Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 156: C156: Thành phượng hoàng thế phượng hoàng
Tả Tiểu Niệm kể qua tất cả mọi chuyện †o nhỏ một lần, chậm rãi đợi bà Hà đáp lại.
Không ngờ giờ phút này bộ dáng bà Hà như đi vào. cõi thần tiên, dường như hoàn toàn không nghe vào lời mà nàng nói, không khỏi kinh ngạc nói: “Bà Hà... bà Hà?”
Bà lão nhanh chóng tỉnh thần, miễn cưỡng cười cười, nói: “Vừa rồi ngươi... muốn hỏi cái gì?”
Tả Tiểu Niệm đành phải lặp lại một lần, nói: “Bây giờ Tình huống đại khái là như vậy, tình trạng rất ác liệt, ta chung quy vẫn cảm giác, Tham Lang môn, Thất Sát môn, Phá Quân môn đột nhiên cùng tụ tập ở thành Phượng Hoàng... Mưu đồ của bọn họ sẽ không đơn giản. Cái khác không nói, ba tông tụ hội, hung cục Sát Phá Lang đã thành hình.”
Tả Tiểu Niệm nhíu đôi mày thanh tú: “Trong lịch sử, chỉ cần là thế cục Sát Phá Lang được hình thành, không có chuyện lớn nào là không kinh thiên động địa. Thành Phượng Hoàng chẳng qua chỉ là một thành nhỏ hoang vu, một nơi chật hẹp nhỏ bé, nếu như không có nguyên nhân quan trọng sao có thể gọi Sát Phá Lang đến tụ họp được?”
“Không chỉ như vậy, thế cục Sát Phá Lang trong truyền thuyết sẽ tự đem theo vài phần Bắc Đẩu khí vận. Cho dù chuyến này đến chỉ là nhân vật tầng dưới trong Tam Tông, thực lực tổng hợp lại vẫn không thể xem thường được.”
Tả Tiểu Niệm nhanh mồm nhanh miệng, nói một lần: “Tiểu Niệm trong khoảng thời gian này có thể nói là đã †ìm đọc hết một lượt tất cả sách lịch sử cổ của thành Phượng Hoàng từ xưa đến nay, đến cả khu vực địa thế xung quanh cũng đã thăm hỏi hết, cũng không hề phát hiện bất kỳ điều gì dị thường, quả thật không hiểu, thành Phượng Hoàng sao lại có thể gây ra loại đại hoạ tày trời này?”
Bà lão cau mày, cúi đầu xuống, bắt đầu suy nghĩ.
Tóc trắng lất phất, sau khi nàng cúi đầu xuống càng hiện rõ sự khô héo, hoàn toàn không có một chút độ bóng nào, giống như là cỏ dại đã hoàn toàn cạn kiệt sức sống.
“Ta vốn dĩ tưởng rằng, lúc ta sinh thời, những chuyện này sẽ không xảy ra....không ngờ rằng, chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến.”
Rất lâu rất lâu sau, bà lão mới thản nhiên nói: “Cái này chỉ sợ là tự ngươi muốn tìm thôi đúng không? Sư phụ của ngươi có lẽ không biết, ít nhất là không biết tất cả. Tả Tiểu Niệm ngại ngùng cười.
Bà lão cũng cười theo, nhưng ngay lập tức sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.
Nàng cau mày, thì thào nói: “Sát Phá Lang....Sát Phá Lang... Sát Phá Lang...”
Không ngừng lẩm bẩm nói rất nhiều lần, ánh mắt càng ngày càng lo lắng.
Nhìn ánh mắt của Tả Tiểu Niệm cũng càng ngày càng thương xót, nặng nề.
Rất lâu, bà mới trầm giọng nói: “Niệm Nhi à, ngươi nếu đã từng đọc qua nhiều tài liệu sách cổ, vậy có lẽ đã từng nghe qua một truyền thuyết, đó là....Lý do ban đầu mà thành Phượng Hoàng này của chúng ta sở dĩ được gọi là thành Phượng Hoàng đó chính là....Đã từng có Phượng Hoàng hạ xuống!”
“Truyền thuyết này, hoặc là thật hoặc là giả, điều này. sớm đã không thể kiểm chứng được, nhưng mà....Bên trong thành Phượng Hoàng lại quả thật có thế Phượng Hoàng."
Bà lão với ánh mắt mông lung, khẽ nói: “Từ khi Tỉnh Hồn bị phế, ta dùng Vọng Khí chỉ thuật để ký thác, đúng là đã nghiên cứu đạo này rất nhiều thời gian. Niệm Nhi, ngươi có biết ngọn núi nằm chính giữa phía bắc của thành Phượng Hoàng? Đỉnh núi giống cái gì không?”
“Chính giữa phía bắc thành Phượng Hoàng, chính là núi Linh Lộc, vị trí cao nhất trên đỉnh....Cũng là là cảnh quan vô cùng nổi tiếng của thành Phượng Hoàng chúng ta, Lộc Hồi Đầu.”
Tả Tiểu Niệm hiển nhiên là đã dùng rất nhiều công sức, thuộc như lòng bàn: “Tương truyền năm đó có một con Tiên Lộc bị thương nặng, nhưng vì cứu người, sau khi vết thương lành lại rất lâu vẫn không đi, lưu luyến không rời, đứng ở trên đỉnh núi đó quay đầu nhìn xung quanh rất nhiều lần, tiên hoa còn sót lại ngưng tụ thành hình núi. Sự cố ngọn núi đó được gọi là núi Linh Lộc. Có gì không đúng sao?”
Bà lão cười, trầm lắng nói: “Đó đã là truyền thuyết của 10 nghìn năm trước rồi....Mà cảnh vật ở đỉnh núi thay vì nói là Lộc Hồi Đầu, chỉ bằng nói là...Phượng Hồi Đầu.
“Phượng Hồi Đầu?”
“Đúng vậy. Chính là Phượng Hồi Đầu nhìn xuống thành Phượng Hoàng. Đứng trên Phượng Hồi Đầu, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, vừa hay có thể nhìn thấy hết toàn bộ thành Phượng Hoàng! Không thừa không thiếu một chút nào. Bởi vì địa thế của thành Phượng Hoàng thực ra là một hình vòng cung đặc biệt.”
“Hình vòng cung đặc biệt?”
“Thành Phượng Hoàng, ở giữa cao, đằng trước và đằng sau hơi thấp hơn, mà phía bắc kéo dài đến tận núi Lộc Linh mới lại dần dân cao vút lên, giống như là....”
Trong mắt bà lão lập lòe ánh sáng: “...Phượng Hoàng giương cái cổ dài lên cao.”
“Mà ở giữa thành Phượng Hoàng hơi cao lên một chút, giống như là một con gà đang ngồi ở đây. à lão cười cười.
Tả Tiểu Niệm bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Phượng Hoàng rơi xuống không bằng một con gà....Hoặc cũng có thể là một con Phượng Hoàng ngồi ở đây?”
*Ừ.... Những dãy núi hai bên trái phải thành Phượng Hoàng đều là những dãy núi có độ dốc rất nhỏ nhưng tích lũy rất cao....Sọi là gì ngươi còn nhớ không?”
“Làm sao mà không nhớ được, dãy núi bên trái gọi là dãy Phượng Hoàng, dãy núi bên phải thì được gọi là đỉnh Tiêu Dao....hoặc gọi là dốc Tiêu Dao.”
*Ừ, nếu là liên tưởng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, tổng hợp tư thế ban đầu Phượng Hoàng rơi xuống, ba người kết nối với nhau, trông có giống một con Phượng Hoàng đang ngồi trên mặt đất dang cánh muốn bay đi không?”
Tả Tiểu Niệm trong lòng nhớ lại, không nói gì trong một hồi lâu.
Bà lão cười: “Cách nói này của ta đại khái là nhất gia chi ngôn của Vọng Khí chỉ thuật, nhưng chỉ cần ngươi cẩn thận quan sát, cũng không khó để nhìn thấy, mặc dù mấy năm gần đây mưa sao băng không ngừng rơi xuống, nguyên trạng của dãy núi đỉnh núi đã thay đổi rất nhiều, nhưng nếu để ý thì vẫn có thể nhìn ra được.”
“Ừm” *Ở phía nam của thành Phượng Hoàng, có một ngọn núi nhỏ có độ dốc không quá cao, cao không quá hơn 70 mét, rất thấp, ngọn núi đó ngươi có biết không?”
“Đương nhiên là có rồi, ngọn núi đó gọi là núi Phượng Vĩ thì phải?”
*Ừ, chính là núi Phượng Vĩ.”
Khuynh Đảo Thiên Hạ