Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 66: Ngoại truyện 01
Từ văn phòng luật sư bước ra, Đàm Ninh lái xe về nhà Phương Cẩn. Lúc đó Phương Cẩn đang xem tài liệu, nghe tiếng bước chân liền đoán được là cậu, đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Tiểu Ninh đến rồi à.”
Đàm Ninh mua một bó hoa, mang theo một kéo lên lầu, vừa trò chuyện với Phương Cẩn vừa cắt tỉa cành hoa. Hoa trong lọ trên bàn của Phương Cẩn gần như đã héo, mấy hôm trước Đàm Ninh liếc thấy, ghi nhớ trong lòng.
“Năm nay hình như rất thịnh hành loại hoa hồng màu sâm panh này, gọi là hoa hồng Tuyết Đào Sơn.”
“Phối với cát cánh trắng chắc cũng đẹp.”
Đàm Ninh nhìn qua, mỉm cười nói: “Quả thật, thẩm mỹ của mẹ vẫn là chuẩn nhất, vậy ngày mai con mang thêm vài bó cát cánh trắng đến nhé.”
“Dạo này ở văn phòng luật có bận không?” Phương Cẩn tháo kính xuống.
“Bận lắm, nhiều vụ án.”
“Không tranh tụng cũng bận à?”
“Cũng bận, mà lại nhiều việc vặt.”
“Quan hệ với đồng nghiệp ổn không? Trước đây chẳng phải con nói có một luật sư lớn tuổi hơn, cứ nhằm vào con sao?”
“Bây giờ ổn hơn nhiều rồi, con làm theo lời mẹ dặn, vừa thể hiện rõ ranh giới của mình, vừa để cho anh ta có cơ hội thể hiện. Trong các cuộc họp, con chủ động nhường anh ta cơ hội phát biểu. Sau đó thái độ của anh ta với con cũng bớt căng hơn.”
“Có người bản tính không xấu, chỉ là quá cần được người khác công nhận và tung hô. Đồng nghiệp làm việc sát nhau mỗi ngày, không cần thiết phải làm căng. Miễn là không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, khen anh ta vài câu cũng chẳng sao.”
“Vâng.”
“Sau khi đi làm, con trưởng thành lên nhiều đấy.”
Đàm Ninh vui vẻ nhận lời khen: “Con cũng cảm thấy vậy.”
“Lúc con nộp hồ sơ vào văn phòng luật sư này, Tụng An định gọi điện cho giám đốc ở đó, nhờ họ chiếu cố con, sắp xếp cho con ngồi cạnh một luật sư dễ tính. Nhưng mẹ bảo, nếu Tiểu Ninh đã chọn làm luật sư, thì xã giao là điều bắt buộc, cửa ải này cũng phải tự mình vượt qua.”
Đàm Ninh khẽ cong khóe môi.
“Chúng ta nghĩ phải ít nhất nửa năm đến một năm con mới quen được, không ngờ mới vài tháng đã thích nghi rồi.”
“Vì trước kia không phải là không muốn nói chuyện, mà là sợ bị người ta từ chối. Giờ trong lòng có chỗ dựa rồi, nên chẳng sợ gì nữa.”
“Bây giờ chỗ dựa đó là gì?”
Đàm Ninh nghĩ một chút, cười nhẹ: “Có Tụng An, có mẹ, và có cả chính bản thân con nữa.”
Phương Cẩn hài lòng gật đầu: “Thật sự trưởng thành rồi.”
Đang trò chuyện thì có tiếng bước chân dưới lầu. Bảo mẫu nói: “Phương tổng đang ở trên lầu, Tiểu Ninh cũng vậy.”
Không cần đoán cũng biết là ai.
Đàm Ninh khẽ run lông mi, giả vờ bình tĩnh tiếp tục cắm hoa. Nửa khuôn mặt giấu sau những bông hồng Tuyết Đào Sơn, tóc dài bên má rủ xuống, đuôi tóc hơi xoăn vướng vào cành hoa, không nhìn rõ vẻ mặt.
Hai người đang chiến tranh lạnh, Phương Cẩn biết điều đó.
Gần đây Đàm Ninh càng ngày càng bận rộn với công việc, thường xuyên phải đi công tác với đồng nghiệp. Trong văn phòng có một luật sư trẻ hơn Đàm Ninh vài tuổi, tên là Nghiêm Văn Thanh, có bối cảnh du học khá giống Đàm Ninh, thường xuyên có chủ đề nói chuyện.
Mấy hôm trước, Lâm Tụng An đợi Đàm Ninh tan làm ở cổng văn phòng Luật, chờ mãi không thấy. Khi vào trong thì thấy vị luật sư đó đang đứng bên bàn làm việc của Đàm Ninh, chỉ vào màn hình của cậu, cúi đầu nói chuyện với Đàm Ninh, cả hai trò chuyện rất vui vẻ.
Sau khi đi làm, Đàm Ninh đương nhiên không thể mặc mấy cái áo xám lụp xụp nữa. Lâm Tụng An kéo cậu đi đặt may mấy bộ vest dáng thể thao. Không ngờ Đàm Ninh lại rất hợp với sơ mi trắng chất liệu lụa mềm, dáng suông tự nhiên. Tuy cậu gầy nhưng tỉ lệ cơ thể đẹp, cởi cúc cổ áo, lộ ra chiếc cổ dài thon, từ yết hầu đến xương quai xanh ẩn trong cổ áo, mang theo vẻ quyến rũ tự nhiên.
Thêm vào đó là đôi mắt màu hổ phách, lúc tình cảm lúc lạnh lùng, tóc dài tăng thêm nét thanh lãnh biệt lập với thế gian, quyến rũ mà không hề hay biết.
Một hũ giấm trong lòng Lâm Tụng An bỗng chốc bị hất đổ tung tóe.
Họ đã kết hôn được bốn tháng. Ba tháng trước, Đàm Ninh bắt đầu đi làm ở văn phòng luật. Những lúc bận rộn, cậu có thể làm việc đến hơn chín giờ tối mới về. Lâm Tụng An cũng bận xã giao, thời gian của hai người thường không trùng nhau, về đến nhà cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để thân mật.
Tính dính người của Lâm Tụng An lại nổi lên, anh liên tục hủy ba cuộc hẹn xã giao để dành thời gian cho Đàm Ninh. Kết quả là Đàm Ninh chẳng có tâm trí đâu mà để ý tới anh.
Lâm Tụng An đứng chờ trước cửa văn phòng luật, nghe thấy Đàm Ninh và Nghiêm Văn Thanh đang vừa nói vừa cười bàn về vụ án. Hơn mười phút sau, Đàm Ninh mới bước ra, Nghiêm Văn Thanh theo sát phía sau, gọi với theo: “Tiểu Đàm, cậu về bằng gì thế?”
Đàm Ninh ngẩng đầu lên thấy Lâm Tụng An, khựng lại một chút, “Sao anh lại đến đây?”
Lâm Tụng An chìa tay ra với cậu.
Vì có người ngoài ở đó, Đàm Ninh không nắm lấy tay anh.
Nghiêm Văn Thanh tiến lại gần, Đàm Ninh định giới thiệu Lâm Tụng An: “Đây là, tôi…”
Nhưng đến phần xưng hô lại khựng lại.
Chuyện này không phải lần đầu giữa hai người xảy ra bất đồng. Trước khi đăng ký kết hôn, Đàm Ninh đã đổi cách xưng hô, gọi Phương Cẩn là “mẹ”, nhưng sau khi kết hôn đến nay đã bốn tháng, số lần Đàm Ninh gọi Lâm Tụng An là “chồng” không quá năm lần, càng đừng nói đến việc chủ động giới thiệu người khác: “Đây là chồng tôi.”
Nghiêm Văn Thanh vừa bước tới, thấy Lâm Tụng An thì hơi ngẩn ra. Anh ta vốn không quan tâm đến chuyện riêng của đồng nghiệp, chỉ nghe nói bạn đời của Đàm Ninh là một Alpha đã cắt bỏ tuyến thể. Lúc đầu còn cảm thấy tiếc cho Đàm Ninh, nghĩ rằng người như cậu không nên gắn bó với một Alpha khiếm khuyết, yếu ớt.
Nhưng người đàn ông đứng trước mặt lại có bờ vai rộng, đôi chân dài, dáng người rắn rỏi, gương mặt tuấn tú, khí chất vẫn mang theo sự áp đảo vốn có của một Alpha cao cấp. Chỉ hơi nheo mắt đã khiến Nghiêm Văn Thanh thấy bị áp lực.
Làm sao có thể như vậy được? Anh ta rõ ràng không còn là Alpha cao cấp nữa mà.
“Vị này là?” Lâm Tụng An kéo Đàm Ninh về phía mình.
“Luật sư Nghiêm, đồng phụ trách dự án Gia Dung Khoa Sáng với em.”
Lâm Tụng An chủ động đưa tay ra, nói với Nghiêm Văn Thanh: “Chào luật sư Nghiêm, tôi là chồng của Đàm Ninh, Lâm Tụng An.”
Nghiêm Văn Thanh gượng cười: “Tổng giám đốc Lâm của Tập đoàn Thiên Hà, danh tiếng đã nghe từ lâu.”
Lâm Tụng An thu tay về, ngay trước mặt Nghiêm Văn Thanh đặt tay lên eo Đàm Ninh, biểu hiện rõ ràng sự chiếm hữu mạnh mẽ. Anh nói với Đàm Ninh:
“Về nhà thôi.”
Đàm Ninh nhìn anh, không nói gì.
Vào trong xe, thấy xe của Nghiêm Văn Thanh rời khỏi bãi đậu, lúc này Đàm Ninh mới nhận ra cảm xúc của Lâm Tụng An có gì đó không ổn, liền hỏi: “Anh sao vậy?”
“Nếu anh không nói, em có đoán ra được không?”
Đàm Ninh cảm thấy anh thật ấu trĩ.
Về đến nhà, vừa đóng cửa lại, Lâm Tụng An lập tức ép Đàm Ninh vào cánh cửa, hỏi: “Đoán ra chưa?”
Đàm Ninh không nói gì. Nụ hôn của Lâm Tụng An liền ập xuống, môi lưỡi quấn quýt, nhiệt độ nhanh chóng dâng cao. Đàm Ninh bị hôn đến choáng váng, mệt mỏi cả ngày lập tức tan biến. Từ trước đến nay cậu vốn mềm nắn rắn buông, giờ tâm trạng đã khá hơn, bèn giữ vẻ nghiêm túc nói: “Cả thành phố Ninh Giang này ai mà không biết anh, cần gì em phải giới thiệu?”
“Đừng lảng sang chuyện khác.”
Đàm Ninh lầm bầm: “Luật nào quy định cưới nhau rồi thì nhất định phải suốt ngày treo ‘chồng tôi’ ở đầu môi chót lưỡi?”
“Anh đâu có bắt em suốt ngày nói, chỉ là lúc nãy ở cửa văn phòng, em không nên nói à?”
“Tại sao phải nói?” Đàm Ninh thở dài, mệt mỏi: “Trong mắt anh, ai cũng thích em à? Anh không tin em hay không tin chính mình?”
“Vì em luôn tỏ ra không kiên nhẫn với anh. Còn hơn hai năm nữa là đến thất niên chi dương* rồi.”
(*Chỉ hiện tượng các mối quan hệ, đặc biệt là hôn nhân thường bắt đầu có vấn đề, nguội lạnh, rạn nứt sau 7 năm gắn bó.)
“Vậy thì đợi đến thất niên chi dương rồi nói tiếp.”
Đàm Ninh muốn bước đi, nhưng bị Lâm Tụng An giữ chặt trong vòng tay. Lâm Tụng An nhìn anh chăm chú: “Em thật sự ghét anh dính người vậy sao?”
“Ừ.”
“Vậy được, anh sẽ không dính lấy em nữa.”
Lâm Tụng An đột ngột buông tay, Đàm Ninh thoáng ngẩn người, Lâm Tụng An đã xoay người bước vào phòng.
Từ hôm đó, Lâm Tụng An bắt đầu tổ chức một cuộc chiến tranh lạnh đơn phương.
Ban đầu, Đàm Ninh không để tâm, nghĩ rằng Lâm Tụng An đã thề thốt biết bao lần, chưa lần nào kiên trì quá nửa ngày. Không ngờ lần này lại kéo dài đến ba ngày liên tiếp.
Ba ngày này, cách anh đối xử với Đàm Ninh giống hệt như thời còn làm bạn giường, cố ý lạnh nhạt, lời nói đầy châm chọc. Dù vẫn đưa đón Đàm Ninh đúng giờ, vẫn nấu cơm đổi món cho cậu mỗi ngày, nhưng lại không hề nói chuyện với cậu.
Đàm Ninh bất lực nghĩ: người này thật đúng là trẻ con quá mức.
“Dạo này nó lại giở trò gì nữa vậy?” Giọng của Phương Cẩn kéo Đàm Ninh ra khỏi dòng hồi tưởng.
Đàm Ninh cười cười: “Anh ấy nói, nếu con đã chê anh ấy dính người, thì anh ấy sẽ không dính lấy con nữa.”
Phương Cẩn khẽ bật cười, đúng lúc nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Tụng An đang tiến lại gần.
Lâm Tụng An không vào phòng mà đứng tựa vào khung cửa thư phòng, hỏi Phương Cẩn: “Mẹ, trưa nay ăn gì?”
Ánh mắt anh dừng lại trên người Đàm Ninh. Phương Cẩn cũng biết anh đang cố tìm cớ để bắt chuyện, bèn đứng dậy, để lại không gian cho hai người trẻ: “Mẹ xuống bếp xem thử.”
Sau khi Phương Cẩn rời đi, Lâm Tụng An vẫn đứng tựa vào khung cửa. Đàm Ninh quay lưng về phía anh, tiếp tục cắt tỉa cành hoa, đợi cắt xong mới từ tốn cắm từng cành vào bình.
Dọn dẹp xong, Đàm Ninh ôm bó hoa héo định mang xuống tầng dưới vứt đi. Cậu bước đến cửa, nhưng Lâm Tụng An lại chiếm mất nửa cánh cửa. Đàm Ninh nghiêng người cũng không lách qua được, đành dừng lại.
Cậu cũng không nói gì, không mở miệng bảo “tránh ra”, càng không chủ động làm lành. Hai người cứ thế giằng co trong im lặng.
Lâm Tụng An thì trẻ con, Đàm Ninh cũng chẳng ngại chơi cùng anh.
Cuối cùng vẫn là Lâm Tụng An chủ động nhường đường. Khi Đàm Ninh ôm bó hoa đi ngang qua, một cánh hoa héo rơi xuống, đáp đúng lên khuy áo vest của Lâm Tụng An, lung lay mấy cái, suýt nữa thì rơi.
Đàm Ninh và Lâm Tụng An đồng thời đưa tay ra, Đàm Ninh đỡ lấy cánh hoa, còn Lâm Tụng An lại đỡ lấy tay cậu.
Đàm Ninh nín thở, đây là lần đầu tiên hai người có động chạm thân mật sau mấy ngày chiến tranh lạnh, vậy mà cậu lại thấy hơi căng thẳng, vành tai đỏ bừng.
Cậu buông cánh hoa ra, ngược lại còn nắm lấy tay Lâm Tụng An.
Ý làm lành quá rõ ràng rồi, nhưng Lâm Tụng An lại không chịu hòa giải. Anh kiêu ngạo rút tay ra khỏi tay Đàm Ninh, vẻ mặt như thể bị Đàm Ninh “quấy rối”, rồi quay đầu bước xuống lầu không ngoảnh lại.
“…” Đàm Ninh ngồi xổm xuống nhặt cánh hoa, lầm bầm: “Đã cho anh bậc thang rồi còn không chịu xuống. Để xem anh có thể bướng đến bao giờ.”
Ăn trưa xong ở nhà Phương Cẩn, bà lại giữ Đàm Ninh ở lại trò chuyện thêm một lúc.
Lâm Tụng An đứng trong phòng khách nghe điện thoại.
Phương Cẩn nhấp một ngụm trà hồng, Đàm Ninh nói: “Mẹ, có phải con hơi làm giá quá không?”
“Không đến mức đó, cùng lắm chỉ là ‘dựa vào được cưng chiều nên hơi kiêu’ thôi.”
Đàm Ninh mím môi.
Cậu biết, mình đúng là đang dựa vào được yêu mà làm càn.
Về đến nhà, Đàm Ninh cảm thấy không khí nóng nực, mồ hôi nhễ nhại, liền vào phòng tắm tắm rửa.
Lâm Tụng An đang nằm trên giường xem điện thoại. Vài phút sau, nghe thấy tiếng gọi của Đàm Ninh, anh lập tức bật dậy chạy đến, đẩy cửa phòng tắm ra, hơi nước nóng hổi tràn ra như sương mù.
Bên trong, thân thể của Đàm Ninh như một bức tranh sơn dầu mờ ảo.
Lâm Tụng An lập tức quên sạch chiến tranh lạnh mấy ngày qua, trong lòng chỉ còn lại lo lắng: “Sao vậy?”
“Nước không chảy ra nữa.”
Lâm Tụng An sợ cậu bị lạnh, vội vàng bước tới. Đàm Ninh không mảnh vải che thân, làn da trắng như sứ còn đọng nước, tay cầm vòi sen, mắt cụp xuống, nhìn đáng thương chẳng khác nào một chú mèo con ướt sũng, đang chờ anh đến cứu.
Yết hầu của Lâm Tụng An khẽ động một cách vô thức, anh dời mắt đi, trước tiên lấy khăn tắm choàng lên người Đàm Ninh.
Đàm Ninh nắm lấy tay anh.
Ngón tay thon dài mang theo chút lạnh nhẹ chạm lên mu bàn tay Lâm Tụng An. Cuối cùng, Lâm Tụng An cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu. Đàm Ninh kiễng chân, định hôn lên má Lâm Tụng An, nhưng anh lại không phối hợp, đứng thẳng người lên khiến Đàm Ninh không với tới.
Lâm Tụng An chưa từng từ chối cậu như vậy. Sắc mặt Đàm Ninh lập tức trở nên lạnh lùng: “Lâm Tụng An, anh còn muốn làm loạn đến bao giờ nữa?”
Đàm Ninh chưa từng gặp ai hay ghen như Lâm Tụng An. Thế nhưng, trong lúc tức giận, cậu lại có chút vui mừng. Cậu thích cái kiểu “lòng dạ hẹp hòi” trong tình cảm của Lâm Tụng An, nó khiến cậu cảm thấy bản thân đang được người khác chân thành, cẩn trọng và quý trọng yêu thương.
Lâm Tụng An không trả lời. Anh cúi đầu kiểm tra vòi nước, vừa chạm đến công tắc thì bị Đàm Ninh đẩy tay ra.
Lâm Tụng An giúp cậu siết chặt khăn tắm lại, giọng khàn khàn: “Đừng để bị cảm.”
Thế nhưng ngay giây sau, Đàm Ninh ném khăn tắm vào giỏ đồ dơ bên cạnh, rồi mở vòi nước, đưa vòi sen nhắm thẳng vào quần của Lâm Tụng An. Nước nóng phun ra, làm ướt cả quần anh.
Lâm Tụng An còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Đàm Ninh nói: “Cởi ra đi.”
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
