Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 1142: Đi ra đúng thời điểm (Hạ)
Liên tục chạy như điên suốt một phút đồng hồ, bảo trì toàn lực và áp lực do truy binh đuổi theo, Tần Sơn Hà bắt đầu cảm giác mỏi mệt.
- Ngươi trốn không thoát.
Nam Cung Kiệt quát lớn, giọng nói mang theo vài phần hả hê.
- Sở Mộ đâu? Chẳng lẽ đã chết?
Nam Cung Kiệt nói thâm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tâm thần chấn động.
- Tại sao thực lực ngươi tăng lên nhanh như thế?
Gặp mặt lần trơớc cũng gần một năm, khi đó Tần Sơn Hà chỉ là kiếm giả mới vào nhị chuyển mà thôi, nhưng hiện tại không biết kiếm ý áo nghĩa của hắn bao nhiêu nhưng có thể chạy lâu như vậy tuyệt đối không thấp hơn bốn chuyển,.
Thời gian không đến một năm, ít nhất kiếm ý và áo nghĩa tăng lên hai tầng, đây là chuyện gần như không có khả năng, nếu thật sự xuất hiện chỉ có hai khả năng, hoặc là bản thân Tần Sơn Hà có thiên phú nghịch thiên, hoặc là hắn đạt được đại kỳ ngộ.
Nam Cung Kiệt bài thứ khả năng thứ nhất, chỉ có khả năng thứ hai.
- Là tìm được thánh địa tu luyện? Hay là tìm đan dược phụ trợ?
Nam Cung Kiệt suy nghĩ.
Tần Sơn Hà không thể thoát thân, Nam Cung Kiệt vung tay lên, các đội viên phân tán ra bao vây Tần Sơn Hà.
Hai tay Tần Sơn Hà cầm cự kiếm, kiếm nguyên sôi trào không ngớt, khí tức cường đại bộc phát bốn phía, không khí nổ vang, hắn đã liều mạng.
- Muốn dốc sức liều mạng? Thực lực của ngươi không đủ.
Nam Cung Kiệt cười lạnh nói:
- Buông kiếm của ngươi ra, ngoan ngoãn đầu hàng, ta có thể không giết ngươi.
Suy nghĩ của Nam Cung Kiệt rất đơn giản, bắt sống Tần Sơn Hà, ép hỏi nguyên nhân thực lực của hắn tăng lên nhanh như thế, nếu như có thể hắn cũng muốn cường đại hơn.
Trong nháy mắt Nam Cung Kiệt xuất kiếm, kiếm quang phân hóa và nhanh không tưởng tượng nổi, Tần Sơn Hà không kịp phản kháng, đôi tay đau đớn không cầm nổi cự kiếm.
Ngay sau đó có hai kiếm quang xuyên thủng đùi Tần Sơn Hà, miệng vết thương đổ máu, Tần Sơn Hà có cảm giác vô lực.
Nam Cung Kiệt xuất kiếm có chừng mực, tương đương phế âần Sơn Hà một nửa, miễn cưỡng có thể hành động bình thường nhưng không thể bỏ chạy và phản kích.
Thời điểm này Tần Sơn Hà là thịt cá mặc hắn chém giết.
- Ngươi là Tần Sơn Hà đúng không, Sở Mộ đâu? Chạy đi đâu? Hay là chết rồi?
Nam Cung Kiệt thu kiếm vào vỏ, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Sơn Hà, giống như cười mà không cười hỏi một câu.
Tần Sơn Hà nhìn Nam Cung Kiệt, miễn cưỡng nắm cự kiếm nhưng không nói chuyện.
- Không sao, nếu như không chết ta tin tưởng hắn sẽ đến, đến lúc đó ngươi sẽ đoàn tụ với hắn.
Nam Cung Kiệt bỏ qua Tần Sơn Hà, hắn cười lạnh, trong mắt hắn Tần Sơn Hà không phải đối thủ của mình, chẳng khác gì con sâu cái kiến, hắn không cần quan tâm con sâu cái kiến có hận mình hay không.
- Mang đi.
Nam Cung Kiệt vung tay lên, lập tức có người xông tới.
Tần Sơn Hà tức giận nhưng không thể làm gì, dùng thực lực của hắn lúc toàn thịnh còn không phải đối thủ, huống chi hiện tại bị thương nặng.
Nội tâm của hắn bi thương, tuyệt vọng chưa từng có.
Thời điểm này có tiếng xé gió vang lên, mọi người nhìn sang, nhìn thấy một thân ảnh tráng kiện dùng tốc độ kinh người lao tới, âm thanh vừa rồi là tiếng bước chân của nó.
- Là Thái Cổ hung thú!
Người của Nam Cung Kiệt hô to.
- Phía trên có người!
Nam Cung Kiệt nao nao, chợt lơ đễnh, có tư cách dùng Thái Cổ hung thú làm tọa kỵ không nhiều, cho dù là dị tộc cũng hiếm thấy.
- Nhìn xem có phải Nhân tộc hay không?
Nam Cung Kiệt lại nói một câu.
Thời điểm này con Thái Cổ hung thú tiếp cận rất nhanh.
- Nhỏ như vậy...
Mọi người nhướng mày, mọi người đều biết trong tình huống bình thường thực lực Thái Cổ hung thú có quan hệ trưc tiếp tới hình thể, nói cách khác Thái Cổ hung thú càng mạnh thân thể càng khổng lồ.
Hình thể nhỏ như vậy, thực lực hung thú không tốt lắm, người cưỡi hung thú như vậy không phải kẻ mạnh mẽ gì.
Nếu là hung thú mang long, trên thực tế nó không phải Thái Cổ hung thú, mà là man hoang cự thú, con man hoang cự thú trải qua biến dị nhiều lần.
Mà đầu man hoang cự thú này có tên, tên là Bá Vương, nó đến từ chính đại lục Cổ Kiếm Man Thái Cổ vực.
Từ đó miêu tả sinh động người cưỡi nó.
- Sở Mộ!
Tần Sơn Hà vui vẻ biến thành kinh hãi, đám người Nam Cung Kiệt cũng vui vẻ.
- Không ngờ lại tới.
Nam Cung Kiệt nói nhỏ, nội tâm thoải mái khó nói thành lời.
- Buông hắn ra!
Sở Mộ ngồi trên lưng Bá Vương, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Kiệt, ngữ khí ôn hòa đạm mạc nhưng không biết vì sao lại làm Nam Cung Kiệt sinh ra hàn khí.
- Đội trưởng đi mau.
Tần Sơn Hà quát, tiểu đội hạch tâm của chiến đội siêu cấp quá mạnh, hắn cảm thấy Sở Mộ không phải là đối thủ.
- Đi, ta xem hắn chạy đường nào!
Nam Cung Kiệt áp chế hàn khí, cười lạnh lên tiếng, vung tay lên, hai đội viên hóa thành tàn ảnh công kích Sở Mộ.
Sở Mộ ngồi trên lưng Bá Vương sừng sững bất động, lúc hai thân ảnh tới gần hắn mới hành động, Nam Cung Kiệt khiếp sợ, hắn thấy hai đạo kiếm quang mơ hồ và biến mất, sau đó hai đạo thân ảnh kia bay ngang qua nguời Sở Mộ và rơi xuống.
Máu tươi chảy ra, hai đội viên tử vong.
- Ngươi đáng chết!
Nam Cung Kiệt nổi giận, đội viên khác tức giận không nhỏ, lập tức rống t.
Từng đạo kiếm quang vô cùng đáng sợ bộc phát sát khí kinh người tập trung Sở Mộ, hóa thành hào quang bay sang.
Sở Mộ lăng không bay lên, Bá Vương né qua một bên, ngay sau đó chỉ thấy Sở Mộ rút Bát Diện Thiên Hoang Kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém và đâm liên tục, kiếm quang lóe lên và biến mất, Sở Mộ đã va chạm với Nam Cung Kiệt.
Hai thân ảnh va chạm như sao băng, năng lượng trùng kích kinh người, ngay lập tức đánh tan lực trùng kích chung quanh, Tần Sơn Hà và thi thể đội viên chiến đội Trảm Ma bị xung kích bay ra xa mấy trăm mét.
Va chạm đáng sợ làm kiếm quang tàn phá các nơi.
Hai đạo thân ảnh bay ngược, giữa không trung nhìn nhau, kiếm khí bức người, nội tâm cảm thấy kinh ngạc.
Nhiều lần chiến đấu làm Sở Mộ hiểu thực lực bản thân, hắn kinh ngạc khi Nam Cung Kiệt có thể ngăn cản một kiếm của mình.
Sở Mộ chỉ kinh ngạc, Nam Cung Kiệt khiếp sợ và không dám tin.
Sở Mộ chỉ là đệ tử tinh anh vừa tấn cấp, thời gian mới qua một năm, lúc trước chỉ là con sâu cái kiến, hiện tại đã có thể đối kháng với mình.
- Kỳ ngộ, bọn chúng nhất định đạt được thiên đại kỳ ngộ.
Nội tâm Nam Cung Kiệt kích động hưng phấn, quát:
- Kỳ ngộ phái thuộc về ta!
Nghĩ tới đây ánh mắt Nam Cung Kiệt sinh ra thần thái hung ác, hắn bộc phát toàn bộ tốc độ, hắn muốn dùng kiếm quang làm nhục Sở Mộ.
Thân ảnh Sở Mộ dừng lại, hắn giống như lông vũ phất phơ trong gió, vô thanh vô tức chém ra một kiếm đáng sợ.
Kiếm Đạo Độc Thần
- Ngươi trốn không thoát.
Nam Cung Kiệt quát lớn, giọng nói mang theo vài phần hả hê.
- Sở Mộ đâu? Chẳng lẽ đã chết?
Nam Cung Kiệt nói thâm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tâm thần chấn động.
- Tại sao thực lực ngươi tăng lên nhanh như thế?
Gặp mặt lần trơớc cũng gần một năm, khi đó Tần Sơn Hà chỉ là kiếm giả mới vào nhị chuyển mà thôi, nhưng hiện tại không biết kiếm ý áo nghĩa của hắn bao nhiêu nhưng có thể chạy lâu như vậy tuyệt đối không thấp hơn bốn chuyển,.
Thời gian không đến một năm, ít nhất kiếm ý và áo nghĩa tăng lên hai tầng, đây là chuyện gần như không có khả năng, nếu thật sự xuất hiện chỉ có hai khả năng, hoặc là bản thân Tần Sơn Hà có thiên phú nghịch thiên, hoặc là hắn đạt được đại kỳ ngộ.
Nam Cung Kiệt bài thứ khả năng thứ nhất, chỉ có khả năng thứ hai.
- Là tìm được thánh địa tu luyện? Hay là tìm đan dược phụ trợ?
Nam Cung Kiệt suy nghĩ.
Tần Sơn Hà không thể thoát thân, Nam Cung Kiệt vung tay lên, các đội viên phân tán ra bao vây Tần Sơn Hà.
Hai tay Tần Sơn Hà cầm cự kiếm, kiếm nguyên sôi trào không ngớt, khí tức cường đại bộc phát bốn phía, không khí nổ vang, hắn đã liều mạng.
- Muốn dốc sức liều mạng? Thực lực của ngươi không đủ.
Nam Cung Kiệt cười lạnh nói:
- Buông kiếm của ngươi ra, ngoan ngoãn đầu hàng, ta có thể không giết ngươi.
Suy nghĩ của Nam Cung Kiệt rất đơn giản, bắt sống Tần Sơn Hà, ép hỏi nguyên nhân thực lực của hắn tăng lên nhanh như thế, nếu như có thể hắn cũng muốn cường đại hơn.
Trong nháy mắt Nam Cung Kiệt xuất kiếm, kiếm quang phân hóa và nhanh không tưởng tượng nổi, Tần Sơn Hà không kịp phản kháng, đôi tay đau đớn không cầm nổi cự kiếm.
Ngay sau đó có hai kiếm quang xuyên thủng đùi Tần Sơn Hà, miệng vết thương đổ máu, Tần Sơn Hà có cảm giác vô lực.
Nam Cung Kiệt xuất kiếm có chừng mực, tương đương phế âần Sơn Hà một nửa, miễn cưỡng có thể hành động bình thường nhưng không thể bỏ chạy và phản kích.
Thời điểm này Tần Sơn Hà là thịt cá mặc hắn chém giết.
- Ngươi là Tần Sơn Hà đúng không, Sở Mộ đâu? Chạy đi đâu? Hay là chết rồi?
Nam Cung Kiệt thu kiếm vào vỏ, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Sơn Hà, giống như cười mà không cười hỏi một câu.
Tần Sơn Hà nhìn Nam Cung Kiệt, miễn cưỡng nắm cự kiếm nhưng không nói chuyện.
- Không sao, nếu như không chết ta tin tưởng hắn sẽ đến, đến lúc đó ngươi sẽ đoàn tụ với hắn.
Nam Cung Kiệt bỏ qua Tần Sơn Hà, hắn cười lạnh, trong mắt hắn Tần Sơn Hà không phải đối thủ của mình, chẳng khác gì con sâu cái kiến, hắn không cần quan tâm con sâu cái kiến có hận mình hay không.
- Mang đi.
Nam Cung Kiệt vung tay lên, lập tức có người xông tới.
Tần Sơn Hà tức giận nhưng không thể làm gì, dùng thực lực của hắn lúc toàn thịnh còn không phải đối thủ, huống chi hiện tại bị thương nặng.
Nội tâm của hắn bi thương, tuyệt vọng chưa từng có.
Thời điểm này có tiếng xé gió vang lên, mọi người nhìn sang, nhìn thấy một thân ảnh tráng kiện dùng tốc độ kinh người lao tới, âm thanh vừa rồi là tiếng bước chân của nó.
- Là Thái Cổ hung thú!
Người của Nam Cung Kiệt hô to.
- Phía trên có người!
Nam Cung Kiệt nao nao, chợt lơ đễnh, có tư cách dùng Thái Cổ hung thú làm tọa kỵ không nhiều, cho dù là dị tộc cũng hiếm thấy.
- Nhìn xem có phải Nhân tộc hay không?
Nam Cung Kiệt lại nói một câu.
Thời điểm này con Thái Cổ hung thú tiếp cận rất nhanh.
- Nhỏ như vậy...
Mọi người nhướng mày, mọi người đều biết trong tình huống bình thường thực lực Thái Cổ hung thú có quan hệ trưc tiếp tới hình thể, nói cách khác Thái Cổ hung thú càng mạnh thân thể càng khổng lồ.
Hình thể nhỏ như vậy, thực lực hung thú không tốt lắm, người cưỡi hung thú như vậy không phải kẻ mạnh mẽ gì.
Nếu là hung thú mang long, trên thực tế nó không phải Thái Cổ hung thú, mà là man hoang cự thú, con man hoang cự thú trải qua biến dị nhiều lần.
Mà đầu man hoang cự thú này có tên, tên là Bá Vương, nó đến từ chính đại lục Cổ Kiếm Man Thái Cổ vực.
Từ đó miêu tả sinh động người cưỡi nó.
- Sở Mộ!
Tần Sơn Hà vui vẻ biến thành kinh hãi, đám người Nam Cung Kiệt cũng vui vẻ.
- Không ngờ lại tới.
Nam Cung Kiệt nói nhỏ, nội tâm thoải mái khó nói thành lời.
- Buông hắn ra!
Sở Mộ ngồi trên lưng Bá Vương, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Kiệt, ngữ khí ôn hòa đạm mạc nhưng không biết vì sao lại làm Nam Cung Kiệt sinh ra hàn khí.
- Đội trưởng đi mau.
Tần Sơn Hà quát, tiểu đội hạch tâm của chiến đội siêu cấp quá mạnh, hắn cảm thấy Sở Mộ không phải là đối thủ.
- Đi, ta xem hắn chạy đường nào!
Nam Cung Kiệt áp chế hàn khí, cười lạnh lên tiếng, vung tay lên, hai đội viên hóa thành tàn ảnh công kích Sở Mộ.
Sở Mộ ngồi trên lưng Bá Vương sừng sững bất động, lúc hai thân ảnh tới gần hắn mới hành động, Nam Cung Kiệt khiếp sợ, hắn thấy hai đạo kiếm quang mơ hồ và biến mất, sau đó hai đạo thân ảnh kia bay ngang qua nguời Sở Mộ và rơi xuống.
Máu tươi chảy ra, hai đội viên tử vong.
- Ngươi đáng chết!
Nam Cung Kiệt nổi giận, đội viên khác tức giận không nhỏ, lập tức rống t.
Từng đạo kiếm quang vô cùng đáng sợ bộc phát sát khí kinh người tập trung Sở Mộ, hóa thành hào quang bay sang.
Sở Mộ lăng không bay lên, Bá Vương né qua một bên, ngay sau đó chỉ thấy Sở Mộ rút Bát Diện Thiên Hoang Kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém và đâm liên tục, kiếm quang lóe lên và biến mất, Sở Mộ đã va chạm với Nam Cung Kiệt.
Hai thân ảnh va chạm như sao băng, năng lượng trùng kích kinh người, ngay lập tức đánh tan lực trùng kích chung quanh, Tần Sơn Hà và thi thể đội viên chiến đội Trảm Ma bị xung kích bay ra xa mấy trăm mét.
Va chạm đáng sợ làm kiếm quang tàn phá các nơi.
Hai đạo thân ảnh bay ngược, giữa không trung nhìn nhau, kiếm khí bức người, nội tâm cảm thấy kinh ngạc.
Nhiều lần chiến đấu làm Sở Mộ hiểu thực lực bản thân, hắn kinh ngạc khi Nam Cung Kiệt có thể ngăn cản một kiếm của mình.
Sở Mộ chỉ kinh ngạc, Nam Cung Kiệt khiếp sợ và không dám tin.
Sở Mộ chỉ là đệ tử tinh anh vừa tấn cấp, thời gian mới qua một năm, lúc trước chỉ là con sâu cái kiến, hiện tại đã có thể đối kháng với mình.
- Kỳ ngộ, bọn chúng nhất định đạt được thiên đại kỳ ngộ.
Nội tâm Nam Cung Kiệt kích động hưng phấn, quát:
- Kỳ ngộ phái thuộc về ta!
Nghĩ tới đây ánh mắt Nam Cung Kiệt sinh ra thần thái hung ác, hắn bộc phát toàn bộ tốc độ, hắn muốn dùng kiếm quang làm nhục Sở Mộ.
Thân ảnh Sở Mộ dừng lại, hắn giống như lông vũ phất phơ trong gió, vô thanh vô tức chém ra một kiếm đáng sợ.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 1142: Đi ra đúng thời điểm (Hạ)
10.0/10 từ 35 lượt.