Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 1487: Thiên tài và kẻ tầm thường
Đã không bị ảnh hưởng, Sở Mộ lên di chuyển về phía trước, vừa đi vừa suy nghĩ điểm khác biệt của môn kiếm thuật này với Thiên Hoang kiếm thuật, hắn không nhìn thấy hai tên đệ tử Phi Thiên Các đã khiếp sợ, qua một lúc lâu mới nhìn nhau.
- Ngươi nhìn kia, người nọ thông qua...
- Thời gian...
- Dường như chưa tới nửa khắc đồng hồ.
- Không tới nửa khắc... Hoàn toàn phá ghi chép của Thiên Dật sư huynh...
Khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ, bọn họ không nghĩ tới có người có thể phá ghi chép hơn trăm năm của Phi Thiên Các.
Phi Thiên Các sôi trào vì Sở Mộ.
- Từ khi sáng lập Phi Thiên Các đến nay, kỷ lục đã xuất hiện, về sau đều bị kẻ đến sau phá tan, ghi chép ngàn năm trước bảo trì chín trăm năm mới bị Tần Thiên Dật phá vỡ, ta cho rằng ghi chép của Tần Thiên Dật có thể bảo trì thời gian ngàn năm, không ngờ...
- Ta đã tra rõ ràng, Sở Mộ xuất thân thấp hèn, đến từ Tử Linh Châu Thiên Phong Kiếm Cung.
- Tử Linh Châu Thiên Phong Kiếm Cung... Ta nhớ đó là tiểu thế lực.
- Đều nói nước cạn không có chân long, không ngờ lại có ngoài ý muốn...
- Thiên tài cỡ này trở thành đệ tử Phi Thiên Các chúng ta, phải hảo hảo bồi dưỡng, thành tựu tương lai chưa chắc kém Tần Thiên Dật.
...
Sở Mộ là người vượt qua khảo hạch đâu tiên trong sáu trăm người, sau Sở Mộ lại có ba người thông qua khảo hạch, thời gian bọn họ vượt qua nửa khắc, cuối cùng có bốn trăm người thông qua khảo hạch, chính thức trở thành đệ tử Phi Thiên Các. Về phần hai trăm người không thông qua khảo hạch thật đáng tiếc, bọn họ bị đưa ra ngoài tiểu thế giới Phi Thiên Các, đi con đường nào chính là việc của bọn họ.
Bốn trăm người trở thành đệ tử Phi Thiên Các, số lượng này đã vượt qua trước kia.
Bốn trăm người tụ tập trong đại điện Phi Thiên Các, đại điện rất rộng lớn, đồng thời dung nạp mấy vạn người cũng có thể, trừ bốn trăm người bọn họ ra, còn có các lão của Phi Thiên Các...
- Kiểm tra thiên phú tu luyện.
Một các lão lên tiếng.
Trong thế giới kiếm giả có mấy phương diện quan hệ tới thành tựu cuối cùng của kiếm giả.
Thiên phú tu luyện, ngộ tính, ý chí, linh hồn, số mệnh, thiếu một cái cũng không được.
Phi Thiên Các cũng có phương thức khảo nghiệm chính xác của riêng mình.
Khảo nghiệm thiên phú tu luyện của một người là quả cầu thủy tinh lớn bằng đầu người, bốn trăm người dựa theo trình tự của mình.
Bởi vì Sở Mộ là người đầu tiên vượt qua khảo hạch, bởi vậy vị trí của hắn là đầu tiên, luôn được chú ý nhất.
Với tư cách là người thông qua khảo hạch đầu tiên. Hơn nữa còn phá vỡ ghi chép trăm năm, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Sở Mộ, bọn họ rất muốn xem đệ tử có ngộ tính siêu nhân, thiên phú tu luyện sẽ đạt tới trình độ gì.
- Hẳn là nhị phẩm.
- Ta cũng cho rằng là nhị phẩm, cũng không biết là cấp độ nào của nhị phẩm?
- Có lẽ là cao giai trong nhị phẩm.
Có các lão truyền âm với nhau.
Ba người đứng sau lưng Sở Mộ có ngộ tính kinh người, không nghĩ tới còn không bằng Sở Mộ, bởi vậy có chút không phục, cũng có ý định ngộ tính không bằng ngươi, tư chát tu hành của chúng ta sẽ hơn ngươi.
Lãnh Trường Phong bị Sở Mô đánh bại cũng tò mò thiên phú tu luyện của Sở Mộ.
Thiên phú tu luyện như thế nào, nội tâm Sở Mộ biết rõ ràng, đây là khuyết điểm của hắn, cũng là điểm chưa đủ hắn cần đền bù.
Trong ánh mắt của mọi người, Sở Mộ đi lên thủy tinh cầu kiểm tra thiên phú, hắn xòe bàn tay đặt lên thủy tinh, đầu tiên xuất hiện màu vàng, sau đó là màu đỏ, trong nháy mắt lại biến thành màu cam.
Xích chanh hoàng lục thanh lam tử ngân kim chín màu sắc không ngừng luân chuyển.
Màu sắc không ngừng biến hóa, lực lượng trong thủy tinh âầu xuyên thấu bàn tay Sở Mộ, theo từ cánh tay truyền vào thân thể hắn, mỗi lần màu của thủy tinh cầu thay đổi là lực lượng đó len lỏi trong người hắn, hơn nữa còn không ngừng xâm nhập.
Thiên phú tu luyện rất huyền diệu, sờ không thấy nhưng nó tồn tại trong thân mỗi người.
Cuối cùng màu sắc thủy tinh cầu biến thành màu xanh da trời, lực lượng vô hại trong cơ thể Sở Mộ thoát khỏi cánh tay hắn quay về thủy tinh cầu, màu đỏ biến mất, thủy tinh cầu biến trở lại thành màu trong suốt.
Tới thời khắc cuối cùng, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào thủy tinh cầu.
Lúc màu xanh da trời cô định liền không biến hóa màu sắc nào khác.
- Màu xanh da trời...
Lúc này các lão và những đệ tử Phi Thiên Các đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ ngạc nhiên không nhỏ.
- Ngũ phẩm cấp thấp!
Sở Mộ đã sớm biết nó là như thế.
- Sai lầm!
- Ngộ tính như vậy, tại sao thiên phú tu luyện thấp như thế?
Nghị luận liên tục.
Bọn họ không dám tin tưởng, người có ngộ tính phá ghi chép của Phi Thiên Các lại có thiên phú tu luyện ngũ phẩm, trong suy nghĩ của bọn họ tam phẩm đã là thấp nhất.
Ngạc nhiên, toàn bộ đều ngạc nhiên.
- Nhất định có sai lầm, thử lại lần nữa
Một các lão quả quyết.
Sở Mộ không nói gì, hắn thử lại lần nữa, tất cả mọi người vội vàng vứt bỏ tạp niệm chú tâm nhìn vào thủy tinh cầu, bọn họ lại thất vọng lần nữa.
Màu xanh da trời, vẫn là ngũ phẩm cấp thấp.
- Tại sao lại như vậy... Tại sao có thể như vậy?
Một các lão thất vọng không nói thành lời, bộ dáng uể oải.
- Không hợp lý!
Lại có các lão khác lên tiếng, hắn thất vọng cực độ.
Hi vọng càng lớn thất vọng cũng càng lớn, bọn họ không thừa nhận nổi cảm xúc trong đó, có thể nói vui buồn lẫn lộn.
Trong tất cả mọi người, Sở Mộ trấn định nhất, bởi vì thiên phú tu luyện của hắn như thế nào, chính hắn rõ ràng, ngũ phẩm chính là ngũ phẩm.
Nghiêm khắc mà nói chỉ cần có thiên phú ngũ phẩm đều có thể tu luyện tới Thần Ngưng Cảnh cực hạn, chỉ có điều ngũ phẩm cấp thấp hay cao cấp là chỉ tốc độ tu hành và hiệu suất cao thấp khi đạt tới Thần Ngưng Cảnh cực hạn mà thôi.
Trong tu hành bình thường, ngũ phẩm cao giai dễ dàng đạt tới Thần Ngưng Cảnh cực hạn hơn ngũ phẩm cấp thấp.
Nội tâm không có tư vị gì.
Qua một lúc các các lão khôi phục tinh thần, phất tay, cũng không có hứng thú với Sở Mộ, người thứ hai đi lên.
Người thứ hai là người thông qua khảo hạch chậm hơn Sở Mộ, người này tên là Phương Thừa Thiên, là đệ tử Phương gia trong Tây Hổ đại vực, kiếm ý áo nghĩa đều đạt tới tám chuyển cực hạn, lĩnh ngộ bảy loại áo nghĩa, nếu Sở Mộ không xuất hiện, hắn chính là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ lần này của Phi Thiên Các.
Bất đắc dĩ, hắn kém Sở Mộ một ít thời gian, hắn phải vượt qua nửa khắc mới lĩnh ngộ và thông qua khảo hạch, thời gian kém rất ngắn cho nên hắn không cam lòng.
Kiếm Đạo Độc Thần
- Ngươi nhìn kia, người nọ thông qua...
- Thời gian...
- Dường như chưa tới nửa khắc đồng hồ.
- Không tới nửa khắc... Hoàn toàn phá ghi chép của Thiên Dật sư huynh...
Khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ, bọn họ không nghĩ tới có người có thể phá ghi chép hơn trăm năm của Phi Thiên Các.
Phi Thiên Các sôi trào vì Sở Mộ.
- Từ khi sáng lập Phi Thiên Các đến nay, kỷ lục đã xuất hiện, về sau đều bị kẻ đến sau phá tan, ghi chép ngàn năm trước bảo trì chín trăm năm mới bị Tần Thiên Dật phá vỡ, ta cho rằng ghi chép của Tần Thiên Dật có thể bảo trì thời gian ngàn năm, không ngờ...
- Ta đã tra rõ ràng, Sở Mộ xuất thân thấp hèn, đến từ Tử Linh Châu Thiên Phong Kiếm Cung.
- Tử Linh Châu Thiên Phong Kiếm Cung... Ta nhớ đó là tiểu thế lực.
- Đều nói nước cạn không có chân long, không ngờ lại có ngoài ý muốn...
- Thiên tài cỡ này trở thành đệ tử Phi Thiên Các chúng ta, phải hảo hảo bồi dưỡng, thành tựu tương lai chưa chắc kém Tần Thiên Dật.
...
Sở Mộ là người vượt qua khảo hạch đâu tiên trong sáu trăm người, sau Sở Mộ lại có ba người thông qua khảo hạch, thời gian bọn họ vượt qua nửa khắc, cuối cùng có bốn trăm người thông qua khảo hạch, chính thức trở thành đệ tử Phi Thiên Các. Về phần hai trăm người không thông qua khảo hạch thật đáng tiếc, bọn họ bị đưa ra ngoài tiểu thế giới Phi Thiên Các, đi con đường nào chính là việc của bọn họ.
Bốn trăm người trở thành đệ tử Phi Thiên Các, số lượng này đã vượt qua trước kia.
Bốn trăm người tụ tập trong đại điện Phi Thiên Các, đại điện rất rộng lớn, đồng thời dung nạp mấy vạn người cũng có thể, trừ bốn trăm người bọn họ ra, còn có các lão của Phi Thiên Các...
- Kiểm tra thiên phú tu luyện.
Một các lão lên tiếng.
Trong thế giới kiếm giả có mấy phương diện quan hệ tới thành tựu cuối cùng của kiếm giả.
Thiên phú tu luyện, ngộ tính, ý chí, linh hồn, số mệnh, thiếu một cái cũng không được.
Phi Thiên Các cũng có phương thức khảo nghiệm chính xác của riêng mình.
Khảo nghiệm thiên phú tu luyện của một người là quả cầu thủy tinh lớn bằng đầu người, bốn trăm người dựa theo trình tự của mình.
Bởi vì Sở Mộ là người đầu tiên vượt qua khảo hạch, bởi vậy vị trí của hắn là đầu tiên, luôn được chú ý nhất.
Với tư cách là người thông qua khảo hạch đầu tiên. Hơn nữa còn phá vỡ ghi chép trăm năm, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Sở Mộ, bọn họ rất muốn xem đệ tử có ngộ tính siêu nhân, thiên phú tu luyện sẽ đạt tới trình độ gì.
- Hẳn là nhị phẩm.
- Ta cũng cho rằng là nhị phẩm, cũng không biết là cấp độ nào của nhị phẩm?
- Có lẽ là cao giai trong nhị phẩm.
Có các lão truyền âm với nhau.
Ba người đứng sau lưng Sở Mộ có ngộ tính kinh người, không nghĩ tới còn không bằng Sở Mộ, bởi vậy có chút không phục, cũng có ý định ngộ tính không bằng ngươi, tư chát tu hành của chúng ta sẽ hơn ngươi.
Lãnh Trường Phong bị Sở Mô đánh bại cũng tò mò thiên phú tu luyện của Sở Mộ.
Thiên phú tu luyện như thế nào, nội tâm Sở Mộ biết rõ ràng, đây là khuyết điểm của hắn, cũng là điểm chưa đủ hắn cần đền bù.
Trong ánh mắt của mọi người, Sở Mộ đi lên thủy tinh cầu kiểm tra thiên phú, hắn xòe bàn tay đặt lên thủy tinh, đầu tiên xuất hiện màu vàng, sau đó là màu đỏ, trong nháy mắt lại biến thành màu cam.
Xích chanh hoàng lục thanh lam tử ngân kim chín màu sắc không ngừng luân chuyển.
Màu sắc không ngừng biến hóa, lực lượng trong thủy tinh âầu xuyên thấu bàn tay Sở Mộ, theo từ cánh tay truyền vào thân thể hắn, mỗi lần màu của thủy tinh cầu thay đổi là lực lượng đó len lỏi trong người hắn, hơn nữa còn không ngừng xâm nhập.
Thiên phú tu luyện rất huyền diệu, sờ không thấy nhưng nó tồn tại trong thân mỗi người.
Cuối cùng màu sắc thủy tinh cầu biến thành màu xanh da trời, lực lượng vô hại trong cơ thể Sở Mộ thoát khỏi cánh tay hắn quay về thủy tinh cầu, màu đỏ biến mất, thủy tinh cầu biến trở lại thành màu trong suốt.
Tới thời khắc cuối cùng, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào thủy tinh cầu.
Lúc màu xanh da trời cô định liền không biến hóa màu sắc nào khác.
- Màu xanh da trời...
Lúc này các lão và những đệ tử Phi Thiên Các đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ ngạc nhiên không nhỏ.
- Ngũ phẩm cấp thấp!
Sở Mộ đã sớm biết nó là như thế.
- Sai lầm!
- Ngộ tính như vậy, tại sao thiên phú tu luyện thấp như thế?
Nghị luận liên tục.
Bọn họ không dám tin tưởng, người có ngộ tính phá ghi chép của Phi Thiên Các lại có thiên phú tu luyện ngũ phẩm, trong suy nghĩ của bọn họ tam phẩm đã là thấp nhất.
Ngạc nhiên, toàn bộ đều ngạc nhiên.
- Nhất định có sai lầm, thử lại lần nữa
Một các lão quả quyết.
Sở Mộ không nói gì, hắn thử lại lần nữa, tất cả mọi người vội vàng vứt bỏ tạp niệm chú tâm nhìn vào thủy tinh cầu, bọn họ lại thất vọng lần nữa.
Màu xanh da trời, vẫn là ngũ phẩm cấp thấp.
- Tại sao lại như vậy... Tại sao có thể như vậy?
Một các lão thất vọng không nói thành lời, bộ dáng uể oải.
- Không hợp lý!
Lại có các lão khác lên tiếng, hắn thất vọng cực độ.
Hi vọng càng lớn thất vọng cũng càng lớn, bọn họ không thừa nhận nổi cảm xúc trong đó, có thể nói vui buồn lẫn lộn.
Trong tất cả mọi người, Sở Mộ trấn định nhất, bởi vì thiên phú tu luyện của hắn như thế nào, chính hắn rõ ràng, ngũ phẩm chính là ngũ phẩm.
Nghiêm khắc mà nói chỉ cần có thiên phú ngũ phẩm đều có thể tu luyện tới Thần Ngưng Cảnh cực hạn, chỉ có điều ngũ phẩm cấp thấp hay cao cấp là chỉ tốc độ tu hành và hiệu suất cao thấp khi đạt tới Thần Ngưng Cảnh cực hạn mà thôi.
Trong tu hành bình thường, ngũ phẩm cao giai dễ dàng đạt tới Thần Ngưng Cảnh cực hạn hơn ngũ phẩm cấp thấp.
Nội tâm không có tư vị gì.
Qua một lúc các các lão khôi phục tinh thần, phất tay, cũng không có hứng thú với Sở Mộ, người thứ hai đi lên.
Người thứ hai là người thông qua khảo hạch chậm hơn Sở Mộ, người này tên là Phương Thừa Thiên, là đệ tử Phương gia trong Tây Hổ đại vực, kiếm ý áo nghĩa đều đạt tới tám chuyển cực hạn, lĩnh ngộ bảy loại áo nghĩa, nếu Sở Mộ không xuất hiện, hắn chính là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ lần này của Phi Thiên Các.
Bất đắc dĩ, hắn kém Sở Mộ một ít thời gian, hắn phải vượt qua nửa khắc mới lĩnh ngộ và thông qua khảo hạch, thời gian kém rất ngắn cho nên hắn không cam lòng.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 1487: Thiên tài và kẻ tầm thường
10.0/10 từ 35 lượt.