Không Nổi Khùng Lên Thì Xem Tôi Thành Cọng Hành À!
Chương 2
Sau khi sa sút than khóc một thời gian, Kỳ Bắc Mặc bắt đầu điều tra sự thật, khi manh mối kéo tơ lột kén được lộ ra, anh ta mới phát hiện là ánh trăng sáng làm những chuyện đó, thậm chí cả vụ tai nạn xe hơi giết chết nguyên chủ cũng đều do một tay ánh trăng sáng lên kế hoạch.
Kỳ Bắc Mặc tống ánh trăng sáng vào tù, trả thù tất cả những người đã làm hại nguyên chủ.
Sau khi nguyên chủ chết, anh ta không còn ở bên ai nữa, dành cả quãng đời còn lại để nhớ nhung cô.
Xem xong cốt truyện, Kỷ Sơ Hoà mở ra khép lại đôi môi mỏng, đôi môi anh đào phát ra hai chữ rõ ràng: "Đồ ngốc."
Truyện ngược ngược tới ngược lui vẫn chỉ ngược mỗi mình cô thôi đúng không? Lại còn bị mấy người anh em của nam chính tung tin đồn khiêu dâm, bị mẹ của nam chính dùng tiền đập vào mặt, bị ánh trăng sáng nhằm vào hãm hại tẩy chay trên mạng, cuối cùng bị ô tô đâm cho không thể toàn thây.
Nam chính thì hay rồi, làm nhiều chuyện xấu như vậy mà tới cuối cùng chỉ hoài niệm nhớ nhung cô một chút đã coi là ngược à?
Đại khái là cảm nhận được nỗi oán hận của cô, hệ thống lên tiếng an ủi:
"Cho nên cô đã ở đây rồi, có thể giúp cô ấy thoát khỏi âm mưu trong cốt truyện, thay đổi cuộc đời cô ấy."
“Vậy mi có ích lợi gì?”
Sự ghé bỏt trong giọng điệu của Kỷ Sơ Hoà không hề che giấu chút nào, hệ thống nhanh chóng thể hiện tác dụng của mình, thậm chí còn dùng giọng điệu cao hơn một chút.
"Tôi rất hữu ích! Tôi có thể truyền tải cốt truyện cho cô, đồng thời tôi cũng có thể làm đèn soi lối, dẫn đường cho cô khi cô rối bời!"
Kỷ Sơ Hoà: "Ồ."
Thấy cô bất động, hệ thống nóng nảy.
"Tôi, tôi, tôi, tôi còn có thể ban cho cậu một điều ước! Đúng vậy, cô muốn gì?"
Khuôn mặt không chút biểu cảm của Kỷ Sơ Hoà cuối cùng cũng lộ ra chút dao động, cô hơi nhướng mày: "Cái gì cũng được à?"
"Đương nhiên!"
“Được rồi, vậy cho ta một ít tiền đi.” Kỷ Sơ Hoà giơ ngón tay lên: “Ta không tham lam, một ngàn vạn là được.”
Mong muốn của cô ở kiếp trước là kiếm đủ năm trăm vạn gửi vào ngân hàng, sau đó lập tức xin nghỉ việc, sống cuộc sống ăn tiền lãi.
Xét thấy ở thế giới này có một người mẹ bệnh nặng nên số tiền phải tăng lên gấp đôi.
Hệ thống trở nên ấp úng.
"Cái này, cái này không được, tôi không thể tự nhiên biến ra thứ gì đó không tồn tại được."
Đường cong trên khoé môi Kỷ Sơ Hoà giảm đi một chút, cô lui một bước nói tiếp: "Vậy mi cho ta một dãy số trúng độc đắc đi."
"Cái này cũng không được."
Kỷ Sơ Hoà nhẫn nhịn nói: "Vậy hãy thêm chút chỉ số thông minh cho ta đi, khiến ta thông minh hơn.
Tốt nhất là có thể phát minh ra cái gì có một không hai ấy."
"Ký chủ, tôi đã nói rồi, tôi không thể tự nhiên biến ra thứ gì đó không tồn tại."
?
Đang mắng người phải không?
“Bây giờ mi mắng người cũng thật cao cấp đấy.” Kỷ Sở Hòa cười mỉa mai khen ngợi nó.
"Ký chủ, đừng tức giận, tôi có thể cải thiện các số đo trên cơ thể của cô, chẳng hạn như nhan sắc và dáng người."
"Cái đó có ích gì?"
"Ể, cô không muốn trở nên xinh đẹp hơn sao?"
Hệ thống cảm thấy rất khó hiểu, các ký chủ của nó trước đây thường xuyên lựa chọn cải thiện nhan sắc, ở thế giới này, xinh đẹp dường như đã là một đặc quyền, huống chi trong giới giải trí.
"Ta vốn đã đẹp rồi." Từ nhỏ Kỷ Sơ Hoà đã rất tự tin, hệ thống còn chưa kịp nói thêm gì nữa, cô đã cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay phải của mình hỏi: "Mi nói mi có thể cải thiện chỉ số cơ thể sao?”
"Đúng vậy."
"Được rồi, vậy hãy cho ta một bàn tay phải rắn chắc không thể bị tổn thương đi."
"Hả, hả?"
Kỷ Sơ Hoà giơ tay phải lên, cau mày: "Khó hiểu lắm sao? Ta nói ta muốn có một cánh tay phải mạnh mẽ.
Không phải ngay cả cái này mà mi cũng không làm được đấy chứ?"
"Dĩ nhiên là không phải! Tôi rất hữu ích mà! Tôi chỉ tò mò thôi, ký chủ cô muốn cái này làm gì?"
Không Nổi Khùng Lên Thì Xem Tôi Thành Cọng Hành À!