Không Thể Yêu

C45: Ở chung một nhà

147@-

Phụt…

Thức ăn trong miệng Thẩm Y Nhiên phun ra, văng ra khắp bàn và còn dính lên quần áo anh.

“Xin lỗi…tôi xin lỗi…” - Cô vội nói rút khăn giấy lau sạch trên quần áo anh.

Anh không thèm để ý, giữ lấy tay cô: “A Nhiên tỷ còn chưa trả lời tôi, em có thích Cố Lệ Thần không?”

Thẩm Y Nhiên có chút bất ngờ, sao anh ta lại biết cô và Cố Lệ Thần đã từng gặp nhau.

Sự im lặng của cô khiến anh cau mày, anh dùng tay nhẹ nhàng lau lên môi cô: “Thích không?”

“Tôi và anh ta căn bản không có gì, anh hỏi chuyện này để làm gì.”- Cô muốn quay đầu đi để tránh ngón tay của anh.

Ngón tay đột nhiên nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng cúi đầu đưa môi mình đến gần môi cô: “Thật sự không có gì, nếu không có gì tại sao hắn ta lại đỡ A Nhiên tỷ ngồi dậy, lại còn bế A Nhiên tỷ vào phòng nghỉ.”

Giọng anh trầm xuống, môi anh gần như chạm vào môi cô.

Thẩm Y Nhiên không khỏi đỏ mặt: “Đừng…”

Anh dừng lại và tiếp tục nói: “Vậy A Nhiên tỷ nói cho tôi biết làm sao quen biết hắn.”

“Bởi vì tôi vô tình nhặt được chiếc vòng tay của anh ta nên mới quen biết.” - Thẩm Y Nhiên thành thật đáp.

“Vậy sao? Vậy sau đó hai người gặp thêm mấy lần.” - Hàn Tử Sâm lại hỏi.

Thẩm Y Nhiên lẩm bẩm đếm: “Ba…ba lần. Một lần anh ta muốn mời tôi ăn cơm vì nhặt được chiếc vòng, một lần vô tình gặp ở bệnh viện khi tôi đi thăm bà ngoại… và một lần ở đoàn phim.”



Ánh mắt Hàn Tử Sâm trở nên sắc bén, theo hiểu biết của anh về Cố Lệ Thần, muốn cảm ơn liền dùng tiền là nhanh nhất.

“A Nhiên tỷ có thích hắn không?” - Hàn Tử Sâm lập lại câu hỏi trước đó.

“Tôi đã nói tôi và anh ta không có gì, huống chi anh ta là thái tử giới giải trí còn tôi chỉ là công nhân vệ sinh.” - Thẩm Y Nhiên khó hiểu đáp.

“Không phải chính tôi cũng thích A Nhiên tỷ sao?” - Hàn Tử Sâm mỉm cười, khóe môi anh chạm nhẹ vào khóe môi cô, hít thở hơi thở của cô lại nói: “Nếu Cố Lệ Thần cũng thích A Nhiên tỷ thì em sẽ thích hắn sao?”

Đầu óc Thẩm Y Nhiên hoàn toàn trống rỗng…Hàn Tử Sâm vừa nói thích cô?

“Sẽ thích sao?”

Hai tay cô đặt lên ngực anh nhưng không đẩy anh ra được.

“Không…tôi không thích anh ta…” - Cô vội nói, muốn Hàn Tử Sâm ngưng hành động mơ hồ này.

“A Nhiên tỷ sẽ không gạt tôi chứ?” - Anh thì thầm thật gần vào tai cô: “Không được thích Cố Lệ Thần, em hiểu không?”

Giọng nói anh rất dịu dàng, nhưng giống như cảnh cáo, nếu cô thật sự yêu Cố Lệ Thần, cô sẽ phải trả giá.

“Mặc dù bây giờ tôi không thích anh ta, nhưng ai biết sau này tôi có thích…” - Cô dùng sự phản kháng cuối cùng chống trả.

Nhưng mà cô chưa kịp nói xong thì anh đã ấn chặt môi cô, chặn lời cô muốn nói ra…

“Ưm…” - Thẩm Y Nhiên vô thức giơ tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng liền bị chặn tay phải lại, cô liền giơ tay trái lên.


Khi anh nhấn tay trái cô xuống, cô vô thức mở miệng hét lên “đau quá”, vì mở miệng nên khiến anh càng tiến vào miệng cô và hôn sau hơn.


Toàn thân cô gần như bị nụ hôn của anh mà không thở được.

Không biết qua bao lâu anh mới kết thúc nụ hôn và buông cô ra.

Một tay anh đỡ eo cô, tay còn lại nâng tay trái của cô lên: “Vừa rồi làm đau A Nhiên tỷ à.”

Thẩm Y Nhiên cắn môi, nhìn chằm chằm Hàn Tử Sâm: “Sao anh lại làm vậy.”

“Tôi không muốn A Nhiên tỷ nói những điều tôi không thích nghe.” - Anh nhìn cô dịu dàng: “Nếu A Nhiên tỷ còn muốn nói nữa, tôi không ngại hôn A Nhiên tỷ lần nữa.”

Hàn Tử Sâm nhìn mu bàn tay sưng đỏ của Thẩm Y Nhiên: “Vết thương trên tay em phải dưỡng mấy ngày mới có thể bình phục, nếu ở đây một mình thì không tiện, vậy nên thì đến nhà của tôi dưỡng thương.”

Thẩm Y Nhiên kinh ngạc: “Đến nhà anh?”

“Đúng vậy, đến nhà tôi, ở đó có rất nhiều phòng, A Nhiên tỷ muốn ở phòng nào cũng được, luôn có người hầu hạ.” - Hàn Tử Sâm nói.

“Không cần.” - Cô lập tức từ chối.

“Nếu A Nhiên tỷ không chịu đi đến nhà tôi, tôi sẽ không yên tâm. Tôi sẽ đến đây ở cùng một phòng với A Nhiên tỷ, buổi tối cũng không biết tôi có kìm lòng được không? Về nhà tôi, em có thể chọn một phòng là khóa cửa lại.” - Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng cười nói.

Nụ cười của anh giống như một ngọn núi lớn, đè nặng trái tim cô.

Thẩm Y Nhiên biết cô không có cách làm trái ý anh: “Được, tôi đi.” Xe lái đến cổng lớn nhà họ Hàn, cổng lớn được mở ra, xe chậm rãi đi vào, hai bên là những cây cổ thụ xanh um tươi tốt, xuyên thấu cửa kinh xe ô tô có thể nhìn thấy những dinh thợ nối liền nhau và toàn bộ khuôn viên, cô thậm chí còn không nhìn thấy căn dinh thự rộng bao nhiêu. Trước kia cô thường đến biệt thự của Tiêu Tư Vũ thường xuyên, nhưng mà so với dinh thự nhà họ Hàn, Tiêu gia không thể sánh được, nơi này không khác gì một cung điện. Xe tới trước nhà chính, Thẩm Y Nhiên đi theo Hàn Tử Sâm xuống xe. Anh tự nhiên nắm tay cô đi thẳng vào nhà, Thẩm Y Nhiên cảm nhận được sự kinh ngạc trong mặt nhiều người đang nhìn về phía cô. “Thiếu gia.” - Một người đàn ông lớn tuổi bước tới cũng kinh nói: “Đây là…” “Cô ấy là Thẩm Y Nhiên, sắp tới cô ấy sẽ sống ở đây.” - Hàn Tử Sâm nói, sau đó nhìn về phía Thẩm Y Nhiên: “Đây là chú Lục, chú ấy là quản gia ở đây, nếu em cần gì, khi không có tôi em có thể tìm chú ấy.” Lục quản gia nhìn Thẩm Y Nhiên có chút kinh ngạc. Thẩm Y Nhiên chủ động chào hỏi: “Xin chào chú Lục.” “Thẩm tiểu thư, nếu cô cần gì cứ việc phân phó.” - Chú Lục mỉm cười. “Chú có thể tôi là Y Nhiên là được rồi.” “Cô là khách của thiếu gia, đương nhiên phải nên gọi là Thẩm tiểu thư.” - Chú Lục lại nói. Thẩm Y Nhiên cũng không nói nữa, dù sao cô cũng sẽ không ở đây lâu. “Chú Quan, chú đưa cô ấy đi xem phòng, để cô ấy tự chọn một phòng.” - Hàn Tử Sâm nói. “Không cần, tùy tiện cho tôi một phòng là được.” - Thẩm Y Nhiên sợ làm phiền người khác liền nói. Chú Lục nhìn về phía Hàn Tử Sâm đợi lệnh. “Vậy thì đưa cô ấy lên căn phòng phụ ở lầu ba đi.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói. “Vâng.” - Chú Lục cúi đầu. Thẩm Y Nhiên nghĩ phòng phụ là một căn phòng nhỏ, liền đi theo chú Lục lên tầng ba. Sau khi chú Lục hướng dẫn một vòng thì rời đi, Thẩm Y Nhiên nhìn thấy căn phòng này khá rộng chứ không nhỏ như cô nghĩ, được bài trí theo phong cách nữ tính, mùi hương nhè nhẹ mang lại cảm giác thoải mái. Sau khi cô sắp xếp một ít quần áo mang theo vào tủ, sau đó nhìn thấy một cánh cửa khác ngoài cánh cửa lúc nãy cô bước vào. Khi cô mở cánh cửa đó ra, phát hiện phía sau là một căn phòng khác, nhưng phong cách hoàn toàn khác căn phòng này, nhìn có chút lạnh lẽo và ảm đạm. Hai phòng liên thông nhau? Thẩm Y Nhiên vô thức bước đến tủ đầu giường, đưa mắt nhìn vào khung ảnh đặt trên tủ đầu giường, hai mắt đen láy mở to kinh ngạc, người trong ảnh chính là cô. “Két…” Có người đẩy cửa phòng, Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy đó là Hàn Tử Sâm. “Có vẻ như không cần tôi giải thích, A Nhiên tỷ cũng biết hai phòng này thông nhau.” - Hàn Tử Sâm mỉm cười đóng cửa, ánh mắt rơi vào khung ảnh trên tay Thẩm Y Nhiên: “Cảm thấy bức ảnh này chụp đẹp chứ?” “Sao anh lại có ảnh của tôi ở đây?” - Cô hỏi. “Đương nhiên là tôi đã cho người chụp lại.” - Anh nói, cẩm khung ảnh từ tay cô đặt lên đầu giường: “Khi không nhìn thấy A Nhiên tỷ, tôi đã rất nhớ em.” Thẩm Y Nhiên giật mình, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó hỏi: “Đây là phòng của anh à?” “Là phòng của tôi.” - Hàn Tử Sâm gật đầu. Thẩm Y Nhiên cắn môi: “Vây.. xin hãy đổi cho tôi phòng khác.” “Sao vậy, không phải em nói phòng nào cũng được sao? Hơn nữa trước kia chúng ta sống ở nhà thuê, chúng ta ngủ một chỗ cũng không có cách nhau cánh cửa, sao bây giờ em phải để ý?” Thẩm Y Nhiên đỏ mặt nhớ lại đoạn thời gian anh và cô ở bên nhau, chỉ cần cúi đầu xuống có thể nhìn thấy anh đang nằm dưới gầm giường. “A Nhiên tỷ.” - Anh đột nhiên cúi xuống nhìn cô: “Đừng tùy tiện biểu lộ gương mặt của em trước mặt người đàn ông khác, biết không?” “Sao vậy?” - Thẩm Y Nhiên bị đôi măt đào hoa của anh hút vào. Đôi môi Hàn Tử Sâm chạm vào môi cô, cuồng nhiệt hôn cô, không cho cô chóng cự. Thẩm Y Nhiên sợ hết hồn, dùng hết sức đẩy Hàn Tử Sâm ra. “Anh…anh sao lại làm như vậy chứ?” “A Nhiên tỷ, đây là hậu quả của việc em biểu lộ gương mặt.” - Hàn Tử Sâm nhìn vào bờ môi bị anh hôn đến sưng lên. “Trễ rồi, tôi…tôi đi rửa mặt rồi đi ngủ.” - Cô vội mở cửa bỏ chạy về phòng mình. Hàn Tử Sâm ở bên này nhìn cô gái nhỏ mất dần sau cánh cửa, bàn tay vô thức chạm vào cánh môi anh. Đêm nay anh đã hôn cô hai lần… nhưng… đối với anh là chưa đủ…mãi mãi không đủ. Hàn Tử Sâm đi vào phòng tắm, mở nước lạnh hạ nhiệt toàn thân. Thẩm Y Nhiên ở lại nhà Hàn Tử Sâm mấy ngày, ngoài ăn cơm, thoa thuốc ra thì ai ở phòng nấy, Hàn Tử Sâm cũng không có hành động mập mờ nào khác.


Vì tay cô bị sưng, Hàn Tử Sâm buộc cô nghỉ phép công việc ở trạm vệ sinh, lúc đầu cô không muốn, nhưng nghĩ lại có thể ở nhà dưỡng thương cho mau hồi phục sẽ kiếm cớ về nhà càng sớm càng tốt.

Đến cuối tuần, quản lý ở bên đoàn phim lại nhắn tin cho Thẩm Y Nhiên, nói cuối tuần này lại có cảnh quay.



Nghĩ là công việc của chị Hứa giới thiệu, cô từ chối liền ảnh hưởng đến chị ấy nên đành đồng ý, dù sao cô cũng phải kiếm thêm tiền để trả nợ cho Giao Liên.

Buổi tối ăn cơm xong, Thẩm Y Nhiên nói với Hàn Tử Sâm khi anh đang ở phòng cô thoa thuốc về việc này.

“Còn muốn đi làm diễn viên quần chúng?” - Hàn Tử Sâm cau mày lại: “Bài học lần trước còn chưa học chán sao?”

Thẩm Y Nhiên cắn môi: “Muốn kiếm tiền thì ai không phải chịu khổ.”

Trong mắt anh hiện lên tia sắc bén: “Nói như vậy, chỉ cần cho em tiền, em liền không quan tâm tôi có làm chịu khổ bằng cách nào đó đúng không?” - Hàn Tử Sâm hai tay chóng lên mép giường, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô giật mình vô thức lùi về sau, nhưng càng lùi thì anh càng tiến gần hơn, đôi mắt đào hoa rất đẹp, mỗi khi anh nhìn cô chằm chằm như vậy, cô liền cảm thấy tim đập loạn xạ.

“A Nhiên tỷ nói có phải không?” - Giọng nói và hơi thở của anh phả lên mặt cô.

Thẩm Y Nhiên không nhịn được mà đỏ mặt: “Tôi… tôi…chỉ kiếm tiền dựa vào sức lao động mà thôi.”

Anh cười nhẹ, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay lên đôi môi đỏ ửng của cô: “Sao vậy, ở đây, tôi cũng sẽ cho em kiếm tiền dựa vào sức của em.”

Mặt của cô ngày càng đỏ hơn, cố gắng tránh ngón tay của anh, nhưng ngón tay của anh như dính chặt vào cô, căn bản không tránh được.

“Hàn Tử Sâm, anh đừng trêu chọc tôi nữa.” - Cô thở hổn hển nói, ánh mắt đen láy hiện lên sự giận dữ và cảnh giác.

Anh nhìn vào mắt cô đầy mê muội, anh đã từng thấy rất nhiều đôi mắt đẹp hơn mắt cô, nhưng chỉ có Thẩm Y Nhiên cô mới khiến anh mê luyến đến mức này.


Nhìn thấy sự run rẩy của cô đang hiện lên, Hàn Tử Sâm thả cô ra, đứng thẳng người: “Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đi nhìn xem A Nhiên tỷ của tôi đi kiếm tiền vất vả ra sao.”

Thẩm Y Nhiên ngẩng người, anh ta nói vậy là có ý gì?


Mấy ngày sau, Hàn Tử Sâm cũng không nhắc đến vấn đề đó nữa, chỉ nói cô cần đi ra ngoài thì sẽ có tài xế đưa cô đi, không cần phải đi xe bus, lỡ như lại bị thương thì đừng hòng quay về nhà thuê.

Đến cuối tuần, Thẩm Y Nhiên như lời hẹn thay quần áo đi đến phim trường, từ khi cô đến dinh thự nhà họ Hàn, cô gần như không đi ra ngoài, Thẩm Y Nhiên muốn hạn chế nhất việc gặp ai đó tại nhà Hàn Tử Sâm, dù sao cô cũng sẽ nhanh chóng rời đi.

Tài xế nhận lệnh Hàn Tử Sâm, đậu sẵn xe ở cửa chính đợi Thẩm Y Nhiên.

Một chiếc Maybach mở ra mời cô lên xe khiến Thẩm Y Nhiên choáng váng.

Cô đi làm kiếm 120k bằng một chiếc Maybach… ôi trời ơi, cuộc đời này chưa đủ kỳ lạ sao?

Vì sợ bị dòm ngó nên Thẩm Y Nhiên nhờ tài xế dừng cách phim trường 50m, sau đó cảm ơn rồi tự mình đi bộ về phía phim trường.

Đến nơi, vẫn như lần trước, điểm danh, thay y phục, trang điểm và đợi cảnh quay.

Nhưng lần này, khi cô đang chuẩn bị bắt đầu quay phim thì nhìn thấy Hà Dĩ Nguyệt, cô ta đứng bên cạnh nam chính.

Vào lúc này, Thẩm Y Nhiên nhìn Hà Dĩ Nguyệt, và Hà Dĩ Nguyệt cũng nhìn Thẩm Y Nhiên…nhưng ánh mắt cô ta không còn sự vênh váo như trước kia, chỉ còn chất chứa sự đè nến căm ghét…

Mà bên kia của nam chính, chính là Thẩm Lạc Nhân, cô ta nhìn Thẩm Y Nhiên với ánh mắt không mấy thiện cảm, cô ta hôm nay đặc biệt nói đạo diễn phải mời Thẩm Y Nhiên tới, cô ta hôm nay nhất định sẽ không để cho Thẩm Y Nhiên tốt như lần trước, bởi vì sau chuyện đó Cố Lệ Thần vẫn không bỏ cô ta, cho nên cô ta nghĩ Cố Lệ Thần chỉ cảm thấy Thẩm Y Nhiên đáng thương chứ không có tình ý gì.

Mọi người đã chuẩn bị xong vị trí và bắt đầu cảnh quay.

Chưa kịp bấm máy, trợ lý đạo diễn từ bên ngoài hớt hải chạy vào nói vào tai đạo diễn, sau đó ông ấy nhanh chóng chạy ra ngoài.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn theo bước chân của đạo diễn, ông ấy đi về phía một nam nhân đang bước vào, khi đến gần liền khom lưng cung kính cúi chào.

Những nghệ sĩ nổi tiếng đều nhận ra người kia là ai, Hà Dĩ Nguyệt há hóc mồm vô thức nhìn Thẩm Y Nhiên, cô ta biết chuyện lần trước xảy ra, vậy mà người đó vì Thẩm Y Nhiên mà đích thân xuất hiện ở đây?



Không Thể Yêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Thể Yêu Truyện Không Thể Yêu Story C45: Ở chung một nhà
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...