Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 61

331@-Cả nhà Hứa Thế Phàm nghe nói Hứa Minh Di bị bắt, toàn bộ đi xuống lầu. Vừa đến đại sảnh, Hứa Thế Phàm ánh mắt nôn nóng nhìn xung quanh một vòng, nhìn đến Hoài Kinh, liền hừng hực đi qua muốn giữ chặt lại. Nhưng trước khi ông ta kéo anh lại, Hoài Kinh ngước mắt lên, người đi theo sau liền luống cuống tay chân kéo cả nhà Hứa Thế Phàm lại.

Hầu Kinh Phương bị giữ chặt, thân thể như không có xương, hoảng hốt khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt cùng tiếng khóc nức nở mà cầu xin nhìn Hoài Kinh: "Hoài tiên sinh, cầu xin cậu cứu Minh Di nhà chúng tôi đi."

Bọn họ ngày thường kiêu ngạo uy phong, nhưng chung quy chỉ là dân chúng quèn tóc húi cua, gặp được chuyện này, trừ bỏ hoảng loạn cùng sợ hãi, thậm chí ý thức để tìm ra phương pháp giải quyết cũng không có.

Hoài Kinh ngồi ở chỗ bàn, ánh mặt trời xuyên thấu qua đại sảnh lên sàn nhà bóng loáng, phản xạ lên đến trên mặt anh. Cho dù là ánh mặt trời tháng tư cũng không làm thần sắc anh ấm áp hơn. Ánh mắt Hoài Kinh rũ xuống, đôi mắt lộ ra vẻ nhàn nhạt lười biếng.

"Đem phòng ở trả lại cho Vương Thuấn Sinh là được."

Bản thân Vương Thuấn Sinh trốn thuế, lậu thuế bị bắt là đúng, Hứa Minh Di chỉ bởi vì liên lụy đến vấn đề tài sản bị lan đến, đem phòng trả lại, cô ta tự nhiên sẽ không có việc gì. Nhưng vấn đề ở đây là cái phòng.

Lần trước Hoài Kinh mang máy xúc đất đến san bằng nhà bọn họ, cả nhà một nhà bốn người phải ở trong căn hộ chưa đến 90 mét vuông kia. Bây giờ trả lại phòng, vậy bọn họ thật liền phải ra đường ngủ.

Hứa Thế Phàm tính ra còn bình tĩnh, trong thanh âm ông ta vẻ không vui, nói: "Phòng đã cho, nói như thế nào lại phải trả về?"

Hứa Tinh Không giương mắt nhìn một nhà Hứa Thế Phàm, nghe xong lời ông ta nói, khóe môi cô cong lên. Hóa ra bọn họ tới cầu Hoài Kinh, trọng điểm ở căn hộ kia chứ không phải Hứa Minh Di.

Nghe Hứa Thế Phàm nói xong, Hoài Kinh thong thả ung dung nhìn ông ta một cái, giọng nói khí định thần nhàn.

"Hiện tại không trở về nhà, đồ vật từ máy xúc đất thu về sẽ bị niêm phong."

Cả nhà ba người Hứa Thế Phàm sửng sốt, trong chớp mắt chạy thật nhanh đi.

Có cái nhạc đệm này, không khí hôn lễ được nhiệt lên một chút. Tất cả người tham gia hôn lễ, cả những người đến ăn cơm ở Nhất Hải Các đều biết được Vương Thuấn Sinh bị bắt.

Có thể tới Nhất Hải Các, đa số là người làm ăn ở Hoài Thành, lần này Vương Thuấn Sinh bị bắt không chỉ là đơn giản bị đông lại tài sản, còn sẽ bị phán mấy năm tù.

Mấy ngày hôm nay, tiền đã không có, con đã không có, người đã không có, tương lai cũng vô cùng thảm đạm, Vương Thuấn Sinh cả đời này cũng đừng nghĩ tới xuất đầu ở Hoài Thành.

Lúc mọi người thảo luận về Vương Thuấn Sinh, có người thắc mắc, Vương Thuấn Sinh bị bắt, vì sao lại lôi kéo Hứa Minh Di? Bọn họ hai người tại sao lại có dính líu đến nhau?

Tuy rằng Hứa Tinh Không đã ly hôn với Vương Thuấn Sinh, nhưng nếu Hứa Minh Di cùng Vương Thuấn Sinh ở bên nhau, xem như là lσạи ɭυâи. Nếu khi Vương Thuấn Sinh chưa ly hôn mà bọn họ đã ở bên nhau, càng là chen chân vào hôn nhân người khác, không biết lễ nghĩa liêm sỉ.

Nồi nào úp vung nấy, Hứa Minh Di cũng không phải thứ gì tốt.

Phàm những người tới tham gia hôn lễ Hứa Tinh Viễn đều có quan hệ rất tốt với gia đình Hứa Tinh Không. Hôm nay một trò khôi hài như vậy làm cho cả hôn lễ như có không khí hứng khởi, thật đại khoái nhân tâm.

Mà loại hứng khởi nhân tâm này nhìn đến Hoài Kinh đứng cạnh Hứa Tinh Không càng phóng đại đến vô hạn.

Hoài Kinh đứng chuẩn bị cho hôn lễ ở bên ngoài, ngoại trừ cô dâu chú rể Chu Đồng Đồng và Hứa Tinh Viễn, anh đạt được nhiều chú ý nhất.

Tất cả mọi người biết anh là bạn trai Hứa Tinh Không, mọi người cũng có thể từ dáng người cùng khí chất nhìn ra Hoài Kinh thật bất phàm, lại đối lập với Vương Thuấn Sinh... Mọi người lại đem chú ý đến trên người Hứa Tinh Không.

Toàn bộ hôn lễ tiến hành tuần tự, Hứa Tinh Không đứng bên dưới đài, nhìn Hứa Tinh Viễn và Chu Đồng Đồng vợ chồng son mặc đồ cưới, đẹp như cảnh trượng trong mộng. Bọn họ cung kính cầm chén trà dâng lên cho Lâm Mỹ Tuệ. Lâm Mỹ Tuệ mặc bộ đồ mới, vui vẻ như một đứa trẻ.

Nhìn đến cảnh này, trong lòng Hứa Tinh Không như có tầng thái dương chiếu rọi, ấm áp cả người.

Cô ngước nhìn hôn lễ, mà Hoài Kinh lại nhìn cô.

Cô hơi hơi nghiêng người, chỉ quay một bên mặt lại đây. Bộ lễ phục màu lam nhạt hỗ trợ làm bộc lộ toàn bộ dáng người lả lướt. Lễ phục màu sắc tươi mát, kiểu dáng vẫn có chút bảo thủ, cổ áo sườn xám bao xung quanh cái cổ thon dài trắng nõn, giống như một con thiên nga trắng.

Trên mặt phủ tầng ánh đèn từ sân khấu, dường như cho cô một tầng mật phấn, vừa đẹp lại dễ ngửi. Trong ánh mắt mang theo vẻ thỏa mãn cùng sung sướиɠ, tuy rằng hôn lễ làm cô hưng phấn, nhưng khí chất của cô vẫn là ôn hòa nhã nhặn lịch sự, như đàn hạc nhẹ nhàng khảy trong dàn nhạc hòa âm.

Thật là quá tốt đẹp, tốt đẹp đến tưởng ôm cô vào lòng, sau đó anh tiến vào trong cô, làm cô hoàn toàn thuộc về mình.

Trên sân khấu đã đến thời khắc trao nhẫn, mọi người vỗ tay, tiếng vỗ tay rầm rập cùng tiếng nhạc giao tạp vào nhau.

Trong âm thanh ầm ĩ này, bên tai Hứa Tinh Không truyền đến một tia nhiệt khí ẩm ướt, như sương sớm bốc hơi, ôn nhu mà mê người.

Giọng của người đàn ông giống như cánh hoa vào nước, mang theo mùi hoa, cũng mang theo bọt nước bắn lên khi cánh hoa rơi nào nước.

"Đêm nay anh muốn ngủ với em." Anh nói.

Thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, rõ ràng bị bao phủ bên trong tiếng vỗ tay cùng âm nhạc, mà lại cố tình giống như rễ cây, từng sợi từng sợi chui vào đáy lòng cô.


Hứa Tinh Không phồng tay lên, lòng bàn tay chụp vào nhau vỗ tay, mà gương mặt từ từ đỏ thấu. Màu đỏ dần dần lan ra khuôn mặt trắng nõn, cuối cùng bò lên tới vành tai, kiều diễm ướŧ áŧ.

Hôn lễ trong sự chúc phúc tràn đầy mà kết thúc viên mãn, khi kết thúc đã là buổi tối. Hứa Tinh Không bận trước bận sau, tiễn đôi tân nhân đi về hôn phòng lại đưa Lâm Mỹ Tuệ về nhà. Bà đã lâu không được cao hứng như vậy, hôm nay giống như đã nói xong chuyện của cả năm, trên mặt toàn hỉ khí. Về đến nhà, ngồi trên sô pha nói chuyện, sau đó Hứa Tinh Không đưa bà trở về phòng.

Từ phòng ngủ Lâm Mỹ Tuệ đi ra, Hứa Tinh Không thấy được Hoài Kinh đang đứng đợi ở phòng khách.

Ánh đèn ban đêm như sao sa phủ lên thân mình đ ĩnh bạc thon dài, khắc họa hình dáng anh trên mặt đất thành một bóng đen thật dài.

Anh đang chờ cô, vì chuyện hôm nay anh đã nói.

Nhưng không biết vì cái gì, trước đây cùng Hoài Kinh làm rất nhiều lần, nhiều đến như thành thói quen, thế mà hiện tại nghĩ đến sẽ làm lại với anh, tim Hứa Tinh Không đập như được lên giây cót, nhảy nhảy mãi không ngừng.

Cô thật khẩn trương.

So sánh với cô, Hoài Kinh thả lỏng hơn nhiều, hơn nữa anh cũng nhìn ra được cô khẩn trương. Người phụ nữ đứng ở cửa, giương mắt nhìn anh, đôi mắt ướŧ áŧ giống như sau cơn mưa phủ một tầng sương, cảm giác như nếu anh chạm vào là có thể gợn sóng.

"Thẹn thùng?" Hoài Kinh hỏi.

Hứa Tinh Không bị hỏi như vậy, giọng cô hơi hơi có chút khô khốc, thanh âm run run nói: "Không..."

Cười nhợt nhạt, anh đi đến bên người cô, dáng người cao lớn chỉ là đứng bên cạnh cô mà dường như đem cô bao phủ vào trong lòng ngực.

Cô ngửi thấy được hương vị dễ ngửi trên người anh.

Không phải nước hoa, là hương vị độc hữu trên người anh.

Cường thế, bá đạo, kí©h thí©ɧ, thanh lãnh...... Rồi lại làm cô phá lệ an tâm.

"Đi thôi." Hoài Kinh duỗi tay đỡ lấy gương mặt cô, độ ấm trong lòng bàn tay sưởi nóng khuôn mặt cô, anh nói: "Mẹ em vội một ngày, chúng ta ở nhà sẽ quấy rầy mẹ."

Hứa Tinh Không: "......"

Hai người tới khách sạn, vẫn là căn phòng 2024 kia.

Ban đêm không có bật đèn, rèm cửa sổ mở rộng, ánh trăng bên ngoài cửa sổ tiến vào chiếu lên sô pha. Ánh đèn nhu hòa cùng ánh trăng thanh lãnh giao hội, cuối cùng là ánh đèn nhu hòa thắng.

Hoài Kinh đi tắm trước rồi sau đó Hứa Tinh Không mới đi tắm rửa. Tắm xong thổi đầu tóc cho khô, đi ra khỏi phòng tắm, Hoài Kinh không có ở trong phòng ngủ.

Cô giương mắt nhìn tới phòng khách, thấy Hoài Kinh đang ngồi ở trên sô pha, hai tay dựa trên chỗ tựa lưng, hơi ngửa đầu. Ánh trăng phủ trên vầng trán, trên môi, trên cằm, cuối cùng phủ lên hầu kết đang chuyển động...

Anh chỉ mặc một cái áo ngủ, chỗ cổ áo mở rộng, lộ ra một nửa xương quai xanh tinh xảo. Lúc Hứa Tinh Không đang nhìn đến nhập thần, Hoài Kinh nhàn nhạt hướng tới bên này, đuôi mắt cong lên, ánh mắt trở nên ngả ngớn.

"Lại đây."

Hứa Tinh Không đυ.ng phải ánh mắt của anh, tâm loạn như ma.

Hứa Tinh Không đi đến bên sô pha, Hoài Kinh duỗi tay ra ôm lấy cô. Hơi thở đàn ông trong nháy mắt bao bọc toàn bộ cơ thể, mông cô ngồi trên hai chân anh, đưa lưng về phía Hoài Kinh. Anh dựa vào cô rất gần, phía sau lưng có thể cảm nhận được hô hấp của anh, làm lông tơ phía sau lưng đều dựng cả lên.

"Hôm nay vui vẻ sao?" Hoài Kinh tay đặt ở trên eo, đem ôm cô vào trong lòng ngực.

Phòng khách thập phần yên tĩnh, làm thanh âm Hoài Kinh phóng đại lên. Cô nghe được thanh âm khàn khàn, ngón chân hơi hơi cuộn tròn, mũi chân nhẹ nhàng nhón lên.

"Vui vẻ."

Phía sau lưng hừ nhẹ một tiếng, ôm lấy cô nói: "Khi em kết hôn sẽ càng vui vẻ hơn."

Kỳ thật nói đến cái này, Hứa Tinh Không thật không có cảm giác gì đặc biệt. Cô đã đám cưới một lần, thật đúng là không có vui vẻ như Hứa Tinh Viễn kết hôn.

Tựa hồ là đã nhận ra ý nghĩ trong lòng cô, môi Hoài Kinh theo tới bên vành tai Hứa Tinh Không, cắn một chút, anh nói: "Kết hôn với anh sẽ vui vẻ hơn so với bất luận cái gì khác."

Thân thể và tâm lý bị công kích đồng thời, đáy lòng và trước mắt Hứa Tinh Không đều như pháo hoa nổ tung.

Bọn họ sẽ kết hôn sao? Nếu tính ra bọn họ hai người được Lâm Mỹ Tuệ và Hứa Tinh Viễn đồng ý, nhưng người bên kia thì sao? Hoài thị lớn như vậy, Mai lão thái vì muốn giữ lại, thậm chí còn cho Hoài Xương Triều chèn ép anh. Cô lại không thể mang thai, cô có thể cùng Hoài Kinh đi đến cuối cùng hay sao?

Hứa Tinh Không dần dần có chút tâm lạnh, những chuyện mấy ngày trước không nghĩ bất chợt đến, làm cho ra một thân mồ hôi lạnh.


"Suy nghĩ cái gì?" Nụ hôn Hoài Kinh dần dần du tẩu khắp nơi.

Hứa Tinh Không cảm thụ được lòng ngực nóng như lửa, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không..."

Làn da cô đã hoàn toàn biến đỏ. Da cô thật trắng, trắng đến thấy rõ lông tơ nhỏ, nhẹ nhàng dựng thẳng lên, nhìn qua có vẻ tâm sự nặng nề.

"Anh biết em suy nghĩ chuyện gì." Đáy mắt Hoài Kinh hiện lên một tia ý cười, anh duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cô.

"A?" Bị nhéo mặt, Hứa Tinh Không quay đầu lại nhìn anh một cái.

Cằm Hoài Kinh khẽ nhếch, đối diện với hai mắt doanh doanh.

"Không cần nghĩ quá nhiều. Sự tình về sau này, anh đều không muốn nghĩ, hiện giờ cũng không có tinh lực nghĩ đến. Anh chỉ nghĩ đến thời điểm hiện tại, có thể mỗi ngày được ở bên em, như vậy đã đủ."

Môi Hứa Tinh Không phát run, nghe lời âu yếm, cảm thụ được độ ấm của anh, cô đột nhiên không còn lo lắng gì nữa.

Đây là lần đầu tiên, hai người tỏ rõ cho nhau biết tâm ý của đối phương thời điểm làm chuyện này.

Thân thể Hứa Tinh Không được thong thả buông xuống, đem cất chứa nóng bỏng của anh vào trong thân thể, tâm cũng dần dần buông xuống. Thân thể Hoài Kinh động lên, người cô hơi nghiêng về phía trước, anh cười nói: "Em đã biết chưa?"

Hứa Tinh Không nắm chặt cánh tay anh, ổn định thân thể của chính mình, run giọng nói: "Biết...... Đã biết."

...

Sau khi hôn lễ Hứa Tinh Viễn kết thúc, Hứa Tinh Không ở nhà mấy ngày, chờ trong nhà hoàn toàn an ổn lại, Hứa Tinh Không và Hoài Kinh chuẩn bị về Hạ Thành.

Ngày trở về Hạ Thành, Lâm Mỹ Tuệ dặn dò mãi, rồi lại nhét đặc sản vào trong rương hành lý của bọn họ. Lần này Hứa Tinh Không về nhà không mang theo hành lý, Lâm Mỹ Tuệ đều nhét đầy vào trong vali của Hoài Kinh.

Lúc đang chuẩn bị hành lý, có người đến gõ cửa. Hứa Tinh Không đi qua mở cửa, thấy được Hứa Thế Đình. Hứa Tinh Không cười kêu một tiếng, "Cô nhỏ."

Hứa Thế Đình vào cửa, nhìn thoáng qua Lâm Mỹ Tuệ đang bận rộn xếp đồ trên đất, ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Không, nói: "Chuẩn bị đi về?"

"Vâng." Hứa Tinh Không vừa đáp vừa đi pha trà, nói. "Không thể xin nghỉ quá lâu."

Tính ra lần này cô xin nghỉ cũng đủ nhiều.

Sau khi châm trà, Lâm Mỹ Tuệ cũng đã sắp xếp xong xuôi, Hứa Tinh Không kéo dọn đi. Hoài Kinh có việc muốn nói với Hứa Tinh Viễn, hai người sáng sớm đã đi ra ngoài, không biết vội cái gì.

Lâm Mỹ Tuệ cũng ngồi xuống cầm ly trà, nói với Hứa Thế Đình: "Chí Hào bên kia đã bớt bận rồi?"

Lúc đang ấp lứa gà con, ở trại nuôi gà rất bận rộn, Hứa Thế Đình ít có thời gian lại đây.

"Vẫn còn bận, lần này bận đến tận tháng năm." Hứa Thế Đình nói.

Bận như vậy còn tới nhà bọn họ, tám phần khẳng định là có việc.

Lâm Mỹ Tuệ buông ly trà xuống, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Do dự trong chốc lát, Hứa Thế Đình thở dài, nói: "Chính là mẹ tôi, bà ấy nghĩ tới chuyện trước kia nên muốn nói lời xin lỗi tới các người."

Nói tới Hứa lão thái, khóe môi Hứa Tinh Không hơi cong cong lên.

Bà để Hứa Thế Đình lại đây là biết bọn họ sẽ không đuổi Hứa Thế Đình đi. Hơn nữa bà không biết có Hoài Kinh ở đây không nên cũng không dám lại đây. Hiện tại dáng vẻ một nhà Hứa Thế Phàm như vậy, bà chột dạ nên muốn xin lỗi.

"Bà xin lỗi cái gì? Không tiếp tục ở cùng bên với nhà chú hai hay sao?" Hứa Tinh Không cầm chén trà uống một ngụm, sau nói một câu.

Nhắc tới Hứa Thế Phàm, Hứa Thế Đình giật giật môi, nói: "Nhà bọn họ hiện tại loạn thành một đoàn......"

Nói tới đây, Hứa Thế Đình thở dài, nói với Hứa Tinh Không: "Minh Di có con với Vương Thuấn Sinh. Bởi vì Vương Thuấn Sinh bị bắt, Hứa Minh Di cũng bị mang đi điều tra, hiện tại Hoài Thành đều biết Minh Di cùng Vương Thuấn Sinh lσạи ɭυâи, nhưng không ai biết Hứa Minh Di có con. Vì sau này để có thể gả chồng đi, cho nên tìm cái phòng khám nhỏ, ai ngờ..."

"Ai ngờ, xuất huyết nhiều. Chảy máu nhiều quá bị đưa đi bệnh viện cấp cứu." Hứa Thế Đình nói.

Hứa Tinh Không sửng sốt, ở hôn lễ còn trước mặt cô tung tăng nhảy nhót tìm đường chết đột nhiên bị như vậy, làm cô có chút hoảng hốt.

Lâm Mỹ Tuệ mềm yếu, đáy lòng cũng là thiện lương, nhưng nghe nói Hứa Minh Di xuất huyết nhiều, trong lòng bà thế nhưng không có một chút thương tiếc. Nhớ trước đây, cô ta chính là chỉ vào mặt mình nói con gái mình là gà mái không thể đẻ trứng.


"Cuối cùng thế nào?" Hứa Tinh Không hỏi một câu.

Hứa Thế Đình nhìn cô, cũng không quá xác định, chỉ nói một câu.

"Cứu được, không chết, nhưng có di chứng gì không thì không biết."

"Báo ứng." Lâm Mỹ Tuệ nhàn nhạt mà nói, "Báo còn vừa đúng."

...

Lần này trở về Hạ Thành, Hứa Tinh Không ngồi phi cơ cùng Hoài Kinh.

Ở Hoài Thành lâu như vậy, Hứa Tinh Không như đã muốn quên Hạ Thành có bộ dáng gì. Từ thành phố nhỏ cổ xưa về tới thành thị hiện đại hóa, dường như khoảng trời xanh trên đầu cũng trở thành trống trải.

Nhìn không trung vạn dặm không mây, sắc xanh lam như vuốt v e những kiến trúc khổng lồ mà tươi mát ở Hạ Thành.

Hứa Tinh Không hít thở hương vị Hạ Thành, trong lòng tràn đầy lòng trung thành.

Cô vẫn là thích Hạ Thành, bằng không sẽ không đến đây ngay khi Trần Uyển Uyển rủ rê.

Hai người xuống máy bay liền đến chiếc xe Hoài Kinh đậu ở sân bay, vẫn là chiếc xe cũ, quen thuộc đến làm người khẽ cười. Lên xe, Hoài Kinh bắt đầu an bài.

"Đi nhà em trước, soạn lại đồ đạc của em một chút rồi dọn đến nhà anh."

Thu hồi tầm mắt ngoài cửa sổ, Hứa Tinh Không hoàn hồn, quay đầu lại nhìn anh.

Lại nói, hai người hiện tại là người yêu, có thể quanh minh chính đại ở chung.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xe xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào mặt, gương mặt Hứa Tinh Không hơi nóng lên. Cô không cự tuyệt, cũng không trả lời đồng ý, chỉ nói một câu.

"Em muốn đi xem Meo Meo trước."

Trên ghế điều khiển Hoài Kinh nheo mắt lại, khóe môi nhấp thành một đường thẳng. Anh cho rằng thế giới hai người của anh và Hứa Tinh Không thoát khỏi Hứa Tinh Viễn sẽ được bắt đầu, không nghĩ tới trở lại Hạ Thành lại có một con mèo chen vào.

Meo meo, nơi nơi đều là meo meo!

Hứa Tinh Không lần đó nóng lòng chạy trốn, Meo Meo cũng không kịp đi đến gởi ở trung tâm, cô đưa chìa khóa cho Trần Uyển Uyển, để cô ấy đón nó về nhà mình. Hứa Tinh Không gọi cho Trần Uyển Uyển, nghe được Hứa Tinh Không gọi, đầu tiên đổ ập xuống chính là một đống thóa mạ, sau khi mắng xong, âm dương quái khí mà nói một tiếng: "Cậu còn biết gọi cho tớ?"

Chính mình trong lòng cũng cảm thấy xin lỗi, sau khi về tới nhà Hứa Tinh Không chỉ gọi cho Trần Uyển Uyển một lần, sau đó hoặc là quá bận hoặc do kích động, cô đã quên gọi.

"Thực xin lỗi, hôn lễ Tinh Viễn bận quá."

Nhắc tới hôn lễ, Trần Uyển Uyển tùy tiện đã bị Hứa Tinh Không đem đề tài rơi xuống, cô hỏi: "Hôn lễ Tinh Viễn thế nào?"

Nghe bạn tốt tâm tình tốt trở lại, Hứa Tinh Không cười cười, nói: "Khá tốt."

"Vậy cậu còn trở về không?" Trần Uyển Uyển thật nhanh hỏi đến chính sự, "Công ty bên này tớ xin nghỉ dài hạn cho cậu, nếu cậu muốn quay trở về thì trở về đi. Nếu cậu không muốn trở về thì để cậu từ chức trực tiếp luôn, trước khi đi thì báo cho họ một lời."

Người họ Hoài đang lái xe bên cạnh không rõ ý vị gì, chỉ mím môi một cái.

"A?" Hứa Tinh Không có chút hoảng loạn mà liếc nhìn Hoài Kinh, cũng không biết anh có nghe Trần Uyển Uyển nói hay không, cô ho khan một tiếng, nói: "Tớ, tớ đã trở về, không từ chức, tớ tiếp tục đi làm."

"Đã trở lại? Tiếp tục công tác?" Trần Uyển Uyển không thể tưởng tượng mà hỏi ngược lại, "Cậu làm gì? Luẩn quẩn trong lòng? Tớ nói cho cậu hay, ngay từ đầu tớ đã nói rõ với cậu, hai người không có tương lai..."

Trần Uyển Uyển còn ở bên kia lải nhải, Hoài Kinh bên cạnh sắc mặt càng ngày càng không đúng. Hứa Tinh Không da đầu tê rần, nhanh chóng nói một câu ngăn lại bạn tốt kế tiếp sẽ bị ông chủ mình đánh giá.

"Tớ và anh ấy ở bên nhau."

Trần Uyển Uyển đầu óc mắc kẹt, nói: "Anh nào?"

A? Còn có vài anh?

Cằm Hoài Kinh đều banh lên.

"Hoài Kinh!" Hứa Tinh Không nói thật nhanh, sau khi nói xong, mặt lập tức đỏ lên, "Tớ và anh ấy ở bên nhau, anh ấy đuổi tới Hoài Thành, chúng tớ liền ở bên nhau. Trong khoảng thời gian này tớ đều ở cùng với anh ấy... Hiện tại cũng đang ở bên nhau."


Điện thoại bên kia lặng im ba giây.

Nói trở lại, giọng Trần Uyển Uyển rõ ràng khẩn trương lên.

"Vậy các người......"

"Chúng tớ hiện tại muốn đến nhà cậu lấy Meo Meo." Hứa Tinh Không nói.

Trần Uyển Uyển: "......"

Cúp điện thoại, Hứa Tinh Không lén lút nhìn thoáng qua bên cạnh Hoài Kinh. Hoài Kinh lái xe mắt nhìn phía trước, thần sắc như cũ lười biếng mà nhạt nhẽo.

"Chúng ta qua đó đi, cô ấy có ở nhà."

Hoài Kinh lên tiếng: "Lúc đó nghĩ thế nào mà để Meo Meo ở nhà cô ấy?"

"A?" Hứa Tinh Không ngây ra một lúc, giải thích nói: "Lúc đó em sốt ruột muốn đi, cô ấy đưa em ra ga tàu..."

Nhớ lại ngày hôm đó, dường như mới chỉ là hôm qua, tâm vẫn còn lạnh đau.

Hứa Tinh Không vốn định đi lên nhà Trần Uyển Uyển lấy, nhưng Trần Uyển Uyển làm sao dám làm ông chủ và bà chủ đi tới nhà cô lấy mèo, huống chi cô vừa mới dõng dạc đắc tội với ông chủ.

Trần Uyển Uyển xách theo meo meo xuống dưới, trong lòng ngực còn ôm Khang Khang để tự cho mình thêm can đảm, mới vừa xuống đã thấy được ở xa Hứa Tinh Không và Hoài Kinh.

Hiện tại là buổi sáng, ánh mặt trời chiếu nghiêng qua kẽ lá, thẳng xuống trên mặt đất một mảnh sáng tối loang lổ, mang theo tinh thần phấn chấn của mùa xuân. Trong bầu không khí phấn chấn này, Hứa Tinh Không và Hoài Kinh đang đứng đó, Hoài Kinh cúi đầu nhìn Hứa Tinh Không nghe cô nói chuyện gì đó. Khóe môi anh hơi cong lên, đuôi mắt nheo lại, trên mặt tựa hồ mang theo nụ cười ôn nhu.

Hiện tại anh hoàn toàn bất đồng với khi đang làm việc. Nguyên bản con người lãnh ngạnh cùng với sự được mài giũa đã trở thành ôn hòa mềm mại, thậm chí tự thân mang vẻ thanh lãnh cùng trầm áp người cũng hoàn toàn không thấy.

Anh như vậy là nhờ vào sự có mặt của Hứa Tinh Không.

Đáy lòng Trần Uyển Uyển đột nhiên hâm mộ Hứa Tinh Không.

Có một người đàn ông vì mình buông xuống mọi góc cạnh, trở thành một mặt trời nhỏ chỉ riêng của mình.

Vừa hâm mộ, trong lòng càng thêm cao hứng.

Hứa Tinh Không rốt cuộc chịu được đoạn thời gian khó khăn nhất, có được một người yêu cô ấy nhất, cũng là người đàn ông cô ấy yêu nhất.

Bạn tốt được hạnh phúc, cô như thế nào có thể không thật vui?

"Dì Tinh Không!" Mới vừa dừng chân, Khang Khang đã kêu Hứa Tinh Không.

Dưới bóng cây, hai người quay đầu lại. Người đàn ông thần sắc lười biếng ngả ngớn, người phụ nữ ôn nhu thật là xứng đôi.

"Khang Khang ~" Hứa Tinh Không nhìn thấy Khang Khang, cõi lòng rộng mở, cậu bé như trái bóng cao su, đυ.ng vào lòng ngực của cô, ôm chặt.

Meo Meo

trong l*иg sắt nhìn thấy Hứa Tinh Không đã bắt đầu nhảy nhót lung tung. Nhưng nó không được thả lỏng như Khang Khang mà bị Trần Uyển Uyển xách theo, đứng ở bên người Hoài Kinh.

Dù sao cũng là ông chủ của mình, người lãnh đạo cao cấp, ngay cả là ông xã của bạn tốt, da đầu Trần Uyển Uyển vẫn tê dại, kêu một tiếng: "Hoài tổng......"

Meo Meo vừa mới nhảy nhót lung tung, nhìn đến Hoài Kinh thì héo bẹp ghé vào l*иg sắt, mắt nâng lên liếc anh một cái, con ngươi xanh thẳm mang theo một chút ghét bỏ.

Hoài Kinh rũ mắt nhìn nó, duỗi tay tiếp nhận l*иg mèo, cười nói với Trần Uyển Uyển: "Cảm ơn."

Thấy Hoài Kinh cười như vậy, cả người Trần Uyển Uyển mạo một tầng mồ hôi lạnh, cô cười pha trò: "Không có gì, tôi là bạn tốt nhất của Tinh Không mà ha ha ha ha!"

"A?" Hoài Kinh ý vị không rõ mà lên tiếng, "Nguyên lai cô chính là bạn tốt nhất của cô ấy?"

Bạch Trúc nói Hứa Tinh Không lúc ấy muốn tới thổ lộ với anh, nhưng cô không quá xác định cho nên đi hỏi chuyện với bạn tốt nhất. Mà sau khi Hứa Tinh Không gặp người bạn tốt nhất, không nói hai lời, chặt đứt tơ tình mà quay trở về Hoài Thành.

Oan có đầu nợ có chủ, anh cũng coi như tìm được cái kia "bạn tốt nhất" lúc ấy làm cho hai người bọn họ thống khổ như vậy.

Nhìn Hoài Kinh cười, vẻ mặt đầy khách khí, lông tơ trên người Trần Uyển Uyển đều dựng lên.

Cứu mạng!
Kiềm Chế Là Không Thể
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kiềm Chế Là Không Thể Truyện Kiềm Chế Là Không Thể Story Chương 61
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...