Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)
Chương 42
255@-Edit: Vân Uyên
Mặc dù rất cao hứng, nhưng Ký Mi còn chưa dám đưa ra kết luận, chỉ sợ là do mình lầm tưởng. Nàng phải cẩn thận quan sát trước xem sao. Ký Mi hướng mặt ra phía ngoài, cảm thụ ánh sáng ban ngày.
Nàng kinh hỉ cắn môi, trừng lớn đôi mắt, tìm kiếm thêm chút ánh sáng, đột nhiên ánh sáng trước mắt vụt tắt, nàng luống cuống, cho rằng mình lại bị mù, vì thế liền dùng sức chớp chớp mắt.
Lúc này, nàng nghe tiếng trượng nói bên tai:
"Làm sao vậy? Tại sao mắt lại mở lớn như vậy? Thanh âm cực gần, không chỉ có thể cảm nhận được độ ấm lúc hắn nói chuyện mà còn cảm nhận được chóp mũi hắn đang đụng vào chóp mũi nàng.
Nguyên lai là do hắn chắn trước mặt nàng, khó trách không còn ánh sáng.
"Không, không có gì......" Mái tóc Ký Mi hơi rung động, nhắm hai mắt lại cười.
"Đôi mắt ngươi trừng lớn, ta còn tưởng ngươi gặp quỷ."
Hừ, gặp quỷ, là nguyện vọng xa xỉ đến cỡ nào a, nếu nàng thật sự có thể nhìn thấy, thì thấy quỷ cũng là tốt lắm rồi. Nàng chép miệng lắc đầu cười. Nghiễn Trạch giữ cằm nàng lại, nhẹ nhàng mút hương vị ngọt ngào trên môi nàng:
"Ngươi lắc đầu là có ý gì, không muốn gần ta?" Ký Mi thẹn thùng rụt cổ:
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nghiễn Trạch nói:
"Ta không biết, để ta nhìn ngươi thật kỹ rồi hẵn nói."
Hắn tách chân nàng ra, nâng cái mông trắng tuyết của nàng lên, kéo đến trước mặt mình. Tuy rằng hắn nhịn rất là vất vả, nhưng chuyện nam nữ, nếu Ký Mi không động tình, thì hắn làm cũng chẳng có vui sướng gì. Lúc này thấy nàng nghiêng đầu, tay nắm lại đặt ở bên môi, tựa như đang ẩn nhẫn lại tựa như đang dụ hoặc, hắn không khỏi xuân tâm đại động, cúi đầu hôn xuống nơi giữa hai chân nàng.
Nàng đã hơn một tháng không làm, trong chốc lát dục hỏa được thổi bùng lên, chỉ cảm thấy thân mình hóa thành một vũng nước, bị hắn hôn đến mức thần trí mơ hồ, tùy hắn xử trí. Đôi tay bất giác xoa lên trán hắn, theo bản năng sợ hắn ngừng động tác, bỏ nàng mà đi, trong miệng ngân nga kêu:
"Tướng công...... Tướng công......" Bị hắn tùy ý dạo chơi, trong lòng nàng vô cùng xấu hổ, nhưng chỉ cảm thấy giữa hai chân có một luồng khí rất nóng, thân thể so với ban nãy càng nóng hơn nhiều.
Nghiễn Trạch thấy đóa hoa đỏ đã nở rộ, để lộ ra một khe hở phấn nộn, hắn rời khỏi nơi ở giữa hai chân nàng, cười nói:
"Theo ta thấy, nương tử rất muốn ta." Sờ soạng chỗ kia của nàng nói:
"Mặc dù ngươi rất muốn ta, nhưng nhìn chỗ ẩm ướt ấy, ta lại đang băn khoăn có nên tiếp tục hay không?"
Ký Mi không còn quan tâm đến hứng thú của hắn, mở miệng yêu kiều nói:
"Tướng công, muốn ta đi."
Hô hấp hắn dồn dập mà trầm thấp, một câu nói của nàng đã câu hồn phách của hắn đi mất một nửa, vội vàng tách hai chân ra, mạnh mẽ xông vào. Ký Mi ngân nga rên rỉ, hắn nghe được tiếng nàng trong tâm càng thêm nhộn nhạo, nằm ở trên người nàng, hôn môi nàng, xoa ngực nàng, điên cuồng chiếm hữu nàng.
Nàng bị đau, nhưng vô cùng hưng phấn, thân mình rất phối hợp hắn ra vào, sau một hồi, hai má nàng ửng đỏ, nhắm mắt la nhẹ, một cảm giác tê dại xông thẳng từ giữa hai chân nàng lên đến đại não, cả người thoải mái run rẩy. Nghiễn Trạch thấy nàng lên đỉnh, ngồi dậy tách rộng hai chân nàng ra, tiếp tục đưa vào.
Nàng mới lên đỉnh, không thể tiếp tục chịu đựng hắn, thân mình run rẩy muốn chạy trốn:
"Ngươi dừng lại một chút......" Nghiễn Trạch sao chịu nghe lời, dùng sức đưa đẩy, cho đến lúc dưới thân thỏa mãn mới thả lỏng thân mình. Hắn thở một hơi dài, tinh thần vô cùng sảng khoái, ôm thê tử nước mắt còn chưa khô vào lòng:
"Mi Nhi, ta dừng rồi."
"......" Nàng bĩu môi:
"Hừ, đã chậm!"
Nghiễn Trạch quả thực rất thích bộ dáng tức giận của nàng, hắn cọ cọ đầu vào cổ nàng nói:
"Tha thứ cho ta đi, tha thứ cho ta đi." Ký Mi bị hắn nghịch ngợm đến phát ngứa, đẩy hắn ra cười, nói:
"Được rồi, ta ngứa, mau buông ra đi."
Hắn dừng lại, hôn một cái lên môi nàng cười hỏi:
"Mấy ngày ta không có ở nhà, ngươi làm cái gì?"
"Ăn rồi lại uống." Trong lòng cả giận, hừ, dù sao cũng không bị nha hoàn bắt nạt
"Ăn rồi lại uống? Ăn uống không chán sao?"
"Sao lại không chán, ngươi ở bên ngoài, ăn uống đều không tiện, chỉ cần nghĩ đến cảnh ngươi phải chịu khổ ở bên ngoài, ta đã không còn tâm trạng để ăn." Nếu trên đường hắn có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng sẽ vô cùng khổ sở:
"Ta mỗi ngày chỉ tùy tiện ăn hai bữa, sinh hoạt cho qua ngày."
Nghiễn Trạch nhanh chóng xoa lên ngực nàng:
"Hình như thật sự gầy đi một chút."
"......" Nàng vòng lấy cổ hắn, dán mặt vào ngực hắn:
"Mấy ngày trước cha ta có tới đây, người nói muốn nhận nuôi một đứa con trai ở bên ngoài, ngươi có thể hỏi thăm giúp cha một chút hay không, xem có nhà nào muốn."
Nghiễn Trạch cười nói:
"Sao lại như vậy, không phải đã đồng ý để ta chăm sóc hai vị khi về già sao."
"Mẹ ta nói, nuôi một đứa con trai bên người vẫn tốt hơn."
Ký Mi nói tiếp:
"Ta nghĩ, đứa nhỏ này xuất thân nhất định phải trong sạch, cũng không nên là con rơi của công tử nhà giàu!"
"......" Lời này của thê tử là đang khéo léo ám chỉ hắn? Nhất định là vậy! Hắn thanh thanh giọng nói:
"Làm gì có công tử nhà giàu nào mà không cẩn thận có con rơi ở bên ngoài. Những nữ nhân được nuôi ở bên ngoài, chỉ là muốn chơi đùa một thời gian, không thích liền vất đi. Nếu muốn thì đã sớm được cưới vào cửa, danh chính ngôn thuận sinh hài tử."
Ký Mi nga một tiếng:
"Ta đã hiểu, những nữ nhân được nuôi ở bên ngoài, đều không được lâu dài."
"...... Có thể nói như vậy." Nghiễn Trạch dời sang chuyện khác:
"Còn chuyện kia, ta sẽ phái người để tâm, không biết là hài tử nào có số tốt như vậy, có thể được cha mẹ ngươi nhận nuôi, trở thành em vợ của ta."
Ký Mi cười nói:
"Phải xem duyên phận."
Hắn như suy tư nói:
"...... Duyên phận......" Nhưng đảo mắt nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của nàng, liền vuốt da thịt trơn bóng trên eo nàng, bất giác khí huyết dâng lên, hắn lại muốn nàng. Đè nàng trên giường, bày ra một tư tế thật thoải mái.
Eo nàng thon nhỏ, cái mông trắng cao kiều, để lộ ra nơi xấu hổ mềm mại kia. Hắn còn chưa động, nàng đã nắm chặt đệm giường, vùi đầu ở trong chăn, chuẩn bị cùng hắn hoan ái. Nghiễn Trạch thấy nàng như vậy, nhướn mày cười xấu xa hai tiếng, cố tình ma sát ở bên ngoài chỗ ấy, khơi lên hứng thú của nàng, nhưng lại không tiến vào.
Thân mình nàng run nhè nhẹ, chịu không nổi bị hắn trêu đùa, đôi tay chống lấy thân thể, đưa cặp mông trắng tuyết lùi về sau, để hắn tiến vào một đoạn. Nghiễn Trạch không dự đoán được là nàng sẽ làm như vậy, dưới thân càng thêm động tình, đỡ lấy eo nàng, đột nhiên mạnh mẽ đưa vào:
"Mi Nhi của chúng ta cũng không biết xấu hổ......" Thở phì phò tiến vào trong cơ thể nàng, tự lẩm bẩm nói:
"Ta thật sự thua trong tay ngươi?"
Ký Mi toàn thân tê dại, cũng không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ liên tục ngâm nga. Dù sao cũng là ban ngày, nàng sợ người khác nghe được, không dám lớn tiếng rên rỉ, nhẫn nhịn cực kỳ vất vả. Nghiễn Trạch đã lâu không chạm vào nàng, cao hứng lăn lộn vài lần, mới cảm thấy mỹ mãn dừng tay.
Nàng nằm ở khuỷu tay hắn, so với trước kia càng thêm tò mò, nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn:
"Không biết ngươi lớn lên có giống với trong tưởng tượng của ta hay không?
Nàng vừa nói như vậy, hắn đột nhiên có chút khẩn trương, nếu như dung mạo của hắn lúc lớn lên không hợp ý nàng, thì nên làm sao bây giờ?
Nhưng rồi hắn nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình đã rất tuấn tú, Ký Mi không thể nào không thích, nghĩ vậy tâm thoáng buông lỏng.
—
Hôm sau, Nghiễn Trạch tỉnh lại, không muốn đứng dậy, ăn vạ Ký Mi bắt nàng cùng hắn hoan ái. Nàng lại cùng hắn lăn lộn một hồi, sau đó tống cổ hắn ra ngoài tra xét chuyện tổ ong. Hành động của hắn càng nhanh càng chứng tỏ hắn có xem trọng thê tử, cho dù không tìm ra hung thủ, nhưng cũng có thể tạo ra uy hiếp.
Lúc ở chùa, trong viện có rất nhiều bà tử ra vào, không có khả năng là không ai thấy kẻ khả nghi, chỉ là không muốn vướng vào phiền toái nên không bẩm báo mà thôi. Hiện giờ hắn đã trở lại, đem hết mọi thủ đoạn vừa dụ dỗ vừa đe dọa, bắt buộc phải lôi được kẻ này ra.
Bên kia thì phái mấy gã sai vặt cùng Thiên Đông đi hỏi thăm, trong nhà thì đích thân hắn cùng mấy ma ma thân tín đi tra xét. Hắn tin tưởng, trong vòng một hai ngày là có thể có kết quả, để hắn nhìn xem là ai muốn hại Ký Mi.
Hắn mang từ bên ngoài về rất nhiều hương liệu, vật liệu may mặc cùng sách vở để làm lễ vật, toàn bộ đã được tặng đi hết từ hôm qua, ai cũng không ghét bỏ, tất cả mọi người đều rất thích. Chỉ có Cửu thúc nhìn bộ sách mới kia, hỏi một câu:
"So với sách mua trước kia còn không bằng." Tựa hồ là muốn hiếu kính hắn đây mà.
Nghiễn Trạch phân phó hạ nhân đi làm việc xong, liền đi về hướng thượng phòng thỉnh an. Ngày hôm qua, lúc rời đi mẹ hắn dặn dò hôm nay nhất định phải đến đây một chuyến. Vì thế hắn liền đến.
Vừa đi vào trong viện, vừa nghĩ thầm, hôm qua chỉ lo triền miên cùng nàng, cái vòng ngọc mua tặng nàng cũng quên không mang ra, nhanh chóng thỉnh an mẫu thân xong, trở về tặng nàng, nàng chắc chắn sẽ thích.
Lúc này, hắn ngước mắt nhìn về phía trước, liền thấy dưới mái hiên có một nha hoàn đang cúi người làm gì đó, eo nhỏ mông vểnh, dáng người yểu điệu câu người. Tiêu Nghiễn Trạch đối với nữ tử, từ trước đến nay không cần giữ mình, nhìn thấy bóng dáng nàng này rất hợp với khẩu vị của hắn, bất giác nghênh mặt lên, đi về phía nàng.
Nguyên lai nha hoàn kia đang bày biện mấy bồn hoa dưới mái hiên, nghe được phía sau có tiếng bước chân, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Nghiễn Trạch, thế nhưng ngượng ngùng cúi đầu, vội đứng dậy chui vào trong phòng.
Tuy chỉ ngắn ngủn trong chớp mắt, nhưng đã nhìn thấy diện mạo của nàng, so với Lục Ký Mi kém rất nhiều, nhưng hơn được cái khuôn mặt bừng bừng sức sống, thanh xuân bức người, có phần diễm lệ.
Hắn đi theo sau lưng nha hoàn kia, vén mành đi vào. Thấy mẫu thân ngồi trên giường, một tay đặt trên bàn, một tay vê chuỗi Phật châu. Nghiễn Trạch thỉnh an trước, sau đó cười nói:
"Nương, từ khi nào mà ngài tin phật?"
"Còn không phải là vì ngươi!" Chu thị tức giận nói:
"Để ngươi nạp thiếp, ngươi cũng không cần! Không biết đợi Lục Ký Mi đến khi nào ta mới có thể bế cháu?!"
Nghiễn Trạch cười làm lành:
"Ngài đừng sinh khí a, ta đâu có nói là không nạp thiếu, không phải là chưa đến lúc thích hợp sao."
"Chỉ là một cái thiếp, có gì thích hợp với không thích hợp?! Ngươi cưới vợ đã lung tung rối loạn, là một kẻ chân vừa to mắt vừa mù, đến khi cưới tiểu thiếp thì nên cẩn thận chú ý!"
"......" Hắn vô lực nói:
"Đợi thêm một hai năm nữa, bụng Ký Mi không có động tĩnh gì rồi nói sau. Hiện tại đã sốt ruột nạp thiếp, làm gì còn công đạo với cô cô và dượng."
Chu thị âm thanh lạnh lùng nói:
"Công đạo của ta thì sao? Ngươi có biết hay không ta vì ngươi mà phí biết bao tâm tư?!" Hướng vào bên trong, gọi:
"Nhạn Oái —— ngươi ra đây để đại thiếu gia nhìn ngươi xem."
Vừa dứt lời, liền có một nữ tử yểu điệu từ bên trong đi ra, đúng là nữ tử vừa rồi Nghiễn Trạch thấy ở dưới mái hiên.
Chu thị nói:
"Đây là mua cho ngươi, bạc đã trả. Ngươi đưa về đi, giữ ở chỗ ta cũng không thích hợp."
Nghiễn Trạch rũ mắt nhìn chân Nhạn Oái, mới vừa rồi thấy nàng nện bước rất ổn, không giống như người bó chân rất nhỏ, trong lòng hắn bớt đi một ít cảnh giác. Lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, dáng người nàng, hắn rất thích, bộ dáng tuy kém hơn so với Ký Mi, nhưng cũng có thể khiến hắn động tâm. Vì thế hắn chần chờ.
Chu thị hiểu rõ ánh của mắt Nhạn Oái, nhìn nhi tử nói:
"Nàng là cô nương xuất thân trong sạch, tỷ muội trong nhà cũng được dạy dỗ rất tốt, là một cô nương tốt khó tìm."
"......" Hắn khó xử nói:
"Như vậy không tốt, Ký Mi mới vào cửa không lâu...... Thứ trưởng tử [1], nói ra cũng không dễ nghe."
[1] thứ trưởng tử: trưởng tử do di nương sinh ra.
Chu thị hiểu ý của nhi tử, tàn nhẫn nói:
"Cha ngươi nói ra cũng khó nghe sao?!"
Nói đến nói đi, hắn cũng quên mất cha mình chính là thứ trưởng tử. Nghiễn Trạch ngưng mi.
Chu thị nói:
"Bình thê sinh cũng là dòng đích, ngươi lại ngại mất mặt, nạp thiếp sinh con ngươi cũng mất mặt, ngươi cũng không phải hoàng thân quốc thích, đâu ra nhiều mặt như vậy! Nếu muốn nói đến mất mặt, thì ngươi nuôi mấy kĩ nữ ấy ở bên ngoài làm chi? Buổi tối các nàng đánh đàn cho ngươi nghe sao?"
"......" mẹ hắn nói chuyện thật sự là quá khó nghe, khơi dậy tâm tư phản nghịch trong hắn:
"Ta biết là ngài có ý tốt vì ta nhọc lòng. Nhưng hiện tại Ký Mi đang trị đôi mắt, ta cưới về một nàng thiếp sợ nàng ngột ngạt, tức giận ảnh hưởng đến đôi mắt, càng khó cứu được. Chờ đôi mắt nàng có tin tức tốt, ta sẽ thu nhận Nhạn Oái, ngài xem thế nào?"
Chu thị hừ nói:
"Ta thấy ngươi không phải không muốn nạp thiếp, chỉ là muốn đối nghịch với ta!"
Nghiễn Trạch nói:
"Ngài nghĩ oan cho ta, qua thời gian này, ta liền thu Nhạn Oái về viện."
Chu thị nói:
"Ta sẽ nhớ rõ lời nói hôm nay của ngươi! Không được quỵt nợ!"
Hắn cười hì hì nói:
"Đây là chuyện tốt, ta sao có thể chơi xấu, sợ ngài giận ta, không đưa Nhạn Oái cho ta nữa." Nói xong, đưa mắt nhìn Nhạn Oái, thấy nàng khép nép, cũng có chỗ đáng yêu.
Giống như chuyện dùng bữa, không thể mỗi ngày đều ăn thịt cá, ngẫu nhiên cũng phải thay đổi thức ăn, ăn một chút thức ăn mới lạ cũng tốt. Bất quá, so sánh hai bên, hắn vẫn sẽ chọn người trước. Hiện tại hắn cùng Ký Mi tình nồng ý mặn, vạn nhất nạp thiếp vào, khiến giữa mình với nàng xuất hiện kẽ hở, thì mất nhiều hơn được.
Cho nên, hắn muốn xác định Lục Ký Mi có thật sự hiền huệ rộng lượng hay không, sau đó sẽ tính toán nạp thiếp.
Nghiễn Trạch từ chỗ mẫu thân trở về, vốn tưởng rằng thê tử chưa rời giường, hắn vừa lúc có thể cùng nàng thân thiết. Không nghĩ tới vừa vào cửa đã thấy thê tử rửa mặt chải đầu, trang điểm xong rồi, nhanh nhẹn ngồi ở trước bàn.
Hắn hiện lên vẻ thất vọng:
"...... Ngươi ngủ ngon không?"
Ký Mi cười nói:
"Tối hôm qua có ngươi bồi ta, lại không mơ thấy ác mộng, một đêm ngủ rất ngon, đương nhiên sẽ không ngủ đến mức ban ngày không tỉnh."
Thì ra đối với nàng hắn quan trọng như vậy. Nghiễn Trạch mới vừa rồi tâm tư còn đang xao động, thầm nghĩ vẫn là thê tử kiều diễm xinh đẹp nhất, Nhạn Oái so với nàng quả nhiên kém xa.
Hắn kéo cái ghế thêu ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm bả vai nàng thân mật nói:
"Vừa rồi ta đi thỉnh an mẹ, ngươi đoán chuyện gì xảy ra? Lão nhân gia cư nhiên mua cho ta một cô nương hoa cúc, muốn cho ta làm thiếp."
Kim Thúy đứng ở một bên, trong lòng mắng, phi! Cái sở thích ăn phân vẫn không đổi.
Hắn thấy nàng tựa hồ thất thần, cho rằng nàng bị tin tức này làm mất hứng, vì thế lời lẽ chính đáng nói:
"Bị ta lập tức quả quyết cự tuyệt! Trong lòng ta hiện tại chỉ có ngươi."
Ha hả, " hiện tại ". Bất quá Ký Mi tự mình sáng tỏ, phát hiện đôi mắt nàng càng ngày càng có thể cảm nhận được ánh sáng, chuyện này sẽ chỉ nhọc hai mắt của mình, nàng căn bản không thèm để ý hắn có nạp thiếp hay không.
Chờ đôi mắt nàng khỏi lại, không cần hắn nói, nàng sẽ tự mình hiểu.
Editor: Xin lỗi mọi người vì hôm qua không up chương mới =(((
Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)
Mặc dù rất cao hứng, nhưng Ký Mi còn chưa dám đưa ra kết luận, chỉ sợ là do mình lầm tưởng. Nàng phải cẩn thận quan sát trước xem sao. Ký Mi hướng mặt ra phía ngoài, cảm thụ ánh sáng ban ngày.
Nàng kinh hỉ cắn môi, trừng lớn đôi mắt, tìm kiếm thêm chút ánh sáng, đột nhiên ánh sáng trước mắt vụt tắt, nàng luống cuống, cho rằng mình lại bị mù, vì thế liền dùng sức chớp chớp mắt.
Lúc này, nàng nghe tiếng trượng nói bên tai:
"Làm sao vậy? Tại sao mắt lại mở lớn như vậy? Thanh âm cực gần, không chỉ có thể cảm nhận được độ ấm lúc hắn nói chuyện mà còn cảm nhận được chóp mũi hắn đang đụng vào chóp mũi nàng.
Nguyên lai là do hắn chắn trước mặt nàng, khó trách không còn ánh sáng.
"Không, không có gì......" Mái tóc Ký Mi hơi rung động, nhắm hai mắt lại cười.
"Đôi mắt ngươi trừng lớn, ta còn tưởng ngươi gặp quỷ."
Hừ, gặp quỷ, là nguyện vọng xa xỉ đến cỡ nào a, nếu nàng thật sự có thể nhìn thấy, thì thấy quỷ cũng là tốt lắm rồi. Nàng chép miệng lắc đầu cười. Nghiễn Trạch giữ cằm nàng lại, nhẹ nhàng mút hương vị ngọt ngào trên môi nàng:
"Ngươi lắc đầu là có ý gì, không muốn gần ta?" Ký Mi thẹn thùng rụt cổ:
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nghiễn Trạch nói:
"Ta không biết, để ta nhìn ngươi thật kỹ rồi hẵn nói."
Hắn tách chân nàng ra, nâng cái mông trắng tuyết của nàng lên, kéo đến trước mặt mình. Tuy rằng hắn nhịn rất là vất vả, nhưng chuyện nam nữ, nếu Ký Mi không động tình, thì hắn làm cũng chẳng có vui sướng gì. Lúc này thấy nàng nghiêng đầu, tay nắm lại đặt ở bên môi, tựa như đang ẩn nhẫn lại tựa như đang dụ hoặc, hắn không khỏi xuân tâm đại động, cúi đầu hôn xuống nơi giữa hai chân nàng.
Nàng đã hơn một tháng không làm, trong chốc lát dục hỏa được thổi bùng lên, chỉ cảm thấy thân mình hóa thành một vũng nước, bị hắn hôn đến mức thần trí mơ hồ, tùy hắn xử trí. Đôi tay bất giác xoa lên trán hắn, theo bản năng sợ hắn ngừng động tác, bỏ nàng mà đi, trong miệng ngân nga kêu:
"Tướng công...... Tướng công......" Bị hắn tùy ý dạo chơi, trong lòng nàng vô cùng xấu hổ, nhưng chỉ cảm thấy giữa hai chân có một luồng khí rất nóng, thân thể so với ban nãy càng nóng hơn nhiều.
Nghiễn Trạch thấy đóa hoa đỏ đã nở rộ, để lộ ra một khe hở phấn nộn, hắn rời khỏi nơi ở giữa hai chân nàng, cười nói:
"Theo ta thấy, nương tử rất muốn ta." Sờ soạng chỗ kia của nàng nói:
"Mặc dù ngươi rất muốn ta, nhưng nhìn chỗ ẩm ướt ấy, ta lại đang băn khoăn có nên tiếp tục hay không?"
Ký Mi không còn quan tâm đến hứng thú của hắn, mở miệng yêu kiều nói:
"Tướng công, muốn ta đi."
Hô hấp hắn dồn dập mà trầm thấp, một câu nói của nàng đã câu hồn phách của hắn đi mất một nửa, vội vàng tách hai chân ra, mạnh mẽ xông vào. Ký Mi ngân nga rên rỉ, hắn nghe được tiếng nàng trong tâm càng thêm nhộn nhạo, nằm ở trên người nàng, hôn môi nàng, xoa ngực nàng, điên cuồng chiếm hữu nàng.
Nàng bị đau, nhưng vô cùng hưng phấn, thân mình rất phối hợp hắn ra vào, sau một hồi, hai má nàng ửng đỏ, nhắm mắt la nhẹ, một cảm giác tê dại xông thẳng từ giữa hai chân nàng lên đến đại não, cả người thoải mái run rẩy. Nghiễn Trạch thấy nàng lên đỉnh, ngồi dậy tách rộng hai chân nàng ra, tiếp tục đưa vào.
Nàng mới lên đỉnh, không thể tiếp tục chịu đựng hắn, thân mình run rẩy muốn chạy trốn:
"Ngươi dừng lại một chút......" Nghiễn Trạch sao chịu nghe lời, dùng sức đưa đẩy, cho đến lúc dưới thân thỏa mãn mới thả lỏng thân mình. Hắn thở một hơi dài, tinh thần vô cùng sảng khoái, ôm thê tử nước mắt còn chưa khô vào lòng:
"Mi Nhi, ta dừng rồi."
"......" Nàng bĩu môi:
"Hừ, đã chậm!"
Nghiễn Trạch quả thực rất thích bộ dáng tức giận của nàng, hắn cọ cọ đầu vào cổ nàng nói:
"Tha thứ cho ta đi, tha thứ cho ta đi." Ký Mi bị hắn nghịch ngợm đến phát ngứa, đẩy hắn ra cười, nói:
"Được rồi, ta ngứa, mau buông ra đi."
Hắn dừng lại, hôn một cái lên môi nàng cười hỏi:
"Mấy ngày ta không có ở nhà, ngươi làm cái gì?"
"Ăn rồi lại uống." Trong lòng cả giận, hừ, dù sao cũng không bị nha hoàn bắt nạt
"Ăn rồi lại uống? Ăn uống không chán sao?"
"Sao lại không chán, ngươi ở bên ngoài, ăn uống đều không tiện, chỉ cần nghĩ đến cảnh ngươi phải chịu khổ ở bên ngoài, ta đã không còn tâm trạng để ăn." Nếu trên đường hắn có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng sẽ vô cùng khổ sở:
"Ta mỗi ngày chỉ tùy tiện ăn hai bữa, sinh hoạt cho qua ngày."
Nghiễn Trạch nhanh chóng xoa lên ngực nàng:
"Hình như thật sự gầy đi một chút."
"......" Nàng vòng lấy cổ hắn, dán mặt vào ngực hắn:
"Mấy ngày trước cha ta có tới đây, người nói muốn nhận nuôi một đứa con trai ở bên ngoài, ngươi có thể hỏi thăm giúp cha một chút hay không, xem có nhà nào muốn."
Nghiễn Trạch cười nói:
"Sao lại như vậy, không phải đã đồng ý để ta chăm sóc hai vị khi về già sao."
"Mẹ ta nói, nuôi một đứa con trai bên người vẫn tốt hơn."
Ký Mi nói tiếp:
"Ta nghĩ, đứa nhỏ này xuất thân nhất định phải trong sạch, cũng không nên là con rơi của công tử nhà giàu!"
"......" Lời này của thê tử là đang khéo léo ám chỉ hắn? Nhất định là vậy! Hắn thanh thanh giọng nói:
"Làm gì có công tử nhà giàu nào mà không cẩn thận có con rơi ở bên ngoài. Những nữ nhân được nuôi ở bên ngoài, chỉ là muốn chơi đùa một thời gian, không thích liền vất đi. Nếu muốn thì đã sớm được cưới vào cửa, danh chính ngôn thuận sinh hài tử."
Ký Mi nga một tiếng:
"Ta đã hiểu, những nữ nhân được nuôi ở bên ngoài, đều không được lâu dài."
"...... Có thể nói như vậy." Nghiễn Trạch dời sang chuyện khác:
"Còn chuyện kia, ta sẽ phái người để tâm, không biết là hài tử nào có số tốt như vậy, có thể được cha mẹ ngươi nhận nuôi, trở thành em vợ của ta."
Ký Mi cười nói:
"Phải xem duyên phận."
Hắn như suy tư nói:
"...... Duyên phận......" Nhưng đảo mắt nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của nàng, liền vuốt da thịt trơn bóng trên eo nàng, bất giác khí huyết dâng lên, hắn lại muốn nàng. Đè nàng trên giường, bày ra một tư tế thật thoải mái.
Eo nàng thon nhỏ, cái mông trắng cao kiều, để lộ ra nơi xấu hổ mềm mại kia. Hắn còn chưa động, nàng đã nắm chặt đệm giường, vùi đầu ở trong chăn, chuẩn bị cùng hắn hoan ái. Nghiễn Trạch thấy nàng như vậy, nhướn mày cười xấu xa hai tiếng, cố tình ma sát ở bên ngoài chỗ ấy, khơi lên hứng thú của nàng, nhưng lại không tiến vào.
Thân mình nàng run nhè nhẹ, chịu không nổi bị hắn trêu đùa, đôi tay chống lấy thân thể, đưa cặp mông trắng tuyết lùi về sau, để hắn tiến vào một đoạn. Nghiễn Trạch không dự đoán được là nàng sẽ làm như vậy, dưới thân càng thêm động tình, đỡ lấy eo nàng, đột nhiên mạnh mẽ đưa vào:
"Mi Nhi của chúng ta cũng không biết xấu hổ......" Thở phì phò tiến vào trong cơ thể nàng, tự lẩm bẩm nói:
"Ta thật sự thua trong tay ngươi?"
Ký Mi toàn thân tê dại, cũng không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ liên tục ngâm nga. Dù sao cũng là ban ngày, nàng sợ người khác nghe được, không dám lớn tiếng rên rỉ, nhẫn nhịn cực kỳ vất vả. Nghiễn Trạch đã lâu không chạm vào nàng, cao hứng lăn lộn vài lần, mới cảm thấy mỹ mãn dừng tay.
Nàng nằm ở khuỷu tay hắn, so với trước kia càng thêm tò mò, nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn:
"Không biết ngươi lớn lên có giống với trong tưởng tượng của ta hay không?
Nàng vừa nói như vậy, hắn đột nhiên có chút khẩn trương, nếu như dung mạo của hắn lúc lớn lên không hợp ý nàng, thì nên làm sao bây giờ?
Nhưng rồi hắn nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình đã rất tuấn tú, Ký Mi không thể nào không thích, nghĩ vậy tâm thoáng buông lỏng.
—
Hôm sau, Nghiễn Trạch tỉnh lại, không muốn đứng dậy, ăn vạ Ký Mi bắt nàng cùng hắn hoan ái. Nàng lại cùng hắn lăn lộn một hồi, sau đó tống cổ hắn ra ngoài tra xét chuyện tổ ong. Hành động của hắn càng nhanh càng chứng tỏ hắn có xem trọng thê tử, cho dù không tìm ra hung thủ, nhưng cũng có thể tạo ra uy hiếp.
Lúc ở chùa, trong viện có rất nhiều bà tử ra vào, không có khả năng là không ai thấy kẻ khả nghi, chỉ là không muốn vướng vào phiền toái nên không bẩm báo mà thôi. Hiện giờ hắn đã trở lại, đem hết mọi thủ đoạn vừa dụ dỗ vừa đe dọa, bắt buộc phải lôi được kẻ này ra.
Bên kia thì phái mấy gã sai vặt cùng Thiên Đông đi hỏi thăm, trong nhà thì đích thân hắn cùng mấy ma ma thân tín đi tra xét. Hắn tin tưởng, trong vòng một hai ngày là có thể có kết quả, để hắn nhìn xem là ai muốn hại Ký Mi.
Hắn mang từ bên ngoài về rất nhiều hương liệu, vật liệu may mặc cùng sách vở để làm lễ vật, toàn bộ đã được tặng đi hết từ hôm qua, ai cũng không ghét bỏ, tất cả mọi người đều rất thích. Chỉ có Cửu thúc nhìn bộ sách mới kia, hỏi một câu:
"So với sách mua trước kia còn không bằng." Tựa hồ là muốn hiếu kính hắn đây mà.
Nghiễn Trạch phân phó hạ nhân đi làm việc xong, liền đi về hướng thượng phòng thỉnh an. Ngày hôm qua, lúc rời đi mẹ hắn dặn dò hôm nay nhất định phải đến đây một chuyến. Vì thế hắn liền đến.
Vừa đi vào trong viện, vừa nghĩ thầm, hôm qua chỉ lo triền miên cùng nàng, cái vòng ngọc mua tặng nàng cũng quên không mang ra, nhanh chóng thỉnh an mẫu thân xong, trở về tặng nàng, nàng chắc chắn sẽ thích.
Lúc này, hắn ngước mắt nhìn về phía trước, liền thấy dưới mái hiên có một nha hoàn đang cúi người làm gì đó, eo nhỏ mông vểnh, dáng người yểu điệu câu người. Tiêu Nghiễn Trạch đối với nữ tử, từ trước đến nay không cần giữ mình, nhìn thấy bóng dáng nàng này rất hợp với khẩu vị của hắn, bất giác nghênh mặt lên, đi về phía nàng.
Nguyên lai nha hoàn kia đang bày biện mấy bồn hoa dưới mái hiên, nghe được phía sau có tiếng bước chân, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Nghiễn Trạch, thế nhưng ngượng ngùng cúi đầu, vội đứng dậy chui vào trong phòng.
Tuy chỉ ngắn ngủn trong chớp mắt, nhưng đã nhìn thấy diện mạo của nàng, so với Lục Ký Mi kém rất nhiều, nhưng hơn được cái khuôn mặt bừng bừng sức sống, thanh xuân bức người, có phần diễm lệ.
Hắn đi theo sau lưng nha hoàn kia, vén mành đi vào. Thấy mẫu thân ngồi trên giường, một tay đặt trên bàn, một tay vê chuỗi Phật châu. Nghiễn Trạch thỉnh an trước, sau đó cười nói:
"Nương, từ khi nào mà ngài tin phật?"
"Còn không phải là vì ngươi!" Chu thị tức giận nói:
"Để ngươi nạp thiếp, ngươi cũng không cần! Không biết đợi Lục Ký Mi đến khi nào ta mới có thể bế cháu?!"
Nghiễn Trạch cười làm lành:
"Ngài đừng sinh khí a, ta đâu có nói là không nạp thiếu, không phải là chưa đến lúc thích hợp sao."
"Chỉ là một cái thiếp, có gì thích hợp với không thích hợp?! Ngươi cưới vợ đã lung tung rối loạn, là một kẻ chân vừa to mắt vừa mù, đến khi cưới tiểu thiếp thì nên cẩn thận chú ý!"
"......" Hắn vô lực nói:
"Đợi thêm một hai năm nữa, bụng Ký Mi không có động tĩnh gì rồi nói sau. Hiện tại đã sốt ruột nạp thiếp, làm gì còn công đạo với cô cô và dượng."
Chu thị âm thanh lạnh lùng nói:
"Công đạo của ta thì sao? Ngươi có biết hay không ta vì ngươi mà phí biết bao tâm tư?!" Hướng vào bên trong, gọi:
"Nhạn Oái —— ngươi ra đây để đại thiếu gia nhìn ngươi xem."
Vừa dứt lời, liền có một nữ tử yểu điệu từ bên trong đi ra, đúng là nữ tử vừa rồi Nghiễn Trạch thấy ở dưới mái hiên.
Chu thị nói:
"Đây là mua cho ngươi, bạc đã trả. Ngươi đưa về đi, giữ ở chỗ ta cũng không thích hợp."
Nghiễn Trạch rũ mắt nhìn chân Nhạn Oái, mới vừa rồi thấy nàng nện bước rất ổn, không giống như người bó chân rất nhỏ, trong lòng hắn bớt đi một ít cảnh giác. Lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, dáng người nàng, hắn rất thích, bộ dáng tuy kém hơn so với Ký Mi, nhưng cũng có thể khiến hắn động tâm. Vì thế hắn chần chờ.
Chu thị hiểu rõ ánh của mắt Nhạn Oái, nhìn nhi tử nói:
"Nàng là cô nương xuất thân trong sạch, tỷ muội trong nhà cũng được dạy dỗ rất tốt, là một cô nương tốt khó tìm."
"......" Hắn khó xử nói:
"Như vậy không tốt, Ký Mi mới vào cửa không lâu...... Thứ trưởng tử [1], nói ra cũng không dễ nghe."
[1] thứ trưởng tử: trưởng tử do di nương sinh ra.
Chu thị hiểu ý của nhi tử, tàn nhẫn nói:
"Cha ngươi nói ra cũng khó nghe sao?!"
Nói đến nói đi, hắn cũng quên mất cha mình chính là thứ trưởng tử. Nghiễn Trạch ngưng mi.
Chu thị nói:
"Bình thê sinh cũng là dòng đích, ngươi lại ngại mất mặt, nạp thiếp sinh con ngươi cũng mất mặt, ngươi cũng không phải hoàng thân quốc thích, đâu ra nhiều mặt như vậy! Nếu muốn nói đến mất mặt, thì ngươi nuôi mấy kĩ nữ ấy ở bên ngoài làm chi? Buổi tối các nàng đánh đàn cho ngươi nghe sao?"
"......" mẹ hắn nói chuyện thật sự là quá khó nghe, khơi dậy tâm tư phản nghịch trong hắn:
"Ta biết là ngài có ý tốt vì ta nhọc lòng. Nhưng hiện tại Ký Mi đang trị đôi mắt, ta cưới về một nàng thiếp sợ nàng ngột ngạt, tức giận ảnh hưởng đến đôi mắt, càng khó cứu được. Chờ đôi mắt nàng có tin tức tốt, ta sẽ thu nhận Nhạn Oái, ngài xem thế nào?"
Chu thị hừ nói:
"Ta thấy ngươi không phải không muốn nạp thiếp, chỉ là muốn đối nghịch với ta!"
Nghiễn Trạch nói:
"Ngài nghĩ oan cho ta, qua thời gian này, ta liền thu Nhạn Oái về viện."
Chu thị nói:
"Ta sẽ nhớ rõ lời nói hôm nay của ngươi! Không được quỵt nợ!"
Hắn cười hì hì nói:
"Đây là chuyện tốt, ta sao có thể chơi xấu, sợ ngài giận ta, không đưa Nhạn Oái cho ta nữa." Nói xong, đưa mắt nhìn Nhạn Oái, thấy nàng khép nép, cũng có chỗ đáng yêu.
Giống như chuyện dùng bữa, không thể mỗi ngày đều ăn thịt cá, ngẫu nhiên cũng phải thay đổi thức ăn, ăn một chút thức ăn mới lạ cũng tốt. Bất quá, so sánh hai bên, hắn vẫn sẽ chọn người trước. Hiện tại hắn cùng Ký Mi tình nồng ý mặn, vạn nhất nạp thiếp vào, khiến giữa mình với nàng xuất hiện kẽ hở, thì mất nhiều hơn được.
Cho nên, hắn muốn xác định Lục Ký Mi có thật sự hiền huệ rộng lượng hay không, sau đó sẽ tính toán nạp thiếp.
Nghiễn Trạch từ chỗ mẫu thân trở về, vốn tưởng rằng thê tử chưa rời giường, hắn vừa lúc có thể cùng nàng thân thiết. Không nghĩ tới vừa vào cửa đã thấy thê tử rửa mặt chải đầu, trang điểm xong rồi, nhanh nhẹn ngồi ở trước bàn.
Hắn hiện lên vẻ thất vọng:
"...... Ngươi ngủ ngon không?"
Ký Mi cười nói:
"Tối hôm qua có ngươi bồi ta, lại không mơ thấy ác mộng, một đêm ngủ rất ngon, đương nhiên sẽ không ngủ đến mức ban ngày không tỉnh."
Thì ra đối với nàng hắn quan trọng như vậy. Nghiễn Trạch mới vừa rồi tâm tư còn đang xao động, thầm nghĩ vẫn là thê tử kiều diễm xinh đẹp nhất, Nhạn Oái so với nàng quả nhiên kém xa.
Hắn kéo cái ghế thêu ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm bả vai nàng thân mật nói:
"Vừa rồi ta đi thỉnh an mẹ, ngươi đoán chuyện gì xảy ra? Lão nhân gia cư nhiên mua cho ta một cô nương hoa cúc, muốn cho ta làm thiếp."
Kim Thúy đứng ở một bên, trong lòng mắng, phi! Cái sở thích ăn phân vẫn không đổi.
Hắn thấy nàng tựa hồ thất thần, cho rằng nàng bị tin tức này làm mất hứng, vì thế lời lẽ chính đáng nói:
"Bị ta lập tức quả quyết cự tuyệt! Trong lòng ta hiện tại chỉ có ngươi."
Ha hả, " hiện tại ". Bất quá Ký Mi tự mình sáng tỏ, phát hiện đôi mắt nàng càng ngày càng có thể cảm nhận được ánh sáng, chuyện này sẽ chỉ nhọc hai mắt của mình, nàng căn bản không thèm để ý hắn có nạp thiếp hay không.
Chờ đôi mắt nàng khỏi lại, không cần hắn nói, nàng sẽ tự mình hiểu.
Editor: Xin lỗi mọi người vì hôm qua không up chương mới =(((
Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)
Đánh giá:
Truyện Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)
Story
Chương 42
10.0/10 từ 35 lượt.