Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 1256: Nhập địa cung (Hạ)
Nhâm Độc Hành lại tăng thêm chút tốc độ, thân thể chợt xông về phía trước, thoáng cái đã kéo dãn khoảng cách với Sở Mộ. Nhưng chỉ vẻn vẹn một hơi, Sở Mộ lại lập tức đuổi kịp.
Tăng tốc, tiếp tục tăng tốc. Lại lần nữa bị đuổi kịp. Hai người giống như thi đấu tốc độ vậy.
Thực lực chân chính của Nhâm Độc Hành chính là Kiếm Vương, mặc dù không có phi hành. Chỉ cần dùng tốc độ thân pháp cũng phải nhanh hơn Sở Mộ rất nhiều. Mà Sở Mộ trúng Phong Thần huyết chú, thực lực hạ thấp trên phạm vi lớn, ngay cả tốc độ cũng chịu ảnh hưởng lớn, có thể so với ba thành tốc độ của Nhâm Độc Hành đã rất không tệ rồi.
Thi đấu tốc độ như vậy Sở Mộ cũng không có chú ý rốt cuộc có bao nhiêu bậc thang. Nhưng khi hắn đặt chân lên bậc thang cuối cùng, quay đầu nhìn xuống núi xem xét, dùng thị lực của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một chấm đen nhỏ, đó là sơn môn phía dưới.
Lại quay đầu nhìn về phía trước. Trước mặt hắn là một bãi đất trống cực lớn, dưới mặt đất dùng đá phiến màu vang nâu tạo thành, bóng loáng, vô cùng rộng. Bốn phía thì có từng tòa cung điện, lớn nhỏ không giống nhau.
Mảnh đất trống này gióng như một diễn võ trường, có một ít người đang luyện kiếm, tuổi tác nhìn qua cũng không lớn.
- Đi theo ta.
Nhâm Độc Hành nói.
Xuyên qua diễn võ trường, lại xuyên qua một cung điện ở giữa, đi về phía sau. Không ngừng đi về phía trước, Sở Mộ lại nhìn thấy một đám bậc thang đi lên trên. Hóa ra, cầu thang trước đó đi lên trên đây cũng không phải lên đỉnh Thiên Hoang thần sơn, nhiều nhất chỉ đi lên sườn núi mà thôi.
Nhâm Độc Hành một mặt đi trên cầu thang, một mặt giải thích với Sở Mộ.
So với cung điện bên ngoài vừa rồi, cung điện bên trong này ít hơn, nhưng nhìn càng thêm tinh xảo, càng thêm có khí thế.
Xuyên qua cung điện, tiếp tục đi lên trên, lần này không phải bậc thang, mà là một rảnh trời rộng khoảng chừng mấy vạn mét. Hai bên rãnh trời là vách núi, cúi đấu nhìn xuống dưới là vực sâu vô tận. Có mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.
Ở giữa hai vách núi là một sợi dây xích to bằng cánh tay, đen nhanh, tản mát ra hàn ý. Là xích sắt được luyện thành từ hàn thiết vạn năm. Trải qua vạn năm cũng không rỉ sét.
- Ngươi đứng ở đây đợi một lát.
Nhâm Độc Hành nói rồi thả người nhảy lên xích sắt. Nhanh chóng phóng về phía trước. Trong nháy mắt hắn đã biến mất trước mặt Sở Mộ, chỉ để lại một mình Sở Mộ đứng ở gần vách núi. Gió núi lạnh thấu xương thổi qua, bên trong còn có Thiên Hoang khí nồng đậm.
Phía trước là Chân cung, không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào. Cho nên Nhâm Độc Hành cần phải đi trước thông báo một tiếng, mới có thể để cho Sở Mộ tiến vào được. Bởi vậy có thể thấy được đệ tử Chân cung ở trong Thiên Hoang địa cung có địa vị rất cao.
Nhận được Thiên Hoang kiếm lệnh, tu luyện Thiên Hoang kiếm thể và Thiên Hoang kiếm điển. Sở Mộ coi như là một nửa đệ tử Thiên Hoang địa cung, nhưng mà quy củ vẫn phải tuân thủ.
Thời gian trôi qua, một phút đồng hồ qua đi, Nhâm Độc Hành còn chưa có xuất hiện.
- Ngươi là ai? Sao lại ở đây?
Lúc này sau lưng Sở Mộ truyền tới một đạo thanh âm, là một nữ tử.
Sở Mộ nhìn lại, hắn lập tức nhìn thấy phía sau có bảy người đang nhanh chóng đi tới. Trong đó có ba người mặc trường bào giống như Nhâm Độc Hành, hai nam một nữ. Nữ tử kia nhìn qua chừng ba mươi tuổi, phong tình vô hạn. Có thể thấy được thi thoảng bốn người bên cạnh vụng trộm liếc nhìn nàng, nhìn dáng người đầy đặn của nàng.
- Không phải ngươi là người Nhâm sư huynh mang tới đó chứ?
Sở Mộ còn chưa trả lời, hia mắt của nữ tử này đã sáng ngời, hỏi.
- Đúng vậy.
Sở Mộ gật đầu.
- Đem Thien Hoang kiếm lệnh của ngươi ra cho ta xem.
Trong hai nam nhân mặc trường bào giống Nhâm Độc Hành kia, có một người vẻ mặt tràn ngập uy nghiêm, quát với Sở Mộ một tiếng. Ngữ khí rõ ràng là ra lệnh, khiến cho Sở Mộ khẽ cau mày. Một nam tử mũi ưng khác thì có chút châm chọc nhìn qua Sở Mộ.
- Không nghe thấy lời ta nói sao? Xuất Thiên Hoang kiếm lệnh của ngươi ra. Thiên Hoang địa cung không phải là nơi mà ai cũng có thể trà trộn vào được.
Người lên tiếng vẫn là nam tử vẻ mặt uy nghiêm kia. Nhưng mà Sở Mộ có thể thấy được ở trong mắt hắn có một đạo hàn mang.
- Lý sư huynh, nếu như hắn là người Nhâm sư huynh mang tới, đã nói trên người hắn có Thiên Hoang kiếm lệnh. Nhâm sư huynh sẽ không gây ra sai lầm như vậy đâu.
Nữ Kiếm giả kia nói.
- Ta biết, nhưng mà cũng không chắc chắn được Nhâm sư huynh có nhìn nhầm hay không. Ta sợ huynh ấy bị Thiên Hoang kiếm lệnh giả lừa gạt.
Trên mặt Lý sư huynh tràn ngập chính khí, giống như là suy nghĩ thay cho Nhâm Độc Hành vậy.
- Ta còn chưa tới lúc mờ mắt.
Thanh âm của Nhâm Độc Hành truyền tới, tiếp đó hắn bay vọt qua xích sắt, đáp xuống bên người Sở Mộ. Lúc nhìn về phía Kiếm giả họ Lý, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, bị Sở Mộ nhìn thấy rõ ràng. Sở Mộ đã hiểu, Nhâm Độc Hành và Kiếm giả họ Lý kia chỉ sợ đã sớm có mâu thuẫn. Hắn bị đối phương coi là đối tượng để trút giận mà thôi.
Dây xích sắt mấy vạn trượng đối với Sở Mộ mà nói không coi vào đâu.
Hai chân hắn giống như dán vào bên trên dây xích vậy, y phục bồng bềnh, giống như đang lướt trên băng. Tốc độ rất nhanh, chung quanh lại có mây mù lượn lờ, nhìn qua phong độ nhẹ nhàng, tựa như tiên nhân đi trong sương mù vậy.
- Tiểu gia hỏa này quả thực có chút thủ đoạn.
Nữ Kiếm giả kia cười nói, bằng vào tuổi của nàng, quả thực cũng có thể coi Sở Mộ là tiểu gia hỏa.
Sức quan sát của Sở Mộ kinh người, trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc hắn đã nhìn ra, giữa bốn người này dường như có chút hiềm khích.
Đầu tiên là Nhâm Độc Hành, trong bốn người có bối phận lớn nhất. Ba người kia đều gọi hắn là sư huynh, nhưng mà thành ý lại khác biệt.
Lúc nữ Kiếm giả kia gọi Nhâm Độc Hành là sư huynh, trong thanh âm có một tia ái mộ. Ánh mắt nhìn Nhâm Độc Hành cũng có chút ôn nhu, như làn thu thủy.
Mà Kiếm giả họ Lý lúc nói chuyện với nữ Kiếm giả kia lại không biết xấu hổ. Hiển nhiên có ý với nữ Kiếm giả này, rất có thể bởi vì điểm này cho nên mới có địch ý với Nhâm Độc Hành.
Về phần nam Kiếm giả mũi ưng kia họ Hà, cũng gọi Nhâm Độc Hành là sư huynh, quan hệ rất tốt với Kiếm giả họ Lý. Đối với Nhâm Độc Hành dường như cũng có chút địch ý. Địch ý này rốt cuộc là vì Kiếm giả họ Lý hay là vì nguyên nhân khác Sở Mộ không có biết được.
Kiếm Đạo Độc Thần
Tăng tốc, tiếp tục tăng tốc. Lại lần nữa bị đuổi kịp. Hai người giống như thi đấu tốc độ vậy.
Thực lực chân chính của Nhâm Độc Hành chính là Kiếm Vương, mặc dù không có phi hành. Chỉ cần dùng tốc độ thân pháp cũng phải nhanh hơn Sở Mộ rất nhiều. Mà Sở Mộ trúng Phong Thần huyết chú, thực lực hạ thấp trên phạm vi lớn, ngay cả tốc độ cũng chịu ảnh hưởng lớn, có thể so với ba thành tốc độ của Nhâm Độc Hành đã rất không tệ rồi.
Thi đấu tốc độ như vậy Sở Mộ cũng không có chú ý rốt cuộc có bao nhiêu bậc thang. Nhưng khi hắn đặt chân lên bậc thang cuối cùng, quay đầu nhìn xuống núi xem xét, dùng thị lực của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một chấm đen nhỏ, đó là sơn môn phía dưới.
Lại quay đầu nhìn về phía trước. Trước mặt hắn là một bãi đất trống cực lớn, dưới mặt đất dùng đá phiến màu vang nâu tạo thành, bóng loáng, vô cùng rộng. Bốn phía thì có từng tòa cung điện, lớn nhỏ không giống nhau.
Mảnh đất trống này gióng như một diễn võ trường, có một ít người đang luyện kiếm, tuổi tác nhìn qua cũng không lớn.
- Đi theo ta.
Nhâm Độc Hành nói.
Xuyên qua diễn võ trường, lại xuyên qua một cung điện ở giữa, đi về phía sau. Không ngừng đi về phía trước, Sở Mộ lại nhìn thấy một đám bậc thang đi lên trên. Hóa ra, cầu thang trước đó đi lên trên đây cũng không phải lên đỉnh Thiên Hoang thần sơn, nhiều nhất chỉ đi lên sườn núi mà thôi.
Nhâm Độc Hành một mặt đi trên cầu thang, một mặt giải thích với Sở Mộ.
So với cung điện bên ngoài vừa rồi, cung điện bên trong này ít hơn, nhưng nhìn càng thêm tinh xảo, càng thêm có khí thế.
Xuyên qua cung điện, tiếp tục đi lên trên, lần này không phải bậc thang, mà là một rảnh trời rộng khoảng chừng mấy vạn mét. Hai bên rãnh trời là vách núi, cúi đấu nhìn xuống dưới là vực sâu vô tận. Có mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.
Ở giữa hai vách núi là một sợi dây xích to bằng cánh tay, đen nhanh, tản mát ra hàn ý. Là xích sắt được luyện thành từ hàn thiết vạn năm. Trải qua vạn năm cũng không rỉ sét.
- Ngươi đứng ở đây đợi một lát.
Nhâm Độc Hành nói rồi thả người nhảy lên xích sắt. Nhanh chóng phóng về phía trước. Trong nháy mắt hắn đã biến mất trước mặt Sở Mộ, chỉ để lại một mình Sở Mộ đứng ở gần vách núi. Gió núi lạnh thấu xương thổi qua, bên trong còn có Thiên Hoang khí nồng đậm.
Phía trước là Chân cung, không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào. Cho nên Nhâm Độc Hành cần phải đi trước thông báo một tiếng, mới có thể để cho Sở Mộ tiến vào được. Bởi vậy có thể thấy được đệ tử Chân cung ở trong Thiên Hoang địa cung có địa vị rất cao.
Nhận được Thiên Hoang kiếm lệnh, tu luyện Thiên Hoang kiếm thể và Thiên Hoang kiếm điển. Sở Mộ coi như là một nửa đệ tử Thiên Hoang địa cung, nhưng mà quy củ vẫn phải tuân thủ.
Thời gian trôi qua, một phút đồng hồ qua đi, Nhâm Độc Hành còn chưa có xuất hiện.
- Ngươi là ai? Sao lại ở đây?
Lúc này sau lưng Sở Mộ truyền tới một đạo thanh âm, là một nữ tử.
Sở Mộ nhìn lại, hắn lập tức nhìn thấy phía sau có bảy người đang nhanh chóng đi tới. Trong đó có ba người mặc trường bào giống như Nhâm Độc Hành, hai nam một nữ. Nữ tử kia nhìn qua chừng ba mươi tuổi, phong tình vô hạn. Có thể thấy được thi thoảng bốn người bên cạnh vụng trộm liếc nhìn nàng, nhìn dáng người đầy đặn của nàng.
- Không phải ngươi là người Nhâm sư huynh mang tới đó chứ?
Sở Mộ còn chưa trả lời, hia mắt của nữ tử này đã sáng ngời, hỏi.
- Đúng vậy.
Sở Mộ gật đầu.
- Đem Thien Hoang kiếm lệnh của ngươi ra cho ta xem.
Trong hai nam nhân mặc trường bào giống Nhâm Độc Hành kia, có một người vẻ mặt tràn ngập uy nghiêm, quát với Sở Mộ một tiếng. Ngữ khí rõ ràng là ra lệnh, khiến cho Sở Mộ khẽ cau mày. Một nam tử mũi ưng khác thì có chút châm chọc nhìn qua Sở Mộ.
- Không nghe thấy lời ta nói sao? Xuất Thiên Hoang kiếm lệnh của ngươi ra. Thiên Hoang địa cung không phải là nơi mà ai cũng có thể trà trộn vào được.
Người lên tiếng vẫn là nam tử vẻ mặt uy nghiêm kia. Nhưng mà Sở Mộ có thể thấy được ở trong mắt hắn có một đạo hàn mang.
- Lý sư huynh, nếu như hắn là người Nhâm sư huynh mang tới, đã nói trên người hắn có Thiên Hoang kiếm lệnh. Nhâm sư huynh sẽ không gây ra sai lầm như vậy đâu.
Nữ Kiếm giả kia nói.
- Ta biết, nhưng mà cũng không chắc chắn được Nhâm sư huynh có nhìn nhầm hay không. Ta sợ huynh ấy bị Thiên Hoang kiếm lệnh giả lừa gạt.
Trên mặt Lý sư huynh tràn ngập chính khí, giống như là suy nghĩ thay cho Nhâm Độc Hành vậy.
- Ta còn chưa tới lúc mờ mắt.
Thanh âm của Nhâm Độc Hành truyền tới, tiếp đó hắn bay vọt qua xích sắt, đáp xuống bên người Sở Mộ. Lúc nhìn về phía Kiếm giả họ Lý, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, bị Sở Mộ nhìn thấy rõ ràng. Sở Mộ đã hiểu, Nhâm Độc Hành và Kiếm giả họ Lý kia chỉ sợ đã sớm có mâu thuẫn. Hắn bị đối phương coi là đối tượng để trút giận mà thôi.
Dây xích sắt mấy vạn trượng đối với Sở Mộ mà nói không coi vào đâu.
Hai chân hắn giống như dán vào bên trên dây xích vậy, y phục bồng bềnh, giống như đang lướt trên băng. Tốc độ rất nhanh, chung quanh lại có mây mù lượn lờ, nhìn qua phong độ nhẹ nhàng, tựa như tiên nhân đi trong sương mù vậy.
- Tiểu gia hỏa này quả thực có chút thủ đoạn.
Nữ Kiếm giả kia cười nói, bằng vào tuổi của nàng, quả thực cũng có thể coi Sở Mộ là tiểu gia hỏa.
Sức quan sát của Sở Mộ kinh người, trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc hắn đã nhìn ra, giữa bốn người này dường như có chút hiềm khích.
Đầu tiên là Nhâm Độc Hành, trong bốn người có bối phận lớn nhất. Ba người kia đều gọi hắn là sư huynh, nhưng mà thành ý lại khác biệt.
Lúc nữ Kiếm giả kia gọi Nhâm Độc Hành là sư huynh, trong thanh âm có một tia ái mộ. Ánh mắt nhìn Nhâm Độc Hành cũng có chút ôn nhu, như làn thu thủy.
Mà Kiếm giả họ Lý lúc nói chuyện với nữ Kiếm giả kia lại không biết xấu hổ. Hiển nhiên có ý với nữ Kiếm giả này, rất có thể bởi vì điểm này cho nên mới có địch ý với Nhâm Độc Hành.
Về phần nam Kiếm giả mũi ưng kia họ Hà, cũng gọi Nhâm Độc Hành là sư huynh, quan hệ rất tốt với Kiếm giả họ Lý. Đối với Nhâm Độc Hành dường như cũng có chút địch ý. Địch ý này rốt cuộc là vì Kiếm giả họ Lý hay là vì nguyên nhân khác Sở Mộ không có biết được.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 1256: Nhập địa cung (Hạ)
10.0/10 từ 35 lượt.