở miệng nói:
- Mục phó chưởng tọa, để ta đảm nhiệm giáo tập kiếm pháp Địa Cung đi.
Tuy Sở Mộ không tức giận nhưng hắn lười vì chức vụ giáo tập hay tổng giáo tập mà tranh cãi mãi, Thừa Thiên học cung chỉ là một ván cầu.
Sở Mộ đã lên tiếng, Mục Thế Hoa hé môi nhưng cuối cùng không tranh cãi với Lâm Viễn.
Sau khi rời đi, trện đường đi Mục Thế Hoa xin lỗi:
- Sở tiểu hữu, thật sự xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi.
Mục Thế Hoa hơi bực tức, Lâm Viễn thật sự không nể tình.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Mục phó chưởng tọa vốn hứa hẹn cho ta làm giáo tập kiếm pháp.
Sở Mộ biểu thị mình không để bụng:
- Nếu để cho ta đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung thì ta còn sợ mình không đủ năng lực.
Mục Thế Hoa trịnh trọng nói:
- Không, không để ngươi đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung Thừa Thiên học cung là tổn thất cho học cung.
- Sau này nói tiếp đi.
Sở Mộ không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này vì không cần thiết:
- Mục phó chưởng tọa, không biết ba bộ Địa Cung kiếm pháp mà ta phụ trách là thế nào?
Sở Mộ không muốn nói nữa, Mục Thế Hoa không dây dưa, giới thiệu cho hắn biết về Địa Cung Bộ Kiếm Pháp.
Thừa Thiên học cung đại khái chia hai đại bộ, ba địa cung.
Bộ Thuật Pháp, Bộ Kiếm Pháp đều có Huyền Cung, Địa Cung, Huyền Cung. Mỗi cung đều có phân bộ, dù sao có trên vạn học tử học cung, không thể tụ tập một chỗ cùng dạy kiếm pháp.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 2114: Tranh chấp và coi thường (Hạ)
10.0/10 từ 35 lượt.