Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 112: Ai dám xem thường Sở Mộ? (2)
- Cái gì?
- Cuồng vọng. Thật sự quá cuồng vọng!
- Đệ tử ba viện này muốn nghịch thiên sao?
- Được lắm. Nếu ngươi không biết tốt xấu như thế, ta để ngươi nếm thử uy lực kiếm thuật của ta.
Tạ Xuân Lôi tức giận, phi thân nhảy lên một cái, vút lên trời cao rút kiếm. kiếm quang sáng như tuyết giống như cầu vồng, chém xuống hư không. Bốn đường kiếm khí màu xanh lục nhạt cùng lúc bắn nhanh đến.
Theo sát phía bốn kiếm khí, Tạ Xuân Lôi giống như một con chim lớn, bay vọt về phía Sở Mộ. Kiếm xuất ra. Hắn vừa ra tay, trực tiếp chính là sát chiêu kiếm thuật trung giai.
Trong chớp mắt, Sở Mộ chỉ cảm thấy tại nơi bốn đạo kiếm khí lướt qua, là vô số cỏ xanh điên cuồng sinh trưởng. Từng cọng cỏ xanh giống như từng thanh lợi kiếm vậy, đâm thẳng đến, vô cùng vô tận, sinh sôi không ngừng.
Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm. Bước chân Sở Mộ hỗn loạn. Bản thân theo gió lướt đi, giống như hoàn toàn tự nhiên xuyên qua bốn đạo kiếm khí. Hắn xuất kiếm. Dường như có âm thanh thiên ngoại thần thiết đã thất truyền.
Kiếm khí phóng ra ngoài!
Nhất thời, chỉ thấy hai con sói xanh một trái một phải lao ra, hung hăng điên cuồng cắn xé. Đó chính là kiếm kỹ trung giai Thanh Lang Song Sát.
- Tốc độ rút kiếm thật nhanh!
Lý Dật có chút kinh ngạc.
- Phản ứng rất quả quyết.
Vương Đình Hạo âm thầm gật đầu.
- Càng lợi hại càng tốt. Đánh bại hắn, ta sẽ càng hưng phấn.
Vũ Văn Minh Hóa cười ha ha nói.
- Vui sướng tiến về phía vinh quang!
Tạ Xuân Lôi cả kinh, hét lớn, lại vội vàng thi triển kiếm thuật sát chiêu.
Thoáng chốc, chỉ thấy đám cỏ bị Thanh Lang Song Sát tách ra liền tụ lại, đồng thời điên cuồng sinh trưởng, trực tiếp đâm thủng cắn nát hai con sói xanh, tiếp tục lao về phía Sở Mộ.
Sở Mộ biến chiêu nhanh hơn. Kiếm kỹ trung giai Thanh Lang Khiếu Nguyệt.
- Gia hỏa kia không ngờ nắm giữ hai chiêu kiếm kỹ trung giai!
Rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
- Nhất Mộc Kình Thiên!
Tạ Xuân Lôi quát lên chói tai. Tiếng quát giống như sấm đánh giữa mùa xuân. Đám cỏ xanh ngưng tụ, biến thành một gốc cây lớn chống trời, ép về phía Sở Mộ.
Mọi người dường như nhìn thấy một gốc cây cực lớn cây đè xuống, ép vỡ Thanh Lang Khiếu Nguyệt, rất có xu hướng nuốn ép Sở Mộ thành bánh nhân thịt.
Sở Mộc sử dụng thân pháp Phong Trung Du, giống như tinh linh gió vậy cố gắng né tránh. Sau đó hắn xoay người lại, đánh ra một kiếm. Thoáng chốc có một đấm mây xuất hiện, xoay tròn nghiền ép ra tám hướng. Chính là Kinh Vân Sát.
- Cái gì! Lại có chiêu kiếm kỹ trung giai thứ ba!
- Kiếm khí hộ giáp!
Tạ Xuân Lôi kinh hãi, vội vàng vận dụng kiếm khí che kín toàn thân, ngăn cản Kinh Vân Sát trùng kích tới.
Dưới lực lượng khổng lồ, Tạ Xuân Lôi mặc dù không có bị bất cứ thương tổn gì, nhưng vẫn bay ngược ra phía sau, khí huyết chấn động. Trong lúc nhất thời hắn không có cách nào phản kích nữa.
Ánh mắt Sở Mộ lợi hại, trong nháy mắt nắm chắc được thời cơ. Ba kiếm kỹ trung giai lớn là Thanh Lang Song Sát Thanh Lang Khiếu Nguyệt và Kinh Vân Sát liên tục được thi triển ra. Từng chiêu đánh vào trên người Tạ Xuân Lôi, khiến Tạ Xuân Lôi chỉ có thể sử dụng kiếm khí cửu đoạn hậu kỳ bảo vệ bản thân, nhưng không cách nào né tránh không có cách nào phản kích được. HẮn không ngừng lui về phía sau.
Đột nhiên, một bước đạp vào khoảng không. Tạ Xuân Lôi theo trực giác cảm thấy không ổn. Thời khắc hắn muốn một lần hành động bạo phát phản kích, sát chiêu của Sở Mộ lại kéo tới, công kích. Mơ hồ có tiếng rắc rắc vang lên. Tạ Xuân Lôi trực tiếp bay ngược ra khỏi kiếm đài, rơi xuống đất.
Toàn trường lại vang lên những tiếng hít lạnh, bất tận...
- Không thể như vậy được... Ta làm sao có thể thua...
Tạ Xuân Lôi vẻ mặt mờ mịt, nhìn Sở Mộ còn đứng ở trên kiếm đài, lại nhìn dưới chân của mình một chút. Hắn không có cách nào tiếp nhận được sự thật trước mắt này.
- Tạ Xuân Lôi không ngờ thất bại!
Ba người đệ tử Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn hậu kỳ bị đào thải kia đều khiếp sợ, đồng thời lại có cảm giác thoải mái.
Đám ba người Lý Dật đều kinh ngạc. Các đệ tử tinh anh và đệ tử nội môn của Chủ Điện đều cảm thấy khó có thể tiếp nhận được sự thật này.
- Sở sư huynh lại thắng. Quá tốt.
- Ta khẳng định Sở sư huynh nhất định có thể thắng.
- Quá tốt. Sở sư huynh sẽ đi vào vòng thứ tư.
- Chưởng viện, quá tốt. Sở Mộ thật sự tiến vào vòng thứ tư.
Ba vị trưởng lão Lăng Phong Viện đều rất kích động. Bản thân Lăng Phong Chưởng Viện cũng rất kích động.
Chỗ Minh Lôi Viện và Bích Thủy Viện, mọi người kích động cao hứng đồng thời lại cảm thấy thật đáng tiếc. Vì sao Sở Mộ đệ tử như vậy lại không phải ở trong viện của bọn họ chứ? Vì sao trước đây thời điểm Sở Mộ lựa chọn lại không phải viện bọn họ mà là Lăng Phong Viện?
Mặc dù nói, dưới tình huống như vậy, nội môn ba viện là cùng chung mối thù. Nhưng rời khỏi nơi này, bọn họ vẫn cạnh tranh lẫn nhau.
- Lần này, nội môn ba viện quả nhiên là khiến chúng ta phải nhìn với cặp mắt khác.
Một trưởng lão Chủ Điện kinh ngạc kêu lên.
Đám người La Thiên Hùng đều gật đầu.
- Lần đấu kiếm này, Sở Mộ giành được phần thắng.
Trưởng lão trọng tài cao giọng tuyên bố:
- Hiện tại, mời người đứng đầu tiến lên đài.
Ba thân ảnh thoáng động, giống như gió mạnh thổi đến, mang theo từng tiếng gào thét, đứng ở bên cạnh Sở Mộ.
Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo, Sở Mộ, bốn người đứng song song. Mỗi người đều có phong thái riêng, làm cho người khác chú ý.
- Ở chỗ này, đầu tiên phải chúc mừng Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo, Sở Mộ, bốn người các ngươi đã đánh bại kình địch của chính mình, cuối cùng tiến vào vòng thứ tư.
Trưởng lão nhìn xung quanh một lượt, sau đó cao giọng nói. Tiếng hắn vừa vang lên, mọi người đều yên tĩnh trở lại:
- Dựa theo quy định trước đi, đến một vòng này, có thể tiến hành vào khiêu chiến. Cái gọi là vào khiêu chiến, chính là ở trong vòng một nén nhang tiếp theo, bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi, chỉ cần là đệ tử của bản phái, đều có một lần cơ hội khiêu chiến bất kỳ một người nào trong số bọn họ. Nếu như thắng lại có thể thay thế được kẻ đó, tiến hành vòng thứ tư đấu kiếm.
Dứt lời, lập tức liền có một đệ tử cầm lư hương đi lên. Phía trên có một que hương đang cháy.
Ba người Lý Dật hiển nhiên có biết về điều này, bộ dạng giống lão thần nhìn xung quanh, hoặc trong mắt có tinh quang bắn ra bốn phía. Nhất là Vũ Văn Minh Hóa, ánh mắt càng lộ rõ ý “nhanh tới khiêu chiến ta“. Sở Mộ lại không biết điều này. Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Rất nhiều đệ tử tinh anh bị đào thải đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Bọn họ hiểu rất rõm mình tuyệt đối không phải đối thủ của ba người Lý Dật. Nhưng nếu như là Sở Mộ...
- Bát đoạn đỉnh phong, ba chiêu kiếm kỹ trung giai, trình độ kiếm thuật rất cao. Thật sự không tệ. Nhưng lấy tu vi của ta...
Những đệ tử tinh anh này đều đang suy nghĩ. Thậm chí ở trong đầu đã tiến hành mô phỏng lại, tìm kết quả mình đối chiến với Sở Mộ.
Kiếm Đạo Độc Thần
- Cuồng vọng. Thật sự quá cuồng vọng!
- Đệ tử ba viện này muốn nghịch thiên sao?
- Được lắm. Nếu ngươi không biết tốt xấu như thế, ta để ngươi nếm thử uy lực kiếm thuật của ta.
Tạ Xuân Lôi tức giận, phi thân nhảy lên một cái, vút lên trời cao rút kiếm. kiếm quang sáng như tuyết giống như cầu vồng, chém xuống hư không. Bốn đường kiếm khí màu xanh lục nhạt cùng lúc bắn nhanh đến.
Theo sát phía bốn kiếm khí, Tạ Xuân Lôi giống như một con chim lớn, bay vọt về phía Sở Mộ. Kiếm xuất ra. Hắn vừa ra tay, trực tiếp chính là sát chiêu kiếm thuật trung giai.
Trong chớp mắt, Sở Mộ chỉ cảm thấy tại nơi bốn đạo kiếm khí lướt qua, là vô số cỏ xanh điên cuồng sinh trưởng. Từng cọng cỏ xanh giống như từng thanh lợi kiếm vậy, đâm thẳng đến, vô cùng vô tận, sinh sôi không ngừng.
Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm. Bước chân Sở Mộ hỗn loạn. Bản thân theo gió lướt đi, giống như hoàn toàn tự nhiên xuyên qua bốn đạo kiếm khí. Hắn xuất kiếm. Dường như có âm thanh thiên ngoại thần thiết đã thất truyền.
Kiếm khí phóng ra ngoài!
Nhất thời, chỉ thấy hai con sói xanh một trái một phải lao ra, hung hăng điên cuồng cắn xé. Đó chính là kiếm kỹ trung giai Thanh Lang Song Sát.
- Tốc độ rút kiếm thật nhanh!
Lý Dật có chút kinh ngạc.
- Phản ứng rất quả quyết.
Vương Đình Hạo âm thầm gật đầu.
- Càng lợi hại càng tốt. Đánh bại hắn, ta sẽ càng hưng phấn.
Vũ Văn Minh Hóa cười ha ha nói.
- Vui sướng tiến về phía vinh quang!
Tạ Xuân Lôi cả kinh, hét lớn, lại vội vàng thi triển kiếm thuật sát chiêu.
Thoáng chốc, chỉ thấy đám cỏ bị Thanh Lang Song Sát tách ra liền tụ lại, đồng thời điên cuồng sinh trưởng, trực tiếp đâm thủng cắn nát hai con sói xanh, tiếp tục lao về phía Sở Mộ.
Sở Mộ biến chiêu nhanh hơn. Kiếm kỹ trung giai Thanh Lang Khiếu Nguyệt.
- Gia hỏa kia không ngờ nắm giữ hai chiêu kiếm kỹ trung giai!
Rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
- Nhất Mộc Kình Thiên!
Tạ Xuân Lôi quát lên chói tai. Tiếng quát giống như sấm đánh giữa mùa xuân. Đám cỏ xanh ngưng tụ, biến thành một gốc cây lớn chống trời, ép về phía Sở Mộ.
Mọi người dường như nhìn thấy một gốc cây cực lớn cây đè xuống, ép vỡ Thanh Lang Khiếu Nguyệt, rất có xu hướng nuốn ép Sở Mộ thành bánh nhân thịt.
Sở Mộc sử dụng thân pháp Phong Trung Du, giống như tinh linh gió vậy cố gắng né tránh. Sau đó hắn xoay người lại, đánh ra một kiếm. Thoáng chốc có một đấm mây xuất hiện, xoay tròn nghiền ép ra tám hướng. Chính là Kinh Vân Sát.
- Cái gì! Lại có chiêu kiếm kỹ trung giai thứ ba!
- Kiếm khí hộ giáp!
Tạ Xuân Lôi kinh hãi, vội vàng vận dụng kiếm khí che kín toàn thân, ngăn cản Kinh Vân Sát trùng kích tới.
Dưới lực lượng khổng lồ, Tạ Xuân Lôi mặc dù không có bị bất cứ thương tổn gì, nhưng vẫn bay ngược ra phía sau, khí huyết chấn động. Trong lúc nhất thời hắn không có cách nào phản kích nữa.
Ánh mắt Sở Mộ lợi hại, trong nháy mắt nắm chắc được thời cơ. Ba kiếm kỹ trung giai lớn là Thanh Lang Song Sát Thanh Lang Khiếu Nguyệt và Kinh Vân Sát liên tục được thi triển ra. Từng chiêu đánh vào trên người Tạ Xuân Lôi, khiến Tạ Xuân Lôi chỉ có thể sử dụng kiếm khí cửu đoạn hậu kỳ bảo vệ bản thân, nhưng không cách nào né tránh không có cách nào phản kích được. HẮn không ngừng lui về phía sau.
Đột nhiên, một bước đạp vào khoảng không. Tạ Xuân Lôi theo trực giác cảm thấy không ổn. Thời khắc hắn muốn một lần hành động bạo phát phản kích, sát chiêu của Sở Mộ lại kéo tới, công kích. Mơ hồ có tiếng rắc rắc vang lên. Tạ Xuân Lôi trực tiếp bay ngược ra khỏi kiếm đài, rơi xuống đất.
Toàn trường lại vang lên những tiếng hít lạnh, bất tận...
- Không thể như vậy được... Ta làm sao có thể thua...
Tạ Xuân Lôi vẻ mặt mờ mịt, nhìn Sở Mộ còn đứng ở trên kiếm đài, lại nhìn dưới chân của mình một chút. Hắn không có cách nào tiếp nhận được sự thật trước mắt này.
- Tạ Xuân Lôi không ngờ thất bại!
Ba người đệ tử Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn hậu kỳ bị đào thải kia đều khiếp sợ, đồng thời lại có cảm giác thoải mái.
Đám ba người Lý Dật đều kinh ngạc. Các đệ tử tinh anh và đệ tử nội môn của Chủ Điện đều cảm thấy khó có thể tiếp nhận được sự thật này.
- Sở sư huynh lại thắng. Quá tốt.
- Ta khẳng định Sở sư huynh nhất định có thể thắng.
- Quá tốt. Sở sư huynh sẽ đi vào vòng thứ tư.
- Chưởng viện, quá tốt. Sở Mộ thật sự tiến vào vòng thứ tư.
Ba vị trưởng lão Lăng Phong Viện đều rất kích động. Bản thân Lăng Phong Chưởng Viện cũng rất kích động.
Chỗ Minh Lôi Viện và Bích Thủy Viện, mọi người kích động cao hứng đồng thời lại cảm thấy thật đáng tiếc. Vì sao Sở Mộ đệ tử như vậy lại không phải ở trong viện của bọn họ chứ? Vì sao trước đây thời điểm Sở Mộ lựa chọn lại không phải viện bọn họ mà là Lăng Phong Viện?
Mặc dù nói, dưới tình huống như vậy, nội môn ba viện là cùng chung mối thù. Nhưng rời khỏi nơi này, bọn họ vẫn cạnh tranh lẫn nhau.
- Lần này, nội môn ba viện quả nhiên là khiến chúng ta phải nhìn với cặp mắt khác.
Một trưởng lão Chủ Điện kinh ngạc kêu lên.
Đám người La Thiên Hùng đều gật đầu.
- Lần đấu kiếm này, Sở Mộ giành được phần thắng.
Trưởng lão trọng tài cao giọng tuyên bố:
- Hiện tại, mời người đứng đầu tiến lên đài.
Ba thân ảnh thoáng động, giống như gió mạnh thổi đến, mang theo từng tiếng gào thét, đứng ở bên cạnh Sở Mộ.
Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo, Sở Mộ, bốn người đứng song song. Mỗi người đều có phong thái riêng, làm cho người khác chú ý.
- Ở chỗ này, đầu tiên phải chúc mừng Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo, Sở Mộ, bốn người các ngươi đã đánh bại kình địch của chính mình, cuối cùng tiến vào vòng thứ tư.
Trưởng lão nhìn xung quanh một lượt, sau đó cao giọng nói. Tiếng hắn vừa vang lên, mọi người đều yên tĩnh trở lại:
- Dựa theo quy định trước đi, đến một vòng này, có thể tiến hành vào khiêu chiến. Cái gọi là vào khiêu chiến, chính là ở trong vòng một nén nhang tiếp theo, bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi, chỉ cần là đệ tử của bản phái, đều có một lần cơ hội khiêu chiến bất kỳ một người nào trong số bọn họ. Nếu như thắng lại có thể thay thế được kẻ đó, tiến hành vòng thứ tư đấu kiếm.
Dứt lời, lập tức liền có một đệ tử cầm lư hương đi lên. Phía trên có một que hương đang cháy.
Ba người Lý Dật hiển nhiên có biết về điều này, bộ dạng giống lão thần nhìn xung quanh, hoặc trong mắt có tinh quang bắn ra bốn phía. Nhất là Vũ Văn Minh Hóa, ánh mắt càng lộ rõ ý “nhanh tới khiêu chiến ta“. Sở Mộ lại không biết điều này. Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Rất nhiều đệ tử tinh anh bị đào thải đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Bọn họ hiểu rất rõm mình tuyệt đối không phải đối thủ của ba người Lý Dật. Nhưng nếu như là Sở Mộ...
- Bát đoạn đỉnh phong, ba chiêu kiếm kỹ trung giai, trình độ kiếm thuật rất cao. Thật sự không tệ. Nhưng lấy tu vi của ta...
Những đệ tử tinh anh này đều đang suy nghĩ. Thậm chí ở trong đầu đã tiến hành mô phỏng lại, tìm kết quả mình đối chiến với Sở Mộ.
Kiếm Đạo Độc Thần
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Thần
Story
Chương 112: Ai dám xem thường Sở Mộ? (2)
10.0/10 từ 35 lượt.