Không Thể Thành Người Yêu

Chương 29: “Tớ nhắm mắt mà…”

209@-
Trịnh Bảo Châu còn nhớ hôm đó cô mặc một cái váy mới, dùng máy uốn tóc của mẹ làm quả đầu xoăn cô thích nhất, hớn ha hớn hở ra ngoài.

Mạnh Nhã Hâm đặt bàn ở nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn, mời vài bạn học thân thiết đến ăn cơm. Cô nàng vốn không định mời Khúc Trực, nhưng má Mạnh tài trợ bữa cơm này bảo cô phải mời người đứng đầu khối, kêu cô ngày thường phải học tập người ta.

Mạnh Nhã Hâm nghĩ với tính cách lạnh nhạt của Khúc Trực, cô nàng có mời người ta chưa chắc đã đi, không ngờ với việc mời tiệc này Khúc Trực lại rất dễ nói chuyện, cô nàng vừa mời, anh đã đồng ý luôn.

Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực ở cùng một khu, theo lý mà nói có thể đi cùng nhau, nhưng quan hệ của hai người trước giờ không hợp, cho nên chọn tự mình gọi xe.

Tuy đi thì đi riêng, nhưng đến lại cùng một lúc.

Hai người đồng thời xuống xe, Khúc Trực nhìn quả trang điểm long trọng của Trịnh Bảo Châu, cất bước vào trong khách sạn. Mặc dù anh chẳng nói một từ, nhưng Trịnh Bảo Châu đã lý giải ra một vạn chữ từ ánh mắt của anh.

“Khúc Trực, ánh mắt lúc nãy là sao hả?” Trịnh Bảo Châu cầm quà tặng Mạnh Nhã Hâm, đi theo sau: “Sao, chưa thấy người đẹp bao giờ à?”

“…” Khúc Trực im lặng, đi thẳng tới chỗ đợi thang máy, ấn nút gọi. Trịnh Bảo Châu vốn không định đi cùng thang với anh, nhưng thấy những thang khác còn phải chờ lúc nữa, nên vẫn vào theo.

Trong thang máy chỉ có hai người họ, Trịnh Bảo Châu đánh giá Khúc Trực từ đầu xuống chân, mở miệng nói: “Cậu không đến tay không đấy chứ? Quà sinh nhật của cậu đâu?”

Khúc Trực đáp: “Trong ba lô.”

Trịnh Bảo Châu liếc ba lô của Khúc Trực một cái, u là trời, ai lại đeo ba lô đi học đến tham gia tiệc sinh nhật của bạn nữ cơ chứ.

Chắc cậu ta không định lát nữa biểu diễn giải đề toán học cho mọi người xem đấy chứ.

Nghĩ tới đó, Trịnh Bảo Châu nghi ngờ nhìn anh: “Cậu không chuẩn bị bộ đề thi tặng cậu ấy đấy chứ?”

“…Cậu nghĩ quá rồi.”

“Thế thì tốt.” Trịnh Bảo Châu nói tới đó, bưng hộp quà mình chuẩn bị lên, lắc lắc trước mặt Khúc Trực, “Đây là son môi tớ tặng Mạnh Nhã Hâm, màu đẹp lắm nha.”

Khúc Trực liếc một cái, nói: “Trường không cho trang điểm.”

“Vậy lên đại học dùng, dù sao bọn mình cũng sắp tốt nghiệp rồi.” Nghĩ tới đó, Trịnh Bảo Châu lại hào hứng, cô nghe nói Khúc Trực chuẩn bị đi du học, đây đúng là tin cực vui.

Trịnh Bảo Châu cô! Cuối cùng cũng thoát khỏi tên Khúc Trực xui xẻo này rồi!

Vừa nghĩ tới hai từ “xui xẻo”, thang máy liền lắc một cái đầy bất ổn, ngay cả đèn cũng chớp chớp tắt tắt.

Trịnh Bảo Châu sợ đến hét toáng lên, may mà ánh đèn chẳng mấy chốc đã sáng trở lại, nhưng thang máy vẫn bị kẹt ở đó không di chuyển. Trịnh Bảo Châu co quắp trong góc, run run rẩy rẩy nhìn Khúc Trực: “Sao thế này?”

Khúc Trực vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh bước lên ấn những tầng khác, phát hiện chẳng có phản ứng, bèn ấn chuông khẩn cấp: “Có lẽ bị trục trặc rồi.”


“Trục trặc á?” Trịnh Bảo Châu nghe hai từ này, mặt tái đi, trong đầu lập tức nảy lên các loại hình ảnh thang máy rơi vỡ trong phim, “Bậy, thế sao cậu cứ như không có gì thế?”

Khúc Trực quay đầu nhìn cô: “Không thì sao? Phải hét cùng cậu à?”

“…” Trịnh Bảo Châu mím môi, móc di động ra, định gọi điện ra ngoài, lại phát hiện tín hiệu cực kém, căn bản không gọi được. Cảm xúc của Trịnh Bảo Châu có chút suy sụp: “Khúc Trực cậu đúng là đồ xui xẻo, tớ không nên đi cùng thang máy với cậu mới phải!”

“…” Khúc Trực cũng móc di động ra xem, tín hiệu yếu thật, anh cũng không gọi ra được, “Tớ vừa ấn chuông khẩn cấp rồi, người phòng trực ban có lẽ đã nghe thấy.”

Anh vừa dứt lời, thang máy lại tụt xuống một đoạn, dọa Trịnh Bảo Châu co quắp bên cạnh hét ầm lên: “A a a a a a!”

Tuy Khúc Trực bình tĩnh đi nữa, anh vẫn chỉ là một cậu học trò mười sáu tuổi, lúc này cũng có chút sợ. Anh nhìn Trịnh Bảo Châu một cái, đưa tay ấn hết lượt các tầng, sau đó đi tới kéo Trịnh Bảo Châu dậy: “Dựa lưng vào tường, sau gáy cũng thế, cong chân, mũi chân nhón lên.”

Anh vừa nói vừa điều chỉnh Trịnh Bảo Châu vào tư thế chính xác, sau đó tự mình cũng đứng như thế ở bên cạnh. Trịnh Bảo Châu mắt đẫm lệ, nghiêng đầu nhìn anh: “Tư thế này xấu quá à.”

Khúc Trực: “…”

Không hổ là Trịnh Bảo Châu, tầm này còn lo xấu không xấu.

Anh duỗi tay đẩy đầu Trịnh Bảo Châu về: “Đừng nhìn tớ, gáy dựa vào tường, tư thế này có thể bảo vệ cột sống. Cong đầu gối là vì dây chằng là bộ phận cơ thể duy nhất có tính đàn hồi, nếu thang máy rơi, dùng dây chằng để chịu áp lực thì tốt hơn khớp xương.”

Trịnh bảo Châu nghe anh nói xong, tim đập còn nhanh hơn khi nãy: “Vậy là thang máy sẽ rơi đúng không!”

“…” Khúc Trực khẽ mím môi, nói với cô, “Thông thường thang máy có năm đến sáu cái dây thép, máy kéo có cuộn thắng, cabin còn có bộ chống quá tốc và phanh an toàn, trừ khi những bộ phận đó hỏng hết, không thì thang máy sẽ không rơi.”

Lời Khúc Trực thoáng an ủi tâm linh yếu ớt của Trịnh Bảo Châu, cô sụt sịt, nói với Khúc Trực: “Đội bảo trì lúc nào mới tới á? Đứng thế này mệt quá trời.”

Khúc Trực: “…”

Đúng là hơi mất sức.

“Có lẽ thang máy không rớt nữa đâu, có thể thả lỏng một tí, nếu thang lại rớt…”

“Cậu im ngay!” Trịnh Bảo Châu cắt ngang, “Xin cậu đừng miệng quạ đen mà.”

“….” Khúc Trực ngậm miệng.

Hai người đổi tư thế nhẹ nhàng hơn, đứng trong thang máy chờ người tới cứu. Giữa lúc đó bọn họ cũng gọi điện được, Khúc Trực còn trao đổi qua với đối phương, nói vị trí tầng đại khái của họ. Thời gian đợi người tới cứu nó dài đến lạ, thang máy tuy không rớt xuống nữa, nhưng Trịnh Bảo Châu cũng không dám buông lỏng cảnh giác.

Lúc bên ngoài có tiếng động vang lên, Trịnh Bảo Châu quả thật như gặp được người thân, vỗ vào cửa thang: “Chú ơi, bọn cháu ở trong này, bọn cháu ở trong này!”



“Trịnh Bảo Châu cậu lên trước đi, tớ nâng cậu lên.” Khúc Trực để Trịnh Bảo Châu đi trước, Trịnh Bảo Châu cũng không khách khí, chẳng qua cô trèo được nửa, đột nhiên nhớ ra mình đang mặc váy, vội quay đầu nhìn Khúc Trực: “Cậu, cậu không được nhìn trộm đó!”

“…” Khúc Trực đứng đắn nói, “Tớ nhắm mắt mà.”

“…” Mặc kệ anh nói thật hay không, dẫu sao Trịnh Bảo Châu tin.

Trịnh Bảo Châu đi lên xong, nhân viên cứu hộ cũng kéo Khúc Trực lên. Hai người bị nhốt trong thang máy hơn nửa tiếng, Mạnh Nhã Hâm ở tầng đỉnh cũng nghe tin, lúc này đang chờ ở ngoài. Mẹ của Mạnh Nhã Hâm cũng chạy tới, nếu hai đứa nhỏ bị gì trong thang máy, trách nhiệm của bà lớn lắm.

“Bảo Châu, Bảo Châu mày không sao chứ!” Mạnh Nhã Hâm thấy bọn họ ra ngoài, vội chạy tới đánh giá Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu hai mắt đẫm lệ ôm cô nàng: “Dọa chết tao, tao cứ tưởng không ra được nữa, oa—-”

“Không sao rồi, không sao rồi, ngoan ngoan!” Mạnh Nhã Hâm vỗ lưng Trịnh Bảo Châu, an ủi cô như dỗ một đứa trẻ.

“Hôm nay tao còn uốn tóc xinh lắm, kết quả tóc xoăn không còn nữa rồi, oa—-”

“Không sao! Mày vẫn xinh nhất!”

“Thật à?”

“Thật!”

“Hu hu hu.” Trịnh Bảo Châu lại khóc mấy tiếng, móc son môi từ trong túi ra, “Đây là son tặng mày, nhưng vừa nãy thang máy trục trặc nó rớt trên đất, không biết có vỡ không.”

“Không sao, vỡ vẫn dùng được!” Mạnh Nhã Hâm nói đoạn, cũng không quên hỏi thăm Khúc Trực. Đây là người đứng đầu khối bọn họ á, bộ não này còn đại biểu quốc gia ra nước ngoài thi tài, rơi hỏng thì cô nàng không đền nổi!

“Khúc Trực, cậu cũng không sao chứ?”

“Không sao.” Khúc Trực nhìn Trịnh Bảo Châu đang khóc tu tu một cái, “Cậu cứ an ủi Trịnh Bảo Châu đi.”

“….Ừ được.” Đây chính là ‘học bá’ à, bị nhốt trong thang máy cả nửa tiếng, mặt vẫn không biến sắc.

“Nhớ, sao vậy?” Tiếng của Khúc Trực vang ra từ ống nghe, kéo Trịnh Bảo Châu từ hồi ức ra ngoài, “Tôi còn nhớ hôm đó cậu khóc còn thảm hơn cả tôi lúc thấy chó.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Chó Khúc Trực quả nhiên chẳng mọc được ngà voi.

“Chuyện đó liên quan tới vòng bạn bè của cậu hả?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Vừa nãy tôi bị nhốt trong thang máy.”



“Không sao, đã bình an ra ngoài rồi, đang chuẩn bị về khách sạn.”

Khúc Trực khẽ nhíu mày: “Cậu tự lái xe à?”

“Ừ.”

“Vậy cậu chờ một lát, đợi tâm trạng bình tĩnh rồi hẵng lái, chú ý an toàn.”

“Ừ….” Trịnh Bảo Châu càng nghe càng thấy sai, hóa ra Khúc Trực quan tâm cô vậy sao? Còn gọi điện hỏi thăm cô trước cả mẹ già.

Cô bỗng thấy hơi xấu hổ trong bụng, cô nhấc tay sờ chóp mũi, chuyển chủ đề: “Gì nhỉ, hôm nay cậu rảnh ghê ta, tôi vừa đăng vòng bạn bè cậu đã thấy rồi. Cậu làm biếng phải không?”

“….Chiều nay tôi ở ngoài.”

“Ờ…” Trịnh Bảo Châu đáp một tiếng, lại có một cuộc gọi khác gọi tới. Cô nhìn một cái, là mami thân ái của cô gọi.

“Mẹ tôi gọi, thế đã nhé.”

“Ừ.” Trước khi Khúc Trực cúp điện thoại, lại nhắc cô một câu, “Lái xe chú ý an toàn, không được thì gọi người lái thay.”

“Chưa đến nỗi, chưa đến nỗi, tôi cúp trước nhé.” Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại, rồi nhận cuộc gọi của mẹ cô, “Mẹ, sao thế ạ?”

Tô Minh Hỷ đầu bên kia nói: “Bảo Châu à, mẹ thấy con vừa đăng vòng bạn bè, sao con? Thấy con chuột hay con nhện thế?”

“..” Ở một cái tầm nào đó, mẹ cô rất là hiểu con gái, “Vừa nãy ra ngoài có việc, thang máy gặp trục trặc, đã không sao rồi ạ.”

“Hả? Sao lại gặp trục trặc thang máy? Mẹ còn nhớ lúc con học cấp ba, có lần cũng gặp trục trặc thang máy, dọa con sợ, khóc phải gọi là thê thảm….”

“…” Trịnh Bảo Châu mau mắn chặn mẹ cô lại, “Mẹ, con không sao rồi, đang lái xe ạ, không nói nữa nhé.”

“À, vậy con tập trung lái xe đi, không bị thương thật chứ?”

“Không ạ.”

“Vậy được rồi, mẹ cúp nhé.”

Tô Minh Hỷ cúp điện thoại xong, Trịnh Bảo Châu trả lời một tin chung ở dưới vòng bạn bè, rồi lái xe đi.

Vừa về tới khách sạn, cô liền nhận được điện thoại của Cao Bác Vân. Trịnh Bảo Châu mở cửa phòng, vừa tiếp điện thoại vừa đi vào: “Đạo diễn Cao, kết quả tuyển vai có nhanh như vậy sao?”



“Ồ, tôi không sao, cảm ơn đạo diễn Cao quan tâm.”

“Không sao thì tốt.” Cao Bác Vân an ủi cô xong, lại chuyển đề tài, “Đúng rồi, tiện đây bàn với cô về vai Diệp Linh.”

“Được.” Trịnh Bảo Châu đặt chìa khóa xe xuống, đi tới sofa ngồi, “Đây cũng là một vòng phỏng vấn hả?”

“Chỉ tán gẫu thôi, không cần chính thức thế.” Cao Bác Vân hỏi cô, “Vì đất diễn của Diệp Linh không nhiều, cuối cùng cũng không thành đôi với nam chính, nên có người nói nhân vật này là do tác giả viết ra cho đủ số lượng từ gạt tiền nhuận bút thôi, cho dù bỏ nàng đi cũng chẳng ảnh hưởng cốt truyện, cô nghĩ sao về việc này?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Tôi thấy không phải vậy nha, ngược lại tôi thấy tác giả sáng tác nhân vật này là cần thiết và có ngụ ý.”

“Ồ, cô thử nói ra xem.”

Trịnh Bảo Châu ngẫm nghĩ, rồi phân tích với anh ta: “Nhìn từ biểu hiện của nam chính trong thời gian mất ký ức, bản chất của anh ta là một người lương thiện chất phác, anh ta còn cùng Diệp Linh cứu người trong thôn, chứng minh rằng trong tính cách của anh ta có sự hào hiệp, đây cũng là bước đệm để sau này anh ta buông bỏ thù hận lựa chọn đại nghĩa quốc gia, khiến lựa chọn này hợp lo-gic, không bị đột ngột, bởi lớp nền của nhân vật này là trắng. Hơn nữa tôi cho rằng nhân vật Diệp Linh cũng có ý nghĩa biểu tượng, nàng tượng trưng cho phần thiện chưa bị thù hận cắn nuốt trong lòng nam chính, chính vì có phần thiện này, mới khiến anh ta giữ lại nhân tính, không hoàn toàn trở thành công cụ báo thù. Cho nên trước đây có bản sửa Diệp Linh thành vai phản diện, tôi hoàn toàn không hiểu nổi, cải biên như vậy đã hoàn toàn trái với ý định lúc sáng tác nhân vật này của tác giả rồi.”

Trịnh Bảo Châu nói xong, còn bổ sung: “Đương nhiên, đây đều là lý giải của tôi, tôi nói vậy cũng không phải để các anh đừng xóa mất nhân vật này đâu ha.”

Cao Bác Vân cười một tiếng, nói với cô: “Cô chớ nghĩ nhiều, bọn tôi không tính bỏ nhân vật này đâu, thế nhé, tôi không làm phiền cô nữa.” Cao Bác Vân cúp điện thoại, nhìn Lâm Tử Khâm đang ngồi bên cạnh: “Sao, diễn viên bọn tôi tuyển ra không lẫn thật giả chứ?”

Lâm Tử Khâm khẽ gật đầu, nói với anh ta: “Cô ấy có lý giải rất sâu với nhân vật, điều kiện ngoại hình cũng xuất sắc, diễn vai nhỏ như vậy thật cũng khá đáng tiếc.”

Cao Bác Vân lại không thấy như vậy: “Tôi thấy vai này là vừa đẹp, tuy không phải vai chính, nhưng là một vai quan trọng. Thiết lập nhân vật của lần remake này cũng phù hợp thẩm mĩ của khán giả thời nay, cô ấy lấy vai này ra mắt đại chúng, đối với cô ấy mà nói là vừa vặn. Với kỹ thuật diễn của cô ấy bây giờ có thể hoàn toàn khống chế nhân vật Diệp Linh, nếu đổi thành vai chủ yếu khác, không chừng lại lộ khuyết điểm của cô ấy.”

Lâm Tử Khâm nghe anh ta nói xong, không kìm được tiếng cười: “Xem ra, đạo diễn Tiểu Cao của chúng ta rất thích diễn viên này ha.”

Cao Bác Vân không phản bác, anh khẽ nhướng mày, nói với Lâm Tử Khâm: “Cậu biết đạo diễn lớn, đều thích tự phát hiện và bồi dưỡng diễn viên chứ, Trịnh Bảo Châu là do tôi phát hiện ở phim trường, tôi cũng có loại tình cảm ấy với cô ấy, giống như Tô Minh Mỹ và bố tôi, có thể hỗ trợ cho nhau thành tựu.”

Lâm Tử Khâm nói: “Ờ, tôi còn tưởng hỗ trợ cho nhau thành tựu với cậu là tôi chứ.”

Cao Bác Vân cười nói: “Thầy Lâm khiêm tốn rồi, với địa vị của cậu bây giờ, tôi trèo cao, vẫn là Trịnh Bảo Châu vừa hơn.”

Trịnh Bảo Châu hoàn toàn không biết Cao bác Vân đã xem cô là tồn tại để ‘hỗ trợ cho nhau thành tựu’, còn đang ở nhà lướt vòng bạn bè. Khúc Trực trước giờ không đăng ảnh mình trên vòng bạn bè, cho nên lúc Trịnh Bảo Châu lướt thấy ảnh anh trong vòng bạn bè thì vô thức ngớ ra.

Gì dợ, rốt cuộc cậu ta đã có ý thức “trai đẹp thì phải chụp tự sướng” rồi sao?

Ngón tay của cô dừng lại, nhìn cẩn thận, bài vòng bạn bè này không phải do Khúc Trực đăng, mà là cô giáo chủ nhiệm hồi tiểu học của họ, cô giáo Trương.

Trịnh Bảo Châu ngơ ngác một lúc, sở dĩ cô có wechat của cô Trương là vì có lần cô Trương tới nông trường Ánh Sao chơi, nhận ra cô. Nghĩ tới đó, Trịnh Bảo Châu không thể không bội phục thầy cô giáo nhân dân, bao năm trôi qua rồi, cô còn không nhận ra cô Trương ngay, mà cô Trương chỉ nhìn một cái đã nhận ra cô.

Từ hôm đó hai người thêm vòng bạn bè, cô Trương còn chưa về hưu, trong vòng bạn bè đều là chuyện ngày thường của các bạn học sinh tiểu học lớp cô ấy. Mà hôm nay, cậu học trò cưng mười mấy năm trước, được lộ mặt trên vòng bạn bè của cô ấy.

Cô giáo Trương: Học  trò mười mấy năm trước, hôm nay tới trường tọa đàm với các bạn nhỏ, đẹp trai lắm phải không? [Cười trộm]
Không Thể Thành Người Yêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Thể Thành Người Yêu Truyện Không Thể Thành Người Yêu Story Chương 29: “Tớ nhắm mắt mà…”
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...