Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 172: Trong vòng mười năm ta tất sẽ mang kiếm tới Thanh Lan (2)

Thân ảnh La trưởng lão lóe lên, ngăn cản trước mặt Sở Mộ, hai vị trưởng lão khác cũng nhảy ra. Tạo thành một hàng ngăn cản khí thế sắc bén, cường đại tới cực điểm của ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái.

- Gia gia, ra tay giúp Sở Mộ đi.

Diêu Bích Phương sốt ruột, vội vàng nắm lấy góc áo Diêu trưởng lão, khẩn cầu.

- Ồ? Vì sao vậy?

Diêu Trưởng lão sững sờ, nhìn thấy vẻ mặt Diêu Bích Phương sốt ruột không thôi, hắn lập tức vui vẻ:

- Chẳng lẽ Phượng nhi nhà ta vừa ý tiểu tử này?

- Không phải a.

Diêu Bích Phượng không ngờ tới Diêu trưởng lão lại nói ra lời như vậy, nàng lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích:

- Trong Thanh Lan hư cảnh, con thiếu chút nữa đã bị người ta giết chết, là hắn cứu con.

- Cái gì? Là ai muốn giết con?


Vẻ mặt Diêu trưởng lão biến đổi, lập tức giận dữ, con của hắn, con dâu của hắn cũng chết, chỉ để lại đứa cháu gái là Diêu Bích Phương, hắn yêu thương nó vô cùng. Vừa nghe nó thiếu chút nữa đã bị người ta giết chết, trong lòng hắn tức thì phẫn nộ.

- Gia gia, người nhanh ra tay đi, chuyện khác chờ sau khi chúng ta trở lại kiếm phái sẽ nói cho người nghe.

Diêu Bích Phương sốt ruột nói.

- Được, đã có ân cứu mạng với Phượng Nhi, như vậy ta cũng không thể ngồi yên không quan tâm tới.

Diêu trưởng lão gật đầu, thân ảnh lóe lên, xuất hiện bên cạnh đám người La trưởng lão, đối diện với ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái.

La trưởng lão lập tức sững sờ, mặc dù nói Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái rất có giao tình, nhưng mà trên thực tế cũng là đối thủ cạnh tranh, đối phương sao lại kiên định đứng về phía bọn họ vậy?

- Diêu trưởng lão? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng là địch với chúng ta?

Sắc mặt Thanh Mộc trưởng lão đại biến, trầm giọng hỏi.

- Đều là Kiếm giả Hóa Khí cảnh, lại là tôn sư một phái, không ngờ lại không quan tâm tới thể diện đi ra tay với đệ tử Kiếm Khí cảnh, bản trưởng lão nhìn không thuận mắt. Đều là trưởng lão, ta cảm thấy xấu hổ thay cho các ngươi.


Diêu trưởng lão chậm rãi nói hắn không sợ chút nào.

- Huống chi bản trưởng lão xem tên đệ tử này rất thuận mắt, quyết định giúp hắn một lần, sao nào? Ba người các ngươi sẽ không vì việc này mà làm địch với bản trưởng lão đó chứ? Lòng dạ hẹp hòi như vậy, thực sự không biết các ngươi tu luyện tới Hóa Khí cảnh như thế nào nha.

Nói một phen khiến cho mọi người không nhịn được mà cười to lên một tiếng. Nhưng mà ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái thiếu chút nữa không nhịn được mà phun máu.

- Nói như vậy Diêu trưởng lão ngươi hạ quyết tâm làm địch với bổn phía?

Thanh Mộc trưởng lão âm trầm nói, vẻ mặt âm trầm cơ hồ chảy ra nước.

- Những lời này của ngươi nghiêm trọng rồi, chỉ như vậy mà lại dám nói là địch với kiếm phái các ngươi. Như vậy không phải ngươi muốn Thanh Lan kiếm phái các ngươi triệt để đối mặt với Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái chúng ta hay sao?

Diêu trưởng lão cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm nói, nói trúng điểm yếu, làm cho Thanh Mộc trưởng lão thiếu chút nữa phun máu.

- Tốt, tốt, tốt.

Ba chữ tốt liên tiếp vang lên, lửa giận trong lòng Thanh Mộc trưởng lão bộc phát, chỉ là hắn lại vô cùng kiêng kỵ. Nếu như chỉ là ba trưởng lão của Thanh Phong kiếm phái, hắn hoàn toàn không sợ, bởi vì bọn họ ra tay hoàn toàn có thể đàn áp đối phương. Nhwung mà lại xuất hiện một Diêu trưởng lão tu vi gần bằng hắn, không kém hắn là bao, một khi động thủ, cục diện sẽ vô cùng khó coi. Đến lúc đó không có cách nào đạt được mục đích mà còn bị nhục nhã một phen, được không bù mất.

- Bản trưởng lão chỉ có thể nói một câu ở đây, đệ tử bổn phái không có ai đi ra, bọn họ nhất định đã gặp bất trắc gì, mà chuyện này có quan hệ lớn nhất với Thanh Phong kiếm phái các ngươi. Đợi bản trưởng lão trở về kiếm phái, tất sẽ báo cáo việc này lên trên, đến lúc đó chưởng giáo bổn phái nhất định sẽ tự mình tới Thanh Phong kiếm phái các ngươi, tới tìm câu trả lời thỏa đáng.

- Xin đợi đại giá a.

La trưởng lão hừ lạnh một tiếng.

- Sở Mộ, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở trong Thanh Phong kiếm phái,không nên rời khỏi nửa bước, bằng không ai cũng không thể bảo đảm được ngươi còn sống được hay không.

Diệu Nhật trưởng lão thu kiếm vào vỏ, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, đột nhiên mở miệng nói ra một câu khiến cho mọi người nhướng mày. Một trưởng lão Hóa Khí cảnh cao cao tại thượng không ngờ lại uy hiếp một đệ tử Kiếm Khí cảnh, không biết vị trưởng lão này không biết xấu hổ cỡ nào a.

- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ sống tốt, trong vòng mười năm ta tất sẽ kiếm chỉ Thanh Lan kiếm phái. Hy vọng tới lúc đó ngươi còn sống.

Sở Mộ lạnh lùng cười, không sợ hãi chút nào, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lúc nói lời phản bác khiến cho hai mắt mọi người sáng ngời, trong lòng khiếp sợ, muốn nói lời này cần có hào khí tới bực nào chứ?

Ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái đều lạnh lùng cười, quay đầu rời đi, trong lòng nghẹn khuất dị thường, một ngụm máu xông lên tới cổ lại bị bọn họ ngăn lại. Lần này không chỉ có kế hoạch không thành công, còn bị chống đống, mà đệ tử bổn phái lại không có một ai trở ra.

Có thể nói người tổn thất thảm trọng nhất chính là bọn họ.

- Người trẻ tuổi có ngạo khí là chuyện tốt, nhưng mà cũng nên biết có chuyện không nên nóng nảy, nếu không khó thành đại sự.

Diêu trưởng lão liếc nhìn Sở Mộ, chắp hai tay ra sau lưng ngửa đầu nói. Vẻ mặt có một tia khinh thị, hắn đối với lời này của Sở Mộ không cho là đúng, ấn tượng đối với Sở Mộ cũng hạ thấp đi ba phần.


- Đa tạ trưởng lão xuất thủ tương trợ.

Sở Mộ lơ đễnh, không quan tâm mà hạ kiếm lễ với Diêu trưởng lão. Mặc kệ Diêu trưởng lão nói gì, đều không ảnh hưởng tới Sở Mộ được. Nhưng mà Diêu trưởng lão trợ giúp lại là chân thật, cho nên Sở Mộ hạ kieemsl ễ cũng là một loại cảm tạ đúng với cấp bậc lẽ nghĩa.

- La trưởng lão, lần này tổn thất của ba phái chúng ta đều rất thảm trọng, có một ít chuyện cần phải làm rõ, cho nên tạm thời chúng ta cáo từ.

Diêu trưởng lão cũng không nhìn Sở Mộ mà chắp tay nói với La trưởng lão, khẽ cười một tiếng rồi quay người rời đi.

DIêu Bích Phương quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Mộ, cuối cùng cũng rời đi theo. Cuối cùng trong sơn cốc nhỏ này cũng chỉ còn lại sáu đệ tử và ba trưởng lão của Thanh Phong kiếm phái.

La trưởng lão nhìn chung quanh một chút, lại nhìn sáu đệ tử tinh anh, trong lòng không biết có tư vị gì cho đúng. Dường như rất là cao hứng, kích động, nhưng mà cao hứng, kích động không nổi. Tóm lại là có chút áp lực.

- Có chuyện gì đợi sau khi trở về kiếm phái các ngươi hãy nói.

La trưởng lão thu kiếm vào vỏ, thở dài một hơi rồi chậm rãi nói ra. Liên tiếp có biến cố xảy ra khiến cho trực giác của hắn nói cho hắn biết, trong Thanh Lan hư cảnh nhất định xảy ra chuyện quan trọng gì đó. Nếu không tuyệt đối sẽ không xuất hiện tổn thất thảm trọng như vậy.

- Đi thôi.

Hai trưởng lão khác cũng nói.

Kiếm Đạo Độc Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần Truyện Kiếm Đạo Độc Thần Story Chương 172: Trong vòng mười năm ta tất sẽ mang kiếm tới Thanh Lan (2)
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...