Không Thể Yêu
C19: Thẩm y nhiên khi nào tôi nên cho em biết thân phận của tôi đây
Đến căn nhà thuê, trời đã khuya, Hàn Tử Sâm ngồi xổm xuống lấy chìa khóa dự phòng từ phía dưới tấm trải sàn, Thẩm Y Nhiên có thói quen để chìa khóa dự phòng ở đây, nói sẽ không sợ bị nhốt ở ngoài nếu quên mang theo khóa.
Mở cửa ra, đèn trong phòng vẫn sáng, hình ảnh nữ nhân gầy gò đang ngồi bên bàn, nửa thân trên nằm trên bàn, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Anh nhìn gương mặt đang ngủ dưới ánh đèn của cô, yên tĩnh như một đóa hoa cúc, thật yên bình, trái tim anh trong khoảnh khắc này cũng trở nên yên bình khi nhìn thấy cô.
Hàn Tử Sâm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút sợi tóc bên gò má cô, giống như cả đời này có thể ngắm nhìn cô cũng không chán.
Một lúc sau, Hàn Tử Sâm cúi người bế Thẩm Y Nhiên khỏi ghế, dù động tác rất nhẹ cũng vô tình đánh thức cô.
“A Tử…” - Cô mơ mơ màng màng mở mắt.
“Ừm, tôi đã về rồi.” - Hàn Tử Sâm nói: “Tôi bế A Nhiên tỷ về giường, chị hãy ngủ tiếp đi.”
Vừa nói Hàn Tử Sâm vừa bế cô đến giường ngủ.
Đầu của cô tựa vào ngực anh, nửa mê nửa tỉnh hỏi: “A Tử… trên người cậu… thơm quá…là mùi nước hoa phải không, cậu đi đâu vậy?”
“Hôm nay có việc nên đến quán bar, chắc là bị dính ở đó.” - Anh đặt cô lên giường: “A Nhiên tỷ ngoan ngoãn ngủ đi, tôi đi tắm tẩy cái mùi này đi.”
Mí mắt của cô dần dần khép lại.
Anh đắp chăn cẩn thận cho cô xong rồi mới cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tẩy đi mùi nước hoa đắt tiền bị dính từ người phụ nữ kia, dù là nước hoa đắt giá cũng không bằng mùi xà phòng trên tay anh, bởi vì… nó giống mùi trên cơ thể Thẩm Y Nhiên.
Cứ như thể trên cơ thể anh cũng bao phủ bởi mùi hương của cô vậy.
Hàn Tử Sâm tắm xong đi ra ngoài, nhìn cô gái đang ngủ say trên giường.
Anh hơi cúi người, đưa mũi lại gần cô một chút, ngửi mùi hương trên người cô.
“Thẩm Y Nhiên, khi nào tôi nên cho em biết thân phận của tôi đây? Hay là tôi phải để em phải dựa vào tôi cho đến khi em không thể sống thiếu tôi, khi đó dù là em biết tôi là ai, cũng vẫn sẽ chọn ở lại bên tôi, phải không?”
Anh thì thầm nói, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại tiếng thở và nhịp tim của hai người.
Hiếm khi Thẩm Y Nhiên được nghĩ thay phiên vào đúng thời điểm cuối tuần nên Tần Giao Liên đưa cô cùng đi mua sắm.
“Y Nhiên, còn A Tử đâu? Bây giờ cậu đã hiểu bao nhiêu về cậu ta rồi? Ví dụ như quê quán, nhà có bao nhiêu người?” - Tần Giao Liên luôn lo lắng bạn thân gặp phải kẻ lừa đảo.
“Tơ chỉ biết cha cậu ấy đã qua đời, mẹ cậu ấy hình như đã bỏ rơi bọn họ, A Tử không nói tớ cũng không hỏi.” - Thẩm Y Nhiên cười nói.
“Đồ ngốc, sao lại không hỏi nhiều một chút? Sao lại không hỏi trước kia hắn ta đã làm gì?”
Thẩm Y Nhiên cười nhạt: “Biết rõ về trước kia của A Tử thì có ích gì? Trước kia tới hiểu rõ mồn một Tiêu Tư Vũ từng chi tiết, cuối cùng vẫn không nhìn rõ con người của anh ta.”
Tần Giao Liên cắn môi một cái: “Xin lỗi, Y Nhiên.”
“Đừng nói mấy chuyện này nữa, đi thôi… tớ đưa cậu đi mua quần áo. Tớ còn phải mua một bộ quần áo chuyên nghiệp để đi gặp khách hàng. Ông chủ của tớ bắt buộc phải mặc trang phục chuyên nghiệp khi gặp khách hàng.” - Tần Giao Liên vừa phàn nàn vừa kéo Thẩm Y Nhiên vào một cửa hàng thời trang cao cấp.
Đợi Tần Giao Liên đi thử đồ, Thẩm Y Nhiên đứng đợi bên ngoài có thể cảm nhận được ánh mắt của nhân viên cửa hàng đang nhìn mình, bộ quần áo rẻ tiền Thẩm Y Nhiên mặc thật không phù hợp với cửa hàng.
“Này, tôi còn tưởng là ai, sao một người như cô lại có thể bước vào nơi này, cửa hàng bày đã bị hạ thấp tiêu chuẩn rồi sao?” - Trong cửa hàng vang lên một giọng nói, Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.
Một người là Hà Dĩ Nguyệt, đứng bên cạnh là em gái của Tiêu Tư Vũ, là Tiêu Tư Di.
Hai người trên thân mặc y phục hàng hiệu xa xỉ, trên tay cầm túi xách phiên bản giới hạn, đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn Thẩm Y Nhiên.
Nhất là Tiêu Tư Di nhớ tới lời cảnh cáo của anh trai cô ta liền bất mãn với Thẩm Y Nhiên.
Sau khi nhìn thấy Hà Dĩ Nguyệt và Tiêu Tư Di, nhân viên bán hàng của cửa hàng nhanh chân chạy ra chào đón: “Hà tiểu thư, Tiêu tiểu thư, cửa hàng vừa về một loạt quần áo mới, hai cô xem có bộ nào phù hợp không.”
“Vậy thì nhìn một chút đi.” -Tiêu Tư Di đáp, sau đó ác ý nhìn về phía Thẩm Y Nhiên: “Thẩm Y Nhiên, cô có muốn thử quần áo không? Tôi nghĩ với mức lương của chị hiện tại, chị sẽ mua được một bộ ở đây vào năm sau. Một công nhân vệ sinh lại có can đảm bước vào một cửa hàng sang trọng thế này.”
Sau khi nghe chữ nhân viên vệ sinh, những nhân viên trong cửa hàng ngạc nhiên nhìn Thẩm Y Nhiên, trong mắt càng thêm vẻ khinh thường.
“Vấn đề là các người có đủ tiền mua không?” - Tiêu Tư Di khinh thường nói: “Chỉ là một kẻ quét rác ngoài đường lại chạy đến nơi này nói muốn coi quần áo, cô ta chỉ là kẻ gây rối.”
Vừa nói cô ta vừa nhìn những nhân viên bên cạnh: “Những người này đến cửa hàng gây rối, các người không phải nên mời họ ra khỏi đây sao?”
Tiêu Tư Di là khách hàng quen thuộc của cửa hàng, nhân viên ở đây phải nịnh bợ tiểu thư nhà họ Tiêu, vì thế quản lý lập tức đi tới nói với Thẩm Y Nhiên: “Nếu hai người không muốn mua quần áo, trước tiên xin mời ra khỏi nơi này.”
“Ai nói chúng tôi không mua, tôi có thể…” - Tần Giao Liên định cắn răng mua một bộ, để những nhân viên mắt chó nơi này đừng xem thường người khác.
Thẩm Y Nhiên kịp thời ngăn lại, sau đó nói với quản lý: “Không mua quần áo liền không thể xem quần áo trong cửa hàng được sao?”
“Hai người đến xem loại quần áo vượt xa khả năng của các người, bị nghi ngờ gây rối, tôi chỉ đang bảo vệ quyền lợi của các khách hàng khác trong cửa hàng mà thôi.” - Quản lý nói có vẻ có lý.
Thẩm Y Nhiên trực tiếp trả lời: “Cô có bằng chứng không? Cô nghi ngờ chính là phân biệt đối xử với người tiêu dùng. Vả lại tôi đã ghi lại những gì cô vừa nói, đây sẽ là bằng chứng để khiếu nại lên ban quản lý trung tâm thương mại.”
“Cô…” - Quản lý cửa hàng đỏ mặt, không ngờ lại bị ghi âm lại.
“Thẩm Y Nhiên, đủ rồi. Cô chỉ là một thứ quét rác ngoài đường lại muốn tới đây xem quần áo? Chẳng lẽ là muốn hoài niệm lại thời gian trước kia từng mặc những loại quần áo này sao?” - Thẩm Y Nhiên cợt nhã: “Nếu cô thật sự quá muốn quần áo ở nơi này, tôi có thể thương hại mua cho cô một bộ.”
“Công nhân quét rác ngoài đường không thể đến đây mua quần áo? Hay là nhà họ Tiêu cho rằng công nhân vệ sinh là bậc thấp hơn người khác? Nếu dư luận biết được nhà họ Tiêu nhìn nhận công nhân vệ sinh như vậy, tôi tự hỏi họ sẽ nghĩ gì?” - Thẩm Y Nhiên sắc bén nói, mang chuyện của Tiêu Tư Di lên thành chuyện của Tiêu gia.
Mặt Tiêu Tư Di đỏ lên nhưng không thể phản bác được một câu.
“Tư Di chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, cô cần gì phải hù gà dọa khỉ ở đây.” - Người luôn im lặng là Hà Dĩ Nguyệt lúc này lạnh lùng mở miệng: “Công nhân vệ sinh đương nhiên là có thể ở đây mua quần áo, nhưng không biết cô đã chọn được cái nào? Nếu cô không mua nổi, đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người khác.”
“Lấy cái này.” - Thảm Y Nhiên giơ tay chỉ trực tiếp vào chiếc váy treo riêng ở trong tủ kính, niêm yết giá hơn 900 triệu được thiết kế đặc biệt của nhà thiết kế nổi tiếng ở Ý: “Vừa rồi Tiêu tiểu thư không phải nói muốn mua cho tôi sao? Vậy thì cứ mua cái này đi.”
Tiêu Tư Di suýt chút nữa hộc máu, sao cô ta có thể mua cho Thẩm Y Nhiên, bộ váy này là hơn 900 triệu chứ không phải 9 triệu đâu.
“Tiêu tiểu thư, chẳng lẽ lời nói của cô không tính sao?” - Tần Giao Liên một bên lên tiếng.
Vẻ mặt Tiêu Tư Di ngày càng đỏ hơn.
Hà Dĩ Nguyệt khinh thường nói: “Không phải là Tư Di không đủ 900 triệu chỉ là mua một bộ váy như vậy cho kẻ sát nhân là không đáng.”
Thẩm Y Nhiên sắc mặt tái nhợt, Tần Giao Liên lên tiếng bảo vệ: “Cô nói ai là kẻ sát nhân hả?”
“Sao vậy, cô ta đã giết chết chị gái của tôi, bây giờ liền không dám thừa nhận sao?” - Hà Dĩ Nguyệt nhìn thẳng vào Thẩm Y Nhiên.
Thẩm Y Nhiên cắn môi, cảnh tượng tai nạn xe hiện lại trong đầu cô, thậm chí nếu lúc đó cô chậm một chút bò ra khỏi xe, thì vụ nổ đó sẽ khiến cô mất mạng.
“Tôi không có.” - Cô gặp ánh mắt của đối phương liền thốt ra ba chữ này.
Hà Dĩ Nguyệt cười nhạo một tiếng: “Tòa án cũng đã phán quyết, cô còn dám nói cô không có giết người sao?”
Thẩm Y Nhiên sắc mặt tái nhợt hơn, tuy cô cố gắng bào chữa nhưng những bằng chứng đều chống lại cô.
Cô ấy rõ ràng là bị oan, nhưng không có ai ngoại trừ Tần Giao Liên sẵn sàng tin cô.
“Giao Liên, chúng ta đi thôi.” - Thẩm Y Nhiên nói, đang muốn cùng bạn thân rời đi khỏi cửa hàng thì tình cờ đụng phải Tiêu Tư Vũ đang bước vào cửa hàng.
Tiêu Tư Vũ hiển nhiên kinh ngạc: “Thẩm Y Nhiên!”
Tiêu Tư Di nhìn thấy anh trai mình lập tức tiến tới phàn nàn: “Anh hai, anh không biết Thẩm Y Nhiên vô liêm sĩ đến mức nào đâu. Cô ấy dám bắt em mua cho cô ta một chiếc váy hơn 900 triệu, cô ta cũng không nghĩ một chút cô ta bây giờ có xứng mặc lên hay không?”
“Câm miệng.” - Tiêu Tư Vũ quát lớn, khuôn mặt trở nên khó coi hơn, em gái của hắn hiện là đang không muốn mạng sao? Hiện tại người đứng sau Thẩm Y Nhiên chính là Hàn Tử Sâm, đừng nói chỉ là chiếc váy 900 triệu, ngay cả 9 tỷ đều xứng đáng.
“Anh hai, anh làm sao vậy? Làm sao lại lớn tiếng như vậy, Em chính là đang nói Thẩm Y Nhiên.” - Tiêu Tư Di bất mãn nói.
“Có gì để nói?” - Tiêu Tư Vũ tức giận nói, sau đó nói với nhân viên bán hàng đứng một bên: “Lấy chiếc váy đó gói lại cho tôi.”
Lời nói của anh khiến nhân viên ở cửa hàng kinh ngạc.
“Anh hai, anh đang làm gì vậy? Anh muốn mua chiếc váy đó, chẳng lẽ là mua cho Thẩm Y Nhiên?” - Tiêu Tư Di không dám tin nói.
Hà Dĩ Nguyệt cau mày, trong mắt tràn đầy tức giận.
“Y Nhiên, tôi xin lỗi, lời nói của Tư Di có chút thô lỗ, nhưng con bé không có ác ý gì với em, xin em đại nhân đừng chấp tiểu nhân. Cái váy này xem như là một lời xin lỗi.” - Tiêu Tư Vũ hạ mình thấp nhất.
Tiêu Tư Di không dám tin nhìn anh trai: “Anh hai, anh đưa váy cho cô ta, sao lại xin lỗi cô ta, cô ta nghĩ cô ta là ai?”
Tiêu Tư Di càng nói càng khiến Tiêu Tư Vũ nhức đầu, chỉ sợ Thẩm Y Nhiên nói gì đó trước mặt Hàn Tử Sâm mấy lời, thì nhà họ Tiêu có sẽ gặp rắc rối lớn.
“Y Nhiên, em đừng để ý đến những gì Tư Di nói.” - Tiêu Tư Vũ có chút ngượng ngùng nói.
Thẩm Y Nhiên khó hiểu nhìn Tiêu Tư Vũ, đột nhiên sẵn sàng tặng cô một chiếc váy hơn 900 triệu, thái độ thận trọng, như thể anh ta đang sợ hãi điều gì đó.
Nhưng mà, cô có gì đáng để khiến Tiêu Tư Vũ phải sợ?
Thẩm Y Nhiên mấp máy môi: “Tôi không cần chiếc váy đó, đưa tiền mặt liền tốt, 900tr đưa sec thì thích hợp nhất.”
Cô luôn biết Tiêu Tư Vũ có thói quen mang theo cuốn séc bên mình.
Tiêu Tư Vũ rõ ràng ngây người một chút không kịp phản ứng.
Tiêu Tư Di hận đến trừng mắt Thẩm Y Nhiên: “Đòi tiền không biết xấu hổ.”
“Có gì phải xấu hổ, Tiêu tiểu thư chẳng phải nói cho tôi một bộ váy trong cửa hàng sao, tôi chỉ là đem quần áo quy thành tiền mặt mà thôi.” - Thẩm Y Nhiên đáp.
“Cô muốn tiền đến điên rồi phải không?” - Tiêu Tư Di hét lên: “Đừng tưởng rằng anh trai tôi sẽ…”
Nhưng lúc này, Tiêu Tư Vũ đã lấy sổ séc ra, điền số tiền và đưa cho Thẩm Y Nhiên.
“Anh hai!” - Tiêu Tư Di bất mãn kêu lên.
“Đủ rồi, Tư Di, em đã hứa với Y Nhiên thì đương nhiên phải giữ lời rồi! Anh chỉ giúp em hoàn thành mà thôi.” - Sau đó nhìn về phía Thẩm Y Nhiên: “Y Nhiên, đây là séc của em.”
Không Thể Yêu