Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
C78: Phiên ngoại quá khứ 6
Sau hơn hai tháng trôi qua, Nhã Hinh trở thành nhà thiết kế trang sức nổi tiếng. Ông Giản bất ngờ qua đời vì cơn đau tim, chia đều cổ phần cho cô và Vũ Đồng. Mà cô lại không có hứng thú vào việc quản lý công ty nên chuyển nhượng hết cho Bỉnh Quý, chấp nhận là một người vợ chăm lo cho chồng.
Nhã Hinh quyết định để Bỉnh Quý đồng thời điều hành cả hai công ty. Hiện giờ, Vũ Đồng cũng vừa mới tốt nghiệp đại học nên quay về phụ giúp hắn quản lý công ty. Điều này làm cô rất an tâm. Công việc bận rộn và sự lo lắng cho gia đình nhỏ khiến cô cũng quên mất những người đã từng xuất hiện trong quá khứ của mình.
Đêm qua, sau khi mặn nồng với nhau, Nhã Hinh thông báo rằng hôm nay cô phải đi công tác hai ngày. Bỉnh Quý ngẩn người rồi cứ ôm chầm lấy cô không buông khiến cô bật cười thích thú. Thật chất, cô không có đi công tác. Hôm nay là sinh nhật của hắn. Cô chỉ giả vờ nói như thế để tạo một bữa tiệc ấm áp và bất ngờ cho hắn. Khi nghĩ đến khuôn mặt vui mừng và không thốt nên lời của hắn, cô cảm thấy trái tim tràn đầy sự ấm áp, rồi bất giác đưa tay lên xoa bụng mình rồi mỉm cười dịu dàng.
Nhã Hinh chăm chú lựa đồ ăn theo sở thích của Bỉnh Quý. Sau đó, cô bắt xe về nhà và rón rén đi vào bên trong. Bên ngoài bậc thềm, đôi giày cao gót màu đỏ thu hút sự chú ý của cô. Cô nhớ mình không hề có đôi cao gót nào có kiểu dáng như vậy. Chưa kể đến dạo gần đây, cô đã không còn mang cao gót nữa và chuyển qua dùng giày bệt. Vì thế, số giày cao gót đã được cô cất cẩn thận trong một căn phòng khác.
Nhã Hinh nhíu mày rồi cẩn thận bước vào bên trong nhà. Chiếc áo sơ mi nằm đơn độc trên ghế khiến hơi thở của cô có chút gấp gáp. Tiếng động phía trên trở thành ma lực lôi kéo bước chân của cô. Cô nhìn thấy đồ đạc của nam và nữ vương vãi trên cả đoạn đường đi. Chiếc váy bó sát này trông thật quen mắt. Nó làm cô liên tưởng đến một người nhưng cô nhanh chóng gạt ngang.
Khắp căn nhà vương vấn mùi nước hoa của nữ giới. Mùi nước hoa này Nhã Hinh đã từng ngửi qua. Đó chính là lúc Bỉnh Quý ra ngoài và quay về vào đêm tân hôn của họ. Mùi hương này dù chỉ là thoáng qua nhưng không hiểu sao lại in đậm vào tâm trí của cô như thế. Lý do là vì cô có trí nhớ tốt hay do cô biết rõ mùi nước hoa này là của ai.
Đôi tay Nhã Hinh run rẩy nhưng vẫn cố bám vào thành cầu thang để tạo lực kéo cho cả bản thân hướng lên căn phòng ngủ của cô và Bỉnh Quý. Cô đứng trước phòng ngủ, đối diện với cánh cửa khép hờ. Từng tiếng động bên trong đều lọt vào tai cô.
“Aaaaaa… Chậm thôi… Em sắp không chịu nổi rồi.”
“Em ngon quá. Anh không thể dừng lại được.”
Giọng nói và tiếng rên rỉ làm Nhã Hinh phải nhắm mắt lại để lắng nghe thật kĩ. Thật chất, cô chỉ đang cố tránh né suy nghĩ trong đầu và cố tìm ra lí do để bao biện cho hai con người bên trong phòng. Cánh cửa phòng trước mặt trở thành một tảng đá nặng nề nhưng không ngăn cản được cô.
Nhã Hinh đẩy cánh cửa ra. Bóng tối tràn ngập trong căn phòng. Tuy nhiên, nó không đủ che đậy hành động sai trái của hai con người đang hì hục trên giường kia.
Người con gái không biết gì và vẫn nhún người phía trên người đàn ông. Tiếng giường kêu lên cùng tiếng rên rỉ của cả hai làm chói lỗ tai của Nhã Hinh. Cô đứng đó và thấy rõ tất cả. Đôi tay cô không còn nắm chặt lại nữa. Mọi thứ được phơi bày khiến đôi tay cô buông lỏng. Thức ăn cũng theo đó mà rơi xuống đất.
“Bỉnh Quý!”
Tiếng thều thào ở trước cửa phòng khiến hai người trên giường giật mình và dừng lại hành động dâm dục của mình. Nhã Hinh bước từng bước vào bên trong và ánh mắt vẫn không rời khỏi bọn họ.
“Nhã Hinh!”
Bỉnh Quý thất thần la lên sau khi nhìn rõ được người đang đứng ở cuối giường. Sau đó, hắn đẩy người con gái đang ngồi trên người mình ra rồi nhanh chóng lấy cái mền che phần thân dưới lại.
Nhã Hinh trừng mắt nhìn Bỉnh Quý. Đôi môi run rẩy để cố kìm nén những giọt nước mắt uất nghẹn bên trong.
“Tôi cứ tưởng tôi sẽ tạo cho anh một bất ngờ lớn. Nhưng không ngờ người phải bất ngờ chính là tôi.”
Bỉnh Quý nhìn gương mặt đau đớn của Nhã Hinh rồi cảm thấy có chút đau lòng và bàng hoàng. Hắn dường như không biết nên làm gì tiếp theo ngoại trừ nói vài câu vô nghĩa.
“Không phải như em thấy đâu. Anh… điều này… xin hãy tin anh.”
Nhã Hinh cười khẩy. Chồng cô lõa thể trên giường với một người con gái khác và bảo rằng không phải như cô thấy. Cô vuốt mái tóc của mình lên và chống nạnh, chỉ muốn cười thật lớn cho sự cố gắng lấp liếm tội lỗi của Bỉnh Quý.
“Không phải như tôi thấy? Vậy chẳng lẽ tôi đang bị ảo tưởng à?”
Bỉnh Quý cảm thấy được tâm trạng bất thường của Nhã Hinh nên nhanh chóng tiến lại gần Nhã Hinh rồi nắm lấy tay cô.
“Không phải. Em bình tĩnh. Chúng ta từ từ nói chuyện, được không?”
Nhã Hinh hất văng tay của Bỉnh Quý ra khỏi tay mình rồi nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Anh nghĩ chúng ta còn có thể nói chuyện một cách bình tĩnh được à?”
Sau đó cô chỉ thẳng vào người con gái đang bình tĩnh ngồi yên trên giường.
“Trên thế giới có biết bao nhiêu người con gái, tại sao phải là em gái của tôi chứ?”
Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm