Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
C39: Anh ấy xứng đáng được tôi yêu thương
Cảnh Bân vừa mở cửa thì thấy đám đông đã bu kín trước cửa phòng bên cạnh. Anh nhanh chóng bế Nhã Hinh thoắt ẩn sang một hướng khác mà không ai kịp phát hiện ra khiến cô có chút thích thú.
Hai người nhanh chóng hòa vào đám đông, vờ như không hề hay biết gì mà tiến lên phía trước.
“Ôi trời!”
Nhã Hinh bịt miệng, cảnh tượng bên trong chính là Bỉnh Quý vẫn đang không ngừng đẩy sâu vào bên trong Vũ Đồng. Hai người họ say mê với nhau mà không hề quan tâm việc bản thân đã bị bên ngoài nhìn thấy tất cả.
Bàn tay lớn lập tức che mắt cô lại, bên tai vang lên tiếng trầm thấp ghen tuông:
“Có gì đẹp mà nhìn chứ. Người tôi còn đẹp gấp trăm lần hắn.”
Nhã Hinh mím môi, không hề phủ nhận việc quả thật cơ thể cường tráng của Cảnh Bân vẫn in đậm trong tâm trí cô. Nó vừa mang đến sự nam tính do tập luyện, vừa mang sự từng trải bởi những vết thương dọc ngang. Mới nghĩ tới thôi mà đã khiến cô nuốt ực một tiếng.
Đúng lúc này, Cố gia và Giản gia mới chạy tới. Hai bên nhanh chóng kéo Vũ Đồng và Bỉnh Quý tách khỏi nhau. Cố phu nhân thẳng thừng tiến lên tặng cho ả một cái tát trời giáng. Ai cũng biết bà ta trọng nhất là thể diện, nếu không phải đích trưởng nữ Nhã Hinh phía sau cất giấu nhiều tài sản thì sao bà ta có thể cho phép một đứa con gái của tiểu tam bước chân vào Cố gia được chứ.
“Sao bà dám đánh con gái tôi?”. Truyện Mỹ Thực
“Thứ lăng loàn trắc nết dám leo lên giường con trai tôi sao.”
Hai bà phu nhân lập tức lao vào nhau khiến mọi thứ trở nên hỗn độn hơn. Phải khó khăn lắm mới tách hai bà đầu tóc bù xù ra lần nữa.
Bỉnh Quý dần tỉnh táo trở lại, sau đó vô cùng hốt hoảng với việc mình vừa làm, bởi vì Vũ Đồng vẫn chưa đủ mười tám. Nói như thế có nghĩa hắn đã phạm tội. Chợt ánh mắt hắn vô tình va phải tầm nhìn của Nhã Hinh khiến hắn chợt ngây dại rồi bất ngờ vùng lên.
“Nhã Hinh! Chuyện không phải như em nghĩ đâu… Anh bị lừa…”
Cảnh Bân không ngờ tới Bỉnh Quý lại phản ứng thái quá như thế. Anh lập tức che chở ở phía trước Nhã Hinh, không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng biến thái trước mặt.
“Nhắm mắt lại!”
“Vâng!”
Cô ngoan ngoãn dựa vào lưng của anh, mùi hương gỗ dịu nhẹ cùng tấc thịt săn chắc rộng lớn làm cô an tâm.
“Cái gì chứ? Rõ ràng anh cũng muốn em mà. Tại sao bây giờ lại bảo là bị lừa chứ?”
Vũ Đồng gào lên. Ả chỉ muốn cùng Bỉnh Quý trải qua một đêm để bắt hắn chịu trách nhiệm với mình. Nào ngờ đang thực thi giữa chừng thì bị phát giác, mà mất mặt nhất là hắn chỉ muốn đổ hết mọi tội lỗi lên ả để giải thích với vị hôn thê cũ.
Tuy nhiên Bỉnh Quý chẳng quan tâm đến Vũ Đồng. Hắn một lòng muốn nhìn thấy Nhã Hinh nhưng bị Cảnh Bân chán ghét chắn lại khiến hắn không khỏi tức giận.
“Nhã Hinh, em đã bảo em chỉ bị ép thôi mà. Em vẫn thương anh mà. Đàn ông nào mà chẳng một hai lần vấp phải sai lầm chứ. Chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp em trả hết nợ. Chúng ta lại ở bên nhau nhé.”
Cảnh Bân nhíu mày, thế mà dám ở trước mặt anh câu dẫn thỏ nhỏ sao?
“Trước mắt Cố thiếu nên mặc đồ lại để che đi dấu vết hoan ái cùng Giản nhị tiểu thư đã. Sau vụ này thì chắc Cố gia chấp nhận hủy bỏ hôn ước giữa Cố thiếu và Nhã Hinh để cho hai người Cố thiếu và Giản nhị tiểu thư thành toàn ở bên nhau rồi chứ? Hay muốn những chuyện hôm qua truyền ra ngoài ầm ĩ thì mới chịu kết đôi uyên ương?”
Ông Cố nghe lời đe dọa của Cảnh Bân mà không khỏi tức đến phát run. Ông ta cố gắng gạt ngang chuyện này bởi vì không muốn rời bỏ mỏ vàng Nhã Hinh, nào ngờ tới hiện tại không thể không suy xét lại.
“Không, không phải vậy, Nhã Hinh, em đừng nghe người khác nói bậy.” Bỉnh Quý lắc đầu, tới lần thứ ba bị đẩy ra thì nhìn thẳng về phía Cảnh Bân mà gằn giọng: “Chắc gì Tôn thiếu đây luôn giữ bản thân sạch sẽ chứ. Nếu ngài chỉ muốn chơi đùa với Nhã Hinh thì trả em ấy cho tôi. Chắc chắn những chuyện này là do ngài gây ra.”
Cảnh Bân nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì cánh tay đã bị bàn tay nhỏ nhắn quen thuộc nắm lấy. Nhã Hinh từ phía sau lưng ló mặt ra nhưng biểu cảm vô cùng trầm trọng khó chịu:
“Tôn thiếu chỉ có một mình tôi từ trước đến nay, không giống như anh, chị hay em đều muốn sực. Dù cho anh ấy chơi đùa tôi thì tôi vẫn muốn ở bên anh ấy vì anh ấy xứng đáng được tôi yêu thương. Và chúng tôi chẳng liên quan đến việc anh thả con thú trong người mình ra cả.”
Cảnh Bân nhếch miệng, vẻ mặt thập phần đắc chí khi được Nhã Hinh bênh vực dù quả thật tất cả đều do anh bày ra. Anh ôm lấy eo cô, để mặt cô đối diện với khuôn ngực săn chắc của mình.
“Đừng nhìn! Bẩn mắt!”
Cảnh Bân bĩu môi, sau đó lần nữa ngoan ngoãn để mọi thứ còn lại cho anh giải quyết. Cánh tay cô vòng qua eo anh, cảm giác ôm ấp như này rất thoải mái làm cô không muốn buông ra. Trộm ngẩng đầu nhìn, cô nghĩ hình như cô đã phát hiện tình cảm chôn giấu sau sự sợ hãi. Một khi được cưng chiều vô đối, sự sợ hãi sẽ được dỗ dành.
Lần này, cô quyết định bạo gan một chút, thử theo đuổi anh, biến anh trở thành chú sói xám chỉ dịu dàng với một mình cô.
Thấy ánh mắt nham hiểm tính kế của cô, anh thoáng rợn người nhưng cũng khá mong chờ khi thỏ nhỏ tung chiêu.
Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm