Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 117: Gió nổi mây phun (1)
Lúc này, một tiếng nổ nghiền nát vô cùng chói tai vang lên. Hai thân ảnh dưới lực va chạm cực lớn, mang theo tia lửa, tách ra hai bên.
Bỗng nhiên dừng lại. Quanh thân Vương Đình Hạo có vô số hồ quang nhảy nhót. Trong mắt càng có sấm sét rậm rạp nổi lên. Khí tức bắt đầu khởi động giống như sấm sét tức giận. Từng tiếng ùng ùng nặng nề dường như từ trong bầu trời truyền đến.
- Một chiêu định thắng bại.
Giọng nói Vương Đình Hạo càng giống như sấm sét cuồn cuộn, ầm ầm nổ vang:
- Tiếp ta một chiêu, Nộ Lôi Thiểm!
Rất nhiều kiếm khí hệ lôi rót vào bên trên Bách Luyện Kiếm. Vô số hồ quang thoát ra, phát ra âm thanh bùm bùm chói tai. Cả thanh kiếm với những lôi quang rậm rạp kinh người chói mắt. Kể cả toàn bộ thân thể Vương Đình Hạo cũng bị lôi quang bao kín bên trong. Một kiếm lóe lên, giống như một tia sét phẫn nộ xé rách trời cao, mang theo tư thế muốn bẻ gãy nghiền nát tất cả.
- Ngươi cũng tiếp ta một chiêu, Thiên Phong Chi Sát!
Ánh mắt Tiêu Thiên Phong trở nên u ám, dường như thu nạp tất cả tia sáng đi vào. Trên Bách Luyện Kiếm, hiện lên một ánh sáng u ám màu vàng. Chớp mắt, một khí tức sắc bén vô biên phong quang vô tận thẩm thấu vào không khí, khiến cho những người ở phía xa, toàn thân không tự chủ được cũng run rẩy, khiếp sợ tới cực độ.
Nộ Lôi Thiểm đấu với Thiên Phong Chi Sát!
Mọi người chỉ thấy trước mắt có một đạo nộ lôi và một đạo phong quang u ám màu vàng va chạm ở trên kiếm đài. Trong chớp mắt, âm thanh cực lớn kinh thiên động địa nổ tung, giống như chuông lớn bị đánh vỡ, phát ra âm thanh khủng khiếp chói tai khiến da đầu tê dại toàn thân run rẩy. Âm thanh giống như long trời lở đất.
Ánh sáng vô cùng chói mắt mãnh liệt đến cực điểm, làm cho người ta phải lập tức nhắm hai mắt lại. Khóe mắt không tự chủ được chảy ra nước mắt.
Tiếng kim loại bị nghiền nát vang lên chói tai, một lúc lâu mới tiêu tan. Có người len lén mở mắt thành một khe hẹp nhỏ nhìn lại. Chỉ thấy hai bóng người lúc ẩn lúc hiện đang đứng.
Vương Đình Hạo cùng Tiêu Thiên Phong đứng đưa lưng về nhau cách nhau mấy thước. Hai người cầm kiếm đứng thẳng, thần sắc lạnh lùng, vẫn không nhúc nhích giống như hai pho tượng. Chỉ có gió thổi qua khiến cho tóc và góc áo của bọn họ nhẹ nhàng tung bay.
- Người nào thắng?
- Kết quả thế nào?
Các đệ tử đều suy đoán. Chỉ có một số ít người mới nhìn ra được biến hóa trong va chạm chớp mắt kia, mới biết được, là ai thắng ai thua.
Trong nháy mắt vừa va chạm, trên thân kiếm của Tiêu Thiên Phong bắn ra ra nửa tấc kiếm quang, đánh tan Nộ Lôi của Vương Đình Hạo. Tuy rằng nửa tấc kiếm quang cũng bị nghiền nát, nhưng kiếm của hắn lấy tư thế vô tận xẹt qua cổ Vương Đình Hạo.
- Ngươi rất mạnh.
Một lúc lâu, Vương Đình Hạo chậm rãi xoay người lại, giọng nói ẩn chứa một sự cuồng nhiệt, trong mắt càng có ánh sáng kinh người giống như hồ quang nhảy nhót:
- Ta chờ mong sẽ giao phong với ngươi trong lần tới.
Nói xong, Vương Đình Hạo dưới chân bắn ra ra lôi quang, phóng thẳng tắp lên cao. Tới giữa không trung hắn chuyển hướng, giống như một tia điện nhằm phía về kiếm đài quan sát Chủ Điện.
- Tam sư huynh thất bại?
Các đệ tử Chủ Điện đều bối rối. Trong lúc nhất thời đầu óc bọn họ không có cách nào kịp phản ứng.
- Đại sư huynh. Hắn rất mạnh. Kiếm của hắn, vô cùng sắc bén.
Vương Đình Hạo đi qua bên người Lý Dật, nhẹ giọng nói một câu. Lý Dật khẽ cau mày.
- Lần đấu kiếm này, Tiêu Thiên Phong giành được thắng lợi.
Trưởng lão trọng tài phi thân lên đài, tuyên bố. Trong lòng hắn vẫn còn chấn động. Hắn rất xúc động liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Phong, chỉ cảm thấy mình đã già.
- Tiêu... Tiêu sư huynh thắng...
Đệ tử ba viện nhất là đệ tử Lăng Phong Viện liền hoan hô không dừng. Đến được nơi đây, đủ, đã đủ rồi. Tất cả sỉ nhục trước kia, trong một ngày này, lần duy nhất được rửa sạch.
So với các đệ tử ba viện đang nhảy cẫng lên hoan hô, đệ tử nhất mạch Chủ Điện lại có vẻ hết sức áp lực, không có chút tinh thần nào. Vẻ mặt bọn họ mệt mỏi không có chút phấn chấn.
- Cuộc đấu kế tiếp, Lý Dật đấu với Sở Mộ. Hai bên mời lên đài.
Trưởng lão trọng tài thu hồi cảm giác bùi ngùi, tuyên bố.
Lý Dật đứng dậy, bay ra khỏi kiếm đài quan sát. Quanh thân hắn mây trôi vờn quanh, giống như một đám bay mây, không nhanh không chậm, tạo ra một đường cong tuyệt đẹp, nhẹ nhàng lướt về phía kiếm đài hình tròn. Bộ dạng tiêu sái phiêu dật ung dung.
Nhất thời, cả sảnh đường đều vang lên tiếng ủng hộ. Ánh mắt của các đệ tử Chủ Điện sáng ngời, hình như thấy được hi vọng: Chúng ta còn có Đại sư huynh.
Sở Mộ đứng dậy, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, phi thân lên, mang theo một ngọn gió, lướt về phía kiếm đài quan sát. Tới giữa không trung, hai chân hắn đạp vào hư không, lấy lực, giống như một cơn gió vậy lướt tới bên trên kiếm đài.
- Được!
Ánh mắt của các đệ tử ba viện sáng lên, đều hô lớn.
Đây là đến bây giờ, lần đầu tiên Sở Mộ thoáng cái đã bay vọt đến trên kiếm đài. Tuy rằng ở giữa có đổi một lần tiếp khí.
- Hóa ra là biết tiếp khí. Nhưng vậy thì có tác dụng gì? Lẽ nào muốn dựa vào cái này, đánh bại Đại sư huynh sao?
- Đó là chuyện không thể nào làm được.
- Đại sư huynh nỗ lực lên. Đánh bại hắn. Đánh bại hai người bọn họ. Để cho bọn họ biết, Đại sư huynh mới là đệ tử đứng đầu trong kiếm phái chúng ta.
Các đệ tử Chủ Điện đều giơ cao nắm tay nắm chặt, lớn tiếng hô.
Lý Dật đã là hy vọng cuối cùng trong lòng bọn họ.
Nhìn Lý Dật một chút, lại nhìn Sở Mộ một chút, trong lòng trưởng lão trọng tài xuất hiện một ý niệm. Bất chợt, hắn khẽ lắc đầu, xua tan đi cái suy nghĩ hoang đường này.
- Lý Dật đấu với Sở Mộ. Trận đấu kiếm bắt đầu.
Một tiếng tuyên bố, trưởng lão phi thân lui về phía sau.
- Sư đệ, cứ lấy ra thực lực của sư đệ.
Lý Dật mỉm cười, làm kiếm lễ với Sở Mộ, nhẹ giọng nói. Bộ dạng có vẻ rất khí độ.
- Sư huynh mời.
Sở Mộ đáp lại kiếm lễ, thái độ ung dung.
Hai bên rút kiếm. Kiếm quang sáng như tuyết, lại giống như thu thủy, nhộn nhạo ở trong không khí, làm người khác phải chú ý.
Đồng thời xuất kiếm. Một kiếm như mây, một kiếm giống như gió. Gió nổi lên, mây di chuyển. Gió thổi mây cuốn.
Kiếm của Lý Dật mang theo từng làn mây trôi, chợt nhanh chợt chậm chợt trái chợt phải, cực kỳ phiêu dật. Hắn phối hợp với bộ pháp, thân pháp của mình, đem mây biến đổi phát huy đến mức tận cùng.
Kiếm của Sở Mộ thổi bay từng cơn gió mát, nhìn như thong thả kì thực nhanh chóng tràn ngập sắc bén. Phối hợp với Toái Loạn Bộ và thân pháp Tùy Phong Bãi Liễu, tiến lui như gió.
Một kiếm đâm tới, một kiếm chém xuống, một kiếm đi ngang, một kiếm chấn động. Tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên, truyền ra. Mỗi một kiếm cũng làm cho người thấy rất rõ ràng, lại khiến cho người ta hoa mắt thần mê.
Đánh một hồi, Lý Dật đột nhiên kinh ngạc phát hiện, tiết tấu của mình bị rối loạn, tiến tới bị đẫn dắt, bị Sở Mộ nắm giữ ở trong tay.
Kiếm Đạo Độc Thần
Bỗng nhiên dừng lại. Quanh thân Vương Đình Hạo có vô số hồ quang nhảy nhót. Trong mắt càng có sấm sét rậm rạp nổi lên. Khí tức bắt đầu khởi động giống như sấm sét tức giận. Từng tiếng ùng ùng nặng nề dường như từ trong bầu trời truyền đến.
- Một chiêu định thắng bại.
Giọng nói Vương Đình Hạo càng giống như sấm sét cuồn cuộn, ầm ầm nổ vang:
- Tiếp ta một chiêu, Nộ Lôi Thiểm!
Rất nhiều kiếm khí hệ lôi rót vào bên trên Bách Luyện Kiếm. Vô số hồ quang thoát ra, phát ra âm thanh bùm bùm chói tai. Cả thanh kiếm với những lôi quang rậm rạp kinh người chói mắt. Kể cả toàn bộ thân thể Vương Đình Hạo cũng bị lôi quang bao kín bên trong. Một kiếm lóe lên, giống như một tia sét phẫn nộ xé rách trời cao, mang theo tư thế muốn bẻ gãy nghiền nát tất cả.
- Ngươi cũng tiếp ta một chiêu, Thiên Phong Chi Sát!
Ánh mắt Tiêu Thiên Phong trở nên u ám, dường như thu nạp tất cả tia sáng đi vào. Trên Bách Luyện Kiếm, hiện lên một ánh sáng u ám màu vàng. Chớp mắt, một khí tức sắc bén vô biên phong quang vô tận thẩm thấu vào không khí, khiến cho những người ở phía xa, toàn thân không tự chủ được cũng run rẩy, khiếp sợ tới cực độ.
Nộ Lôi Thiểm đấu với Thiên Phong Chi Sát!
Mọi người chỉ thấy trước mắt có một đạo nộ lôi và một đạo phong quang u ám màu vàng va chạm ở trên kiếm đài. Trong chớp mắt, âm thanh cực lớn kinh thiên động địa nổ tung, giống như chuông lớn bị đánh vỡ, phát ra âm thanh khủng khiếp chói tai khiến da đầu tê dại toàn thân run rẩy. Âm thanh giống như long trời lở đất.
Ánh sáng vô cùng chói mắt mãnh liệt đến cực điểm, làm cho người ta phải lập tức nhắm hai mắt lại. Khóe mắt không tự chủ được chảy ra nước mắt.
Tiếng kim loại bị nghiền nát vang lên chói tai, một lúc lâu mới tiêu tan. Có người len lén mở mắt thành một khe hẹp nhỏ nhìn lại. Chỉ thấy hai bóng người lúc ẩn lúc hiện đang đứng.
Vương Đình Hạo cùng Tiêu Thiên Phong đứng đưa lưng về nhau cách nhau mấy thước. Hai người cầm kiếm đứng thẳng, thần sắc lạnh lùng, vẫn không nhúc nhích giống như hai pho tượng. Chỉ có gió thổi qua khiến cho tóc và góc áo của bọn họ nhẹ nhàng tung bay.
- Người nào thắng?
- Kết quả thế nào?
Các đệ tử đều suy đoán. Chỉ có một số ít người mới nhìn ra được biến hóa trong va chạm chớp mắt kia, mới biết được, là ai thắng ai thua.
Trong nháy mắt vừa va chạm, trên thân kiếm của Tiêu Thiên Phong bắn ra ra nửa tấc kiếm quang, đánh tan Nộ Lôi của Vương Đình Hạo. Tuy rằng nửa tấc kiếm quang cũng bị nghiền nát, nhưng kiếm của hắn lấy tư thế vô tận xẹt qua cổ Vương Đình Hạo.
- Ngươi rất mạnh.
Một lúc lâu, Vương Đình Hạo chậm rãi xoay người lại, giọng nói ẩn chứa một sự cuồng nhiệt, trong mắt càng có ánh sáng kinh người giống như hồ quang nhảy nhót:
- Ta chờ mong sẽ giao phong với ngươi trong lần tới.
Nói xong, Vương Đình Hạo dưới chân bắn ra ra lôi quang, phóng thẳng tắp lên cao. Tới giữa không trung hắn chuyển hướng, giống như một tia điện nhằm phía về kiếm đài quan sát Chủ Điện.
- Tam sư huynh thất bại?
Các đệ tử Chủ Điện đều bối rối. Trong lúc nhất thời đầu óc bọn họ không có cách nào kịp phản ứng.
- Đại sư huynh. Hắn rất mạnh. Kiếm của hắn, vô cùng sắc bén.
Vương Đình Hạo đi qua bên người Lý Dật, nhẹ giọng nói một câu. Lý Dật khẽ cau mày.
- Lần đấu kiếm này, Tiêu Thiên Phong giành được thắng lợi.
Trưởng lão trọng tài phi thân lên đài, tuyên bố. Trong lòng hắn vẫn còn chấn động. Hắn rất xúc động liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Phong, chỉ cảm thấy mình đã già.
- Tiêu... Tiêu sư huynh thắng...
Đệ tử ba viện nhất là đệ tử Lăng Phong Viện liền hoan hô không dừng. Đến được nơi đây, đủ, đã đủ rồi. Tất cả sỉ nhục trước kia, trong một ngày này, lần duy nhất được rửa sạch.
So với các đệ tử ba viện đang nhảy cẫng lên hoan hô, đệ tử nhất mạch Chủ Điện lại có vẻ hết sức áp lực, không có chút tinh thần nào. Vẻ mặt bọn họ mệt mỏi không có chút phấn chấn.
- Cuộc đấu kế tiếp, Lý Dật đấu với Sở Mộ. Hai bên mời lên đài.
Trưởng lão trọng tài thu hồi cảm giác bùi ngùi, tuyên bố.
Lý Dật đứng dậy, bay ra khỏi kiếm đài quan sát. Quanh thân hắn mây trôi vờn quanh, giống như một đám bay mây, không nhanh không chậm, tạo ra một đường cong tuyệt đẹp, nhẹ nhàng lướt về phía kiếm đài hình tròn. Bộ dạng tiêu sái phiêu dật ung dung.
Nhất thời, cả sảnh đường đều vang lên tiếng ủng hộ. Ánh mắt của các đệ tử Chủ Điện sáng ngời, hình như thấy được hi vọng: Chúng ta còn có Đại sư huynh.
Sở Mộ đứng dậy, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, phi thân lên, mang theo một ngọn gió, lướt về phía kiếm đài quan sát. Tới giữa không trung, hai chân hắn đạp vào hư không, lấy lực, giống như một cơn gió vậy lướt tới bên trên kiếm đài.
- Được!
Ánh mắt của các đệ tử ba viện sáng lên, đều hô lớn.
Đây là đến bây giờ, lần đầu tiên Sở Mộ thoáng cái đã bay vọt đến trên kiếm đài. Tuy rằng ở giữa có đổi một lần tiếp khí.
- Hóa ra là biết tiếp khí. Nhưng vậy thì có tác dụng gì? Lẽ nào muốn dựa vào cái này, đánh bại Đại sư huynh sao?
- Đó là chuyện không thể nào làm được.
- Đại sư huynh nỗ lực lên. Đánh bại hắn. Đánh bại hai người bọn họ. Để cho bọn họ biết, Đại sư huynh mới là đệ tử đứng đầu trong kiếm phái chúng ta.
Các đệ tử Chủ Điện đều giơ cao nắm tay nắm chặt, lớn tiếng hô.
Lý Dật đã là hy vọng cuối cùng trong lòng bọn họ.
Nhìn Lý Dật một chút, lại nhìn Sở Mộ một chút, trong lòng trưởng lão trọng tài xuất hiện một ý niệm. Bất chợt, hắn khẽ lắc đầu, xua tan đi cái suy nghĩ hoang đường này.
- Lý Dật đấu với Sở Mộ. Trận đấu kiếm bắt đầu.
Một tiếng tuyên bố, trưởng lão phi thân lui về phía sau.
- Sư đệ, cứ lấy ra thực lực của sư đệ.
Lý Dật mỉm cười, làm kiếm lễ với Sở Mộ, nhẹ giọng nói. Bộ dạng có vẻ rất khí độ.
- Sư huynh mời.
Sở Mộ đáp lại kiếm lễ, thái độ ung dung.
Hai bên rút kiếm. Kiếm quang sáng như tuyết, lại giống như thu thủy, nhộn nhạo ở trong không khí, làm người khác phải chú ý.
Đồng thời xuất kiếm. Một kiếm như mây, một kiếm giống như gió. Gió nổi lên, mây di chuyển. Gió thổi mây cuốn.
Kiếm của Lý Dật mang theo từng làn mây trôi, chợt nhanh chợt chậm chợt trái chợt phải, cực kỳ phiêu dật. Hắn phối hợp với bộ pháp, thân pháp của mình, đem mây biến đổi phát huy đến mức tận cùng.
Kiếm của Sở Mộ thổi bay từng cơn gió mát, nhìn như thong thả kì thực nhanh chóng tràn ngập sắc bén. Phối hợp với Toái Loạn Bộ và thân pháp Tùy Phong Bãi Liễu, tiến lui như gió.
Một kiếm đâm tới, một kiếm chém xuống, một kiếm đi ngang, một kiếm chấn động. Tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên, truyền ra. Mỗi một kiếm cũng làm cho người thấy rất rõ ràng, lại khiến cho người ta hoa mắt thần mê.
Đánh một hồi, Lý Dật đột nhiên kinh ngạc phát hiện, tiết tấu của mình bị rối loạn, tiến tới bị đẫn dắt, bị Sở Mộ nắm giữ ở trong tay.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 117: Gió nổi mây phun (1)
10.0/10 từ 35 lượt.