Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 138: Hư cảnh! Nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại! (1)
Trong lòng La Ngọc Linh cố gắng che giấu sự mất mát, tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, liền vội vàng nắm được một tia cơ hội nói. Trên mặt nàng lộ vẻ một thần sắc khẩn cầu, trong mắt tràn ngập sự mong chờ, bộ dạng đáng thương.
- Vậy cứ mười ngày nàng qua một lần. Ta sẽ cố gắng hết mức bớt một chút thời gian chỉ điểm kiếm thuật cho nàng.
Sở Mộ thản nhiên nói, trong lòng của hắn chỉ có kiếm thuật kiếm đạo. Đối với chút tâm tư nho nhỏ của La Ngọc Linh, hắn cũng không có để ý. Về phần rút ra một chút thời gian, thật ra vẫn có thể.
- Được.
La Ngọc Linh vốn dự định là mỗi ngày đều qua. Vừa nghe thấy Sở Mộ nói như vậy, theo bản năng nàng muốn phản bác. Chỉ có điều nghĩ tới ước nguyện ban đầu của mình, nàng cố nén sự thất vọng trong lòng. Nàng cảm thấy, dù sao ngay từ đầu mười ngày tới một lần, sau đó quen thuộc hơn, có thể thường xuyên qua. Tin tưởng khi đó, Sở sư huynh cũng sẽ không đối với mình lãnh đạm như vậy.
- Đúng rồi, nàng là con gái của Chưởng giáo, ta hỏi nàng, đệ tử thập đoạn của bản phái đều đi nơi nào?
Sở Mộ vừa nghĩ tới vấn đề này, liền hỏi.
La Ngọc Linh vừa nghe, vội vàng trả lời:
- Sư huynh, cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng lắm. Ta chỉ biết, đệ tử của bản phái vừa đột phá đến thập đoạn, sẽ rời khỏi bản phái đến một địa phương mới, một nơi có thể tu luyện tốt hơn.
- Xem ra phải hỏi thăm các trưởng lão, hoặc chờ mình đột phá đến thập đoạn mới biết được.
Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn nhìn La Ngọc Linh gật đầu:
- Cảm ơn sư muội, ta phải bắt đầu tu luyện. Mong sư muội cứ tự tiện.
- A, được.
Trong lòng La Ngọc Linh dâng lên một ủy khuất. Nàng cố nén sự ủy khuất này, giọng điệu cũng có chút nghẹn ngào:
- Sư huynh, vậy ta cáo từ trước. Ngày mai ta sẽ tìm sư huynh học tập kiếm thuật.
- Được.
Sở Mộ cũng không để La Ngọc Linh ở trong lòng. Hắn hoàn toàn không để ý tới chuyện La Ngọc Linh rời đi, đắm chìm trong chuyện tu luyện của mình.
Mắt La Ngọc Linh ửng đỏ, rời khỏi lầu các của Sở Mộ. Tu vi của bây giờ là bát đoạn đỉnh phong. Hơn nữa còn là con gái của Chưởng giáo, cũng không ở chỗ này.
- Sở Mộ, ngươi phải chết. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi...
Khu vực đệ tử tinh anh, tầng hai của một lầu các, Sở Mộ vẫn như mọi khi, ngồi xếp bằng ở trên ban công, kết thúc ba mươi đại chu thiên vận chuyển kiếm khí quyết Trung Nguyên. Hắn thở ra một làn khí trắng giống như mũi kiếm bắn ra, kích động không khí.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh bát ngát, tinh quang trong hai mắt Sở Mộ nội liễm, trở nên thâm thúy.
- Mười ngày tu luyện, mỗi ngày vận chuyển ba mươi đại chu thiên. Nhưng kiếm khí lại chỉ tăng trưởng được một tia mà thôi. Dựa theo loại tiến độ này, muốn tăng lên tới cửu đoạn trung kỳ, chỉ sợ cần nửa năm khổ công mới được. Đáng tiếc. Không biết nên đi nâng cao thiên phú tu luyện như thế nào. Cửu phẩm, thật sự quá thấp.
Khe khẽ thở dài, giọng điệu Sở Mộ có vài phần bất đắc dĩ.
- Sư đệ...
- Sư đệ...
Giọng nói của Vũ Văn Minh Hóa truyền đến, khiến Sở Mộ có phần sững sờ. Bây giờ còn rất sớm. Thường ngày mấy người bọn họ chắc chắn sẽ không qua sớm như vậy.
Sở Mộ đứng dậy xuống lầu. Lý Dật Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, thậm chí cả Tiêu Thiên Phong gần đây khó gặp cũng có mặt ở đó. Ngoài ra, còn có mười lăm đệ tử tinh anh khác, cùng Văn Nhân Vân cũng có mặt. Hắn đang cúi đầu, trong mắt lóe ra tinh quang kinh người. Có một tia sát khí lưu chuyển trong mắt, đã được thu lại rất sâu.
- Sư huynh, đây là...
Sở Mộ nhìn trận doanh như vậy, có chút không giải thích được.
- Đây là ý của Chưởng giáo. Hình như có chuyện trọng đại phát sinh, cần chúng ta.
Lý Dật nói:
- Đi thôi. Đi gặp Chưởng giáo, sẽ biết chuyện gì xảy ra.
- Được.
Sở Mộ gật đầu. Hắn luôn luôn cầm kiếm ở trong tay, không cần chuẩn bị. Một đám hai mươi người đều đi tới Thanh Phong Chủ Điện.
Bên trong Thanh Phong Chủ Điện, ngoại trừ Chưởng giáo La Thiên Hùng ra, còn có ba Chưởng viện cùng với mười một vị trưởng lão của Chủ Điện nhất mạch. Chỉ thấy thần sắc mỗi người bọn họ ngưng trọng. Hình như có chuyện lớn phát sinh.
Sở Mộ và hai mươi đệ tử tinh anh đến.
La Thiên Hùng đảo mắt nhìn qua, hai mắt phát ra tinh quang. Trên người lộ ra khí thế nghiêm nghị. Hắn trực tiếp tiến vào vấn đề chính.
- Các ngươi còn nhớ rõ chấn động cực lớn diễn ra vào nửa tháng trước chứ? Đó cũng không phải là núi sụp. Trải qua kiểm chứng trong khoảng thời gian qua, phát hiện hàng rào không gian Thanh Lan Hư Cảnh lại xuất hiện va chạm, tạo thành chấn động không gian trong khu vực núi Thanh Lan.
La Thiên Hùng chậm rãi nói. Trong đầu đám người Sở Mộ thiếu chút nữa phóng ra dấu chấm hỏi
Thanh Lan Hư Cảnh, hàng rào không gian gì đó, đều vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ.
- Cái gọi là Thanh Lan Hư Cảnh, chính là một loại hư cảnh, là tự nhiên hoặc do khoảng không chấn động sinh ra. Không giốn với các hư cảnh khác bám ở trên đại lục Cổ Kiếm. Hư cảnh này thông thường biến mất ở trong hư không. Thời điểm xuất hiện lại, sẽ phát sinh va chạm với hàng rào không gian của đại lục Cổ Kiếm, do đó khiến cho một khu vực chấn động. Bên trong hư cảnh, thông thường sẽ có các loại kỳ hoa dị thảo, có nguy hiểm lớn và kỳ ngộ lớn cùng tồn tại.
La trưởng lão rất nhanh liền giải thích:
- Sở dĩ gọi là Thanh Lan Hư Cảnh, bởi vì hư cảnh này là xuất hiện ở trên núi Thanh Lan.
- Thời gian Thanh Lan Hư Cảnh xuất hiện không có quy luật. Căn cứ theo lịch sử bản phái ghi chép, đến bây giờ tổng cộng xuất hiện Thanh Lan Hư Cảnh qua bốn lần. Lần trước cách lần này là mười lăm năm.
La Thiên Hùng nghiêm mặt nói, tinh quang trong mắt dường như trải qua lắng đọng, trở nên rất nồng đậm, khiến người ta cảm giác vô cùng áp lực:
- Bên trong Thanh Lan Hư Cảnh có nhiều linh thảo linh quả. Còn có các loại bảo vật khác. Sau khi tiến vào trong đó, lúc đi ra, bình thường tu vi đều có thể đột nhiên tăng mạnh, thực lực tăng lớn. Đương nhiên, bên trong cũng tràn ngập các loại nguy hiểm. Chỉ không cẩn thận một chút, sẽ chết ở trong đó. Lúc này đây, Thanh Lan Hư Cảnh lại xuất hiện. Thanh Lan Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái nhất định sẽ phái người tiến vào trong đó tìm kiếm lục soát các loại linh thảo linh quả bảo vật, khiến kiếm phái thêm cường đâị. Thanh Phong Kiếm Phái cũng không thể bỏ qua.
Kiếm Đạo Độc Thần
- Vậy cứ mười ngày nàng qua một lần. Ta sẽ cố gắng hết mức bớt một chút thời gian chỉ điểm kiếm thuật cho nàng.
Sở Mộ thản nhiên nói, trong lòng của hắn chỉ có kiếm thuật kiếm đạo. Đối với chút tâm tư nho nhỏ của La Ngọc Linh, hắn cũng không có để ý. Về phần rút ra một chút thời gian, thật ra vẫn có thể.
- Được.
La Ngọc Linh vốn dự định là mỗi ngày đều qua. Vừa nghe thấy Sở Mộ nói như vậy, theo bản năng nàng muốn phản bác. Chỉ có điều nghĩ tới ước nguyện ban đầu của mình, nàng cố nén sự thất vọng trong lòng. Nàng cảm thấy, dù sao ngay từ đầu mười ngày tới một lần, sau đó quen thuộc hơn, có thể thường xuyên qua. Tin tưởng khi đó, Sở sư huynh cũng sẽ không đối với mình lãnh đạm như vậy.
- Đúng rồi, nàng là con gái của Chưởng giáo, ta hỏi nàng, đệ tử thập đoạn của bản phái đều đi nơi nào?
Sở Mộ vừa nghĩ tới vấn đề này, liền hỏi.
La Ngọc Linh vừa nghe, vội vàng trả lời:
- Sư huynh, cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng lắm. Ta chỉ biết, đệ tử của bản phái vừa đột phá đến thập đoạn, sẽ rời khỏi bản phái đến một địa phương mới, một nơi có thể tu luyện tốt hơn.
- Xem ra phải hỏi thăm các trưởng lão, hoặc chờ mình đột phá đến thập đoạn mới biết được.
Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn nhìn La Ngọc Linh gật đầu:
- Cảm ơn sư muội, ta phải bắt đầu tu luyện. Mong sư muội cứ tự tiện.
- A, được.
Trong lòng La Ngọc Linh dâng lên một ủy khuất. Nàng cố nén sự ủy khuất này, giọng điệu cũng có chút nghẹn ngào:
- Sư huynh, vậy ta cáo từ trước. Ngày mai ta sẽ tìm sư huynh học tập kiếm thuật.
- Được.
Sở Mộ cũng không để La Ngọc Linh ở trong lòng. Hắn hoàn toàn không để ý tới chuyện La Ngọc Linh rời đi, đắm chìm trong chuyện tu luyện của mình.
Mắt La Ngọc Linh ửng đỏ, rời khỏi lầu các của Sở Mộ. Tu vi của bây giờ là bát đoạn đỉnh phong. Hơn nữa còn là con gái của Chưởng giáo, cũng không ở chỗ này.
- Sở Mộ, ngươi phải chết. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi...
Khu vực đệ tử tinh anh, tầng hai của một lầu các, Sở Mộ vẫn như mọi khi, ngồi xếp bằng ở trên ban công, kết thúc ba mươi đại chu thiên vận chuyển kiếm khí quyết Trung Nguyên. Hắn thở ra một làn khí trắng giống như mũi kiếm bắn ra, kích động không khí.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh bát ngát, tinh quang trong hai mắt Sở Mộ nội liễm, trở nên thâm thúy.
- Mười ngày tu luyện, mỗi ngày vận chuyển ba mươi đại chu thiên. Nhưng kiếm khí lại chỉ tăng trưởng được một tia mà thôi. Dựa theo loại tiến độ này, muốn tăng lên tới cửu đoạn trung kỳ, chỉ sợ cần nửa năm khổ công mới được. Đáng tiếc. Không biết nên đi nâng cao thiên phú tu luyện như thế nào. Cửu phẩm, thật sự quá thấp.
Khe khẽ thở dài, giọng điệu Sở Mộ có vài phần bất đắc dĩ.
- Sư đệ...
- Sư đệ...
Giọng nói của Vũ Văn Minh Hóa truyền đến, khiến Sở Mộ có phần sững sờ. Bây giờ còn rất sớm. Thường ngày mấy người bọn họ chắc chắn sẽ không qua sớm như vậy.
Sở Mộ đứng dậy xuống lầu. Lý Dật Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, thậm chí cả Tiêu Thiên Phong gần đây khó gặp cũng có mặt ở đó. Ngoài ra, còn có mười lăm đệ tử tinh anh khác, cùng Văn Nhân Vân cũng có mặt. Hắn đang cúi đầu, trong mắt lóe ra tinh quang kinh người. Có một tia sát khí lưu chuyển trong mắt, đã được thu lại rất sâu.
- Sư huynh, đây là...
Sở Mộ nhìn trận doanh như vậy, có chút không giải thích được.
- Đây là ý của Chưởng giáo. Hình như có chuyện trọng đại phát sinh, cần chúng ta.
Lý Dật nói:
- Đi thôi. Đi gặp Chưởng giáo, sẽ biết chuyện gì xảy ra.
- Được.
Sở Mộ gật đầu. Hắn luôn luôn cầm kiếm ở trong tay, không cần chuẩn bị. Một đám hai mươi người đều đi tới Thanh Phong Chủ Điện.
Bên trong Thanh Phong Chủ Điện, ngoại trừ Chưởng giáo La Thiên Hùng ra, còn có ba Chưởng viện cùng với mười một vị trưởng lão của Chủ Điện nhất mạch. Chỉ thấy thần sắc mỗi người bọn họ ngưng trọng. Hình như có chuyện lớn phát sinh.
Sở Mộ và hai mươi đệ tử tinh anh đến.
La Thiên Hùng đảo mắt nhìn qua, hai mắt phát ra tinh quang. Trên người lộ ra khí thế nghiêm nghị. Hắn trực tiếp tiến vào vấn đề chính.
- Các ngươi còn nhớ rõ chấn động cực lớn diễn ra vào nửa tháng trước chứ? Đó cũng không phải là núi sụp. Trải qua kiểm chứng trong khoảng thời gian qua, phát hiện hàng rào không gian Thanh Lan Hư Cảnh lại xuất hiện va chạm, tạo thành chấn động không gian trong khu vực núi Thanh Lan.
La Thiên Hùng chậm rãi nói. Trong đầu đám người Sở Mộ thiếu chút nữa phóng ra dấu chấm hỏi
Thanh Lan Hư Cảnh, hàng rào không gian gì đó, đều vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ.
- Cái gọi là Thanh Lan Hư Cảnh, chính là một loại hư cảnh, là tự nhiên hoặc do khoảng không chấn động sinh ra. Không giốn với các hư cảnh khác bám ở trên đại lục Cổ Kiếm. Hư cảnh này thông thường biến mất ở trong hư không. Thời điểm xuất hiện lại, sẽ phát sinh va chạm với hàng rào không gian của đại lục Cổ Kiếm, do đó khiến cho một khu vực chấn động. Bên trong hư cảnh, thông thường sẽ có các loại kỳ hoa dị thảo, có nguy hiểm lớn và kỳ ngộ lớn cùng tồn tại.
La trưởng lão rất nhanh liền giải thích:
- Sở dĩ gọi là Thanh Lan Hư Cảnh, bởi vì hư cảnh này là xuất hiện ở trên núi Thanh Lan.
- Thời gian Thanh Lan Hư Cảnh xuất hiện không có quy luật. Căn cứ theo lịch sử bản phái ghi chép, đến bây giờ tổng cộng xuất hiện Thanh Lan Hư Cảnh qua bốn lần. Lần trước cách lần này là mười lăm năm.
La Thiên Hùng nghiêm mặt nói, tinh quang trong mắt dường như trải qua lắng đọng, trở nên rất nồng đậm, khiến người ta cảm giác vô cùng áp lực:
- Bên trong Thanh Lan Hư Cảnh có nhiều linh thảo linh quả. Còn có các loại bảo vật khác. Sau khi tiến vào trong đó, lúc đi ra, bình thường tu vi đều có thể đột nhiên tăng mạnh, thực lực tăng lớn. Đương nhiên, bên trong cũng tràn ngập các loại nguy hiểm. Chỉ không cẩn thận một chút, sẽ chết ở trong đó. Lúc này đây, Thanh Lan Hư Cảnh lại xuất hiện. Thanh Lan Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái nhất định sẽ phái người tiến vào trong đó tìm kiếm lục soát các loại linh thảo linh quả bảo vật, khiến kiếm phái thêm cường đâị. Thanh Phong Kiếm Phái cũng không thể bỏ qua.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 138: Hư cảnh! Nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại! (1)
10.0/10 từ 35 lượt.