Không Sợ Chậm Chỉ Sợ Dừng
4: Là Con Gái Nhất Định Không Được Cam Chịu Số Phận!
Mười năm trước, tôi có quen một đôi bạn thân, H và M.
Hai người họ có tính cách và quan điểm hoàn toàn trái ngược nhau.
Ví dụ như khi biết một người đàn ông ngoại tình, H sẽ cho rằng trên đời này chẳng có người đàn ông nào tốt đẹp cả, còn M thì cho rằng không thể vơ đũa cả nắm như vậy, chỉ cần mình cố gắng thì nhất định sẽ có một cuộc hôn nhân viên mãn.
Hay như khi gặp một người nào đó khởi nghiệp thất bại, H sẽ cho rằng một người bình thường không quyền không thế mà muốn chống lại số phận, thật quá đỗi viển vông, chẳng thà tìm một công việc ổn định còn hơn, M thì lại nghĩ rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra, chỉ cần bản thân không ngừng học tập, suy nghĩ và đúc kết thì nhất định sẽ thành công.
Sau khi thân thiết hơn với họ tôi mới biết hai người họ cùng quê vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà nên đã ở chung với nhau.
Tuy quan điểm có hơi khác biệt nhưng ít ra họ vẫn hiểu rõ về đối phương.
H luôn cho rằng bản thân mình xuất thân ở một vùng quê nhỏ, bất kể là điều kiện kinh tế hay ngoại hình đều rất tầm thường, hơn nữa cũng chẳng có năng lực gì đặc biệt, nên chỉ cần tìm được một công việc để nuôi sống mình là đã quá ổn rồi.
Không lâu sau cô ấy đã tìm được việc làm ở một siêu thị hoa quả, tuy thu nhập không cao nhưng công việc khá ổn định.
H bảo M cùng đến siêu thị hoa quả làm việc với mình nhưng M đã từ chối.
M muốn đi làm ở một công ty nào đó, cho dù chỉ là một chân chạy vặt.
Cô vẫn luôn tin rằng, chỉ cần mình cố gắng thì nhất định sẽ có cơ hội.
H không đành lòng nên khuyên M: "Chúng mình đều xuất thân từ một vùng quê nhỏ, có việc làm là tốt lắm rồi, cậu đừng đòi hỏi nhiều như vậy, những công việc tốt như thế sao mà đến lượt tụi mình làm?" Nhưng M lại cho rằng xuất thân ở vùng quê nhỏ thì sao? Bọn họ cũng giống như người khác, đều có thể sống như mình muốn nhờ vào nỗ lực của bản thân.
Vài tháng sau, M khó khăn lắm mới có thể tìm được công việc trợ lý hành chính tại một công ty nhỏ, lương còn thấp hơn cả lương H đi bán hoa quả.
H cảm thấy M thật ngốc nghếch.
Trợ lý hành chính thực chất chỉ là một chân chạy vặt, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, lương cũng không cao, sao M lại không hiểu?
Sau khi công việc của hai người dần ổn định thì cũng đến lúc bàn tính chuyện hôn sự.
H nghĩ mình chỉ là một người bán hoa quả nên những người đàn ông có điều kiện tốt sẽ chẳng bao giờ để ý đến cô, chỉ cần có người rước là tốt lắm rồi.
Không lâu sau đó, H bắt đầu hẹn hò với một chàng nhân viên bán hàng làm cùng siêu thị.
Khi ấy, M ra sức phản đối vì cảm thấy anh ta không đáng tin, không phải kiểu người sẽ an phận với cuộc sống hôn nhân.
M khuyên H nên tìm một người đàn ông khác tốt hơn.
H nói: "Ai mà không muốn tìm người tốt hơn? Nhưng chúng ta xuất thân từ một miền quê nhỏ, đâu phải muốn gì thì được nấy, có người để lấy là tốt lắm rồi.
Còn về việc đáng tin hay không, xã hội bây giờ làm gì có người đàn ông nào không ngoại tình? Chỉ cần tâm ở lại nhà, vậy * đã là người đàn ông tốt rồi."
M không khuyên được H, đành phải đứng nhìn cô ấy dọn ra ngoài sống chung với bạn trai.
Lúc rời đi, H khuyên M rằng thanh xuân của một người con gái chỉ có bấy nhiêu thôi, đừng mơ mộng viển vông để cuối cùng lại trở về tay trắng.
Những người đàn ông tốt đều muốn lấy được một cô vợ xinh đẹp, có gia thế chứ chẳng thèm nhòm ngó gì đến mấy cô gái với điều kiện như mình đâu.
Sau khi vào công ty làm việc, ngoài công việc ra thì M đã dành hầu hết tiền lương để đầu tư học hành.
Chẳng bao lâu sau, M đã từ một trợ lý hành chính trở thành chủ quản bộ phận này.
Cũng có vài người đàn ông theo đuổi nhưng M vẫn cảm thấy họ đều không phù hợp với những gì cô mong muốn, vậy nên cô đã từ chối họ.
H cảm thấy sốt ruột thay cho M, cảm thấy M không biết tự lượng sức mình.
Điều kiện của những người đó đều tốt hơn M, vi sao M cứ chọn tới chọn lui? Cứ như vậy đến ba mươi tuổi rồi vẫn chẳng ai thêm rước, lúc đó thành gái già rồi, hối hận cũng không kịp.
Nhưng M nhất quyết không nghe lời khuyên của H, mãi đến ba mươi tuổi vẫn chưa kết hồn vì muốn đợi người đàn ông lý tưởng xuất hiện.
H cho rằng nếu cứ như vậy, có lẽ M sẽ cô đơn đến già thôi.
Cuộc sống sau khi kết hôn của H không hề hạnh phúc.
Chồng của H chẳng bao giờ để tâm đến chuyện gì trong nhà, lại rất ham"làm màu".
Tiên kiếm được hàng tháng còn chẳng đủ cho một mình anh ta tiêu, thường xuyên phải chìa tay xin tiền của vợ.
Nhất là sau khi có con, cuộc sống lại càng trở nên túng thiếu.
Trong một lần không kiềm chế được sự tức giận khi mà năm lần bảy lượt tìm H đòi tiền không được, hắn đã ngoại tình.
Lúc biết chuyện H vô cùng căm tức.
Lúc này, M đã lên được chức trưởng bộ phân lại chưa lập gia đình nên cũng không có quá nhiều khoản để tiêu.
Biết chuyện nhà H, M đã khuyên bạn mình ly hôn và giành lấy quyền nuôi con.
Nếu một mình H khó khăn quả không đủ điều kiện để lo cho đứa nhỏ thì M sẽ giúp đỡ.
Thế nhưng H đã từ chối.
Cô ấy cảm thấy rằng nếu giờ ly hôn rồi lại tìm một người khác, cũng chưa chắc người ấy sẽ tốt hơn chồng cô bây giờ.
Dù sao anh ta cũng là bố ruột của con cô, có gì phải giày vò nhau như vậy? Cô ấy nói phụ nữ thì hãy biết chấp nhận số phận, đặc biệt là những người phụ nữ như mình.
Ngay từ khi sinh ra có lẽ cuộc đời cô đã được định sẵn như vậy rồi, có ra sức phản kháng cũng chẳng đi đến đâu, nói không chừng còn tồi tệ hơn nữa.
H thấy những người phụ nữ mạnh mẽ như M, tuy kiếm được nhiều tiền hơn thật nhưng mãi chẳng lấy chồng sinh con, vậy thì cuộc sống không được trọn vẹn.
Năm ba mươi hai tuổi, M kết hôn.
Chồng M là khách hàng cũ của cô.
Trong khoảng thời gian hợp tác và làm việc với nhau, hai người đã nảy sinh tình cảm.
Họ hẹn hò và tìm hiểu nhau một năm rồi mới quyết định tiến đến hôn nhân.
Chồng M là Thạc sỹ du học ở Anh về.
Anh ấy có gương mặt hiền lành và trí thức, cách nói chuyện cũng đi vào lòng người.
Xét về gia thế hay sự nghiệp, anh ấy đều nổi trội hơn so với đám bạn cùng lứa.
Đêm trước ngày cưới, M tổ chức một bữa tiệc độc thân.
H tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ, nói: "Đời cậu vậy là ổn rồi, tớ cử nghĩ cậu kên chọn như vậy chắc sẽ phải cô đơn đến già mất, không ngờ cuối cùng lại chọn được một tấm chồng tốt.
Quả nhiên là người có phúc thì chẳng cần làm gì cũng sẽ được hưởng."
M đắp lại với về một chân thành và nghiêm túc: "Tớ vẫn luôn tìn rằng nhất định mình sẽ được sống một cuộc đời hạnh phúc, viên mãn.
Cho dù xuất thân từ một vùng quê nhỏ, nhưng niềm tin của tớ chưa bao giờ bị hoài nghi hay dao động.
Trước giờ tớ vẫn luôn tin rằng, chỉ cần thật sự cố gắng thì nhất định có thể làm chủ cuộc đời mình."
Câu chuyện về mười năm cuộc đời của H và M đã khiến tôi nhìn thấu được sức mạnh của lòng tin.
H luôn cho rằng mình không thể có được một công việc tốt, mười mấy năm trời vẫn đứng bản hoa quả trong siêu thị mà chưa từng một lần nghĩ rằng, mình hoàn toàn có thể tìm được một công việc tốt hơn, Đến cuối cùng, cô ấy vẫn chỉ là nhân viên bán hoa quả trong siêu thị mà thôi.
H luôn nghĩ rằng, một người đàn ông tốt sẽ không đời nào lấy cô, cuối cùng cô ấy đã lấy phải một kẻ không chịu cố gắng và không có nhân phẩm.
Hơn nữa, cô còn không chịu tin tưởng rằng mình có thể thay đổi mọi thứ.
H luôn cho rằng chẳng có người đàn ông nào không ngoại tình cả, chỉ cần không đòi ly hôn là được rồi.
Thế nên đến cuối cùng, chồng cô ấy đã ngoại tình.
Nhưng M thì không như vậy.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ vận mệnh của mình không tốt hay bản thân mình không xứng đáng có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cô ấy có lòng tin mạnh mẽ rằng, bản thân có thể thay đổi được vận mệnh của chính mình bằng việc nỗ lực.
Bởi vậy, cô ấy đã chăm chỉ làm việc, luôn luôn phấn đấu, từng bước thực hiện những kế hoạch mình đặt ra.
Cô ấy cũng luôn vững tin rằng, nhất định mình sẽ gặp được một người chồng tốt và hoàn toàn phù hợp với mình.
Đến cuối cùng, cô ấy đã có được cuộc sống như mình mong muốn.
Bạn tin vào điều gì thì sẽ thu hút điều đó.
Có ba người trẻ định khởi nghiệp, nhưng trong lòng cứ thấp thỏm nên cuối cùng đã tìm đến một ngôi chùa nổi tiếng linh nghiệm để hỏi sư thầy.
Sư thầy đã cho bọn họ một lời chỉ dẫn: "Hãy đến vườn hoa phía sau ngôi chùa, tìm cái cây to nhất, già nhất, các con sẽ thấy được chỉ dẫn của ta."
Ba chàng trai theo lời sư thầy đã tìm được cái cây đó.
Lúc đến đó chỉ nhìn thấy một cảnh tượng hiếm gặp: Những chú bướm đang kết tổ.
Lúc tổ sắp kết xong thì bỗng nhiên một trận gió lớn thổi tới đã thổi bay cái tổ còn dang dở.
Thế là đàn bướm ấy đành phải làm lại từ đầu, nhưng lúc sắp xong rồi thì trời đổ mưa.
Vậy là...!lại đổ bể.
Xem xong, cả ba người đều trở về nhà với biết bao suy nghĩ trong đầu.
Vài năm sau, ba người bọn họ gặp lại nhau trong một đám cưới nọ.
Chàng trai thứ nhất vẫn mang một vẻ mặt trầm mặc và phiền não như ngày xưa, chàng trai thứ hai thì đã đổi công việc khác, cũng xem như là phát triển thuận lợi; còn chàng trai thứ ba đã trở nên giàu có, trở thành một doanh nhân nổi tiếng.
Nhắc đến câu chuyện năm nào, chàng trai thứ nhất nói: "Năm đó sư thầy cho tôi xem bướm kết tổ chẳng phải là ngầm bảo rằng nếu tôi bỏ việc một cách tùy tiên thì nhất định sẽ thất bại sao? Thế nên tôi đã tiếp tục ở lại công ty cũ, quả nhiên đến giờ vẫn chẳng có gì khá hơn.
Chàng trai thứ hai thì tỏ ra ngạc nhiên: "Vậy sao? Lúc nhìn bướm kết tổ tôi lại nghĩ, nếu nó đợi lúc nào trời quang mây tạnh tôi mới làm thì có thể sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Thể nên sau đó tôi đã đợi đến khi nền kinh tế ổn định trở lại, lập tức xin nghỉ để chuyển công tác.
Đến giờ cũng coi là thuận lợi."
Chàng trai thứ ba nói: "Sư thầy cho chúng ta xem bướm kết tổ không phải là để có vũ ta rằng càng thất bại thì càng phải dũng cảm hay sao? Thế nên sau khi trở về tôi đã bắt tay vào khởi nghiệp Cứ mỗi khi gặp khó khăn, tôi lại nghĩ đến chỉ dạy của sư thầy.
Sau một khoảng thời gian dài trải qua đủ các cửa ải, dần dần công việc cũng đi vào quỹ đạo.
Cuối cùng, tôi đã có một công ty rồi đó."
Thực ra vị sư thầy ấy không gửi đến họ bất kỳ thông điệp hay lời chỉ dẫn nào cả.
Cái gọi là "chỉ dẫn" ấy thực chất chỉ là sự phản ảnh chân thực nhất những tư tưởng và suy nghĩ trong lòng họ mà thời.
Chàng trai thứ nhất có cái nhìn bi quan, không hề tin tưởng bản thân mình sẽ thành công, thế nên đã nhìn ra chỉ dẫn của sư thầy là đừng có đổi việc vô ích; chàng trai thứ hai thuộc tuýp người thức thời nên nhìn ra chỉ dẫn của sư thầy là phải biết nắm bắt thời cơ còn chàng trai thứ ba lại là một người có suy nghĩ tích cực, lạc quan nên cho rằng sư thầy khuyên mình càng khó khăn lại càng phải dũng cảm.
Những năm gần đây, tôi thường xuyên quan sát những người mình gặp gỡ và phát hiện ra rằng, người có suy nghĩ lạc quan, tích cực thì dù gặp khó khăn, trắc trở trong cuộc sống, họ vẫn sẽ tìm được hạnh phúc.
Ví dụ như cùng gặp phải khó khăn trong sự nghiệp, người bi quan có thể sẽ thất bại, còn người tích cực lại có thể tìm thấy cơ hội mới tốt hơn để khắc phục khó khăn, thậm chí là đạt được những thành tựu mà trước nay mình chưa từng nghĩ tới.
Hay như hai cô gái cùng bị chồng phản bội.
Cô gái bi quan có thể sẽ chìm đắm trong đau khổ và tuyệt vọng.
Trong khi đó, cô gái tích cực sẽ nghĩ rằng, tạm biệt một sự lựa chọn sai lầm mới có cơ hội để gặp được người tốt hơn và cuối cùng sẽ đạt được hạnh phúc thực sự.
Nhiều người nói rằng tôi thật may mắn, dường như tôi làm việc gì cũng thành công.
Thật ra làm gì có ai may mắn đến vậy.
Những thăng trầm mà số phận giao phó cho mỗi chúng ta là như nhau.
Những chuyện khiến tôi bận lòng chưa từng ít hơn bất kỳ ai.
Nhưng mỗi khi gặp phải những chuyện tồi tệ như vậy tôi lại tự nhủ lòng mình rằng: Đây chỉ là một bài kiểm tra mà thôi.
Ngày sau nhất định sẽ tốt đẹp hơn, nên tuyệt đối không được nản lòng.
Nghĩ như vậy, tôi sẽ nhanh chóng đưa mình thoát khỏi khó khăn và nỗi thất vọng, để rồi mở ra một con đường tốt đẹp hơn bất cứ thời khắc nào tôi đã từng trải qua trong quá khứ.
Bởi vì trên con đường ấy, tôi đã không ngừng rèn giũa ý chí và năng lực của mình.
Thứ gọi là vận mệnh này, ta mạnh thì nó yếu, ta yếu thì nó mạnh.
Có lẽ trong chúng ta, có rất nhiều người không phải đang chịu thua người khác, mà là đang chịu thua chính bản thân mình – một con người mềm yếu, chưa nỗ lực chưa tin tưởng, chưa có gắng mà đã sớm kết án tử hình cho chính mình.
"Bạn sẽ chẳng bao giờ đợi được một chuyến tàu xuất hiện ở sân bay, cũng sẽ không bao giờ đợi được những bông hoa tuyết rơi giữa ngày hè.
Không chỉ vậy, cứ cố chấp rồi cuối cùng bạn sẽ bỏ lỡ cả mùa xuân xinh đẹp, mùa hạ tươi vui, và mùa đông tuyệt vời".
...
Không Sợ Chậm Chỉ Sợ Dừng