Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 1922: Niết Bàn chi thành (Hạ)
Nhưng nơi này không thiếu phòng ở, có thể tùy ý tìm được..
Ba người tìm một căn phòng trống, ánh sáng tốt thông gió tốt, cảm giác thoải mái dễ chịu.
Phong Quá Hải lấy vài cái ghế và bàn trong không gian giới chỉ ra ngoài, lại lấy chén ngọc và rượu ngon cùng mỹ thực đặt lên bàn, ba người đều ngồi xuống.
Bên ngoài săn giết Niết Bàn thú nên không có thời gian và tinh lực hưởng thụ như vậy.
...
- Bát đệ, cửu đệ, các ngươi cũng tới.
Uống rượu và ăn mỹ thực xong, ba người đi trên đường lớn, trên đường đi lại gặp người quen, đó là mấy vị thần tử khác.
Tứ thần tử Lý Duyệt và Ngũ thần tử Lâm Nhất Minh cùng với Lục thần tử Thương Lôi, ba người bọn họ tiến vào bí cảnh Niết Bàn sớm hơn ba người Sở Mộ, người vừa nói chuyện là lục thần tử Thương Lôi.
- Tứ ca, Ngũ ca, Lục ca.
Liên Thành Ngọc và Phong Quá Hải phân biệt kêu lên, Sở Mộ cũng chào ba người.
- Ah, là ngươi, Sở Mộ.
- Không, hiện tại có lẽ nên gọi là thập đệ.
- Chúc mừng ngươi trở thành thần tử thứ mười.
Ba người Thương Lôi cười nói với Sở Mộ.
- Đi một chút, đã gặp được thì ta làm ông chủ mời các ngươi ăn một bữa.
Lâm Nhất Minh nói.
- Ngũ Ca, chẳng lẽ ngươi muốn...
Đôi mắt Thương Lôi sáng ngời, đôi mắt Lý Duyệt cũng sáng ngời.
Ba người Sở Mộ vừa mới ăn no nê, tuy bọn họ có thể dễ dàng tiêu hóa đồ ăn thành năng lượng, cho dù ăn nhiều hơn nữa cũng không có gì, chỉ có điều vừa ăn mỹ thực xong, uống không ít rượu ngon, lại đi ăn lần nữa nên có cảm giác không hào hứng.
Nhưng Ngũ thần tử Lâm Nhất Minh có hảo ý, hơn nữa lại gặp ba vị này cũng nên trao đổi một phen.
Nhưng mà về sau ba người Sở Mộ liền phát hiện, suy nghĩ lúc trước quá bôồn cười, bởi vì lúc trước bọn họ ăn mỹ thực và rượu ngon thật sự không so sánh được.
Đây là một tửu lâu, chỉ là tửu lâu ngoại hình bình thường, chỉ có một tầng mà thôi.
Sáu người Sở Mộ sáu đi vào tửu lâu đã nghe được hương thơm.
- Đây là hương vị gì?
Cái mũi Phong Quá Hải ngửi ngửi, hắn thấp giọng hỏi thăm.
Ngửi được hương thơm, Sở Mộ cũng cảm giác mình thèm ăn, cảm giác giống như đã lâu chưa được ăn cái gì, đột nhiên nhìn thấy có mỹ thực phong phú đặt trước mặt.
- Các ngươi nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc.
Lâm Nhất Minh cười nói, hai mắt sáng lên.
Sáu người bước vào trong quán rượu, tửu lâu đơn sơ chỉ có một tầng, nơi này có mười hai cái bàn lớn mà thôi, một bàn hiện tại đã đầy người.
- Chờ một lát đi!
Lâm Nhất Minh quen thuộc tình hình trước mắt, ánh mắt tỏa sáng nhìn sang, nhìn có người vừa ăn xong liền tiến lên chiếm bàn..
Lâm Nhất Minh và vài lớp ngươi đều nhìn chằm chằm.
- Chờ một chút, động tác nhất định phải nhanh, bằng không sẽ bị đoạt, tới khi đó lại phải chờ.
Lâm Nhất Minh truyền âm với đám người, bộ dạng rất quen thuộc làm đám người Sở Mộ phải im lặng.
Bọn họ chính là thần tử đấy, vậy mà chạy đến một tửu lâu đơn sơ chờ đợi một cái bàn, thậm chí còn tranh với rất nhiều người khác, ba người rơi lệ đầy mặt, thậm chí nghĩ trực tiếp quay người bỏ chạy.
Nhưng lúc ngửi được hương khí vô tận, nhìn thấy thức ăn trên bàn như những món đồ nghệ thuật, bọn họ rất muốn nếm thử mỹ vị như thế nào.
Phải qua gần nửa canh giờ mới có kiếm giả đứng lên rời bàn.
Lâm Nhất Minh đặt mông ngồi xuống, Lý Duyệt và Thương Lôi cũng ngồi xuống, vượt lên trước mấy người khác chiếm cứ cái bàn này, những người khác còn cách cái bàn một đoạn.
Chênh lệch một chút là chỉ xích thiên nhai.
Biểu hiện trên mặt đầy tuyệt vọng giống như mất đi đồ vật trọng yếu.
- Bát đệ Cửu đệ Thập đệ, đến.
Lâm Nhất Minh mời ba người.
Ba người Sở Mộ cùng ngồi xuống trong ánh mắt ai oán của nhiều người.
- Cho chúng ta một phần Bất Lạc Kiêu Dương!
Lâm Nhất Minh nói, ngay sau đó có vô số ánh mắt khiếp sợ nhìn sang, trong đó cũng có không ít ánh mắt sợ hãi thán phục và hâm mộ.
Lý Duyệt và Thương Lôi khẽ giật mình, ba người Sở Mộ nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu cái gì cả.
- Linh thực tại đây có bốn đẳng cấp, cấp thấp nhất gọi là Thôi Xán Tinh Huy, trung cấp gọi Sí Lượng Ngân Nguyệt, cao cấp gọi là Bất Lạc Kiêu Dương.
Lâm Nhất Minh giải thích:
- Một phần Thôi Xán Tinh Huy cần mười đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp, một phần Sí Lượng Ngân Nguyệt cần một trăm đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp, Bất Lạc Kiêu Dương cần một ngàn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp.
Một phần Bất Lạc Kiêu Dương cần một ngàn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp?
Nghe xong quá hù dọa người.
- Lão bản tửu lâu này cũng là linh thực sư, bản thân có thực lực cửu tinh đỉnh phong, xuất thân thế gia linh thực, trù nghệ phi phàm, có thể nói tạo nghệ tông sư, nguyên liệu nấu ăn của hắn cũng đều là kỳ trân dị bảo và huyết nhục linh thú Vương cấp, tay nghề tông sư tăng thêm nguyên liệu nấu ăn đinh tạo thành mỹ thực không gì sánh nổi, sau khi ăn xong, cam đoan các ngươi khó quên cả đời.
Lâm Nhất Minh nói, hắn đã nếm qua một lần.
Có lẽ đối với Kiếm Vương cửu tinh đỉnh phong mà nói, một nghìn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp thật sự quá nhiều, nhưng đối với thần tử như Lâm Nhất Minh mà nói, một ngàn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp lại không coi vào đâu.
Không bao lâu, mỹ thực Bất Lạc Kiêu Dương đưa lên, tổng cộng có tám món ăn và hai món súp, còn có một vò rượu, chừng năm cân rượu, hương khí tỏa ra bốn phía xông vào mũi, sáu người Sở Mộ say mê giống như lâm vào tiên cảnh không thức tỉnh.
- Đến, ăn ăn ăn.
Lâm Nhất Minh vô cùng say mê, Sở Mộ mới phát hiện thì ra Lâm Nhất Minh mới thật sự là ăn hàng.
Giá trị mỹ thực một nghìn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp chính là tám món ăn hai món súp và một vò rượu, cái giá này thật hù chết người.
Ba người Sở Mộ liên tục động đũa..
Quả nhiên hương vị Bát Lạc Kiêu Dương mê người tới cực điểm, sáu người Sở Mộ đều tranh đoạt đồ ăn, miệng đầy lưu hương, ngay cả tiến vào trong bụng cũng còn dư vị vô cùng.
Sau khi ăn xong, sáu người cũng cảm giác trong thân thể mình ấm áp, huyết dịch lưu động thật nhanh, không chỉ không cảm thấy khó chịu, ngược lại có cảm giác dễ chịu không nói nên lời.
Sở Mộ có thể cảm giác được trong thân thể có lực lượng đang khơi động như sóng triều trùng trùng điệp điệp không ngớt không dứt, lực lượng này vượt qua cực hạn bản thân, tinh khí thần tăng cường sâu sắc, toàn thân tiến vào trạng thái đỉnh phong.
Kiếm Đạo Độc Thần
Ba người tìm một căn phòng trống, ánh sáng tốt thông gió tốt, cảm giác thoải mái dễ chịu.
Phong Quá Hải lấy vài cái ghế và bàn trong không gian giới chỉ ra ngoài, lại lấy chén ngọc và rượu ngon cùng mỹ thực đặt lên bàn, ba người đều ngồi xuống.
Bên ngoài săn giết Niết Bàn thú nên không có thời gian và tinh lực hưởng thụ như vậy.
...
- Bát đệ, cửu đệ, các ngươi cũng tới.
Uống rượu và ăn mỹ thực xong, ba người đi trên đường lớn, trên đường đi lại gặp người quen, đó là mấy vị thần tử khác.
Tứ thần tử Lý Duyệt và Ngũ thần tử Lâm Nhất Minh cùng với Lục thần tử Thương Lôi, ba người bọn họ tiến vào bí cảnh Niết Bàn sớm hơn ba người Sở Mộ, người vừa nói chuyện là lục thần tử Thương Lôi.
- Tứ ca, Ngũ ca, Lục ca.
Liên Thành Ngọc và Phong Quá Hải phân biệt kêu lên, Sở Mộ cũng chào ba người.
- Ah, là ngươi, Sở Mộ.
- Không, hiện tại có lẽ nên gọi là thập đệ.
- Chúc mừng ngươi trở thành thần tử thứ mười.
Ba người Thương Lôi cười nói với Sở Mộ.
- Đi một chút, đã gặp được thì ta làm ông chủ mời các ngươi ăn một bữa.
Lâm Nhất Minh nói.
- Ngũ Ca, chẳng lẽ ngươi muốn...
Đôi mắt Thương Lôi sáng ngời, đôi mắt Lý Duyệt cũng sáng ngời.
Ba người Sở Mộ vừa mới ăn no nê, tuy bọn họ có thể dễ dàng tiêu hóa đồ ăn thành năng lượng, cho dù ăn nhiều hơn nữa cũng không có gì, chỉ có điều vừa ăn mỹ thực xong, uống không ít rượu ngon, lại đi ăn lần nữa nên có cảm giác không hào hứng.
Nhưng Ngũ thần tử Lâm Nhất Minh có hảo ý, hơn nữa lại gặp ba vị này cũng nên trao đổi một phen.
Nhưng mà về sau ba người Sở Mộ liền phát hiện, suy nghĩ lúc trước quá bôồn cười, bởi vì lúc trước bọn họ ăn mỹ thực và rượu ngon thật sự không so sánh được.
Đây là một tửu lâu, chỉ là tửu lâu ngoại hình bình thường, chỉ có một tầng mà thôi.
Sáu người Sở Mộ sáu đi vào tửu lâu đã nghe được hương thơm.
- Đây là hương vị gì?
Cái mũi Phong Quá Hải ngửi ngửi, hắn thấp giọng hỏi thăm.
Ngửi được hương thơm, Sở Mộ cũng cảm giác mình thèm ăn, cảm giác giống như đã lâu chưa được ăn cái gì, đột nhiên nhìn thấy có mỹ thực phong phú đặt trước mặt.
- Các ngươi nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc.
Lâm Nhất Minh cười nói, hai mắt sáng lên.
Sáu người bước vào trong quán rượu, tửu lâu đơn sơ chỉ có một tầng, nơi này có mười hai cái bàn lớn mà thôi, một bàn hiện tại đã đầy người.
- Chờ một lát đi!
Lâm Nhất Minh quen thuộc tình hình trước mắt, ánh mắt tỏa sáng nhìn sang, nhìn có người vừa ăn xong liền tiến lên chiếm bàn..
Lâm Nhất Minh và vài lớp ngươi đều nhìn chằm chằm.
- Chờ một chút, động tác nhất định phải nhanh, bằng không sẽ bị đoạt, tới khi đó lại phải chờ.
Lâm Nhất Minh truyền âm với đám người, bộ dạng rất quen thuộc làm đám người Sở Mộ phải im lặng.
Bọn họ chính là thần tử đấy, vậy mà chạy đến một tửu lâu đơn sơ chờ đợi một cái bàn, thậm chí còn tranh với rất nhiều người khác, ba người rơi lệ đầy mặt, thậm chí nghĩ trực tiếp quay người bỏ chạy.
Nhưng lúc ngửi được hương khí vô tận, nhìn thấy thức ăn trên bàn như những món đồ nghệ thuật, bọn họ rất muốn nếm thử mỹ vị như thế nào.
Phải qua gần nửa canh giờ mới có kiếm giả đứng lên rời bàn.
Lâm Nhất Minh đặt mông ngồi xuống, Lý Duyệt và Thương Lôi cũng ngồi xuống, vượt lên trước mấy người khác chiếm cứ cái bàn này, những người khác còn cách cái bàn một đoạn.
Chênh lệch một chút là chỉ xích thiên nhai.
Biểu hiện trên mặt đầy tuyệt vọng giống như mất đi đồ vật trọng yếu.
- Bát đệ Cửu đệ Thập đệ, đến.
Lâm Nhất Minh mời ba người.
Ba người Sở Mộ cùng ngồi xuống trong ánh mắt ai oán của nhiều người.
- Cho chúng ta một phần Bất Lạc Kiêu Dương!
Lâm Nhất Minh nói, ngay sau đó có vô số ánh mắt khiếp sợ nhìn sang, trong đó cũng có không ít ánh mắt sợ hãi thán phục và hâm mộ.
Lý Duyệt và Thương Lôi khẽ giật mình, ba người Sở Mộ nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu cái gì cả.
- Linh thực tại đây có bốn đẳng cấp, cấp thấp nhất gọi là Thôi Xán Tinh Huy, trung cấp gọi Sí Lượng Ngân Nguyệt, cao cấp gọi là Bất Lạc Kiêu Dương.
Lâm Nhất Minh giải thích:
- Một phần Thôi Xán Tinh Huy cần mười đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp, một phần Sí Lượng Ngân Nguyệt cần một trăm đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp, Bất Lạc Kiêu Dương cần một ngàn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp.
Một phần Bất Lạc Kiêu Dương cần một ngàn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp?
Nghe xong quá hù dọa người.
- Lão bản tửu lâu này cũng là linh thực sư, bản thân có thực lực cửu tinh đỉnh phong, xuất thân thế gia linh thực, trù nghệ phi phàm, có thể nói tạo nghệ tông sư, nguyên liệu nấu ăn của hắn cũng đều là kỳ trân dị bảo và huyết nhục linh thú Vương cấp, tay nghề tông sư tăng thêm nguyên liệu nấu ăn đinh tạo thành mỹ thực không gì sánh nổi, sau khi ăn xong, cam đoan các ngươi khó quên cả đời.
Lâm Nhất Minh nói, hắn đã nếm qua một lần.
Có lẽ đối với Kiếm Vương cửu tinh đỉnh phong mà nói, một nghìn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp thật sự quá nhiều, nhưng đối với thần tử như Lâm Nhất Minh mà nói, một ngàn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp lại không coi vào đâu.
Không bao lâu, mỹ thực Bất Lạc Kiêu Dương đưa lên, tổng cộng có tám món ăn và hai món súp, còn có một vò rượu, chừng năm cân rượu, hương khí tỏa ra bốn phía xông vào mũi, sáu người Sở Mộ say mê giống như lâm vào tiên cảnh không thức tỉnh.
- Đến, ăn ăn ăn.
Lâm Nhất Minh vô cùng say mê, Sở Mộ mới phát hiện thì ra Lâm Nhất Minh mới thật sự là ăn hàng.
Giá trị mỹ thực một nghìn đạo Niết Bàn chi khí cấp thấp chính là tám món ăn hai món súp và một vò rượu, cái giá này thật hù chết người.
Ba người Sở Mộ liên tục động đũa..
Quả nhiên hương vị Bát Lạc Kiêu Dương mê người tới cực điểm, sáu người Sở Mộ đều tranh đoạt đồ ăn, miệng đầy lưu hương, ngay cả tiến vào trong bụng cũng còn dư vị vô cùng.
Sau khi ăn xong, sáu người cũng cảm giác trong thân thể mình ấm áp, huyết dịch lưu động thật nhanh, không chỉ không cảm thấy khó chịu, ngược lại có cảm giác dễ chịu không nói nên lời.
Sở Mộ có thể cảm giác được trong thân thể có lực lượng đang khơi động như sóng triều trùng trùng điệp điệp không ngớt không dứt, lực lượng này vượt qua cực hạn bản thân, tinh khí thần tăng cường sâu sắc, toàn thân tiến vào trạng thái đỉnh phong.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 1922: Niết Bàn chi thành (Hạ)
10.0/10 từ 35 lượt.