Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng
C2: Chương 2
“Hả?”
“À không. Cha Yeo Woon, đi tìm Cha Yeo Woon.”
Nghe tôi vội sửa lại như vậy, cậu bạn đeo kính lại nghệt mặt ra, mắt chớp chớp. Cứ cái đà này, không chỉ mang tiếng mặt mày dữ tợn với tiếng tăm chẳng tốt đẹp gì, chắc tôi còn phải nghe người ta gọi mình là đồ chập mạch nữa.
“Nhưng đến giờ vào lớp rồi mà…”
Đúng thật. Cậu bạn đeo kính vừa dứt lời thì chuông vào tiết đã vang lên tắp lự. Reng rengggg… Reng rengggg… Giống hệt với tiếng chuông trường cấp 3 trong ký ức của tôi.
Nếu bây giờ đang là 19 tuổi thật thì có khi tôi đã chẳng thèm bận tâm đến giờ vào lớp, cứ thế đá cửa lớp mà đi ra không biết chừng. Nhưng thật ra thì tôi đã 29 tuổi rồi.
Khác với cái thời bồng bột nông nổi đó, tôi đã là một thành viên của xã hội, hơn ai hết, tôi đã quen với cái vòng lặp bất tận đi làm rồi tan sở, cuối tuần thì nghỉ ngơi một chút rồi đến thứ Hai chết dẫm lại lết xác đi làm.
Đã quen với một ngày quay vòng lặp đi lặp lại của dân công sở, nghe cậu bạn đeo kính nói thế, như một nô lệ biết nghe lời, tôi liền ngồi xuống chỗ của mình…
“Nhưng mà này bạn hiền. Tôi ngồi chỗ nào ấy nhỉ?”
Giờ thì cậu bạn đeo kính nhìn tôi như thể tôi rõ ràng là một kẻ dở hơi, rồi đưa tay chỉ chỗ ngồi ở cái góc gần cửa sổ.
Đây chẳng phải là chỗ ngồi điển hình của bọn đầu gấu cá biệt hay sao? Hồi nãy còn choáng váng quá nên dù đã ngồi đây mà làm hết cả bài thi thử, tôi vẫn chẳng nhận ra đó là giữa lớp hay bên cạnh cửa sổ nữa.
Ngồi ở chỗ rất hợp để ngủ gật, lại thêm một cơn gió thổi vào qua ô cửa sổ chưa đóng kín làm rèm cửa tung bay. Đúng là một cảnh tượng trong phim thanh xuân học đường.
Rèm cửa sổ trắng xóa phấp phới bay rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Cảnh tượng trong lớp lại hiện ra.
Bảng đen, bàn giáo viên, dán bên cạnh là thời khóa biểu với đủ loại thông báo. Lưng của đám học trò ngồi thẳng hàng phía trước. Mùi bụi trong lớp gợi lên một cảm giác hoài niệm lạ lùng.
Ký ức ùa về như một bầy cá ngược dòng.
Tôi thấy một vết khắc bằng dao dọc giấy trên mặt bàn. Một cái dăm gỗ nhô lên, tôi lấy móng tay cạy thử thì bị chọc luôn vào tay đau nhói.
Một giọt máu đỏ tươi ứa ra tròn xoe trên đầu ngón tay. Đau thật, chảy máu luôn này. Cảm giác đau giản dị đó chợt làm tôi lập tức tỉnh ra.
Bây giờ, tôi đang ở đây.
Nghĩa là, để thay đổi tuổi 18 của Cha Yeo Woon mà tôi đã có mặt ở đây.
Trở lại với tuổi 19 tệ hại của mình.
* * *
Lâu rồi mới ngồi học ở trường cấp 3, thật là buồn ngủ. Đã thế lại là tiết tiếng Anh, càng buồn ngủ dữ hơn.
Khó khăn lắm tôi mới rũ bỏ được cơn buồn ngủ mà chạy xuống hành lang khối 11. Dọc đường có đứa nào lỡ chạm mắt với tôi thì đều len lén tránh đi hết cả.
Tình hình này thì xem ra không thể theo tụi nó mà xông vào tận trong lớp được. May mà tôi túm kịp được một đứa chậm chạp không kịp tránh.
“Biết Cha Yeo Woon học lớp nào không?”
“Cha Yeo Woon ấy ạ?”
Cậu học sinh lớp 11 bị tôi túm lại đã hoảng vía lắm rồi và đang cố tìm thời điểm thích hợp để thoát thân.
“Cậu ấy học lớp em ạ.”
“Vậy hả? Giờ cậu ấy ở đâu?”
Tình hình này, tôi thấy có khi phải nói trước với cậu ta là tôi không hề có ý định đánh cậu ta, nhưng chẳng ai hỏi mà tự nhiên nói vậy thì còn kỳ quặc hơn. Chính bản thân tôi cũng muốn thả cậu ta đi cho nhanh. Để còn đi tìm Cha Yeo Woon.
“Hôm nay Cha Yeo Woon không đi học ạ.”
Câu trả lời của cậu học sinh lớp 11 đã phá tan kế hoạch của tôi một cách không thương tiếc.
“Tại sao?”
Trốn học chăng? Cậu ấy đâu có phải kiểu như thế. Hay là cậu ấy đi thi đấu rồi? Nhưng chắc không phải, vì vẻ ngập ngừng khi trả lời của cậu lớp 11 kia có vẻ gì đó thật chẳng lành.
“Bà cậu ấy mất ạ. Cậu ấy phải đi lo đám tang.”
Nghe đến đây, tôi choáng váng như bị nện vào sau gáy.
Tôi biết là bà của Cha Yeo Woon qua đời hồi cậu ấy học cấp 3. Nhưng chuyện đó lại xảy ra ngay lúc này, tôi thật không thể tưởng tượng được.
“Cậu có biết ở nhà tang lễ nào không?”
Tôi vội hỏi, cậu lớp 11 ngập ngừng rồi bước lùi lại.
“Giáo viên với cả lớp có đi viếng nên em biết chỗ đó. Nhưng chắc ngày mai là Cha Yeo Woon đi học lại rồi.”
Đã đi viếng rồi. Ngày mai sẽ đi học lại. Những câu vừa nghe thấy đó khớp với nhau loảng xoảng trong đầu tôi.
Tim tôi bỗng đập dồn dập. Thình thịch thình thịch. Ầm ĩ như đang đập ngay bên tai.
“Nhà Cha Yeo Woon ở đâu vậy?”
“Em cũng không biết ạ.”
“Trong lớp không có ai biết sao?”
“Em không biết thật mà! Bình thường bọn em cũng có thân với cậu ta đâu. Xin lỗi tiền bối ạ.”
Cậu lớp 11 đã co rúm cả người lại và sắp khóc đến nơi.
Và đúng lúc này, trước mắt tôi hiện ra một ô cửa sổ trong mờ.
[Bạn có muốn đi tìm “Cha Yeo Woon” không?]
Thật kỳ lạ.
Như thể đã biết rõ tôi muốn gì, ô cửa sổ tỏa ra ánh lam nhạt đó đang đưa ra câu hỏi.
Đằng sau khung thoại hình chữ nhật của hệ thống là cậu học sinh đang sợ hãi nhắm tịt cả mắt lại.
“Cảm ơn thông tin nhé.”
Hít một hơi thật sâu, tôi buông vai cậu lớp 11 kia rồi đi về phía cầu thang.
Ô cửa sổ vẫn hiện trước mắt tôi dần trở nên trong suốt và bỗng phình to như thể sắp chụp xuống người tôi.
Những đường nét phát sáng bắt đầu vẽ nên đường phố và các tòa nhà xung quanh. Đây là bản đồ chỉ đường.
Tôi nhận ra ngay bằng trực giác. Giữa bản đồ là một chấm đang nhấp nháy, rõ ràng đó chính là Cha Yeo Woon.
Trong tiểu thuyết, thời kỳ học cấp 3 của Cha Yeo Woon chỉ được mô tả một cách ngắn gọn.
Mẹ sớm qua đời, bố là một kẻ chẳng ra gì, Cha Yeo Woon chỉ có hai bà cháu sống với nhau.
Bà là người lớn duy nhất mà Cha Yeo Woon có thể trông cậy, nhưng khi Cha Yeo Woon còn chưa kịp tốt nghiệp cấp 3 thì bà đã vì đau yếu mà qua đời. Sau khi hỏa táng cho bà, Cha Yeo Woon vì tai nạn té ngã mà bị thương ở chân, thành ra vĩnh viễn không thể chạy được nữa.
Việc vào đại học với tư cách sinh viên năng khiếu thể dục đương nhiên cũng bị hủy bỏ. Số tiền còn lại sau khi lo tang lễ cũng đã đổ hết vào viện phí.
Như vậy có nghĩa là, thời cấp 3 của Cha Yeo Woon cũng tăm tối không kém gì tôi.
Vì vậy mà tôi luôn cổ vũ cho Cha Yeo Woon.
Bởi Cha Yeo Woon thật giống tôi.
Trước mắt tôi là cái cổng trường to đùng. Để kiểm soát học sinh hay sao mà cánh cổng này đang khóa im ỉm.
“Lâu lắm rồi mới lại trèo tường đây.”
Hồi xưa, lâu lâu tôi lại trèo tường trốn học cho vui. Nơi góc khuất tường rào, tôi nhìn quanh dưới chân xem có gì giúp trèo lên không, nhưng chẳng có gì nên tôi cứ thế đạp lên thân cây mà trèo lên.
Đạp lên thân cây rồi bám vào phía trên bờ tường, sau đó đu cả người lên rồi nhảy ra bên ngoài. Động tác này tôi đã thuần thục tới mức nếu đây là một môn thể dục dụng cụ thì tôi đã có thể đạt điểm 8/10 rồi. Bấy lâu nay tôi vẫn luôn tập thể dục mà. Hiện tại chắc là vì mang thân hình non xanh của độ tuổi thiếu niên nên cảm giác cũng nhanh nhẹn hơn.
Vừa nhảy xuống bên kia tường rào là thấy ngay tòa chung cư với một con đường.
Theo bản đồ trên cửa sổ thông báo thì cứ đi thẳng con đường này là được. Bắt taxi là sẽ tới ngay thôi mà. Vô tư nghĩ vậy và đưa tay vào túi rồi tôi mới lập tức nhận ra vấn đề.
Tôi đang ở tuổi 19 nghèo rớt mồng tơi.
Đào đâu ra tiền cơ chứ. Trong túi sờ mãi chỉ thấy hai đồng 500 won.
Với vật giá hiện nay, số tiền này đừng nói là đi taxi, đến đi xe buýt cũng không có cửa. Tôi thấy sức lực mình bay đi đâu hết cả.
“Làm sao bây giờ?”
Còn sao với trăng gì. Không có cách này thì dùng cách khác chứ sao. Còn nước thì còn tát chứ.
Thật may là trên tấm bản đồ nhấp nháy đã hiện lên quãng đường còn lại.
[Còn cách Khu vực tình yêu tối thượng 6km.]
6km là khoảng chừng nào nhỉ? Nếu chạy thì mất khoảng 30 không ta?
Tôi khẽ xoay xoay cổ chân khởi động rồi hít một hơi. 30 phút nữa là tôi sẽ gặp Cha Yeo Woon. Không biết tai nạn đó xảy ra lúc nào nên không còn thời gian để chần chừ nữa.
Đôi giày thể thao rách nát của tôi đạp xuống mặt đất.
Đã lâu lắm rồi tôi mới chạy hết sức lực thế này.
Chẳng mấy chốc tôi đã thở hổn hển. Tôi mặc đồng phục học sinh mà chạy, người qua kẻ lại trên đường đều khẽ liếc nhìn tôi.
[Còn cách 500m]
Khoảng cách liên tục giảm dần. Chạy được hơn 20 phút, lưng áo tôi ướt đẫm mồ hôi. Mặt tôi nóng bừng bừng. Cảm giác như tim tôi đang rung lắc tới lui trong lồng ngực.
Thật lạ lùng thay cái cảm giác vừa nhìn điểm đích đến nhấp nháy, vừa cố chịu cơn đau như phổi bị bóp nghẹt mà chạy điên cuồng.
[Còn cách 100m]
Cảm giác không thể chạy được nữa, chỉ muốn ngồi phịch xuống cho rồi, nhưng tôi đã cố đứng dậy mà chạy tiếp nhờ vào thực tế rằng Cha Yeo Woon chỉ còn cách 100m nữa.
Và cả thực tế rằng hôm nay là ngày mà Cha Yeo Woon sẽ bị thương.
Tôi đứng sững lại trước một khu nhà đa hộ nhấp nhô lộn xộn. Những giọt mồ hôi nặng trĩu theo mí mắt tôi mà chảy xuống.
Nhà của Cha Yeo Woon là một căn phòng gác mái theo kiểu containter đặt trên sân thượng. Em rất ghét cái cảnh phải sống trong căn phòng áp mái chưa tới 7m2 ấy. Trong truyện, Cha Yeo Woon thường xuyên nói như vậy.
Đưa tay che nắng, tôi ngước nhìn lên phía trên. Không biết tự bao giờ, hoàng hôn chạng vạng đã buông xuống mái ngôi nhà hình chữ nhật ở tầng trên cùng.
Khi vị trí của tôi gần như trùng với điểm nhấp nháy trên bản đồ, ô cửa sổ hệ thống đột nhiên biến mất. không còn bản đồ nhưng tôi vẫn biết được Cha Yeo Woon đang ở đâu.
[Bạn đang tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng.]
Bởi vị trí mà Cha Yeo Woon đang đứng hiện đã rõ ràng một cách đáng sợ.
Bức tường thấp và lan can sắt của sân thượng, cầu thang dẫn lên đó, tất cả đều rõ ràng như thể ánh sáng chỉ chiếu vào mỗi khu vực ấy.
Hít một hơi sâu đến mức đau nhói cả ngực, tôi điên cuồng lao lên cầu thang thoát hiểm.
Mới chớm vào xuân, ngày đã bắt đầu dài ra…
Trên nền trời xuân, sắc vàng và sắc cam trộn lẫn. Chút nắng còn sót lại đó đang lấp lánh ánh vàng dọc theo hình dáng một người.
Cha Yeo Woon đang đứng chênh vênh bên lan can sân thượng. Thế đứng thật nguy hiểm, như thể chỉ cần gió thổi mạnh một cái là sẽ rớt xuống ngay.
“Cha Yeo Woon!”
Đẫm trong thứ ánh nắng sắp tắt đó, Cha Yeo Woon quay lại nhìn tôi.
Hai má cậu đẫm nước mắt lấp loáng. Ánh mắt thất thần đầy vẻ trống rỗng.
Ánh mắt vô định chẳng hề nhìn vào bất cứ thứ gì.
Nét mặt đầy vẻ cam chịu, tựa như một vết ố lâu ngày khó tẩy.
Vốn đang đập dồn dập vì chạy liên tục một hơi không nghỉ, lúc này tim tôi bỗng như ngừng đập.
Trong tiểu thuyết, Cha Yeo Woon chưa một lần đề cập đến hoàn cảnh xảy ra tai nạn của mình, nhưng đã đến tới đây rồi thì không thể nào không biết được.
Cha Yeo Woon đã định tự tử.
Chỉ là vì may mắn, mà cũng có thể là không may, tình cờ thế nào mà thay vì mất mạng, Cha Yeo Woon lại bị gãy chân, và dấu vết của tai nạn đó còn lại suốt đời.
Sau lưng tôi, cánh cửa sân thượng đóng lại đánh rầm.
Cha Yeo Woon ngập ngừng một thoáng. Rồi tôi thấy thân hình cậu ấy mất thăng bằng và từ từ đổ qua lan can.
Lại một lần nữa, tôi chạy như điên mà lao tới.
Vốn đã chạm tới giới hạn, tim tôi lúc này như gầm lên. Ngực tôi như muốn vỡ tung, không biết là vì lâu lắm rồi mới chạy hết sức mình như vậy, hay vì sợ rằng Cha Yeo Woon sẽ rơi xuống mất.
Cha Yeo Woon vừa rơi xuống thì tôi đã kịp chụp được tay cậu ấy. Giây phút tay chạm tay, cảm giác hơi giống như điện giật.
Nhưng rút cuộc thì Cha Yeo Woon cũng trượt ra khỏi mép sân thượng, cả thân hình cậu ấy treo lủng lẳng phía dưới lan can. Trọng lượng của cả cơ thể dồn hết xuống dưới.
Tôi giữ chặt Cha Yeo Woon, lòng đầy quyết tâm dù chết cũng không để tuột tay cậu ấy. Hai cánh tay tôi chịu sức nặng tới mức tê dại, hai bàn chân ghì chặt trên mặt sân thượng cũng nhanh chóng nóng rực lên.
Bị túm chặt như vậy, Cha Yeo Woon ngước lên nhìn tôi.
Tôi có cảm giác như mình đang bị hút xuống vì đôi mắt ấy, chứ không phải do trọng lực.
Ánh sáng đang xoáy tròn mà trút vào hai đồng tử đen thẫm. Tựa như hố tử thần không đáy, hai lỗ đen thẫm giữa mống mắt đang hút cả tôi vào đó.
Mặc dù trong thực tế thì chẳng thể nào nhìn rõ được hình ảnh trong đáy mắt người khác rõ ràng đến như vậy, nhưng hình ảnh tôi phản chiếu trong mắt cậu ấy lại sống động đến mức lạ thường.
Phía trên đầu tôi bỗng vang lên tiếng chuông.
[Cha Yeo Woon đã nhận thức về bạn.]
Âm thanh vui vẻ đó không hợp cảnh chút nào.
“Đừng chết.”
Tôi cố vắt hết chút sức tàn mà gồng mình kéo Cha Yeo Woon lên. Mới đầu thì thật quá khó, nhưng cảm giác kéo lên được một chút lập tức khiến cơ bắp tôi nóng rực lên vì vui sướng. Cố ghì lại để chống đỡ với sức nặng, đôi giày thể thao của tôi trượt đánh két trên mặt sân.
Ngay cả tôi cũng bị kéo nghiêng xuống mặt sân, khi vượt qua được mép sân thượng, toàn bộ sức nặng của Cha Yeo Woon đổ ập vào vòng tay tôi.
[Thế giới đang thay đổi.]
Trong phút chốc, dường như thế giới xung quanh đã nhẹ nhàng bị đảo lộn.
Người được kéo lên là Cha Yeo Woon, nhưng trước mắt tôi cảnh vật lại đang quay cuồng.
Lưng tôi chạm vào sàn xi măng lạnh ngắt. Trước mắt tôi là bầu trời nhuốm màu đỏ rực và khuôn mặt của Cha Yeo Woon. Cha Yeo Woon đang cúi nhìn tôi.
Trong giây lát, thời gian như ngừng lại.
Cảm giác như các luồng không khí cũng ngưng đọng.
Vẻ hỗn loạn lan ra trên khuôn mặt đỏ bừng của Cha Yeo Woon. Đường nét khuôn mặt còn đầy vẻ thiếu niên của cậu ấy đẹp một cách siêu thực.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người thực sự khiến tôi liên tưởng đến từ “đẹp”. Đặc biệt là đôi mắt.
Tắm trong ánh hoàng hôn, đồng tử mắt Cha Yeo Woon có màu nhạt và trông như ánh vàng.
Sắc vàng của bãi cát ấm áp đang lan tỏa phía bên kia giác mạc trong suốt. Cát vàng đang cuộn xoáy dưới đáy nước.
Trong giây lát, tôi cảm thấy nghẹt thở, như thể có một tảng đá rơi trúng ngực.
Nếu như đây thực sự là một cuốn tiểu thuyết và tôi là một nhân vật trong đó, thì với tôi, khoảnh khắc này chính là phần mở đầu mãnh liệt nhất.
Khoảnh khắc mà thế giới thay đổi.
Cha Yeo Woon từ từ rời khỏi tôi và đứng dậy. Ánh mắt Cha Yeo Woon hướng về phía bảng tên gắn trên đồng phục của tôi. Cha Yeo Woon nhìn thẳng vào tôi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cậu ấy từ từ trở nên đầy cảm xúc.
[Vì bạn mà thế giới đã được thay đổi.]
Tiếp đó là liên tiếp những hiệu ứng âm thanh ting ting.
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon đối với bạn.]
[Mức độ yêu thích: …..]
Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng