Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 55

Đàm Ninh bị ép chặt lên tấm cửa, những nụ hôn của Lâm Tụng An phủ xuống dày đặc như mưa, Đàm Ninh hai tay chống lên vai anh, không thể đẩy ra cũng không thể động đậy, hơi thở bị cướp mất.

“Lâm Tụng An—”

“Em còn chưa nói là em nhớ anh.”

Đàm Ninh bị cắn vào môi, mãi mới lấy lại được hơi thở, nghẹn ngào thốt ra một chữ: “Nhớ.”

“Nhớ ai?”

Đàm Ninh mím chặt môi.

Lâm Tụng An khẽ cười, đối mặt ôm lấy Đàm Ninh, đỡ lấy mông cậu, bế cậu vào phòng ngủ.

Đàm Ninh vòng tay ôm chặt cổ Lâm Tụng An, sợ bị rơi xuống. Khi đang lắc lư trong vòng tay cậu thì đột nhiên nổi cáu: “Đều tại anh, em còn chưa kịp chào mẹ anh, còn cả ba mẹ của Nghiêm Tri Dư nữa.”

“Anh đã thay em chào hỏi rồi.”

Đàm Ninh cào anh một cái: “Mỗi lần em vừa tạo được chút ấn tượng tốt với mẹ anh, đều bị anh phá hỏng hết.”

“Em chỉ lo tạo ấn tượng tốt với mẹ anh,” Lâm Tụng An cởi áo khoác, tháo nút áo sơ mi trên cùng, rồi cúi người áp sát xuống, “Còn có để ý xem anh có bị em bỏ rơi không?”

Anh tháo cà vạt, mở cổ áo sơ mi vốn chỉnh tề, vẻ lịch thiệp xen lẫn chút ngang tàng. Đàm Ninh cố gắng dời mắt khỏi cổ áo của anh, bặm môi nói: “Em lúc nào mà bỏ rơi anh chứ?”

Lâm Tụng An đặt tay cậu lên ngực áo mình, đầu ngón tay chạm vào chiếc nút thứ hai, cổ tay lờ mờ cảm nhận được chuyển động của cơ bắp bên trong. Đàm Ninh vừa tháo được một nút, ánh mắt liền trở nên lúng túng, nhưng Lâm Tụng An đã giữ cằm cậu lại và hôn.

“Em không bỏ rơi anh à? Từ ngày em bắt đầu thực tập ở công ty mẹ anh, tâm trí em đã không còn đặt ở anh nữa. Những ngày anh đi công tác, anh không liên lạc thì em cũng chẳng chủ động tìm anh. Đàm Tiểu Miêu thật là lạnh lùng,” Lâm Tụng An vùi mặt vào hõm cổ Đàm Ninh, giọng không giấu được sự bất mãn: “Muốn mẹ anh thay đổi suy nghĩ cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai, sao em lại nôn nóng như vậy?”

“Vì em không muốn anh phải vất vả.”

Lâm Tụng An khựng lại, dùng đầu ngón tay v**t v* má Đàm Ninh.

“Nếu mọi chuyện bên cơ sở Luật-Kinh tế suôn sẻ, thì nửa cuối năm nay em sẽ phải ra nước ngoài. Nếu bây giờ em không xử lý tốt quan hệ giữa em và mẹ anh, thì sau này mọi áp lực đều sẽ đổ lên vai một mình anh.” Giọng Đàm Ninh rất nhỏ, thậm chí có chút lạnh nhạt giả vờ, nhưng Lâm Tụng An lại thấy cậu đáng yêu hơn bao giờ hết.

“Đây là cách mèo con thể hiện tình cảm sao?” Lâm Tụng An đè lên người cậu.

Đàm Ninh thấy xấu hổ, vùng vẫy trong vòng tay Lâm Tụng An, cuối cùng chỉ vùng vẫy được mỗi quần áo của mình. Tay Lâm Tụng An từ sau cổ cậu trượt xuống lưng, cuối cùng dừng ở mông, nhẹ nhàng x** n*n.

“Ninh Ninh hình như mập lên một chút, sờ vào thấy dễ chịu hơn.”

Đàm Ninh cũng cảm thấy như vậy. Từ sau khi Lâm Tụng An bị thương, cậu ngày nào cũng bồi bổ cùng anh, tự mình cũng ăn đến mập lên. Nhưng thực ra sau khi Lâm Tụng An đi công tác, cậu lại gầy đi mất một ký, mà điều đó thì cậu sẽ không bao giờ nói cho Lâm Tụng An biết.

Lâm Tụng An nhất định sẽ cứ thế nhai đi nhai lại bên tai cậu không biết bao nhiêu lần, như thể nắm được một điểm yếu gì đó to tát lắm.

Đàm Ninh sợ ánh sáng, luôn cảm thấy phòng ngủ quá sáng. Nhưng những lúc đó, Lâm Tụng An lại cố tình không chiều theo, ép cậu nằm sát mép giường, mặt quay về phía cửa sổ, rồi ghé tai cậu nói những lời trêu chọc. Nửa người Đàm Ninh như đang lơ lửng ngoài giường, cảm giác sắp rơi xuống cùng với sự k*ch th*ch bên dưới hòa quyện vào nhau, khiến cậu chỉ còn biết bấu chặt lấy cánh tay của Lâm Tụng An.

Thế nhưng động tác của Lâm Tụng An lại nhẹ nhàng, mà Đàm Ninh lại lộ ra vẻ mơ màng, khóe mắt ửng đỏ, ánh mắt như muốn cự tuyệt lại như đang mời gọi mà liếc nhìn Lâm Tụng An một cái, khiến anh lập tức bị khơi gợi h*m m**n.

“Có lúc anh cảm thấy, Ninh Ninh à, hình như em thích anh làm mạnh một chút.”

Đàm Ninh đỏ bừng vành tai, lí nhí nói: “Không có”

“Không có sao?” Lâm Tụng An dùng cánh tay ôm chặt lấy vai Đàm Ninh, sợ cậu rơi xuống.

Đàm Ninh lắc đầu, cậu cũng chẳng biết mình đang trả lời câu hỏi nào nữa, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Cùng với sức lực của Lâm Tụng An ngày một tăng, Đàm Ninh phát ra những tiếng nghẹn ngào không thể khống chế: “Không có…”

“Lâm Tụng An…”

Lâm Tụng An sung sức đến mức Đàm Ninh không thể chịu nổi. Cậu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi một lúc, tỉnh dậy thì Lâm Tụng An vẫn còn chen g*** h** ch*n cậu. Đàm Ninh chỉ cần động đậy một chút là đau, cũng không thoát ra nổi, liền tiện tay cắn một cái vào cánh tay Lâm Tụng An.

“Răng sắc thế, Đàm Tiểu Miêu.”

Đàm Ninh không chịu nhả ra, Lâm Tụng An liền ghé sát hơn, cả hai gần như không còn khoảng cách, Đàm Ninh mềm yếu sợ cứng rắn, rúc sâu vào lòng Lâm Tụng An.

Cuối cùng lại bị đói mà tỉnh dậy.

Đàm Ninh vào phòng tắm tắm sơ qua, sau đó mặc đồ ngủ bước vào bếp, nấu ít hoành thánh.

Lâm Tụng An với vẻ ngoài chỉnh tề đi đến, ôm eo Đàm Ninh từ phía sau, bám dính lấy cậu như hình với bóng.

Đàm Ninh cũng mặc kệ anh muốn thân mật thế nào, nhân lúc chờ hoành thánh chín, cậu làm thêm một đĩa rau trộn mát miệng.

“Cho nhiều dưa leo và giá một chút.”

Đàm Ninh liền cắt thêm một quả dưa leo.

“Cho nhiều ớt nữa,” chưa đến mấy phút, Lâm Tụng An lại nói, “với thêm dầu mè nữa.”

Đàm Ninh thấy phiền, tháo găng tay dùng một lần ra, nheo mắt lườm anh, giọng đầy khó chịu: “Anh tự làm đi, em mệt muốn chết rồi.”

Mèo con lại xù lông rồi.

Lâm Tụng An cười, nhận lấy găng tay dùng một lần: “Được được được.”

Anh múc hoành thánh ra, đặt trước mặt Đàm Ninh, khiêm tốn nhận lỗi và xin tha thứ: “Anh sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa, sẽ không chơi—”

Đàm Ninh lườm anh một cái sắc lẹm.

Lâm Tụng An cố nín cười.

Anh chuyển đề tài: “Đi Thượng Hải lấy một dự án lớn, chắc chắn có thể vượt qua khủng hoảng dư luận lần này.”

Đàm Ninh cắn một miếng hoành thánh, cúi đầu nói: “Em cũng giúp không được gì.”

“Ninh Ninh có cuộc sống riêng của mình, chúng ta đi song song là được.”

Nghe thấy câu này, Đàm Ninh ngẩng đầu nhìn Lâm Tụng An, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, cậu cố gắng dùng hơi nóng từ bát hoành thánh để che giấu, tiếp tục cúi đầu ăn. Cậu có rất nhiều tình cảm muốn bày tỏ, nhưng đến miệng lại chỉ còn lại một câu: “Ngày mai anh muốn ăn gì?”

Lâm Tụng An nhìn cậu cười: “Anh muốn ăn… sườn xào chua ngọt.”

Đàm Ninh ghi nhớ, “Được.”

Nhưng nửa tiếng sau, Lâm Tụng An nhận được tin nhắn của Phương Cẩn, bảo họ ngày mai về nhà ăn cơm.

Lâm Tụng An giơ điện thoại lên cho Đàm Ninh xem nội dung tin nhắn, Đàm Ninh cũng ngây người: “Chúng ta?”

“Trong mấy ngày anh không có ở đây, Ninh Ninh đã làm gì mà mẹ anh thay đổi thái độ nhanh như vậy?” Lâm Tụng An rất ngạc nhiên.

“Không có.”

“Mẹ anh không phải người dễ thay đổi vậy đâu.”

Nhưng Đàm Ninh thật sự cảm thấy mình chẳng làm gì cả, cậu không giống như mình tưởng tượng, có thể phô bày thực lực ở bộ phận pháp lý, thể hiện mình là người đứng đầu về điểm số, việc có giá trị nhất mà cậu làm chính là bản thảo hợp đồng vào ngày đầu tiên đi làm, nhưng cũng chẳng có tác dụng. Ba tuần sau, cậu chỉ làm việc vặt và chăm chỉ học bài, không gặp được Phương Cẩn mấy lần, cuối cùng còn bị Phương Cẩn trực tiếp đưa cho một giấy chứng nhận thực tập, kết thúc kỳ thực tập ngắn ngủi.

Lâm Tụng An ôm cậu, nhẹ nhàng nói: “Ninh Ninh thật giỏi, sao lại giỏi như vậy? Làm anh yên tâm quá.”

Anh nằm xuống đùi Đàm Ninh.

Đàm Ninh đặt một chiếc chăn lông lên đùi, làm cho Lâm Tụng An nằm thoải mái hơn, cậu xoa nhẹ thái dương cho Lâm Tụng An, “Đi công tác có mệt không?”

“Cũng được.”

Đàm Ninh quên mất chính mình mới là người đau lưng nhức mỏi đến mức ngất đi.

“Ninh Ninh, khi em du học trở về, chúng ta làm đám cưới nhé?”

Đàm Ninh dừng lại, vẫn chưa kịp phản ứng.

“Anh sẽ hoàn thành công việc mấy ngày nay, rồi đi gặp mẹ và ông ngoại của em ở Thành phố Huyên, sau đó đưa em ra nước ngoài. Khi em học xong và trở về sau hai năm, chúng ta sẽ làm đám cưới, được không?”

“Sao lại đột ngột nhắc đến chuyện này?”

Lâm Tụng An quay người, vùi mặt vào bụng Đàm Ninh: “Vì anh rất muốn cưới em, muốn có một danh phận.”

Đàm Ninh bị chọc cười, túm lấy tai Lâm Tụng An.

Cậu không biết phải trả lời thế nào, nhưng Lâm Tụng An hiểu cậu, im lặng chính là câu trả lời.

Ngày hôm sau, Đàm Ninh mang hai chậu lan đến nhà Phương Cẩn, đặt ở vị trí thích hợp trong sân, Lâm Tụng An bên cạnh khen ngợi: “Mẹ, đây là Ninh Ninh trồng từ tháng Hai, chăm sóc cẩn thận đến giờ mới ra hoa đẹp như vậy.”

Phương Cẩn đứng trên bậc thềm, nhìn Đàm Ninh nói: “Cảm ơn Tiểu Ninh.”

Đây là lần đầu tiên bà gọi Đàm Ninh như vậy, Đàm Ninh ngẩn ra, lộ ra nụ cười hơi căng thẳng.

Người giúp việc nói với Lâm Tụng An: “Món bò tiềm bong bóng cá hôm nay là do phu nhân tự tay nấu đấy, bà dậy từ sáng sớm để xử lý thịt bò, mềm lắm, hai cậu nếm thử đi.”

Phương Cẩn không phải người giấu giếm, bà vừa ngồi xuống đã nói với Đàm Ninh: “Hôm qua dẫn cháu đến nhà họ Nghiêm, là muốn để Nghiêm Tri Dư chính thức xin lỗi cháu, nhưng dì suy nghĩ lại, dì cũng nợ cháu một lời xin lỗi chính thức.”

Đàm Ninh ngượng ngùng nhìn Lâm Tụng An.

“Dì và ba của Tụng An đã chính thức ly hôn rồi.”

Bà nói với giọng bình thản, “Việc này ảnh hưởng không nhỏ đến dì, và cũng khiến dì suy nghĩ thông suốt hơn rất nhiều. Hôm trước ngồi trên xe nhìn Nghiêm Tri Dư, giống như nhìn thấy chính bản thân dì của ngày xưa, từ góc độ người ngoài mà nhìn, thấy thật là buồn cười và đáng thương, không trách được người xung quanh lại cười sau lưng dì như vậy.”

Lâm Tụng An nắm lấy tay của Phương Cẩn: “Mẹ…”

“Năm nay dì đã 51 tuổi rồi, hơn nửa đời người đã sống trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu, thật sự là sai lầm, nên dì sẽ không ép Tụng An đi theo vết xe đổ nữa.”

Lâm Tụng An và Đàm Ninh nhìn nhau một cái.

“Tiểu Ninh, xin lỗi vì những lời nói trước đây.”

Đàm Ninh lập tức nói: “Không sao đâu, dì.”

“Trước đây dì mang theo quá nhiều thành kiến, làm tổn thương cháu, cũng làm tổn thương Tụng An, dì rất hối hận,” Phương Cẩn uống một ngụm rượu vang đỏ, mỉm cười với Đàm Ninh: “Yên tâm đi, sau này dì sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa, tất nhiên, nếu hai đứa cần sự giúp đỡ, dì luôn sẵn sàng.”

Lâm Tụng An thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm chặt tay Phương Cẩn: “Cảm ơn mẹ.”

Phương Cẩn vẫn quen chỉ trích, bà nhíu mày nói: “Cẩn thận tay đó, mới lành chưa lâu mà.”

Nói xong, bà nhận ra mình nói hơi nghiêm khắc, liền vội vàng làm dịu thái độ, mở lông mày ra.

“Được rồi.” Lâm Tụng An quay đầu cười với Đàm Ninh, Đàm Ninh cũng mỉm cười.

Khi ăn cơm, Phương Cẩn đột nhiên nhắc đến: “Ba của con trước đây nói đã đầu tư vào hai viện nghiên cứu thuốc, chuyên nghiên cứu chế phẩm giải tỏa kỳ mẫn cảm của alpha, mẹ nghe nói có tiến triển rồi, con có tìm hiểu qua chưa?”

Sắc mặt Lâm Tụng An hơi thay đổi, dừng lại một chút rồi nói: “Thế à? Có tiến triển rồi sao?”

“Ừ, nghe nói đang trong thử nghiệm lâm sàng, chuẩn bị ra mắt rồi.”

Lâm Tụng An vô thức nhìn Đàm Ninh, Đàm Ninh trong mắt đầy mong đợi.

Anh không nỡ nói cho Đàm Ninh rằng đó chỉ là chiến lược tạo dựng tên tuổi của các công ty dược phẩm, thực ra anh đã thử rồi, anh có thuốc ngay từ khi nó được sản xuất, uống trước khi bước vào kỳ mẫn cảm, nhưng không có hiệu quả gì, thuốc mới chỉ giúp giảm triệu chứng hưng cảm trong giai đoạn đầu, sau đó nỗi đau vẫn khiến Đàm Ninh phải chia sẻ với anh.

Trong hoàn cảnh này, Lâm Tụng An không thể nói ra, anh mỉm cười với Đàm Ninh, nói: “Anh sẽ tìm thời gian liên hệ với giám đốc viện.”

Lại qua nửa tháng, Đàm Ninh cùng Hà Thanh Duệ đi học, Hà Thanh Duệ trong lớp học chọn môn phụ quen một chàng trai khoa hóa học, người này cũng là beta, hai người khá hợp nhau.

Chàng trai ấy rủ Hà Thanh Duệ đi leo núi vào cuối tuần, hai người chụp một tấm ảnh chung trên đỉnh núi.

Hà Thanh Duệ chưa từng yêu ai, lần đầu nếm thử mùi vị của tình yêu, ít nói hơn hẳn, trong lớp học hay cúi đầu rút rút trò chuyện với chàng trai kia, khi phát hiện Đàm Ninh nhìn mình, liền ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói: “Tôi nói xong câu cuối rồi.”

Đàm Ninh nhìn dáng vẻ của cậu, tâm trạng cũng rất vui vẻ.

Lâm Tụng An vẫn đang nói chuyện với giám đốc viện nghiên cứu dược phẩm, kiểm tra lại chỉ số pheromone, sau khi các chuyên gia chẩn đoán, sắp tới có thể bắt đầu dùng thuốc.

Đàm Ninh cảm thấy nhẹ nhõm như chưa bao giờ có.

Từ khi tám tuổi đến nay, cậu lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống đầy hy vọng, như thể mỗi ngày trong tương lai đều đáng mong đợi.

Không ngờ buổi chiều, lớp học pháp lý lại mang đến cho cậu một bất ngờ lớn, cậu nhận được học bổng toàn phần du học ở Anh.

Hà Thanh Duệ đứng bên cạnh còn phấn khích hơn cả Đàm Ninh, như một con khỉ ở Hoa Quả Sơn, hú ầm ĩ, nắm lấy cổ tay Đàm Ninh lắc mạnh: “Trời ơi, Đàm Ninh, cậu sẽ trở thành người bạn du học đầu tiên trong nhóm bạn của tôi? Nếu giàu có, đừng quên tôi nhé!”

Đàm Ninh cười nói đồng ý.

Cậu nhắn tin cho Lâm Tụng An, nhưng Lâm Tụng An không trả lời.

Đàm Ninh nghĩ Lâm Tụng An chắc đang bận, nhưng đợi mười phút, Lâm Tụng An vẫn không trả lời.

Không thể chia sẻ niềm vui ngay lập tức với người mình yêu thương nhất, tâm trạng đương nhiên hơi thất vọng, Đàm Ninh chu miệng, cậu không nhận ra mình hiện giờ đã phụ thuộc vào Lâm Tụng An đến mức nào.

Sau khi tan học, Đàm Ninh đợi Hà Thanh Duệ thu dọn xong cặp sách, vừa bước ra khỏi lớp học, cậu cảm nhận được ánh mắt tập trung từ mọi phía, đều dồn vào cậu, Hà Thanh Duệ cũng nhận thấy, cảnh giác hỏi: “Lại có chuyện gì xảy ra nữa à?”

Đàm Ninh lắc đầu, tiếp tục bước đi.

Âm thanh ồn ào từ hai bên dần trở nên rõ ràng, Đàm Ninh nghe thấy ba chữ “Lâm Tụng An”, tim cậu đập thình thịch.

Cậu nhanh chóng bước đến tòa nhà giảng dạy của Kinh tế và Quản lý, thấy Lâm Tụng An đứng cạnh cây hương chương.

Ánh mắt giao nhau, như lần đầu gặp gỡ.

Thực ra, họ mới chỉ bên nhau hai năm, nhưng Đàm Ninh lại nghĩ đến câu “Bạc đầu như mới quen, che nón đã như cố tri.” Rất khó tưởng tượng, nếu Lâm Tụng An không xuất hiện trong cuộc đời cậu khi cậu 20 tuổi, cậu sẽ không suy sụp, không héo tàn, mà sẽ sống trong một góc tối tăm, âm thầm phát triển.

(Bạc đầu như mới quen, che nón đã như cố tri: có những người dù quen nhau cả đời nhưng mối quan hệ vẫn hời hợt, như người xa lạ. Có những người mới gặp nhau nhưng lại thân thiết như cố nhân.)

Cậu dừng lại một chút, rồi trong lúc Hà Thanh Duệ và mọi người chưa kịp phản ứng, đột nhiên chạy về phía anh. Lâm Tụng An dang tay ra, cậu lập tức lao vào lòng anh.

Không bận tâm ánh mắt mọi người.

Như chim mỏi cánh tìm về tổ ấm.

“Lâm Tụng An, em đã nhận được học bổng rồi.” Đàm Ninh vui vẻ nói.

Lâm Tụng An đột nhiên nhận ra, khi Đàm Ninh thật sự cười vui, hai bên má cậu có những lúm đồng tiền nhỏ xinh, anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vào đó, dịu dàng nói: “Ngay khi nhận được tin tức, anh đã lái xe đến ngay, đứa nhỏ giỏi giang như em phải được khen thưởng thật xứng đáng.”

“Em muốn thưởng gì?” Anh hỏi.

Hoàng hôn ánh sáng cam vàng chiếu lên tóc Đàm Ninh, hòa quyện với đôi mắt màu hổ phách của cậu. Đàm Ninh lấy hết can đảm, cậu quên mất rằng mình chưa từng nói “Em thích anh” với Lâm Tụng An, mà trực tiếp nói: “Trước khi em đi du học, chúng ta kết hôn được không?”

Lâm Tụng An ngẩn người một lát, sau đó bật cười không thể hiểu nổi: “Không được, Ninh Ninh, kết hôn có rất nhiều thủ tục, còn phải đi hưởng tuần trăng mật, thời gian này không đủ đâu.”

Đàm Ninh không nghĩ ngợi nhiều đã đồng ý: “Được rồi.”


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 55
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...