Không Thể Yêu
C57: Y nhiên tha thứ cho anh
Hàn Tử Sâm ngồi trước máy tính, xem video được phát trên máy tinh, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Anh lặng lẽ xem video, khin nhìn thấy Cố Lệ Thần quỳ xuống buộc dây giày cho Thẩm Y Nhiên, đôi mắt anh trở nên tối sầm, những ngón tay trên bàn gần như vô thức siết chặt.
Anh và Cố Lệ Thần quen nhau từ nhỏ, kể từ khi anh được Hàn gia đón về, cho nên anh biết Cố Lệ Thần có bao nhiêu kiêu ngạo, đối với phụ nữ, ngoại trừ người trong lòng hắn luôn tìm kiếm kia ra, tất cả chỉ là vật trang trí, chỉ để hắn tìm kiếm một chút tưởng niệm ở người kia.
Nhưng người trong trái tim Cố Lệ Thần… Hàn tử Sâm mím chặt đôi môi mỏng, nhìn cách Cố Lệ Thần đối xử với Thẩm Y Nhiên trong video.
Cố Lệ Thần vẫn chưa biết Thẩm Y Nhiên là người hắn muốn tìm, nếu hắn biết, e rằng nhưng gì hắn ta làm cho Thẩm Y Nhiên còn hơn thế nữa.
Nhưng mà anh sẽ không để Cố Lệ Thần biết Thẩm Y Nhiên là người hắn muốn tìm.
Y Nhiên sẽ là người của Hàn Tử Sâm, cả đời này cô chỉ ở bên cạnh anh mà thôi.
Cao Trí đứng bên cạnh đang sợ hãi nhìn ông chủ của mình, chỉ sợ Hàn gia nổi giận, toàn bộ Nam thành có lẽ sẽ run rẩy như hắn.
“Hôm nay những kẻ đã làm khó xử cô ây, một kẻ đều không được buông tha.”- Hàn Tử Sâm nói/
“Vâng, thưa Hàn gia.” - Cao Trí thở dài, những kẻ mà ông chủ muốn xử lý chỉ là những người kia. Chỉ sợ ông chủ bốc đồng nói muốn đối đầu Cố gia… thật sự sẽ long trời lỏ đất ở Nam thành.
“Cậu nói…” - Hàn Tử Sâm mặc dù đang nói chuyện với Cao Trí, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào đoạn video trên màn hình: “Thẩm Y Nhiên, cô ấy sẽ thích một người đàn ông như Cố Lệ Thần không?”
Cao Trí suýt chút nữa thì nghẹn họng, vội vàng nói: “Thẩm tiểu thư hiện tại là bạn gái của Hàn gia,sao cô ấy có thể thích Cố thiếu được?”
“Nếu không phải thì sao? Vậy cô ấy có thích Cố Lệ Thần không?” - Hàn Tử Sâm dường như khao khát một câu trả lời.
Cái này… hắn ta làm sao biết được. Nhưng mà ông chủ hỏi, Cao Trí phải thật tốt đáp: “Tôi nghĩ Thẩm tiểu thư… có lẽ khá bảo thủ trong chuyện tình cảm, đã yêu ai, sẽ không dễ dàng thay đổi.”
“Vậy sao? Vậy nhưng trước kia cô ấy là bạn gái của Tiêu Tư Vũ>” - Hàn Tử Sâm lạnh giọng.
Cao Trí khóc không ra nước mắt, cảm giác mình là trợ lý, là thư ký cho người này quá khổ sở: “Thẩm tiểu thư và Tiêu Tư Vũ đã là quá khứ rồi/ Trước đây Thẩm tiểu thư bj Tiêu Tư Vũ phản bội, bây giờ tự nhiên sẽ không còn tình cảm gì.”
“Phản bội?” - Hàn Tử Sâm cau mày.
“Cũng không phải, trước đây khi Thẩm tiểu thư cần Tiêu Tư Vũ giúp đỡ nhất thì hắn ta liền chia tay, đó không phải là sự phản bội sao?” - Cao Trí lại nói: “Lây tính cách của Thẩm tiểu thư, nhất định sẽ không tha thứ cho người phản bội cô ấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Tử Sâm đột nhiên tối sầm, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, nếu cách đối xử của Tiêu Tư Vũ năm đó gọi là phản bội, vậy những gì anh làm với Y Nhiên được gọi là cái gì?
Trong ngực anh như có cái gì đó đè nặng, nặng đến mức anh không thở được.
Hàn Tử Sâm giơ tay lên, muốn cầm ly nước ở bên cạnh uống một ngụm, nhưng khi đưa tay cầm ly nước lên, anh phát hiện tay mình lúc này thực sự run rẩy kịch liệt.
Không, không chỉ là tay của anh đang run rẩy, mà là toàn thân của anh đang run rẩy.
Đến mức anh không thể cầm ly nước trong tay một cách chính xác, trong nháy mắt, ly nước tuột khỏi tay anh rơi xuống bàn, nước bên trong đô ra khắp bàn.
Cao Trí giật mình, chợt nhận ra điều gì đó, sắc mặt có chút lo lắng.
Hàn Tử Sâm cụp mắt xuống, nhìn vũng nước trên bàn, một lúc sau lên tiếng: “Cao Trí, ra ngoài.”
“Vâng.” - Cao Trí đáp, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hàn Tử Sâm nặng nề dựa lưng vào ghế, đôi tay run rẩy che mặt, khóe môi lại nở nụ cười.
Từ cười mỉm chuyển thành cười lớn, cuối cùng cười đến nghẹn ngào.
Nếu như… sớm biết quyết định của anh năm đó sẽ khiến cô chịu nhiều đau khổ như vậy, anh sẽ không bao giờ làm như vậy. Nếu chuyện anh làm trước kia bị Thẩm Y Nhiên biết được, cũng chẳng phải là mang ý nghĩa của việc phản bội sao?
Nghĩ đến điều này, cơ thể anh dường như càng run rẩy dữ dội hơn.
Không… sự thật năm đó có rất ít người biết, nếu những người đó không nói ra, cô vĩnh viễn sẽ không biết được.
“Y Nhiên, tha thứ cho anh.” - Anh thì thầm, trong giọng nói ẩn chứa nổi đau sâu sắc.
Bây giờ cho dù chuộc lỗi bao nhiêu đi chăng nữa, anh cũng không thể bù đăp những đau khổ mà cô đã phải chịu đựng năm đó, nếu… nếu anh biết mình sẽ yêu cô nhiều như vậy, anh se không bao giờ để cô phải chịu dù chỉ một chút ủy khuất.
Buổi tối, Thảm Y Nhiên quay về dinh thự Hàn gia, cô bước vào phòng chính thì bên trong tối om, đang định bật đèn lên thì đột nhiên có người ôm cô từ phía sau, cả người cô đột nhiên dựa vào lồng ngực quen thuộc,
Hơi thở quen thuộc đó khiến cô biết rõ ai đang ôm mình.
“Sao anh không bật đèn?” - Thẩm Y Nhiên kỳ lạ hỏi.
“Anh nhớ em.” - Hàn Tử Sâm nói mà không trả lời câu hỏi.
Gương mặt Thẩm Y Nhiên đỏ bừng, nhịp tim dường như đập nhanh hơn.
“Còn em thì sao? hôm nay em có nhớ anh không?” - Giọng nói của anh tiếp tực vang vọng bên tai cô, hơi thở của anh phả vào cổ cô, mang đến cảm giác ngứa ran.
Mà đôi môi anh dường như đang rất gần tai cô, dường như gần thêm chút nữa anh sẽ hôn lên tai cô.
Hàn Tử Sâm… đang cắn tai cô, ngậm lấy dái tai cô vào miệng, khiến toàn thân cô khẽ run lên.
“Nhớ không?” - Giọng nói của anh một lần nữa vang lên.
“Nhớ…” - Giọng nói cô run lên đáp: “Ừm… anh thả tôi ra một chút, tôi đi cất túi đã.”
Hơi thở của cô không ổn định, cô cảm giác bầu không khí quá mơ hò, mơ hồ đến mức cô giần như không thở được.
Nhưng anh vẫn không buông tay ra: “Y Nhiên, anh yêu em. Anh yêu em nhiều đến nổi lần đầu tiên anh cảm thấy nếu mắt đi em anh sẽ không biết nên làm sao bây giờ? Yêu em đến nổi nếu đời này kiếp này, nếu như không phải là em thì mọi thứ đều vô nghĩa, anh yêu em nhiều đến mức… anh không thể kiềm chết được cảm xúc của chính mình…”
Thẩm Y Nhiên cả người ngây dại, trong lòng theo là một loại chấn động cực lớn.
“Anh không cần em yêu anh nhiều như là anh yêu em, anh chỉ cần em cũng yêu anh, chỉ cần em yêu anh bằng 1/10 anh yêu em là được, chỉ cần em yêu anh là được.” - Anh thì thầm.
Sợ tình yêu cô dành cho anh không đủ, sợ tình yêu cô dành cho anh có thể bị thay thế bởi tình cảm khác bất cứ lúc nào, sợ một ngày nào đó cô sẽ rời xa anh.
Anh từ từ xoay cơ thể cô về phía anh, để họ đối diện nhau.
Tuy đèn không mở, những ánh trăng bên ngoài soi vào cửa sổ, Thẩm Y Nhiên có thể nhìn rõ từng chút một đường nét trên khuôn mặt Hàn Tử Sâm, cũng cảm nhận được rằng lúc này anh cũng đang nhìn cô.
Cô từ từ đưa tay lên, đặt lên má anh, mỉm cười: “Được, tôi sẽ yêu anh nhiều hơn.”
Tuy trong lòng cô rất bối rối về mối quan hệ này, nhưng cho dù tương lai của họ có ra sao đi nữa, ít nhất ở thời điểm hiện tại cô muốn chấp nhận anh là người cô yêu, muốn dành tình cảm của mình nhiều hơn cho anh, muốn chữa lành bất an của anh.
Thẩm Y Nhiên kiễng chân lên, chủ động hôn lên môi Hàn Tử Sâm.
Đây là lần đầu tiên cô thực sự tỉnh tảo và dùng hết cảm xúc để chủ động hôn anh.
Như thể tất cả tình cảm của cô dành cho anh đều được gói họn trong nụ hôn này.
Cơ thể anh run lên, như có chút ngạc nhiên, nhưng anh liền mở miệng để hôn cô sâu hơn, cô gắng hết sức để đáp lại tình cảm của cô, cố gắng lấy lòng cô.
Anh yêu cô, như vô tình loại tình cảm này sâu đậm đến mức ngay cả chính anh cũng cảm thấy sợ hãi.
Khi nụ hôn kết thức, Thẩm Y Nhiên gần như không thở nổi, nếu không có tựa trong lòng ngực Hàn Tử Sâm, cô có lẽ đã ngã quỵ xuống đất.
“Đây là chính em nói, chính em nói em yêu anh… và… sẽ yêu anh nhiều hơn.” - Anh nhỏ giọng, đàu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi cô.
Gương mặt Thẩm Y Nhiên càng lúc càng nóng bừng.
“Còn nữa, hứa với anh… nếu sau này em phát hiện anh làm sai điều gì, sẽ tha thứ cho anh.” - giọng nói của anh có chút rung động.
Cô nhìn anh kỳ lạ: “Anh đã làm gì sai à? Ý anh là gì?”
“Anh không có ý gì, chỉ là anh chợt nghĩ, nếu sau này anh làm sai chuyện gì, em se lựa chọn rời xa anh.” - Hàn Tử Sâm nói.
Cô bật cười, Hàn Tử Sâm vậy mà lại nghĩ đến điều này: “Chỉ cần anh không phạm sai lầm trong nguyên tắc tình yêu, dù có làm sai điều gì, tôi sẽ tha thứ cho anh. Hai người đã hẹn hò, sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà cãi nhau rồi bỏ đi được.”
“Nguyên tắc tình yêu của em là cái gì?” - Hàn Tử Sâm hỏi.
“Ví dụ như anh không chung thủy, nếu anh thích người khác, tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”
Điều cô khao khát chính là lòng trung thành không lay chuyển, là một đời một đôi không đổi dời.
Sau chuyện của Tiêu Tư Vũ, cô thật sự không còn tin vào tình yêu đơn thuần như trước kia nữa.
Huống chi Hàn Tử Sâm là một người ở địa vị cao, xung quanh anh có vô số cám dỗ, cô biết tình cảm của anh dành cho cô bây giờ là thật lòng, nhưng liệu tương lai sẽ kéo dài đến đâu?
“Anh sẽ không bao giờ yêu người khác, cả đời này người anh yêu duy nhất chính là em.” - Hàn Tử Sâm nói: “Vậy nên, nếu như anh phạm sai lầm chuyện khác, em sẽ tha thứ cho anh phải không?” - Giọng anh nỉ non, mang theo chút nũng nịu.
“Ừm.” - Thẩm Y Nhiên đáp.
Khi từ “ừm” vừa ra khỏi miệng, cô cảm giác anh lại ôm cô thật chặt: “Thẩm Y Nhiên, em đừng quên hôm nay em đã đồng ý với anh, mãi mãi cũng không được quên.”
Dường như điều cô hứa là môt điều vô cùng quan trọng, là điều không bao giờ được quên đi.
Thẩm Y Nhiên trong phòng tắm, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình, không khỏi nhớ đến nụ hôn sâu không dứt của anh, lại nhớ đển những lời nói anh yêu cô đến sâu nặng đó. Thẩm Y Nhiê trong lòng cảm thấy có một tia ngọt ngào trào ra, ngay cả khóe môi cũng không khỏi hé môi cười,
Đã bao lâu rồi cô mới có cảm giác này?
Thẩm Y Nhiên thay một bộ đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thây Hàn Tử Sâm đang ngồi trên giường, xem cuốn album ảnh ngày bé của cô.
“Càng nhìn anh càng phát hiện ngày bé em thật đáng yêu.” - Hàn Tử Sâm ngẩng đầu nhìn Thẩm Y Nhiên nói.
“Anh khen tôi như vậy tôi sẽ nghĩ mình là mỹ nhân.” - Thẩm Y Nhiên xấu hổ nói.
“Đối với anh, em chính là mỹ nhân.” - Anh nhìn cô bằng đôi mắt rực lửa: “Không có ai xinh đẹp hơn em cả.”
Thẩm Y Nhiên cảm thấy gương mặt lại bắt đầu nóng lên.
“Có lẽ vậy.” - Cô suy nghĩ một chút rồi nói, khi xưa chụp ảnh không tiện như bây giờ, sau khi mẹ cô mất cô cũng rất ít khi chụp ảnh.
Hàn Tử Sâm nhếch lên đôi môi mỏng, có chút ý tứ nói: “Vậy những bức ảnh nào em nên cất giữ thật kỹ, đừng tùy tiện mang ra mang vào, kẻo làm lạc mất.”
“Ừm, tôi biết rồi.” - Thẩm Y Nhiên không nghĩ gì gật đầu.
Hàn Tử Sâm cất lại cuốn album ảnh, duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào lòng, hít thở thật sâu hương thơm trên người cô: “Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?”
Thẩm Y Nhiên ngây ra, nhớ lại đoạn video được phát lên mạng, sau đó liền bị xóa không còn tung tích, cô cứ nghĩ Cố Lệ Thần xóa scandal nên không nghĩ cái gì, không ngờ Hàn Tử Sâm đã xem rồi sao?
“Chuyện là….” - Thẩm Y Nhiên thành thật kể lại chuyện xảy ra, kể cả chuyện Cố Lệ Thần giúp cô, dù sao anh cũng là bạn trai cô, cô không có ý muốn giấu anh.
Nhưng sau khi nói xong, cô không thấy trên mặt Hàn Tử Sâm có biểu hiện gì là kinh ngạc hay ngạc nhiên nên không khỏi nói: “Anh biết rồi?”
“Ừm, anh đã xem đoạn video được phát tán trên mạng.” - Anh đáp.
“Đoạn video đó… tôi và Cố Lệ Thần không có gì.” - Cô vô thức sợ anh hiểu lầm nên lên tiếng trước để làm rõ.
Anh ngồi ở mép giường, vòng tay qua eo cô, hơi nâng cằm, ngẩng đầu nhìn cô: “Cho nên, em đối với Cố Lệ Thần không có động tâm đúng không?”
“Đương nhiên là không.” - Nói đến vấn đề động tâm, người trước mặt cô mới khiến cô động tâm.
“Vậy nếu hắn ta có hứng thú với em thì sao?” - Ánh mắt anh dường như ngày càng sâu hơn khi nhìn cô.
“Anh ta?” - Thẩm Y Nhiên giật mình, sau đó thản nhiên nói: “Anh ta là bạn trai của Thẩm Lạc Nhân. Nhưng dù anh ta có hứng thú với tôi thì người tôi thích cũng không phải là anh ta.”
Hàn Tử Sâm khẽ híp mắt lại, cô ấy nói “không phải là” chứ không phải là không thích: “Có phải chỉ vì hắn ta là bạn trai của Thẩm Lạc Nhân không?”
“Tôi không thích người thích thay đổi bạn gái. Tôi cảm giác loại người như vậy là thực sự không tôn trọng tình cảm, có thể phụ nữ đối với anh ta, chỉ là một liều thuốc cảm xúc của anh ta. Hôm nay anh ta có hứng thú với tôi, ngày mai lại liền có hứng thú với người khác.” - Thẩm Y Nhiên nói rằng cô cảm thấy Cố Lệ Thần thực ra chỉ là một tay ăn chơi trác táng.
Và là một tay ăn chơi trác táng thì tất nhiên không thể hiểu được tình cảm.
Anh mắt anh lóe lên, sau đó khẽ mỉm cười: Từ nay về sau, người khiến em động tâm, chỉ có thể là anh.”
Còn về Cố Lệ Thần, cô ấy sẽ không biết rằng những người phụ nữ Cố Lệ Thần kết giao kia chỉ là để thay thế mà tìm kiếm bóng dáng của cô ấy trong những người đó.
Nếu Cố Lệ Thần biết được sự khao khát và nuôi dưỡng của anh đối với cô đã trở thành sự ghét bỏ trong lòng cô, không biết hắn ta sẽ cảm thấy thế nào.
Cho nên… rất tiếc Cố Lệ Thành chính là kẻ thua cuộc…
Ngày hôm sau, Thẩm Y Nhiên đến nhà hàng đi làm, Lâm Thiên Nhu nhìn cô quan tâm hỏi: “Y Nhiên, em hôm nay không khỏe à?” “Hả?” - Thẩm Y Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi. “Mặt của em rất đỏ.” - Lâm Thiên Nhu nói. Thẩm Y Nhiên đưa tay lên sờ sờ gương mặt, sau đó nói: “Có lẽ… hôm nay trời hơi nắng…” Nguyên nhân thực sự là sáng nay khi cô chuẩn bị mang giày để đi làm, khi cô ngồi xổm xuống đê buộc dây giày, Hàn Tử Sâm đã quỳ xuống trước để giúp cô buộc dây giày. Sau khi làm xong, anh ấy độc đoán tuyên bố rằng từ nay chỉ có anh ấy mới có thể buộc dây giày cho cô. Cô lập tức nghĩ đến cảnh hôm qua Cố Lệ Thần buộc dây giày, vậy là… Hàn Tử Sâm đang ghen sao? Hàn Tử Sâm ghen? Chuyện này Thẩm Y Nhiên chưa từng nghĩ tới anh ấy ghen cũng thật đáng yêu, nhưng trong lòng cô lại có cảm giác thật ngọt ngào.
Không Thể Yêu