Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 1525: Ngự kiếm trường không (Hạ)
Sở Mộ huơ kiếm chỉ tay trái, quỹ tích không thay đổi nhưng biên độ vạch điều chỉnh đôi chút khiến kiếm quang lượn vòng bớt trúc trắc, nhanh nhẹn hơn.
Sở Mộ có ngộ tính hơn người, năng lực thích ứng cũng mạnh mẽ kinh người. Mười phút sau, phi kiếm đã ra dáng như thể người ta khổ luyện mấy tháng ròng.
Hai mươi phút sau, Sở Mộ cơ bản có thể tự do khống chế phi kiếm, kiếm chỉ tay trái vạch biên độ rất nhỏ, quỹ tích càng thêm hoàn mỹ. Phi kiếm càng nhanh nhẹn hơn, có thể đổi hướng ngay giữa không trung, biến hóa đa đoan trong phạm vi nhỏ.
Loại trình độ này tuy không bằng Tiêu Linh nhưng có thể bước đầu ứng dụng vào thực chiến, huống chi Sở Mộ mới lĩnh ngộ thuật ngự kiếm, còn là lần đầu tiên thi triển, chỉ qua hai mươi phút đã tiến bộ như vậy thật sự rất kinh người.
Sở Mộ thi triển thuật ngự kiếm, dùng lực lượng thần niệm vận chuyển sẽ tiêu hao lực lượng thần niệm, kiếm ý, kiếm nguyên vân vân.
Luyện tập thế này không dùng vào việc chiến đấu nên các loại lực lượng tiêu hao không quá rõ rệt, nhưng nếu áp dụng vào đánh nhau thì số lượng tiêu hao sẽ tăng lên.
Sở Mộ luyện tập thêm hai mươi phút, càng quen thuộc thuật ngự kiếm hơn.
Kiếm chỉ tay trái ngoắc nhẹ, Vô Hồi kiếm hóa thân kiếm quang từ xa xoay hướng nhanh chóng quay về, theo kiếm chỉ của Sở Mộ cắm vào vỏ.
Sở Mộ thở phào, cười nói:
- Thật là thuật ngự kiếm tinh diệu.
Thuật ngự kiếm bị hạn chế khoảng cách, tùy theo lực lượng thần niệm của Kiếm Giả.
Lực lượng thần niệm mạnh thì khoảng cách thuật ngự kiếm càng xa, nếu yếu thì thậm chí không thi triển thuật ngự kiếm được.
Lực lượng thần niệm của Sở Mộ cực kỳ mạnh mẽ trong Kiếm Giả cùng đẳng cấp, nên hắn thi triển thuật ngự kiếm có thể kéo rộng khoảng cách hai trăm thước với phi kiếm, vượt qua đám người Tiêu Linh, Tôn Nguyên, Vương Uy rất xa. Sau này lực lượng thần niệm thăng cấp thì khoảng cách thuật ngự kiếm càng dài nữa.
Sở Mộ nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu tu luyện kiếm thuật băng.
Kiếm thuật ngũ hành, kiếm thuật phong lôi, kiếm thuật vân đều tu luyện đến đại thành chiêu thứ chín, nên việc tu luyện kiếm thuật băng cực kỳ thuận lợi, rất nhanh Sở Mộ luyện thành công chiêu thứ bảy.
Sở Mộ bỏ chút thời gian củng cố chiêu thứ bảy, hắn tu luyện các loại kiếm kỹ khác.
Trọng ý không trọng hình, để tránh phá hoại Thạch Trung lâu.
Ngày thứ bốn Sở Mộ ra khỏi Thạch Trung lâu, ra khỏi Trùng Thiên viện, đi tới tiểu thế giới.
Một góc tiểu thế giới Phi Thiên các. Sở Mộ đứng dưới đất mặc niệm khẩu quyết thuật ngự kiếm, thi triển ra, kiếm chỉ tay trái điểm vào kiếm. Vô Hồi kiếm rung lên tự động ra khỏi vỏ, hóa thành luồng kiếm quang sắc bén nháy mắt bắn vọt ra hai trăm thước.
Kiếm chỉ tay trái vạch từng quỹ tích huyền diệu như đang thi triển một môn kiếm thuật. Phi kiếm cách hai trăm thước như bị người vô hình cầm, tu luyện kiếm thuật cơ bản.
Phạm vi Thạch Trung lâu có hạn, Sở Mộ không thể thoải mái thi triển. Ở bên ngoài thì trời đất bao la rộng mênh mông, Sở Mộ có thể tùy ý phát huy.
Kiếm ý, kiếm nguyên, kim chi áo nghĩa rót vào Vô hồi kiếm, khiến thanh kiếm tỏa ánh sáng vàng, mũi nhọn kinh người, kiếm quang vàng phun ra nuốt vào. Kiếm chỉ của Sở Mộ thay đổi, hoàn chỉnh thi triển một môn kiếm thuật kim.
Phi kiếm bay vút đi vòng quanh một tảng đá to nặng mấy ngàn cân, tốc độ siêu nhanh. Vài luồng sáng vàng lấp lóe, tảng đá to bị cắt thành mười khối hoàn chỉnh.
Vết cắt bằng phẳng bóng loáng như mặt gương.
Chớp mắt kim chi áo nghĩa đổi thành hỏa chi áo nghĩa, kiếm quang màu vàng biến thành đỏ tựa như đoàn lửa cháy hừng hực. Không khí bốn phía trở nên nóng rực, phi kiếm lướt nhanh vượt qua đá vụn, đột cháy đá thành đống khét đen.
Đôi khi lại biến thành thổ chi áo nghĩa, kiếm quang vô cùng dày nặng.
Sân bãi rộng rãi cho Sở Mộ thỏa thích luyện tập, tự do thi triển, thuật ngự kiếm không ngừng tiến bộ tinh thâm hơn.
Cuối cùng Sở Mộ ứng dụng không chi áo nghĩa vào thuật ngự kiếm, kiếm quang chợt lóe biến mất, giây sau xuất hiện cách hai trăm thước từ trên cao chém xuống.
Đường kiếm thuấn di quỷ thần khó lường, khiến người khó thể đề phòng.
Đến bây giờ Sở Mộ chưa thể sáng tạo kiếm kỹ không chi áo nghĩa, một vì mỗi ngày có quá nhiều thứ cần tu luyện, đều tốn thời gian. hai vì không chi áo nghĩa cao thâm khó dò, sáng tạo kiếm kỹ khó khăn hơn áo nghĩa khác gấp vô số lần.
Trừ phi Sở Mộ dùng tất cả thời gian vào việc tham ngộ không chi áo nghĩa mới có cơ mày sáng tạo ra kiếm kỹ về nó. Nhưng làm như vậy sẽ giảm chậm tiến bộ thực lực, Sở Mộ ngẫm lại không gấp gáp sáng tạo kiếm kỹ không chi áo nghĩa.
Nếu tham ngộ ra kiếm thuật không chi vậy sẽ giúp ích rất lớn cho việc sáng tạo không chi áo nghĩa.
Thuật ngự kiếm không chi áo nghĩa vô cùng thần kỳ, đôi khi ở bên kia có lúc ở bên kia, uy lực kinh người.
Ánh sáng sặc sỡ nhiều màu biến đổi, kiếm quang chợt lóe.
Dùng áo nghĩa đơn nhất ứng dụng trên thuật ngự kiếm cho quen thuộc, Sở Mộ bắt đầu thử dùng hai loại áo nghĩa vào thuật ngự kiếm, khó khăn bỗng chốc tăng nhiều, tiêu hao lực lượng thần niệm tăng theo cấp số nhân, cực kỳ không ổn định.
Nhưng hai loại áo nghĩa có thể dung hợp ứng dụng trong thuật ngự kiếm, thậm chí là ba loại, bốn loại, năm loại đều được. Càng dung hợp nhiều lực lượng áo nghĩa thì uy lực của thuật ngự kiếm càng mạnh mẽ đáng sợ hơn.
Tương tự, dung hợp nhiều lực lượng áo nghĩa đột khó càng lớn, tiêu hao lực lượng thần niệm không ngừng tăng lên theo cấp số nhân.
Sở Mộ thử dung hợp hai loại lực lượng áo nghĩa liền cảm giác lực lượng thần niệm của mình cạn kiệt.
Sở Mộ xẻ mặt đất ra đào một cái hố, bày phong cấm rồi hắn ngồi khoanh chân trong đó, phục hồi lực lượng thần niệm và kiếm nguyên.
Có một số đệ tử Phi Thiên các sẽ đi trong tiểu thế giới để tu luyện, nhưng xác suất gặp nhau rất nhỏ. Trong tiểu thế giới không có mãnh thú thái cổ cường đại nào sinh sống nên rất an toàn.
Lực lượng thần niệm, kiếm nguyên này nọ đều phục hồi, Sở Mộ gỡ bỏ phong cấm, rời khỏi cái hố lại bắt đầu tu luyện thuật ngự kiếm.
Kiếm quang lấy Sở Mộ làm trung tâm bay nhanh biến đổi trong phạm vi hai thước. Bỗng nhiên kiếm quang đổi hướng bắn nhanh về phía Sở Mộ như muốn đâm thủng hắn.
Kiếm Đạo Độc Thần
Sở Mộ có ngộ tính hơn người, năng lực thích ứng cũng mạnh mẽ kinh người. Mười phút sau, phi kiếm đã ra dáng như thể người ta khổ luyện mấy tháng ròng.
Hai mươi phút sau, Sở Mộ cơ bản có thể tự do khống chế phi kiếm, kiếm chỉ tay trái vạch biên độ rất nhỏ, quỹ tích càng thêm hoàn mỹ. Phi kiếm càng nhanh nhẹn hơn, có thể đổi hướng ngay giữa không trung, biến hóa đa đoan trong phạm vi nhỏ.
Loại trình độ này tuy không bằng Tiêu Linh nhưng có thể bước đầu ứng dụng vào thực chiến, huống chi Sở Mộ mới lĩnh ngộ thuật ngự kiếm, còn là lần đầu tiên thi triển, chỉ qua hai mươi phút đã tiến bộ như vậy thật sự rất kinh người.
Sở Mộ thi triển thuật ngự kiếm, dùng lực lượng thần niệm vận chuyển sẽ tiêu hao lực lượng thần niệm, kiếm ý, kiếm nguyên vân vân.
Luyện tập thế này không dùng vào việc chiến đấu nên các loại lực lượng tiêu hao không quá rõ rệt, nhưng nếu áp dụng vào đánh nhau thì số lượng tiêu hao sẽ tăng lên.
Sở Mộ luyện tập thêm hai mươi phút, càng quen thuộc thuật ngự kiếm hơn.
Kiếm chỉ tay trái ngoắc nhẹ, Vô Hồi kiếm hóa thân kiếm quang từ xa xoay hướng nhanh chóng quay về, theo kiếm chỉ của Sở Mộ cắm vào vỏ.
Sở Mộ thở phào, cười nói:
- Thật là thuật ngự kiếm tinh diệu.
Thuật ngự kiếm bị hạn chế khoảng cách, tùy theo lực lượng thần niệm của Kiếm Giả.
Lực lượng thần niệm mạnh thì khoảng cách thuật ngự kiếm càng xa, nếu yếu thì thậm chí không thi triển thuật ngự kiếm được.
Lực lượng thần niệm của Sở Mộ cực kỳ mạnh mẽ trong Kiếm Giả cùng đẳng cấp, nên hắn thi triển thuật ngự kiếm có thể kéo rộng khoảng cách hai trăm thước với phi kiếm, vượt qua đám người Tiêu Linh, Tôn Nguyên, Vương Uy rất xa. Sau này lực lượng thần niệm thăng cấp thì khoảng cách thuật ngự kiếm càng dài nữa.
Sở Mộ nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu tu luyện kiếm thuật băng.
Kiếm thuật ngũ hành, kiếm thuật phong lôi, kiếm thuật vân đều tu luyện đến đại thành chiêu thứ chín, nên việc tu luyện kiếm thuật băng cực kỳ thuận lợi, rất nhanh Sở Mộ luyện thành công chiêu thứ bảy.
Sở Mộ bỏ chút thời gian củng cố chiêu thứ bảy, hắn tu luyện các loại kiếm kỹ khác.
Trọng ý không trọng hình, để tránh phá hoại Thạch Trung lâu.
Ngày thứ bốn Sở Mộ ra khỏi Thạch Trung lâu, ra khỏi Trùng Thiên viện, đi tới tiểu thế giới.
Một góc tiểu thế giới Phi Thiên các. Sở Mộ đứng dưới đất mặc niệm khẩu quyết thuật ngự kiếm, thi triển ra, kiếm chỉ tay trái điểm vào kiếm. Vô Hồi kiếm rung lên tự động ra khỏi vỏ, hóa thành luồng kiếm quang sắc bén nháy mắt bắn vọt ra hai trăm thước.
Kiếm chỉ tay trái vạch từng quỹ tích huyền diệu như đang thi triển một môn kiếm thuật. Phi kiếm cách hai trăm thước như bị người vô hình cầm, tu luyện kiếm thuật cơ bản.
Phạm vi Thạch Trung lâu có hạn, Sở Mộ không thể thoải mái thi triển. Ở bên ngoài thì trời đất bao la rộng mênh mông, Sở Mộ có thể tùy ý phát huy.
Kiếm ý, kiếm nguyên, kim chi áo nghĩa rót vào Vô hồi kiếm, khiến thanh kiếm tỏa ánh sáng vàng, mũi nhọn kinh người, kiếm quang vàng phun ra nuốt vào. Kiếm chỉ của Sở Mộ thay đổi, hoàn chỉnh thi triển một môn kiếm thuật kim.
Phi kiếm bay vút đi vòng quanh một tảng đá to nặng mấy ngàn cân, tốc độ siêu nhanh. Vài luồng sáng vàng lấp lóe, tảng đá to bị cắt thành mười khối hoàn chỉnh.
Vết cắt bằng phẳng bóng loáng như mặt gương.
Chớp mắt kim chi áo nghĩa đổi thành hỏa chi áo nghĩa, kiếm quang màu vàng biến thành đỏ tựa như đoàn lửa cháy hừng hực. Không khí bốn phía trở nên nóng rực, phi kiếm lướt nhanh vượt qua đá vụn, đột cháy đá thành đống khét đen.
Đôi khi lại biến thành thổ chi áo nghĩa, kiếm quang vô cùng dày nặng.
Sân bãi rộng rãi cho Sở Mộ thỏa thích luyện tập, tự do thi triển, thuật ngự kiếm không ngừng tiến bộ tinh thâm hơn.
Cuối cùng Sở Mộ ứng dụng không chi áo nghĩa vào thuật ngự kiếm, kiếm quang chợt lóe biến mất, giây sau xuất hiện cách hai trăm thước từ trên cao chém xuống.
Đường kiếm thuấn di quỷ thần khó lường, khiến người khó thể đề phòng.
Đến bây giờ Sở Mộ chưa thể sáng tạo kiếm kỹ không chi áo nghĩa, một vì mỗi ngày có quá nhiều thứ cần tu luyện, đều tốn thời gian. hai vì không chi áo nghĩa cao thâm khó dò, sáng tạo kiếm kỹ khó khăn hơn áo nghĩa khác gấp vô số lần.
Trừ phi Sở Mộ dùng tất cả thời gian vào việc tham ngộ không chi áo nghĩa mới có cơ mày sáng tạo ra kiếm kỹ về nó. Nhưng làm như vậy sẽ giảm chậm tiến bộ thực lực, Sở Mộ ngẫm lại không gấp gáp sáng tạo kiếm kỹ không chi áo nghĩa.
Nếu tham ngộ ra kiếm thuật không chi vậy sẽ giúp ích rất lớn cho việc sáng tạo không chi áo nghĩa.
Thuật ngự kiếm không chi áo nghĩa vô cùng thần kỳ, đôi khi ở bên kia có lúc ở bên kia, uy lực kinh người.
Ánh sáng sặc sỡ nhiều màu biến đổi, kiếm quang chợt lóe.
Dùng áo nghĩa đơn nhất ứng dụng trên thuật ngự kiếm cho quen thuộc, Sở Mộ bắt đầu thử dùng hai loại áo nghĩa vào thuật ngự kiếm, khó khăn bỗng chốc tăng nhiều, tiêu hao lực lượng thần niệm tăng theo cấp số nhân, cực kỳ không ổn định.
Nhưng hai loại áo nghĩa có thể dung hợp ứng dụng trong thuật ngự kiếm, thậm chí là ba loại, bốn loại, năm loại đều được. Càng dung hợp nhiều lực lượng áo nghĩa thì uy lực của thuật ngự kiếm càng mạnh mẽ đáng sợ hơn.
Tương tự, dung hợp nhiều lực lượng áo nghĩa đột khó càng lớn, tiêu hao lực lượng thần niệm không ngừng tăng lên theo cấp số nhân.
Sở Mộ thử dung hợp hai loại lực lượng áo nghĩa liền cảm giác lực lượng thần niệm của mình cạn kiệt.
Sở Mộ xẻ mặt đất ra đào một cái hố, bày phong cấm rồi hắn ngồi khoanh chân trong đó, phục hồi lực lượng thần niệm và kiếm nguyên.
Có một số đệ tử Phi Thiên các sẽ đi trong tiểu thế giới để tu luyện, nhưng xác suất gặp nhau rất nhỏ. Trong tiểu thế giới không có mãnh thú thái cổ cường đại nào sinh sống nên rất an toàn.
Lực lượng thần niệm, kiếm nguyên này nọ đều phục hồi, Sở Mộ gỡ bỏ phong cấm, rời khỏi cái hố lại bắt đầu tu luyện thuật ngự kiếm.
Kiếm quang lấy Sở Mộ làm trung tâm bay nhanh biến đổi trong phạm vi hai thước. Bỗng nhiên kiếm quang đổi hướng bắn nhanh về phía Sở Mộ như muốn đâm thủng hắn.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 1525: Ngự kiếm trường không (Hạ)
10.0/10 từ 35 lượt.