Không Thể Thành Người Yêu

Chương 44: Môi của Trịnh Bảo Châu từ…

223@-
Trịnh Bảo Châu nằm đó cảm thấy câu này hơi sai sai, cô lấy cánh tay chống người dậy, quay đầu nhìn Khúc Trực: “Tôi thấy cậu nói lời này ít nhiều có nghĩa khác nhá, người ta còn tưởng hai đứa đang làm gì bên trong!”

“…” Khúc Trực đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô một lát, “Có khả năng, là cậu nghĩ nhiều không?”

“Hả, rõ ràng là cậu không nói rõ.” Trịnh Bảo Châu muốn ngồi dậy trên sô pha, khuỷu tay lại trượt khỏi sô pha, thoáng cái sẽ ngã xuống. Khúc Trực nhanh tay nhanh mắt tiến lên, vươn tay đỡ được cô.

“Cậu không sao chứ?” Khúc Trực ôm Trịnh Bảo Châu, từ từ đỡ cô lên. Trịnh Bảo Châu một tay chống eo, mày nhăn nhíu cả vào: “Ôi eo tôi……”

Vừa trượt một cái, làm cái eo già vốn đã đau của cô càng họa vô đơn chí.

“Eo bị trẹo à? Đau ở đây à?” Khúc Trực một tay đỡ cô, một tay nhẹ nhàng ấn trên eo cô.

“Cậu cậu nhẹ tí ……” Trịnh Bảo Châu túm cánh tay của Khúc Trực, muốn ngồi dậy khỏi sô pha. Khúc Trực thấy thế, nhẹ nhàng ấn cô xuống: “Cậu  đừng lộn xộn, không tí lại ngã xuống. Tôi đỡ cậu dậy.”

Trịnh Bảo Châu tay khoác lên vai anh, ngẩng đầu một cái, cánh môi liền quét nhẹ lên cằm Khúc Trực.

Trịnh Bảo Châu: “……”

Khúc Trực: “……”

Hai người đều đột ngột dừng động tác, trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Trịnh Bảo Châu cứng hết cả người, trời ơi, cô vừa mới làm cái gì vậy! Có phải cô vừa bất cẩn hôn phải Khúc Trực không!!!

Bàn tay cô đặt trên vai Khúc Trực bắt đầu túa mồ hôi, cả đầu đều là xong phim rồi, xong phim rồi. Trên mặt Khúc Trực nom chả thấy biến hóa gì, vẫn cái vẻ vô cảm như cũ, nhưng hầu kết thoáng chuyển động, vẫn lơ đãng tiết lộ tâm tình anh lúc này.

Hai người cứ đứng hình như vậy hai giây, dường như eo của Trịnh Bảo Châu đã không thấy đau nữa, một phát đẩy Khúc Trực ra, còn mình thì rụt vào sô pha ôm đầu gối: “À thì mà là, tôi không sao, cậu về trước đi!”

“…… Ừm.” Khúc Trực hơi mất tự nhiên gật đầu, anh lại liếc Trịnh Bảo Châu một cái, rồi xoay người rời khỏi phòng cô. Trịnh Bảo Châu chờ anh đóng cửa lại, người mới thả lỏng, cô nghe tiếng tim mình đập thình thịch, chầm chậm ngả người ra sô pha.

Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi Trịnh Bảo Châu! Người trưởng thành hết rồi, không ai sẽ để bụng chuyện này! Ừ!

Trịnh Bảo Châu tự kiến thiết tâm lý cho mình xong, cầm miếng cao dán, xé mở, dán lên eo, sau đó chui vào ổ chăn.

Sau khi Khúc Trực về phòng, lập tức đi vào phòng tắm, mở vòi nước ở bồn rửa mặt, vốc nước lạnh lên mặt. Nước còn chảy ào ào, hai tay Khúc Trực chống trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn bóng mình trong gương.

Vừa nãy môi của Trịnh Bảo Châu lướt qua cằm anh, anh mới biết, té ra môi con gái mềm như vậy, như một sợi lông chim nhẹ nhàng trêu chọc tim anh.

Anh bất giác nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt nơi cằm, một lát sau, mới hồi phục tinh thần, đóng vòi nước ra khỏi phòng tắm.

Đêm nay Khúc Trực ngủ ngon không, Trịnh Bảo Châu không biết, dù sao Trịnh Bảo Châu cô ngủ không có ngon.

Ngẫm cô từ bé đến giờ, chưa từng yêu đương, cũng chưa từng đu sao nam nào, là một cô gái tâm lặng như nước, tối hôm qua nhưng lại mơ thấy hôn nhau với Khúc Trực!!

Cô biết Khúc Trực có độc, nhưng không tưởng được anh lại kịch độc đến cỡ này!!


Cô hôm qua chỉ chẳng may đụng môi vào cằm Khúc Trực, không đến mức tác dụng chậm lớn thế chứ!

Trịnh Bảo Châu nhìn trần nhà đến hừng đông.:)

Cô cứ sợ nếu nhắm mắt, lại thấy cô và Khúc Trực hôn môi, trái tim nhỏ của cô không chịu nổi.

Vì tránh cho nhìn thấy mặt Khúc Trực lại nhớ tới một số hình ảnh không hài hòa, mấy bữa nay Trịnh Bảo Châu đều ở lì trong phòng, đóng cửa không ra, ngay cả họp cũng gọi Ngụy Trân lên họp.

Nhân viên khách sạn đều bàn tán, cô Bảo Châu như về rồi, nhưng lại không về hoàn toàn.

“Khúc Trực, hai ngày này ông có thấy Trịnh Bảo Châu không?” Lúc Tề Thịnh và Khúc Trực cùng nhau ăn cơm, hỏi anh một câu. Khúc Trực vừa nghe đến tên Trịnh Bảo Châu, tay cầm đũa hơi khựng lại chút, anh bình tĩnh lắc đầu. Tề Thịnh chép miệng một cái: “Cô ấy làm sao vậy? Lương Tuệ Tuệ bảo cô ấy mãi chẳng ra khỏi cửa, cơm trưa này nọ cũng trực tiếp dùng người máy đưa lên phòng cho cô ấy.”

Khúc Trực nói: “Có thể là đang bế quan.”

“……” Vậy hả? Quả nhiên không thể dùng suy nghĩ của người thường để lý giải cô Bảo Châu, “Vậy ngày mai ông còn đi nhà họ đón Tết không? Cô ấy ngày mai xuất quan được chưa?”

Ngày mai chính là đêm giao thừa, bọn họ làm hết hôm nay, là có thể tiếp đón một kỳ nghỉ ngắn. Lúc trước anh ta nghe Khúc Trực nói, năm nay vợ chồng giáo sư Khúc muốn ở lại viện nghiên cứu, không về, Khúc Trực chỉ đành đến nhà Trịnh Bảo Châu ăn ké.

Tề Thịnh nghe nửa câu đầu cảm thấy cậu ta rất thảm, nhưng đến nửa câu sau, càng nghe càng giống bố mẹ cậu ta biết lo xa, tìm mọi cách để tìm vợ cho cậu ta đó.

Khúc Trực không trả lời anh ta, anh ăn xong thức ăn trong bát, buông đũa lấy khăn giấy lau miệng: “Tôi ăn xong, ông cứ ăn từ từ.”

“A, ông nhanh thế?” Tề Thịnh kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.

Khúc Trực hơi nhíu mày, nhìn anh ta lặp lại từ đó lần nữa: “Nhanh?”

Tề Thịnh: “……”

Anh ta trầm mặc một hồi lâu, rồi mới nhìn Khúc Trực nói: “Ông mà cũng biết lái xe?[1] Chừng nào thì ông bắt đầu có dụ.c vọng trần tục này hả?”

“……” Khúc Trực mím môi, xoay người bỏ đi. Tề Thịnh hai ba miếng ăn xong, theo sau anh cùng đi.

Đến tối lúc về, Khúc Trực đi qua cửa phòng Trịnh Bảo Châu, cố ý dừng lại một chút. Cửa phòng cô đóng kín, Khúc Trực nâng lên tay, lại dừng lại một giây trước khi gõ xuống.

Động tác của anh cứ dừng như vậy, sau đó thu tay quay về phòng mình.

Mới sớm hôm sau, Tô Minh Hỉ đã bắt đầu gọi điện cho Trịnh Bảo Châu, kêu cô về sớm hỗ trợ làm vằn thắn. Trịnh Bảo Châu không chịu nổi phiền, đành phải bò dậy rửa mặt trang điểm.

Xét đến ăn tết thì phải rực rỡ, Trịnh Bảo Châu đặc biệt tìm cho mình một cái váy nhung màu đỏ, lại dùng khăn lụa màu đỏ buộc tóc, cuối cùng mang vòng cổ và hoa tai trân châu cô thích lên.

Trang điểm xong, cô cầm lấy di động do dự có nên nói một tiếng với Khúc Trực không. Mẹ cô đã dặn, bảo cô chở cả Khúc Trực tới, nếu chút nữa thấy hai bọn họ tách nhau đi, khẳng định sẽ lại lải nhải bên tai cô.

Ngày thường thì không nói, Tết nhất, vẫn nên hòa khí thì hơn.



Khúc Trực: Vừa rồi dì Tô gọi cho tôi, bảo hai ta qua đó sớm một tí.

Trịnh Bảo Châu nhấp môi, trả lời anh: “Ừ, ăn trưa xong tôi sẽ đi, đến lúc đó chờ cậu ở cửa nhé.”

Khúc Trực nhìn tin nhắn của cô, soạn một hàng chữ ở khung thoại, suy nghĩ một lúc rồi lại hết, cuối cùng chỉ nhắn lại một cái “OK”.

Trịnh Bảo Châu thấy tin nhắn của anh, buông di động rồi kêu lễ tân đưa cơm.

Trưa nay Trịnh Bảo Châu cô ý khống chế lượng ăn, buổi tối chắc hẳn có rất nhiều món ngon, cô phải để bụng đến tối ăn. Cô nhắn một tin cho Khúc Trực, liền đó cầm túi xuống lầu lấy xe.

Khi xe từ gara chạy đến cửa khách sạn, cô vừa vặn nhìn thấy Khúc Trực từ trong đi ra.

Hai người nhìn nhau một cái, ánh mắt của Trịnh Bảo Châu vô thức tập trung chỗ cằm và môi Khúc Trực.

Nói thật, ngũ quan của Khúc Trực quả thật rất xuất sắc, đường cong nơi cằm mượt mà xinh đẹp, môi tuy hơi mỏng, nhưng môi hình tinh tế gợi cảm, khiến người ta không nhịn được mong muốn nếm thử hương vị của nó.

Cho nên cô có giấc mơ đó không kỳ quái tí nào, là thân thể đang nói cho cô, có lẽ cô cần tìm một anh bạn trai! Mà hôm đó cô lại vừa vặn đụng vào cằm Khúc Trực, cho nên người trong mộng mới mang gương mặt của Khúc Trực.

Tất cả đều giải thích xong.

Trịnh Bảo Châu dời mắt đi, cong môi cười một cái: “Lên xe đi, chậm nữa thì mẹ tôi lại giục.”

“Ừ.” Khúc Trực gật đầu, cũng rời mắt đi, kéo cửa ghế phụ lái ngồi vào.

Nếu vừa rồi Trịnh Bảo Châu không tự mình xuất thần, cô nhất định có thể phát hiện, ánh mắt Khúc Trực nhìn cô ánh lên sự rung động khó phát hiện. Da cô vốn đẹp, dưới sắc đỏ của váy dài làm nền, càng nổi bật nét trắng hồng. Trân châu trên cổ và lỗ tai điểm xuyết đúng chỗ trên set đỏ này, làm cô trông vừa quý khí vừa mê người.

Trịnh Bảo Châu từ nhỏ đã thích trang điểm châu quang bảo khí như thế, nhưng dĩ vãng Khúc Trực phần nhiều là khịt mũi coi thường, hôm nay thấy Trịnh Bảo Châu trong xe, anh lại thấy hơi rung động.

Trịnh Bảo Châu không hề phát hiện cảm xúc của anh, cô chờ anh cái dây an toàn xong, bèn đánh xe ra ngoài. Để tránh xấu hổ dọc đường, Trịnh Bảo Châu cố ý chọn một list nhạc bật lên.

List nhạc là danh sách nhạc xưa tuyển chọn, bài đầu tiên chính là Mối tình đầu của Tô Minh Mỹ.

Giọng nữ trong vắt dịu dàng vấn vít trong khoang xe, khi hát đến đoạn “Ngày em gặp anh, dường như ánh mặt trời rải khắp nhân gian”, như nhiễm vào không khí chút màu hồng ngọt ngào.

Lúc ca khúc gần kết thúc, Khúc Trực bên ghế phụ không nhẹ không nặng nói: “Đây là bài hát của Tô Minh Mỹ à? Rất dễ nghe.”

Trịnh Bảo Châu đương ngân nga nghiêng đầu nhìn anh một cái, cười khẽ: “Té ra tiến sĩ Khúc cũng thích bài hát phổ thông như này à?”

Khúc Trực cũng nghiêng đầu nhìn cô: “Trong ấn tượng của cậu, tôi hay nghe ca kịch à?”

Trịnh Bảo Châu lắc lắc đầu: “Trong ấn tượng của tôi, cậu và hai chữ âm nhạc cách nhau xa.”

“……” Khúc Trực im lặng một chút, rồi nói, “Thế nhân dịp này, tìm hiểu tôi lại lần nữa.”


Anh thốt ra lời này, Trịnh Bảo Châu lại bắt đầu xấu hổ, cô vẫn luôn cho rằng da mặt mình đủ dày, bắt đầu từ khi nào, đã thành dễ xấu hổ vậy nè?

Cô ho khan một tiếng, mắt nhìn phía trước tiếp tục lái xe, list nhạc đã tự động chuyển sang bài tiếp theo, là một bài tình ca chậm rãi.

Cứ như vậy, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực nghe tình ca cả đoạn đường, từ công viên Ánh Sao về tới khu chung cư cũ.

Nhà họ Khúc và họ Trịnh gia đều không chuyển nhà, người hai nhà vẫn ở trong tiểu khu này. Mấy năm nay Khúc Trực luôn ở nước ngoài, cơ bản không về, Trịnh Bảo Châu từ sau khi dọn tới khách sạn, cũng rất ít khi về. Trịnh Bảo Châu tìm chỗ đỗ xe xong, cùng Khúc Trực xuống xe.

Khúc Trực hôm nay còn cố ý mang theo chút quà, không tới tay không, Trịnh Bảo Châu nghĩ thầm tiến sĩ Khúc cũng đâu phải không biết cách đối nhân xử thế. Hai người lên lầu, Tô Minh Hỉ vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, liền chạy tới mở cửa cho hai người.

“Tới tới.” Tô Minh Hỉ mở cửa, cười khanh khách đón Khúc Trực vào, “Khúc Trực à, tới tới tới vào ngồi, sao cháu nào còn xách nhiều đồ thế, khách sáo quá!”

“……” Trịnh Bảo Châu theo sau mông Khúc Trực đổi dép lê, đóng cửa đi đến gần sô pha ngồi xuống. Tô Minh Hỉ thấy cô ngồi đó, lập tức sai cô: “Bảo Châu con đi rửa tay, bột mì mẹ nhào rồi, con gói sủi cảo đi, tối ta nấu ăn.”

“…… Còn Khúc Trực?”

Tô Minh Hỉ nói: “Mẹ nhiều năm rồi chưa gặp Khúc Trực, mẹ tâm sự với nó không được à?”

“Được ạ.” Trịnh Bảo Châu nói, “Làm sủi cảo là dùng tay, đâu có dùng miệng, không ảnh hưởng hai người nói chuyện phiếm mà.”

Tô Minh Hỉ: “……”

Khúc Trực đứng lên, cởi áo khoác ra đặt một bên: “Cháu cũng hỗ trợ với ạ.”

“Thế cũng được, dì lấy đồ cho mấy đứa, lát nữa mấy đứa ngồi kia gói.” Tô Minh Hỉ cũng đứng lên, xuống phòng bếp chuẩn bị đồ đạc.

Bàn nhà ăn được dọn dẹp, Khúc Trực cán vỏ bánh ở một bên, Trịnh Bảo Châu quấy nhân thịt ở một bên. Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực cán vỏ bánh, có chút cạn lời bảo với mẹ cô: “Mẹ, mẹ bảo làm sủi cảo là bắt đầu từ cán vỏ bánh ấy hả?”

Tô Minh Hỉ sửa cô: “Mẹ bắt đầu từ khâu nhào bột cơ.”

Trịnh Bảo Châu cạn lờ: “Sao mẹ không mua luôn ít vỏ bánh ấy?”

“Thế còn gì là nghi thức nữa? Không phải thanh niên mấy đứa chú ý nghi thức nhất à?” Tô Minh Hỉ nói, cầm vỏ bánh Khúc Trực nhìn nhìn, “Con nhìn vỏ bánh Khúc Trực người ta cán này, cũng ổn áp đấy!”

Khúc Trực nói: “Khi ở nước ngoài thường không thể về ăn tết, lưu học sinh bọn cháu sẽ tụ tập cùng nhau ăn tết. Mọi người cũng làm sủi cảo, vỏ bánh cũng tự mình cán, luyện được luôn.”

“Học ở nước ngoài thật không dễ dàng, còn may Khúc Trực của chúng ta học xong rồi.” Tô Minh Hỉ nói, kéo cái ghế dựa ngồi xuống trước bàn, có chút tò mò hỏi Khúc Trực, “Tiểu Khúc này, cháu nói với dì Tô, ở nước ngoài cháu có bạn gái không?”

“……” Trịnh Bảo Châu trợn trắng mắt, “Mẹ sao mẹ hóng hớt thế nhỉ?”

“Con quấy nhân thịt của con đi, mẹ có hỏi con đâu.” Tô Minh Hỉ lườm Trịnh Bảo Châu một cái, rồi lại nhìn chằm chằm Khúc Trực.

Khúc Trực ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Không ạ, ở bên kia việc học rất bận, không có thời gian yêu đương.”

“À……” Tô Minh Hỉ như suy tư gì đó gật đầu, Tuổi cháu cũng không nhỏ, nếu giờ đã về nước, không bằng dì giới thiệu bạn gái cho cháu nhé?”

“…… Dạ?”

“Chính là dì Trần hay múa quảng trường với bọn dì ấy, bà ấy có một đứa cháu gái, cũng du học nước ngoài, năm trước vừa về.” Tô Minh Hỉ hứng thú bừng bừng giới thiệu với Khúc Trực, “Tuổi hai đứa không chênh lắm, hơn nữa đều từng học ở nước ngoài, có tiếng nói chung, muốn thử không cháu?”

“Mẹ, mẹ nói có phải là Duyệt Duyệt không? Người ta thích kiểu vận động sáng sủa! Mẹ xem Khúc Trực có vận động sáng sủa không?” Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh vừa quấy nhân thịt, vừa nói mát.

Tô Minh Hỉ trắng lườm cô một cái, bẻ lại cô: “Khúc Trực sao lại không vận động sáng sủa? Mẹ nhớ rõ khi nhỏ thành tích thể dục của nó rất tốt, còn đạt quán quân đại hội thể thao đấy, phải không?”

“……” Khúc Trực có tí bội phục trí nhớ của dì Tô, “Hiện giờ việc ở phòng thí nghiệm nhiều, quả thật không lo vận động lắm, hơn nữa công việc của cháu tương đối nặng nề, không sáng sủa.”

Tô Minh Hỉ nói: “Không sao, dì còn biết một cô gái, tuy không đi du học, nhưng cũng tốt nghiệp đại học trọng điểm trong nước, giờ đang làm trợ giáo trong trường, nó giống cháu, cũng là kiểu học thuật, chắc chắn nó sẽ không chê cháu tầm ngầm!”

Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh cười một tiếng: “Vậy mẹ bảo hai người họ ở chung thì nói gì với nhau? Số liệu thực nghiệm, tài liệu luận văn? Cái đó nói ra tình yêu được à?”

“Ô hay Trịnh Bảo Châu, mẹ phát hiện con nhiều ý kiến quá nhỉ?” Tô Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn cô, “Mẹ đang giới thiệu đối tượng cho Khúc Trực, mày cứ lăng xăng làm gì?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Con lăng xăng gì? Con sợ mẹ làm hại con gái nhà người ta được không?”

“Sao mẹ làm hai con gái nhà người ta được? Mày nói mẹ nghe xem, Khúc Trực của chúng ta không tốt chỗ nào?” Tô Minh Hỉ nói tới đây, bỗng nhiên nheo mắt đánh giá Trịnh Bảo Châu, “Trịnh Bảo Châu, không phải con ưng Khúc Trực đấy chứ?”

“…… Con? Phốc, khụ khụ.” Trịnh Bảo Châu ho liền hai tiếng, cuống đến đỏ hết cả mặt, “Ha hả, đây là chuyện hề hước nhất năm con nghe đấy!”

“A, con còn cười được, bạn trai của con cũng chẳng có tin tức gì phải không?” Tô Minh Hỉ nói, vỗ nhẹ lên bàn, “Vừa lúc, nhân dịp mấy ngày ở nhà, mẹ sắp xếp cho con đi xem mắt?”

“…… Đừng, mẹ tiếp tục tai họa Khúc Trực đi!”

Khúc Trực nhìn cô một cái, nói với Tô Minh Hỉ: “Dì Tô, bây giờ quả thật công tác của cháu khá bận, không tính yêu ai, dì đừng chậm trễ người ta.”

“Này có gì mà chậm trễ, cháu đừng nghe Trịnh Bảo Châu nói bậy, con bé kia tốt cực kỳ.” Tô Minh Hỉ tiếp tục du thuyết, “Cháu xem bố mẹ cháu đi, không phải dạng học thuật cả đôi à? Tình cảm của họ chẳng quá tốt ý chứ?”

“Ừm……” Khúc Trực gật đầu, “Vấn đề của họ là tình cảm quá tốt.”

Trịnh Bảo Châu lại cười phọt ra.

Tô Minh Hỉ nhìn sang, soi kĩ cô: “Bảo Châu à, con không ưng Khúc Trực thật đấy chứ? Khi còn nhỏ chính con mắng người ta mỗi ngày, giờ đừng có tự vả mặt mình nhé.”

“……” Trịnh Bảo Châu giật giật khóe miệng, đưa đũa qua, “Mẹ, tới, nếm thử thịt này đủ hương vị chưa?”

“Lấy đi lấy đi, tự con nếm đi.”

Khi Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu ngồi xuống cùng làm sủi cảo, bố Trịnh Bảo Châu cũng từ công ty về, gia nhập hàng ngũ bao sủi cảo. Vì lấy điềm may, bọn họ còn cố ý bao hai đồng xu ở hai miếng sủi cảo.

Lúc họ đang tưng bừng chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, weibo chính thức của Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm chọn ngày hôm nay chính thức công bố ảnh tạo hình nhân vật chính, vai Diệp Linh do Trịnh Bảo Châu đóng cũng bất ngờ có trong đó.
Không Thể Thành Người Yêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Thể Thành Người Yêu Truyện Không Thể Thành Người Yêu Story Chương 44: Môi của Trịnh Bảo Châu từ…
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...