Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1772: Tự nghĩ ra tấc kiếm (4)

Sở Mộ thi triển ra nửa bước, thuận thế móc một cái. Lúc này, kiếm khí của kiếm giả đã chết kia bắn về phía một kiếm giả khác. Kiếm trong tay vung lên, đâm mạnh ra với khí thế vô cùng hung hãn, mang theo uy lực lớn lao có không có cách nào chống đỡ nổi.

Thật không thể ngờ được, Sở Mộ nhìn như toàn lực đâm ra một kiếm, lại chỉ là hư chiêu. Trên đường đi, thân hình hắn xoay tròn. Nửa bước được thi triển ra. Lực lượng lại một lần nữa bạo phát. Kiếm thay đổi phương hướng, đâm về phía Nghiêm Phong.

Trong lòng Nghiêm Phong đang đầy thù hận toàn lực tấn công Sở Mộ. Hắn không ngờ được điểm này, càng không ngờ được, tốc độ của Sở Mộ sẽ nhanh như vậy. Lúc hắn vừa có phản ứng, lại không kịp né tránh nữa.

Vút.

Đầu của Nghiêm Phong đã bay lên thật cao, hai mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Trong khoảng thời gian ngắn bạo phát, liên tiếp giết chết hai đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông, công lao lớn nhất là thuộc về nửa bước và tấc kiếm. Thứ hai, Sở Mộ biết lợi dụng cục diện chiến đấu. Nếu như lúc trước, đối mặt với bốn người này, hắn chỉ có một đường chạy trốn.

Liên tục hai người bị giết, hai đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông còn lại tức giận không kìm chế được. Bọn họ gần như mất lý trí, liều lĩnh, một lòng muốn giết chết Sở Mộ.


Kiếm pháp của bọn họ càng sắc bén càng cuồng bạo, giống như mưa rền gió dữ sóng lớn ngập trời, liên tục không dừng. Bọn họ không giết chết Sở Mộ, quyết không bỏ qua.

Sở Mộ lại thi triển nửa bước. Trong phạm vi một tấc, hắn tiến lui thành thạo, không ngừng né tránh kiếm của đối phương. Ngũ Tương Kiếm tùy thời lưu động. Hắn giở mánh khóe cũ, thuận thế móc lợi kiếm của Nghiêm Phong, bắn ra, lại móc một kiếm khác lên, nắm ở trong tay trái, triển khai song kiếm thuật.

Ngay sau đó, Phong Lôi Tam Thập Nhị Kiếm được thi triển toàn lực.

Cho đến tận bây giờ, Sở Mộ tổng cộng dùng ba mươi mấy khối tinh nguyên. Khí lực không ngừng được cường hóa, đã đạt đến tiêu chuẩn Kiếm Vương nhị tinh bình thường. Phong Lôi Tam Thập Nhị Kiếm ở trong những cuộc chiến đấu không ngừng diễn ra, đã đột phá, đạt tới một hơi thở ba mươi hai kiếm.

Lúc này, dưới toàn lực bạo phát, kiếm quang như gió giống như sấm. Gió gào thét sấm nổ vang. Ba mươi hai kiếm, giống như hóa thành một đạo Phong Lôi, đánh về phía một người trong đó.

Tay trái cầm kiếm thi triển ra Cuồng Phong Khoái Kiếm, một hơi thở mười tám kiếm. Tuy rằng uy lực không bằng Phong Lôi Tam Thập Nhị Kiếm, cũng không thể khinh thường. Hắn xông về phía một người khác, lấy một địch hai.



Dưới trường hợp không có kiếm nguyên, trái tim càng yếu đuối. Vừa bị vỡ nát, kiếm giả kia ngay lập tức toàn thân co quắp, ngã xuống đất bỏ mình.

Trong thời gian ngắn ngủi, bốn người bao vây tấn công một người, lại chết ba. Đặc biệt khi người thứ ba chết, tiếng kêu thê lương thảm thiết, giống như một chậu nước lạnh hắt lên trên đầu người còn lại. Một hơi lạnh từ lòng bàn chân theo xương cột sống xông thẳng lên đầu. Tức giận trùng thiên trong lòng hắn lúc trước đã tiêu tan vô hình. Suy nghĩ liều mạng chém giết đối phương, giống như sương mù bị gió lớn thổi tan.

Trong mắt hắn hiện lên sự sợ hãi. Trong nháy mắt, hắn phát ra một chiêu kiếm pháp uy lực mạnh mẽ, muốn ép Sở Mộ lui lại phía sau, tạo khoảng cách thoát đi. Nửa bước của Sở Mộ thần kỳ tinh diệu. Song kiếm phối hợp. Sở Mộ không để ý tới kiếm chiêu của đối phương, bản thân xông tới phía trước.

- Dừng tay!

Thấy thế, đệ tử Dạ Minh Kiếm Tông này lập tức hô lớn:

- Ta có thể xin thề, chỉ cần ngươi buông tha cho ta, ta tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây ra bất cứ phiền phức gì.



Dưới tình huống một đấu một, trừ khi thực lực đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông này cường thịnh hơn vài phần, bằng không làm sao có thể là đối thủ của Sở Mộ. Ba kiếm, hắn đã bị chém giết.

Sở Mộ tự nhiên là nghe được lời của đối phương nói. Nhưng hắn không tin. Còn nữa, hắn không đến gây sự với Sở Mộ, không có nghĩa là những đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông khác sẽ không tới gây sự. Cho nên, giết chết đối phương mới là lựa chọn tốt nhất.

Sở Mộ nhanh chóng hành động, lấy xuống nhẫn không gian cùng với thánh kiếm của bốn người này. Hắn để thi thể của bọn họ ở lại. Tất nhiên lát nữa sẽ có ma thú luyện ngục tới ăn, thay Sở Mộ hủy thi diệt tích.

Trận chiến này khiến cho Sở Mộ ý thức được, nửa bước cùng tấc kiếm phối hợp, có thể nói là tuyệt diệu. So với thi triển riêng lẻ, uy lực mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nếu như có thể kết hợp hoàn mỹ lại, đến lúc đó, nhất định sẽ càng đáng sợ hơn.

Trong đầu hiện lên các loại ý nghĩ, Sở Mộ bỏ chiến lợi phẩm vào bên trong nhẫn không gian của mình, nhanh chóng rời khỏi đó.

Ngũ Tương Kiếm chung quy đã từng bị hao tổn qua. Dù đã được chữa trị, phong quang vẫn kém một chút. Sở Mộ đổi thành một thanh thánh kiếm hạ phẩm. Đó là thanh kiếm Nghiêm Phong sử dụng.



Thanh kiếm này chủ yếu thể hiện ở trên phương diện phong quang. Đối với tất cả phương diện khác cũng không có biên độ tăng trưởng. Nếu là ở bên ngoài, có lẽ không bằng Ngũ Tương Kiếm. Nhưng ở bên trong Vô Kiếm Luyện Ngục, so với Ngũ Tương Kiếm lại cao hơn vài phần.

Nắm chặt thanh kiếm trong tay, Sở Mộ bước vào cánh cửa vòng xoáy, tiến vào Vô Kiếm Luyện Ngục tầng thứ năm.

Mới vừa tiến vào, cảm giác nguy cơ đã hiện ra. Tóc gáy chợt dựng đứng. Sở Mộ không chút nghĩ ngợi, trực tiếp thi triển nửa bước, trong nháy mắt bạo phát, tránh sang bên cạnh. Bên tai xẹt qua một đạo kình phong sắc bén, giống như đại đao chém xuống.

Nửa bước, lại thể hiện ra sự thần diệu của nó.

Né tránh qua một bên, lúc này Sở Mộ mới nhìn thấy rõ mục tiêu tập kích chính mình. Đó là một con ma thú luyện ngục cũng đứng thẳng giống như người sói luyện ngục. Nhưng hình dáng bên ngoài lại giống như là nhân thằn lằn. Quỷ dị chính là, đôi cánh tay không phải lợi trảo, mà là lưỡi dao.

Đao ma luyện ngục!

So với người sói luyện ngục lại càng cường đại hơn.

Kiếm Đạo Độc Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần Truyện Kiếm Đạo Độc Thần Story Chương 1772: Tự nghĩ ra tấc kiếm (4)
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...