Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 1856: Long Mãng ba đầu (Thượng)
- Là cái gì thì các ngươi tự đi mà nghiệm chứng.
Đệ tử Hắc Nhật kiếm tông lạnh lùng cười:
- Các ngươi có hai lựa chọn, một là bị bị chúng ta trực tiếp giết chết, thứ hai là đi hái ba trái cây giao cho chúng ta còn được sống. Lựa chọn thế nào là tùy vào các ngươi.
Không đi sẽ bị giết ngay bây giờ, bọn họ không đánh lại đệ tử Hắc Nhật kiếm tông được. Đi thì rất có thể chết dưới móng vuốt luyện thú chưa biết.
Đương nhiên rất có thể bọn họ trải qua nhiều gian khổ, chín chết một sống hái được ba trái cây rồi bị đệ tử Hắc Nhật kiếm tông diệt khẩu.
Đánh là ván cược, lựa chọn thế nào phải xem suy nghĩ của chính mình.
Suy nghĩ của Sở Mộ rất đơn giản, hắn không tin các đệ tử Hắc Nhật kiếm tông thật lòng thả bọn họ đi sau khi lấy được ba trái cây. Nhưng Sở Mộ định chọn cái đầu tiên là hái ba trái cây.
Vì Sở Mộ cũng rất muốn ba trái cây này, nếu thành công hái vào tay hắn sẽ diếm nó, tìm cơ hội bộc phát tất cả lực lượng không tiếc bị thương để chạy khỏi đây.
Đó là suy nghĩ của Sở Mộ, còn sự thật ra sao thì hắn không biết, mọi chuyện chỉ có thể hành sự theo thời cơ, vừa giữ mạng sống của mình vừa kiếm ích lợi lớn nhất. Nếu không còn mạng sống thì được thứ tốt đến mấy cuối cùng chỉ làm giá y cho người.
Chỉ mấy chục giây, hai mươi Kiếm Vương bị bắt đều có sự lựa chọn. Chọn cái thứ nhất, chỉ cần có một tia hy vọng sống sót thì phải tranh thủ!
Đệ tử Hắc Nhật kiếm tông nạt:
- Mau đi!
Hai mươi Kiếm Vương chậm rãi đi tới trước, đi hướng bờ ao phát sáng.
Họ đứng cạnh ao nhìn nước phát sáng, biểu tình trầm trọng.
Nước ao phát sáng dường như từ đáy ao, rất kỳ lạ. Ao tĩnh lặng không sóng gợn, thoạt trông dính đặc như thủy ngân, tỏa sắc u sâu ẩn chứa nguy hiểm đáng sợ.
Giống như người thường không biết bơi nhưng ngồi trên tấm gỗ mục lênh đênh trên biển cả vô tận, thật nhỏ bé. Sợ cơn sóng đến lật tung ván gỗ làm mình rơi xuống biển, không biết bơi sẽ chết chìm. Sợ có con cá mập hung dữ vọt lên từ nước biển xem mình là con mồi ăn mất.
Đó là sự chưa biết, sức người nhỏ bé chưa biết gì uy lực thiên nhiên vô cùng vô tận, chưa biết gây ra sợ hãi.
Họ hít sâu, hai mươi người có mặt không phải người bình thường mà là Kiếm Vương, tồn tại cường đại cười nói có thể quyết định sống chết của vô số người bình thường. Đối diện chưa biết ít ra bọn họ còn có sức mạnh bản thân để dựa vào.
Mép ao cách cái cây giữa ao khoảng ba trăm thước, tuy không thể bay nhưng ba trăm thước không đáng gì với Kiếm Vương, thi triển thân pháp là vượt qua được.
Có tiếng quát lạnh:
- Ngươi đi trước!
Sở Mộ cảm giác chưởng phong dao động nhẹ sau lưng, hắn bị người đẩy mạnh. Họ định đẩy Kiếm Vương tu vi thấp nhất làm vật hy sinh.
Đệ tử Hắc Nhật kiếm tông cười như xem kịch, không ngăn cản, với bọn họ miễn lấy được ba trái cây là xong.
Bọn họ không trông chờ vào hai mươi Kiếm Vương bị bắt có thể hái ba trái cây, mục đích bắt người chỉ vì dụ con luyện thú núp trong ao ra. Dụ ra rồi bọn họ mới giết luyện thú mà giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đôi tay thịt như sắp đẩy tảng đá nặng ngàn cân vỗ vào lưng Sở Mộ. Những người khác cười nhạt, Sở Mộ sắp bị đẩy bay rơi xuống ao. Kiếm Vương thất tinh đẩy hai tay ra bỗng thấy hoa mắt, mục tiêu biến mất làm gã gồng sức bị hụt.
Nếu người bình thường đẩy mạnh mà mất mục tiêu thì sẽ ngã chúi tới trước, nhưng Kiếm Vương khống chế bản thân rất tốt, Kiếm Vương thất tinh lập tức ngừng thế xông lên. Nhưng có sức mạnh đẩy lưng Kiếm Vương thất tinh, gã không thể cưỡng lại lao lên trước, biểu tình kinh hoàng rơi vào ao nước.
Không phải Kiếm Vương thất tinh không muốn ngừng bước mà sức đẩy sau lưng quá mạnh, vượt khả năng chịu đựng của gã.
Người đẩy gã là Sở Mộ.
Bình thường Sở Mộ sẽ không chủ động hại ai, nhưng nếu có người muốn hại hắn thì hắn không ngốc đi hứng chịu, hắn sẽ đánh trả, thậm chí là lấy răng trả răng.
Rầm!
Kiếm Vương thất tinh rớt vào ao nước, bọt nước tung tóe, gã kinh hoàng liên tục vỗ mặt nước nhanh chóng bơi về, bò lên bờ. Không có nguy hiểm gì xảy ra.
Kiếm Vương thất tinh thở phào nhẹ nhõm sau đó trừng mắt Sở Mộ, rống to:
- Ngươi dám hại ta, chết đi!
Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang âm lạnh rạch phá không trung chém vào Sở Mộ, muốn giết hắn.
Những người khác mắt lạnh bàng quan, bọn họ ước gì có người làm chim đầu đàn thử xem trong ao có con luyện thú đáng sợ gì ẩn núp.
Mắt Sở Mộ đổi sang sắc lạnh, Ngũ Tướng kiếm rút khỏi vỏ, hắn không nương tình chém kiếm ra.
Càng nhanh, càng chuẩn, càng ác!
Tới sau mà đến trước, lực lượng mạnh mẽ tuôn vào thân kiếm, lực thấu mũi kiếm đập tan kiếm cương hộ thể của đối phương đâm vào ngực.
Lực lượng cường đại nhưng Sở Mộ còn giữ sức, hắn chỉ dùng lực lượng cỡ đỉnh thất tinh hậu kỳ, tránh cho các đệ tử Hắc Nhật kiếm tông cảnh giác.
Kiếm này nhìn như rất mạnh nhưng thật ra dùng xảo kình, mũi kiếm không đâm bị thương Kiếm Vương thất tinh. Không phải Sở Mộ mủi lòng, hắn có mục đích khác.
Lực lượng mạnh mẽ xuyên qua mũi kiếm tuôn vào ngực Kiếm Vương thất tinh, gã cảm giác tim dường như ngừng đập, khí huyết đông lại, toàn thân mềm nhũn không sức chống cự bay ngược ra.
Kiếm Vương thất tinh bay xa mấy chục thước lại rơi xuống, phun ra búng máu.
Bùm!
Bọt nước tung tóe, ao nước bị máu nhuộm đỏ. Kiếm Vương thất tinh huơ tứ chi giãy dụa, bọt nước bắn càng nhiều.
Nhát kiếm kia truyền lực lượng mạnh mẽ vào cơ thể Kiếm Vương thất tinh, trong một chốc không thể xua tan khiến gã khó khăn hành động, cực kỳ kinh hoàng.
Kiếm Vương thất tinh khó khăn bơi tới gần bờ, kinh hoàng hét to:
- Cứu ta... Cứu ta đi...
Không ai quan tâm, mắt nhìn chằm chằm ao nước xem có xuất hiện thứ núp trong ao nước không.
Hay trong ao nước vốn không có luyện thú đáng sợ nào hết?
Kiếm Vương thất tinh lấy lại năng lực hành động, bơi xa mấy chục thước sắp đến bờ vẫn không xảy ra chuyện gì.
Kiếm Vương thất tinh cười to bảo:
- Ta không sao hết! Ha ha ha ha ha ha! Ta không sao!
Kiếm Vương thất tinh định bò lên bờ ao thì biến dị xảy ra.
Trong lòng mọi người có một suy nghĩ:
- Không lẽ trong ao nước không có nguy hiểm?
Các đệ tử Hắc Nhật kiếm tông cũng rất kinh ngạc, bọn họ biết rõ trong ao núp luyện thú đáng sợ nhưng tại sao nó không lộ mặt?
Trong khi mọi người thắc mắc, ngạc nhiên, Kiếm Vương thất tinh mừng như điên thì một bóng đen lặng lẽ xuất hiện dưới ao nước.
Trong khoảnh khắc tim mọi người rớt cái bịch, cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong lòng. Những người đứng gần bờ không kiềm được thụt lùi mấy bước.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đệ tử Hắc Nhật kiếm tông lạnh lùng cười:
- Các ngươi có hai lựa chọn, một là bị bị chúng ta trực tiếp giết chết, thứ hai là đi hái ba trái cây giao cho chúng ta còn được sống. Lựa chọn thế nào là tùy vào các ngươi.
Không đi sẽ bị giết ngay bây giờ, bọn họ không đánh lại đệ tử Hắc Nhật kiếm tông được. Đi thì rất có thể chết dưới móng vuốt luyện thú chưa biết.
Đương nhiên rất có thể bọn họ trải qua nhiều gian khổ, chín chết một sống hái được ba trái cây rồi bị đệ tử Hắc Nhật kiếm tông diệt khẩu.
Đánh là ván cược, lựa chọn thế nào phải xem suy nghĩ của chính mình.
Suy nghĩ của Sở Mộ rất đơn giản, hắn không tin các đệ tử Hắc Nhật kiếm tông thật lòng thả bọn họ đi sau khi lấy được ba trái cây. Nhưng Sở Mộ định chọn cái đầu tiên là hái ba trái cây.
Vì Sở Mộ cũng rất muốn ba trái cây này, nếu thành công hái vào tay hắn sẽ diếm nó, tìm cơ hội bộc phát tất cả lực lượng không tiếc bị thương để chạy khỏi đây.
Đó là suy nghĩ của Sở Mộ, còn sự thật ra sao thì hắn không biết, mọi chuyện chỉ có thể hành sự theo thời cơ, vừa giữ mạng sống của mình vừa kiếm ích lợi lớn nhất. Nếu không còn mạng sống thì được thứ tốt đến mấy cuối cùng chỉ làm giá y cho người.
Chỉ mấy chục giây, hai mươi Kiếm Vương bị bắt đều có sự lựa chọn. Chọn cái thứ nhất, chỉ cần có một tia hy vọng sống sót thì phải tranh thủ!
Đệ tử Hắc Nhật kiếm tông nạt:
- Mau đi!
Hai mươi Kiếm Vương chậm rãi đi tới trước, đi hướng bờ ao phát sáng.
Họ đứng cạnh ao nhìn nước phát sáng, biểu tình trầm trọng.
Nước ao phát sáng dường như từ đáy ao, rất kỳ lạ. Ao tĩnh lặng không sóng gợn, thoạt trông dính đặc như thủy ngân, tỏa sắc u sâu ẩn chứa nguy hiểm đáng sợ.
Giống như người thường không biết bơi nhưng ngồi trên tấm gỗ mục lênh đênh trên biển cả vô tận, thật nhỏ bé. Sợ cơn sóng đến lật tung ván gỗ làm mình rơi xuống biển, không biết bơi sẽ chết chìm. Sợ có con cá mập hung dữ vọt lên từ nước biển xem mình là con mồi ăn mất.
Đó là sự chưa biết, sức người nhỏ bé chưa biết gì uy lực thiên nhiên vô cùng vô tận, chưa biết gây ra sợ hãi.
Họ hít sâu, hai mươi người có mặt không phải người bình thường mà là Kiếm Vương, tồn tại cường đại cười nói có thể quyết định sống chết của vô số người bình thường. Đối diện chưa biết ít ra bọn họ còn có sức mạnh bản thân để dựa vào.
Mép ao cách cái cây giữa ao khoảng ba trăm thước, tuy không thể bay nhưng ba trăm thước không đáng gì với Kiếm Vương, thi triển thân pháp là vượt qua được.
Có tiếng quát lạnh:
- Ngươi đi trước!
Sở Mộ cảm giác chưởng phong dao động nhẹ sau lưng, hắn bị người đẩy mạnh. Họ định đẩy Kiếm Vương tu vi thấp nhất làm vật hy sinh.
Đệ tử Hắc Nhật kiếm tông cười như xem kịch, không ngăn cản, với bọn họ miễn lấy được ba trái cây là xong.
Bọn họ không trông chờ vào hai mươi Kiếm Vương bị bắt có thể hái ba trái cây, mục đích bắt người chỉ vì dụ con luyện thú núp trong ao ra. Dụ ra rồi bọn họ mới giết luyện thú mà giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đôi tay thịt như sắp đẩy tảng đá nặng ngàn cân vỗ vào lưng Sở Mộ. Những người khác cười nhạt, Sở Mộ sắp bị đẩy bay rơi xuống ao. Kiếm Vương thất tinh đẩy hai tay ra bỗng thấy hoa mắt, mục tiêu biến mất làm gã gồng sức bị hụt.
Nếu người bình thường đẩy mạnh mà mất mục tiêu thì sẽ ngã chúi tới trước, nhưng Kiếm Vương khống chế bản thân rất tốt, Kiếm Vương thất tinh lập tức ngừng thế xông lên. Nhưng có sức mạnh đẩy lưng Kiếm Vương thất tinh, gã không thể cưỡng lại lao lên trước, biểu tình kinh hoàng rơi vào ao nước.
Không phải Kiếm Vương thất tinh không muốn ngừng bước mà sức đẩy sau lưng quá mạnh, vượt khả năng chịu đựng của gã.
Người đẩy gã là Sở Mộ.
Bình thường Sở Mộ sẽ không chủ động hại ai, nhưng nếu có người muốn hại hắn thì hắn không ngốc đi hứng chịu, hắn sẽ đánh trả, thậm chí là lấy răng trả răng.
Rầm!
Kiếm Vương thất tinh rớt vào ao nước, bọt nước tung tóe, gã kinh hoàng liên tục vỗ mặt nước nhanh chóng bơi về, bò lên bờ. Không có nguy hiểm gì xảy ra.
Kiếm Vương thất tinh thở phào nhẹ nhõm sau đó trừng mắt Sở Mộ, rống to:
- Ngươi dám hại ta, chết đi!
Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang âm lạnh rạch phá không trung chém vào Sở Mộ, muốn giết hắn.
Những người khác mắt lạnh bàng quan, bọn họ ước gì có người làm chim đầu đàn thử xem trong ao có con luyện thú đáng sợ gì ẩn núp.
Mắt Sở Mộ đổi sang sắc lạnh, Ngũ Tướng kiếm rút khỏi vỏ, hắn không nương tình chém kiếm ra.
Càng nhanh, càng chuẩn, càng ác!
Tới sau mà đến trước, lực lượng mạnh mẽ tuôn vào thân kiếm, lực thấu mũi kiếm đập tan kiếm cương hộ thể của đối phương đâm vào ngực.
Lực lượng cường đại nhưng Sở Mộ còn giữ sức, hắn chỉ dùng lực lượng cỡ đỉnh thất tinh hậu kỳ, tránh cho các đệ tử Hắc Nhật kiếm tông cảnh giác.
Kiếm này nhìn như rất mạnh nhưng thật ra dùng xảo kình, mũi kiếm không đâm bị thương Kiếm Vương thất tinh. Không phải Sở Mộ mủi lòng, hắn có mục đích khác.
Lực lượng mạnh mẽ xuyên qua mũi kiếm tuôn vào ngực Kiếm Vương thất tinh, gã cảm giác tim dường như ngừng đập, khí huyết đông lại, toàn thân mềm nhũn không sức chống cự bay ngược ra.
Kiếm Vương thất tinh bay xa mấy chục thước lại rơi xuống, phun ra búng máu.
Bùm!
Bọt nước tung tóe, ao nước bị máu nhuộm đỏ. Kiếm Vương thất tinh huơ tứ chi giãy dụa, bọt nước bắn càng nhiều.
Nhát kiếm kia truyền lực lượng mạnh mẽ vào cơ thể Kiếm Vương thất tinh, trong một chốc không thể xua tan khiến gã khó khăn hành động, cực kỳ kinh hoàng.
Kiếm Vương thất tinh khó khăn bơi tới gần bờ, kinh hoàng hét to:
- Cứu ta... Cứu ta đi...
Không ai quan tâm, mắt nhìn chằm chằm ao nước xem có xuất hiện thứ núp trong ao nước không.
Hay trong ao nước vốn không có luyện thú đáng sợ nào hết?
Kiếm Vương thất tinh lấy lại năng lực hành động, bơi xa mấy chục thước sắp đến bờ vẫn không xảy ra chuyện gì.
Kiếm Vương thất tinh cười to bảo:
- Ta không sao hết! Ha ha ha ha ha ha! Ta không sao!
Kiếm Vương thất tinh định bò lên bờ ao thì biến dị xảy ra.
Trong lòng mọi người có một suy nghĩ:
- Không lẽ trong ao nước không có nguy hiểm?
Các đệ tử Hắc Nhật kiếm tông cũng rất kinh ngạc, bọn họ biết rõ trong ao núp luyện thú đáng sợ nhưng tại sao nó không lộ mặt?
Trong khi mọi người thắc mắc, ngạc nhiên, Kiếm Vương thất tinh mừng như điên thì một bóng đen lặng lẽ xuất hiện dưới ao nước.
Trong khoảnh khắc tim mọi người rớt cái bịch, cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong lòng. Những người đứng gần bờ không kiềm được thụt lùi mấy bước.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 1856: Long Mãng ba đầu (Thượng)
10.0/10 từ 35 lượt.